← Ch.179 | Ch.181 → |
Lôi Cương do dự."Ngũ hành thể tu" là do sư tôn truyền cho hắn, vốn dĩ hắn muốn chờ đến khi tu luyện đạt được phần bốn, có thể tự bảo vệ bản thân mới truyền bộ "Ngũ hành thể tu" xuống dưới. Mà tình thế lúc này cũng tiến thoái lưỡng nan. Lôi Cương khẽ nhíu mày, mà Ngu đao lại ngẩng đầu đầy chờ mong cùng kích động, nhìn chăm chú vào Lôi Cương.
Nói tới tu vi lúc trước, giờ lão chỉ có thể hy vọng. Tu vi của lão bị phế toàn bộ, nội kình là hy vọng cuối cùng. Dù Lôi Cương không thể biết được lúc ấy lão nhân đã đau khổ vượt qua mọi chuyện như thế nào, nhưng đối với một tu luyện giả, mất tu vi là một đả kích vô cùng lớn. Lôi Cương suy nghĩ một lúc liền kinh hoảng cùng sợ hãi, vậy mà lão nhân có thể ngấm ngầm chịu đựng. Về phần mình, nếu như hắn không đáp ứng cũng không được. Suy tính một lúc, Lôi Cương chậm rãi nói: "Tiền bối, tuổi tác của người mà làm đồ đệ của ta, thì cũng không thích hợp. Thế nhưng, ta vẫn sẽ đem "Thể tu quyết" truyền thụ cho ngươi?" Lôi Cương hạ quyết tâm truyền hai tầng đầu của phần một "Ngũ hành thể tu" cho Ngu đao. Đến khi tu luyện ra nội kình, Ngu đao có thể tiến đến bước nào còn tùy thuộc vào vận số của lão.
"Sư tôn, ta không có ý kiến gì!" Ngu đao nói xong, vẻ già nua trên gương mặt nháy mắt biến hóa, cuối cùng trở thành một nam tử thanh niên, hơi giống lão nhân lúc trước. Thân thể gầy gò lúc trước thay đổi, cao chỉ kém Lôi Cương vài phần. Hình dáng lúc này so với Lôi Cương cũng tương đương, rất giống thầy trò.
Mặc dù nét mặt của Lôi Cương vẫn bình thản thế nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, Ngu đao có thể không chế thân thể đạt được như vậy? Hắn không khỏi thầm than tư chất của Ngu đao quả là bất phàm, không tu luyện "Thể Tu quyết", chỉ dựa vào năng lực bản thân mà đến được tận đây, trên đời quả thực hiếm có a. Lôi Cương bắt đầu nảy sinh ý thu đồ đệ, thế nhưng hắn lại gạt đi. Thân phận của lão nhân, cùng với đám người bên ngoài khiến Lôi Cương cảm thấy đau đầu, nghe nam tử trung niên áo tím xưng Ngu đao là sư tôn, mà hắn ít nhất cũng là đạo quân, cương quân. Nếu như vậy, hắn chẳng phải là đồ tôn của Lôi Cương sao? Lôi Cương nghĩ tới đây mà cảm thấy run sợ.
Lôi Cương vội vàng cự tuyệt, nói: "Tiền bối, việc này trăm ngàn lần không thể được. Ngươi cứ kêu ta là Lôi Cương, ta vẫn sẽ truyền "Thể Tu quyết" cho ngươi!"
Mà Ngu đao không biết là lão cáo già thật hay quyết tâm một lòng bái Lôi Cương vi sư, nghiêm túc nói: "Cổ nhân nói: "Một chữ cũng là thấy". Trình độ sư tôn cao hơn Ngu đao, hoàn toàn có thể trở thành sư phụ của Ngu đao. Hơn nữa, không có công không hưởng lộc. Ngu đao học được "Thể tu quyết"của sư tôn mà không bái sư là không hợp lý. Ngu đao không có sư tôn. Ngu gia thôn là một tay Ngu đao ta dốc sức sáng lập. Sư tôn thu nhận Ngu đao không có gì sai. Ngu đao mất đi tu vi đã lâu lắm rồi, rất nhiều sự việc đều đã thấu suốt, cái gì tuổi tác, thân phận... cũng chỉ là nhất thời. Cầu xin sư tôn thu nhận Ngu đao!"
Lôi Cương ngẩn ra. Những lời Ngu đao vừa nói khiến hắn không thể cự tuyệt cũng không thể nói lại. Bất quá Lôi Cương đã quyết không đáp ứng, đành nói: "Thế nhưng..." Còn chưa đợi cho Lôi Cương nói xong, Ngu đao lại nói tiếp: "Sư tôn, nếu người ngại những kẻ bên ngoài, như vậy, Ngu đao tạm thời không công bố, đợi ngày nào đó sư tôn cho rằng có thể công bố thì công bố, thế nào?"
Lôi Cương không biết nói gì, nhìn Ngu đao nghiêm túc, ánh mắt kiên định. Hắn biết hắn chỉ có hai lựa chọn, một là không truyền thụ "Thể Tu quyết" cho Ngu đao và nhận lấy phiền phức, hai là truyền thụ "Thể Tu quyết" và nhận người "Cao tuổi" này làm đồ đệ. Vừa nghĩ đến thân phận của lão nhân, Lôi Cương cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu.
Lôi Cương suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu nói: "Thu nhận ngươi làm đồ đệ có thể, thế nhưng... không được công bố a!"
"Xin nghe theo lời sư tôn." Ngu đao kích động cao giọng nói, hướng về phía Lôi Cương bái ba bái, lạy chín cái. Lôi Cương tiếp nhận, nhưng có chút vẫn chưa thích ứng kịp. Lôi Cương chưa bao giờ nghĩ qua đại đồ đệ của hắn lại là một gã cường giả có quá khứ bất phàm.
"Về việc xưng hô trước mặt người ngoài, ngươi cứ gọi ta là Lôi Cương" Lôi Cương nhìn Ngu đao, chậm rãi nói. Thế nhưng vừa thấy Ngu đao định nói gì, Lôi Cương nghiêm mặt, nói: "Nếu như ngươi không đồng ý, thì ta..." Cuối cùng Ngu đao chỉ có thể cười khổ gật đầu đồng ý.
Nói chuyện với nhau xong, Lôi Cương cùng Ngu đao liền đi ra ngoài. Vừa mở cửa phòng. Lôi Cương cảm nhận được những ánh mắt mạnh mẽ nhìn về phía hắn. Mà xung quanh chỉ còn có mấy người lão nhân áo tím, nữ tử áo đỏ cũng đã rời đi.
Hai mắt nam tử trung niên đầu lĩnh nhìn chăm chú vào Ngu đao đã cải biến dung mạo, sắc mặt có chút cứng ngắc nói: "Sư tôn... Chuyện này là sao? Tiểu tử này là ai? Sao dám mạo phạm người!"
"Vô sỉ!" Ngu đao bỗng nhiên quát, hai mắt trừng lên nhìn nam tử trung niên, cuối cùng nhìn Lôi Cương đứng bên cạnh đang cười khổ, thấp giọng nói: "Hắn tên là Lôi Cương, là bằng hữu của lão phu! Các ngươi trở về làm nhiệm vụ của mình đi, lão phu còn có việc!"
Lão phu vừa nói xong, hơn mười lão nhân và nam tử trung niên cùng đưa mắt nhìn Lôi Cương. Thế nhưng cũng không một ai nói gì, cùng rời đi. Cả con đường rộng lớn chỉ còn lại có Lôi Cương cùng Ngu đao.
"Khụ khụ..." Sắc mặt Ngu đao cứng ngắc ho khan vài tiếng, hơi xấu hổ nhìn Lôi Cương, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Sư... Lôi... Lôi Cương, đến đến, lão...Ngu đao trước đây đã thu thập được không ít thứ tốt, đến đây xem có thứ gì vừa mắt ngươi hay không." Ngu đao nói xong liền đi vào trong kiến trúc đã sập ở phía đối diện. Đoản đao cũng cảm thụ được Ngu đao tới gần, liền thoát khỏi tường, bay đến. Ánh mắt Ngu đao ôn hòa nhìn hồn đao, một tia sáng chợt lóe lên, ánh mắt như chất chứa một thứ cừu hận. Dưới đất chợt vang lên một tiếng rộng rồi một cái cửa động xuất hiện trước mắt.
"Đến đây, tất cả những gì lão phu cất giấu cả đời đều ở dưới này, xin hãy theo ta xuống xem!" Ngu đao vội vàng nói, rồi tiến vào trong. Lôi Cương suy nghĩ một lát liền đuổi theo ngay sau.
Đi qua một đường hầm nhỏ sáng sủa, cuối cùng Lôi Cương đi tới bên trong một gian phòng cỡ một đại điện. Lôi Cương thầm kinh ngạc, trong gian phòng có một tầng cấm chế, hơn nữa còn mở ra rất nhiều thứ. Xem ra những thứ Ngu đao cất giấu thật phong phú.
Lôi Cương vừa bước qua cấm chế, trong lòng khẽ động, bốn cuộn sắt nằm im trong giới chỉ bao năm nay chợt dao động, hơn nữa còn rung mạnh. Không đợi Lôi Cương ngăn cản, bốn khối thiết quyển rời khỏi trữ giới súc chỉ, bay trong không trung. Trong gian phòng phút chốc bắn ra mười tia sáng màu đen.
Hai mắt Lôi Cương ngây dại, dần dần, trong mắt lộ ra vui mừng, kích động. Thiết quyển, tàn thức khai thiên!! Ở đây có tàn thức khai thiên!! Lôi Cương tưởng như đang nằm mơ. Đối với những chiêu thức tiếp theo hắn luôn nghĩ tới, vậy mà lúc này...
Ngu đao cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn mười bốn khối quấn lấy nhau trong không trung hợp thành thiết quyển. Nhìn sư tôn trẻ tuổi trước mắt hắn, Ngu đao nhìn kỹ mười bốn khối thiết quyển, nghi hoặc, nói: "Sư tôn làm sao có thiết quyển đen?" Ngu đao đối mười khối thiết quyển đen ấn tượng vô cùng sâu sắc a.
Tia kích động trong mắt Lôi Cương biến mất. Hắn nhìn chằm chằm mười bốn khối thiết quyển phía trên, hai mắt ngơ ngác, cũng không động đậy.
Ngu đao tỉ mỉ đánh giá Lôi Cương, trong lòng vạn phần kinh ngạc. Lần thứ hai lão nhìn vào mười bốn khối thiết quyển, cũng không hề phát hiện ra điều gì, vậy mà nhìn biểu tình của sư tôn lúc này hiển nhiên là đã giác ngộ a!
Ngu đao kinh ngạc, lẽ nào sư tôn biết lai lịch của thiết quyển? Nhưng sư tôn ngộ được điều gì từ thiết quyển? Ngu đao nhớ rõ ràng, mười khối thiết quyển này cùng với việc tu vi của lão bị phế toàn bộ có quan hệ trực tiếp. Lúc đó Ngu đao thậm chí còn muốn bóp nát toàn bộ thiết quyển, thế nhưng phát hiện thiết quyển được làm bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt. Lực đạo của lão không làm tổn hại được thiết quyển lấy một chút, thực quỷ dị. Mà xuất xứ Mười cuộn sắt cũng bất phàm a. Ngu đao thở dài, ngồi xuống, đợi Lôi Cương tỉnh lại, có lẽ chỉ có chờ sư tôn tỉnh lại mới có lời giải đáp a?
← Ch. 179 | Ch. 181 → |