← Ch.217 | Ch.219 → |
Bên cạnh cái khe mưa bão sấm chớp...
Vùng đất nơi đó có thể nói là tràn ngập một mùi máu tươi khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Mây đen bao phủ không trung cùng với vô số những âm thanh thảm thiết và tiếng chiến đấu vang lên liên tục. Máu tươi, thịt vụn văng tung tóe.
Tới lúc này mới có thể hiểu được vì sao mà người tu luyện trong Huyết Ngục vẫn sợ hãi với sự khủng bố của người tà đạo trong Thâm Uyên. Khắp không trung chỉ nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Những người tu luyện của Huyết Ngục xông lên đầu tiên đều đã ngã xuống. Thân thể của họ vẫn còn nguyên vẹn chỉ có sức sống thì hoàn toàn biết mất. Mà người tu ma so với người tà đạo còn tàn nhẫn hơn. Chỉ cần bị người tu ma đụng phải là đan điền xuất hiện một cái lỗ, cho dù là Đạo Anh hay Cương Anh cũng bị họ hấp thu.
Có điều, người tu luyện trong Huyết Ngục cũng không phải là một tảng thịt để mặc cho người tu luyện của Thâm Uyên xâm lấn. Chỉ cần thực lực không kém nhiều người tà đạo và người tu ma muốn một kích làm cho họ mất mạng là điều khó khăn.
Trận chiến tàn nhẫn khiến cho rất nhiều người tu luyện cấp bậc thấp của Huyết Ngục hoảng sợ, cuống cuồng bỏ chạy. Mà người tà đạo và người tu ma ào ra mãnh mẽ khiến cho chiến trường mở rộng. Cả hai phe với mấy tỷ người chiến đấu với nhau thì sự hoành tráng đạt tới mức nào? Trên mặt đất máu chảy thành sông, không gian bị nhuộm một màu đỏ như máu.
"Khặc khặc..." Một tiếng cười âm trầm đột nhiên từ trong thành Địch Ngược vọng ra. Một gã thanh niên mặc áo trắng từ trong thành bay ra mà nói một cách chính xác là từ bảo tháp thuộc tính Mộc mới đúng. Người thanh niên áo trắng nhìn thành địch ngược to lớn không một bóng người. Y cũng chẳng kinh ngạc nhìn về phía Tây rồi hóa thành một cái bóng trắng mà vọt đi.
Nửa ngày sau....
Đám người tu luyện của Huyết Ngục đang điên cuồng chạy trốn đều kinh ngạc khi thấy những người tu luyện đang nằm trên mặt đất lại có rất nhiều người của Thâm Uyên. Bọn họ kinh ngạc, không hiểu tại sao? Tại sao đám người tà đạo, người tu ma đang đuổi giết họ lại chết? Chẳng lẽ trong số những người tu luyện của Huyết Ngục đang chạy trốn lại có cả người rất mạnh? Nhưng rất nhiều người đều phủ nhận vì người tu luyện có tu vi cao đều khinh thường việc chạy trốn.
Một gã thanh niên áo trắng xuất hiện bên cạnh cái khe mưa bão sấm chớp. Nhìn đám đông những người tu luyện đang công kích nhau, y nhếch miệng cười. Người thanh niên đó chính là người vừa bay ra khỏi thành Địch Ngược. Có điều, toàn thân y lúc này tỏa ra một mùi máu tanh, thậm chí có một làn sát khí màu đen như những sợi tơ, quấn quanh người y.
Đột nhiên, thân mình của người thanh niên trở nên mơ hồ rồi hóa thành một làn sương tản ra bốn phía. Mà người nào bị làn sương đó chạm phải liền trong nháy mắt rơi xuống, chết không biết tại sao. Sau đó, số lượng người tu luyện chết càng lúc càng nhiều khiến cho làn sương càng trở nên khổng lồ, bao phủ tới cả nửa bầu trời. Vô số những người tu luyện bị chết oan uổng trong làn sương.
Đám người tu luyện của Huyết Ngục và Thâm Uyên đều cảm nhận được sự kinh khủng do làn sương mang tới mà ngạc nhiên, không hiểu nó là cái gì mà lại hấp thu người của cả hai phe.
"A!" Một gã cường giả Cương Quân kêu lên thảm thiết rồi thân mình trong nháy mắt mềm nhũn.
Người tà đạo đang đối chiến với y biến sắc vội vàng lui lại. Gương mặt y âm trầm nhìn chằm chằm vào làn sương trắng mà hét to:
- Không biết là vị đạo hữu nào? Tại sao ngay cả người của mình cũng săn bắt?
Người tà đạo đó có tu vi Đạo Quân thiên giai, tu luyện đạo pháp đoạt hồn nên biết được làn sương trắng đó là cái gì. Chắc chắn đó chính là thần hồn. Chỉ có điều thứ thần hồn màu trắng khiến cho người tà đạo đó phải kinh ngạc.
- Khặc khặc! Người tà đạo của Thâm Uyên? Trở thành chất dinh dưỡng của lão phu đó là vinh quang của ngươi. - Từ trong làn sương trắng vang lên một tiếng cười âm trầm.
Đồng tử trong mắt người tà đạo đó co lại, gương mặt xuất hiện sự giận dữ. Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, làn sương trắng đã bao phủ lấy thân y. Sau khi sương trắng bay qua, thân mình của người tà đạo đó từ từ mềm nhũn ngã xuống đất.
Những người tu luyện ở xung quanh nhìn thấy cảnh đó đều hít một hơi rồi cuống cuồng bỏ chạy.
- Đạo hữu! Không biết ngươi là vị tiền bối nào của Huyết Ngục? - Một âm thanh hùng hậu vang lên trong không trung. Địch Tàn, Quân Dật và mấy tên cao thủ của thành Địch Ngược tập trung lại với nhau, ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú làn sương trắng đang bay tới.
- Các ngươi? Khà khà! Lúc trước các ngươi và lão già kia cũng nhau trấn áp lão phu, chẳng lẽ đã quên? Cái tên khốn đó đâu? Lần này chúng ta sẽ tính sổ một lượt. - Từ trong làn sương màu trắng vang lên tiếng cười âm trầm.
Đám người Địch Tàn, Quân Dật giật mình, cứng người khi nghĩ tới điều gì đó. Cả hai đều không thể tin được mà nhìn làn sương trắng. Gương mặt Quân Dật co giật mấy cái, trong mắt có một sự đau đớn.
Làn sương trắng lập tức lan về phía cao thủ của thành Địch Ngược. Đám cao thủ đó nhanh chóng tránh né nhưng tốc độ của làn sương trắng cực nhanh trong nháy mắt đã bao phủ lên người bọn họ. Nhưng không biết tại sao, làn sương trắng đó đột nhiên rung nhẹ rồi âm thanh lại vang lên:
- Lần này bỏ qua cho các ngươi! Đừng để cho lão phu nhìn thấy.
Ngay lập tức, làn sương trắng lập tức tản ra bốn phía. Đám người tu luyện đang chạy trốn thân thể vẫn nguyên vẹn mà ngã xuống. Cuối cùng làn sương trắng vốn bao phủ trong phạm vi trăm dặm ngưng tụ lại thành một người thanh niên áo trắng. Nhưng nhìn quanh lúc này, trong phạm vi trăm dặm không còn có một sự sống. Người thanh niên áo trắng nhìn về phía cái khe mưa bão sấm chớp, trong mắt có sự dữ tợn. Y thét lên một tiếng rồi phóng về phía cái khe.
Địch Tàn, Quân Dật và mấy vị trưởng lão chia nhau giết địch khiến cho dưới chân họ xác chết chất cao như núi. Địch Tàn truyền âm với Quân Dật:
- Sư huynh! Vì sao sau khi thấy người thần bí kia vẫn không phấn chấn? Cường giả của Thâm Uyên còn nhiều lắm. Nếu không nhanh chóng giết chúng, để lúc chúng tập trung được thì lúc đó tới lượt chúng ta phải chết.
- Ôi! Sư đệ! Lúc trước chẳng phải ngươi muốn hỏi Quân Vô đi đâu hay sao? Xem ra, Quân Vô đã bị người nọ hấp thu. Đây là việc làm ngu xuẩn nhất của lão phu trong bao năm qua. Quân Vô làm sao có thể đối phó được với gã cường giả thần bí bị vây trong Câu Hồn trận? Lúc này, y thoát ra khỏi Câu Hồn trận thì có lẽ Quân Vô đã bị hấp thu.
Quân Dật vừa giết xong một người tà đạo, lập tức âm thanh của lão vang lên trong đầu Địch Tàn.
- Sư huynh... ngươi nói là.... - Đồng từ trong mắt Địch Tàn co lại, ánh mắt có sự tức giận nhưng nó nhanh chóng biến mất. Y thở dài, nói:
- Sư huynh! Tại sao lại làm việc thiếu suy nghĩ như vậy? Ôi chao! Lần này trận chiến giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên có sự xuất hiện của người đó chỉ sợ kết quả sẽ có sự thay đổi.
- Ôi! Còn hai mươi chín ngày nữa. Có lẽ, số người tu luyện của Huyết Ngục sẽ giảm bớt tới ba phần năm. Đến lúc đó, thành Địch Ngược của chúng ta... - Quân Dật thở dài nói.
- Lo giết địch đi. Sư tôn cùng với mấy người kia đã tiến vào bảo tàng bên trong cái khe mưa bão sấm chớp. Hy vọng, sư tôn có thể sớm trở về. Nếu không, với người tu ma và người tà đạo của Thâm Uyên, có lẽ Huyết Ngục sẽ bị thương nặng. - Địch Tàn nhỏ giọng nói.
Trong cái khe mưa bão sấm chớp...
Cứ một vạn năm lại có một năm, cái khe mưa bão sấm chớp yên bình trong một khoảng thời gian dài. Trong cái khe còn có nhiều nơi chưa được khám phá. Mà vị trí nơi cái thành nhỏ lúc trước là nơi mà cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh nhất. Vì vậy mà mỗi lần đều xảy ra đại chiến khốc liệt ở nơi đó. Còn những chỗ khác thì không phải như vậy.
Lúc này, Lôi Cương đang ở sâu bên trong cái khe mưa bão sấm chớp. Đứng trong đây, Lôi Cương cảm nhận được không phải là lôi điện khủng bố mà là một thứ lực lôi điện đầy sự thân thiết. Lúc trước, khi Lôi Cương đang tìm hiểu lực lôi điện trong cái khe mưa bão sấm chớp thì có một thứ âm thanh từ hư vô như đang kêu gọi khiến cho hắn không thể kiềm chế được đi thẳng vào bên trong. Cuối cùng không biết tại sao mà hắn lại tới được nơi này.
Lôi Cương đã có thể cảm nhận được linh khí có thuộc tính Lôi nhưng cũng không có nghĩa đã lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu của nó. Mà vào lúc này, Lôi Cương đang từ từ tìm hiểu lôi điện dầy đặc xung quanh.
Đứng trong cái khe mưa bão sấm chớp mà lĩnh ngộ thì từ trước tới nay, Lôi Cương là người đầu tiên.
"Cái gì là Lôi? Âm Dương ngũ hành trong trời đất thì Dương là Lôi nó vượt qua cả ngũ hành. Trong toàn bộ Hỗn Độn chỉ có một ít dòng máu trời sinh mới có cảm giác thân thiết với Lôi hệ, có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu của Lôi. Do đó, bọn họ có thể tu luyện bí quyết Lôi hệ, thậm chí biến ý nghĩa huyền ảo của Lôi thành long lực lôi hệ. Dòng máu đó có thể nói là cao quý nhất trong cả Hỗn Độn. Mà có một số cường giả thông qua bản thân có sự lĩnh ngộ bao năm với lôi hệ cũng có thể cảm nhận được linh khí thuộc tính Lôi ẩn chứa trong trời đất mà lĩnh ngộ ý nghĩa của nó.
Mà Lôi Cương có được thân thể Thiên Lôi thì lại càng có thể cảm nhận được linh khí thuộc tinh Lôi vốn có sự phức tạp.
Lôi Cương nhắm mắt đứng trong cái khe mưa bão sấm chớp mà tìm hiểu.
← Ch. 217 | Ch. 219 → |