Vay nóng Tinvay

Truyện:Thể Tôn - Chương 236

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 236: Thủy Vô
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Lazada


Hiện giờ, bởi tìm được nhiều tiên thạch nên tâm tình của Lôi Cương rất tốt, hơn nữa vị đại hán này làm cho hắn cảm thấy khá là ấm áp. Lôi Cương mỉm cười đám lại, rồi nói: "Rất đơn giản a, tinh thạch ở đây thật sự quá nhiều a! Tùy tiện thò tay xuống cũng dễ dàng lấy được."

Thanh niên hán tử sửng sốt một lát, rồi nhìn Lôi Cương từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, cứ thế vài lần, trong ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Bỗng hắn nở nụ cười thân thiện chậm rãi đi đến bên cạnh Lôi Cương, ngồi xổm xuống, tay phải vươn ra, xoa nhẹ trên mặt đất, rồi bỗng giật mình một cái, trên trán nổi lên đầy gân xanh, ánh mắt như không thể tin được, nhìn chằm chằm xuống đất. Sau một phen lục lọi, thanh niên hán tử quay lại nhìn Lôi Cương, hắn hơi chần chờ một lúc, rồi bỗng cúi đầu thành khẩn nói: "Tiên sư, thô nhân là Thủy Vô, khẩn cầu người thu ta làm đồ đệ!"

Hành động bất ngờ của hán tử khiến Lôi Cương sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, hảo cơ linh, hảo phản ứng và hảo cho một cái dũng khí. Lúc hắn quỳ xuống đất lục lọi hẳn là phát hiện được chỗ ảo diệu trong đó, liền biết Lôi Cương chinh là một tu luyện giả, dũng cảm tiến lên bái sư. Thế nhưng, hiện tại Lôi Cương không hề có ý muốn thu đồ đệ.

Hành động của Thủy Vô khiến những người xung quanh đều ngừng đào móc, quay đầu nghi hoặc nhìn Thủy Vô. Mà năm tu luyện giả gần đó cũng phát hiện điểm này.

"Ngươi là người ở đâu?" Một nam tử có chòm râu đầy ấn tượng, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Cương, rồi quát lớn.

Lôi Cương chẳng buồn trà lời, mà vẫn nhìn thanh niên hán tử. Mà cùng lúc đó trong hai mắt của Thủy Vô liền xẹt qua một tia hoảng sợ, nhưng nhanh chóng biến mất, vẻ mặt cực kì kiên quyết nhìn Lôi Cương, đợi câu trả lời của hắn.

Năm tên Cương Vương thấy Lôi Cương chẳng thèm nhìn bọn họ, trong mắt liền lóe lên tia sát khí. Tên đại hán có chòm râu liền ngưng quyền đánh mạnh về phía Lôi Cương.

Khí thế của y tản ra hết sức mạnh mẽ làm những thường nhân gần đó cùng phun một ngụm tiên huyết, té xỉu. Mà khóe miệng người thanh niên Thủy Vô đang quỳ trước mặt Lôi Cương cũng rỉ máu, nhưng hai mắt vẫn kiên định như trước.

Quyền đầu của đại hán có chòm râu đánh về đằng sau Lôi Cương, thế nhưng chẳng thấy Lôi Cương làm bất cứ động tác gì thì tên đại hán bỗng bị văng ngược về sau, va mạnh vào vách núi, miệng không ngừng phun máu. Vẻ mặt bốn gã tu luyện giả còn lại đại biến, ánh mắt hoảng sợ nhìn lẫn nhau, chần chừ một lát, một tên bước tới, cung kính nói: "Tiền bối, chúng ta là đệ tử của Vân Ngục Thành, chẳng biết tiền bối..." Nói xong, gã liền nhìn về phía đồng bạn bị trọng thương, nằm xỉu trên mặt đất, mà run rẩy.

Lôi Cương liếc nhìn tên tu luyện giả vừa nói, trong đầu xuất hiện đầy những nghi vấn, Vân Ngục Thành? Lẽ nào ở đây cũng tồn tại những thế lực? Nhưng vẫn thản nhiên nói: "Ta chỉ đi ngang qua đây, các ngươi đang làm gì thì cứ tiếp tục đi!"

"Vâng, tiền bối!" Nghe Lôi Cương nói rằng chỉ đi ngang qua, tâm tình của bốn gã nhất thời buông lỏng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thủy Vô nhìn thấy bốn gã tu luyện giả chạy trốn thục mạng, tâm lý không khỏi khẩn trương hơn, liền nhìn về Lôi Cương bằng ánh mắt lo lắng pha lẫn chút chờ mong. Thế nhưng một câu nói của Lôi Cương khiến thân thể hắn run rẩy, chìm vào tuyệt vọng.

"Ta không có ý thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ta thấy tư chất của ngươi không tồi nên sẽ truyền một bộ bí quyết tu luyện, mai sau ngươi có thể đạt tới trình độ nào thì phải còn xem ngộ tính a!" Lôi Cương thản nhiên nói, lập tức lấy một quyển bí quyết từ nhẫn dự trữ. Đây là một bản bí quyết của viễn cổ Trận Tông, Lôi Cương lấy được khi xâm nhập vào Huyết Ngục. Bản bí quyết tu luyện này đã được Lôi Cương nghiên cứu qua, cũng rất là mạnh mẽ.

Hai tay Thủy Vô run run, vội tiếp nhận bí quyết từ Lôi Cương, rồi trầm giọng nói: "Tiên sư, nếu ngươi đã không muốn nhận Thủy Vô làm đệ tử thì sớm hay muộn Thủy Vô cũng sẽ chết, nên xin tiên sư hãy tha tội cho con!" Nói xong, Thủy Vô liền cầm lấy một khỏa tinh thạch trên mặt đất đâm mạnh vào huyệt thái dương. Sự quyết đoán của Thủy Vô ngoải dự liệu của Lôi Cương, dựa vào lực đạo đâm tới thì đây hoàn toàn không phải là diễn kịch, nếu hắn không ngăn cản thì chắc chắn Thủy Vô sẽ chết.

Từ đáy lòng Lôi Cương khẽ động, ngăn bàn tay phải của Thủy Vô lại, ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói: "Ngươi uy hiếp ta?"

"Tiên sư, ta không hề có ý đó, nếu như người không thu nhận thì đường nào ta cũng phải chết. Tiên sư vì ta mà đả thương người kia, chỉ cần người đi thì bọn chúng tất sẽ dùng nghiêm hình bức cung, sợ rằng kết cuộc khi đó chính là ngũ mã phanh thây a!"

Lôi Cương nhìn chằm chằm Thủy Vô, nửa khắc sau, hắn mới nói: "Ngươi vì sao không cầu ta mang ngươi rời khỏi nơi này? Nếu ngươi có yêu cầu này ta sẽ không hề cự tuyệt!"

Thủy Vô lắc đầu, nói: "Tại không gian giam cầm này, nơi nơi đều là tu luyện giả của Vân Thành, dù đi đến đâu cũng bị chúng bắt lại, hơn nữa với năng lực của bọn chúng, tại không gian giam cầm này gần như là vô địch a!"

Nhìn chăm chú Thủy Vô một hồi, Lôi Cương bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, nói vậy là mình đã hại hắn sao? Tuy rằng tư chất của Thủy Vô không tồi, thế nhưng hắn không muốn có bất cứ quan hệ gì ở trong cái Không gian giam cầm này, việc quan trọng là phải sớm tìm được tiểu Giác rồi nhanh chóng ly khai nơi này. Bất quá, nghe Thủy Vô nói thì Vân Ngục ở không gian giam cầm có chút bất phàm a.

"Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, ngươi không cần cố chấp, ta có khả năng mang ngươi ly khai. Đồng thời để bọn chúng không thể truy sát được ngươi thì hãy nhanh chóng tu luyện bí quyết đi, chờ một thời gian sau, ngươi cũng có một tu vi cố định rồi, thế nào?" Lôi Cương đạm bạc nói, trong đầu đã có chút bực mình.

Thủy Vô ngơ ngác nhìn khuôn mặt đạm bạc phía trước, thân thể khẽ run, gật đầu, hắn khôn ngoan quyết định không cầu xin Lôi Cương nữa, ánh mắt hiện lên tia cảm kích, nói: "Tiên sư, như vậy cũng được rồi, Thủy Vô cảm ơn vạn phần, mặc kệ người không có ý thu Thủy Vô làm đồ đệ, nhưng ta vẫn nguyện gọi người một tiếng sư tôn." Thủy Vô trầm giọng nói, thanh âm cực kì kiên định.

Lôi Cương hờ hững nhìn Thủy Vô ở trước mặt, nhẹ gật đầu. Đã như vậy, hắn cũng không muốn cưỡng cầu nữa, lập tức, Lôi Cương đặt tay phải xuống đất, liên tục lấy lên mấy khỏa tiên thạch nữa, rồi nắm lấy vai của Thủy Vô, hóa thành một đạo ánh sáng, biến mất.

Nhưng Lôi Cương không hề biết rằng, khi hắn vừa đi được nửa canh giờ thì vài tên tu luyện giả khí thế có chút bất phàm liền tìm tới đây. Thấy hàng loạt người té xỉu trên mặt đất, bọn hắn cực kì tức giận.

Mang theo Thủy Vô đi cả nửa ngày, chợt Lôi Cương nhìn thấy ở phía trước có một sơn cốc nhỏ, hắn nhìn xung quanh một lúc, xác nhận không có gì đáng lo ngại, liền mang Thủy Vô tiến vào bên trong. Lôi Cương nhìn vào mắt Thủy Vô, lạnh lùng nói: "Ta bế quan nhiều năm, thế sự vô thường, biến hóa quá nhanh a!"

Thủy Vô không hề nghi ngờ gì, liền lập tức trả lời: "Tiền bối, nơi này là Không gian giam cầm, toàn bộ không gian này chỉ có duy nhất một thế lực là Vân Ngục Thành. Ở đó có rất nhiều cường giả tu vi cường đại, nhấc tay là có thể dời núi lấp biển a!"

Thủy Vô bắt đầu kể lại những gì hắn đã nghe thấy được. Hắn miêu tả về không gian giam cầm này hết sức linh động, tuy Lôi Cương biết trong đó đa phần là phóng đại, thế nhưng nội tâm Nôi Cương vẫn không ngừng run động, trong không gian giam cầm này lại có thể tồn tại một thế lực đáng sợ như Vân Ngục Thành? Hơn nữa, theo như lời Thủy Vô nói thì những tu luyện giả trước đó cũng là thuộc Vân Ngục Thành?

"Ngoại trừ Thành Vân Ngục thì không có thế lục nào khác nữa sao?" Lôi Cương nghi hoặc hỏi.

Thủy Vô kinh ngạc nhìn vào mắt Lôi Cương, lúc sau mới nói: "Tiền bối, theo ta được biết thì Thành Vân Ngục là thế lực duy nhất ở không gian này a, hơn nữa, nơi đó tu tập không ít tiên sư, có điều những tiên sư này không phải lúc nào tùy tiện xuất hiện!" Thủy Vô chậm rãi nói, ánh mắt cũng vẫn quan sát Lôi Cương.

Lôi Cương gật đầu, rồi nhìn về phía sau, thân thể khẽ chuyển động, hữu quyền cách không đánh mạnh về phía núi lớn, phía trước nổ mạnh một tiếng, một cái sơn động hiện ra trước mắt Thủy Vô. Hắn ngẩn người ra, miệng há rộng không khép lại được, vẻ mặt dại ra.

Lôi Cương nở nụ cười nhẹ, lúc trước khi tu luyện, hắn cũng có nét mặt y như Thủy Vô bây giờ vậy, suy nghĩ đó khiến Lôi Cương cảm thán một phen, rồi chậm rãi nói: "Ngươi cứ ở trong này tu luyện đi, ta sẽ bố trí vài cái trận pháp, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ không có người nào khác tìm được ngươi! Cho đến khi tu vi đại thành thì hãy xuất hiện."

Thủy Vô gật đầu cảm kích, hắn cũng không hề thất vọng. Tuy rằng không thể trở thành đồ đệ của Lôi Cương nhưng cũng xem như được một cơ duyên tốt a, Thủy Vô đã vô cùng thỏa mãn rồi.

"Đa ta tiên sư, ngày khác Thủy Vô xin báo đáp lại người a!" Thủy Vô hướng Lôi Cương bái một lạy nói.

Lôi Cương gật đầu, khẽ mỉm cười, không hề để ý tới điều đó.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-934)