← Ch.269 | Ch.271 → |
Đoạt được cỏ Bạn Nguyên, Lôi Cương nhanh chóng rời đi, đến lúc ra khỏi rừng rậm mới khôi phục lại tốc độ bình thường. Nhìn quanh bốn phía một lúc, Lôi Cương điềm nhiên như không tiếp tục tiến tới phía trước. Hắn cũng không mở bình ngọc phỉ thúy ra xem cỏ Bạn Nguyên bên trong rốt có công năng gì. Thế nhưng như lời lão nhân nói có thể trị thương cho thần hồn, Lôi Cương liền có quyết định, báu vật quý như vậy, ngày sau tất sẽ có chỗ đắc dụng.
Lôi Cương đi về phía trước, cảm giác được linh khí thuộc tính Mộc càng lúc càng dày đặc. Điều này khiến hắn suy đoán càng đi vào bên trong có lẽ báu vật càng mạnh hơn. Lúc này, Lôi Cương liền tăng tốc.
Bốn ngày sau.
Lôi Cương hơi dừng chân lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy thân ảnh trước mặt. Mấy ngày nay, Lôi Cương thu hoạch cũng đến mười loại báu vật, đương nhiên, Lôi Cương cũng làm ngư ông đắc lợi không ít. Tại đây phần lớn đều là báu vật quý hiếm. Lôi Cương lúc này theo dõi bảy tên cường giả trước mặt. Đầu lĩnh chính là một lão nhân tóc bạc đầy đầu, còn lại đều là trung niên nam tử. Lôi Cương đã theo dõi tròn một ngày đêm, nhờ vào tốc độ cực hạn nên vẫn chưa bị phát hiện.
Một ngày trước, Lôi Cương đạt được báu vật vô ý nghe thấy mấy người nói chuyện. Hắn nghe nói, mấy người này là người của Thần tông ở Mộc Thần giới. Đối với Thần tông, Lôi Cương có chút ấn tượng, lúc đạt được cỏ Bạn Nguyên, mấy tên áo đen có nhắc tới hai chữ Thần tông. Hơn nữa từ đó Lôi Cương nghe ra, Thần tông này ở thất giới là tông phái đệ nhất. Vốn dĩ Lôi Cương cũng không định theo dõi, dù sao đắc tội với một tông phái lớn cũng không phải là thông minh. Thế nhưng nghe được lời nói cuối của bọn họ về bảo vật thực sự "Mộc hành không gian", Lôi Cương cân nhắc trước sau rồi quyết định bám theo bọn họ.
Theo như lời bọn họ nói Mộc hành không gian hiện ở đây, Lôi Cương càng thêm tin vào suy đoán của hắn, hẳn là còn có hỏa hành, kim hành, thủy hành, thổ hành không gian. Mà bọn chúng e rằng đều là theo lời của các tiền bối Thần tông mà tìm được vị trí của chí bảo.
Bỗng nhiên, Lôi Cương dừng lại, nằm rạp xuống đám cỏ dại, không nhúc nhích. Bảy người phi hành phía trước cũng dừng lại, lão nhân đầu lĩnh quay đầu nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt nghi ngờ.
"Sư bá, làm sao vậy?" Trung niên nam tử phía sau lão nhân nghi ngờ hỏi.
Hai mắt lão nhân lần nữa quét nhìn hậu phương, giọng khàn khàn già nua nói: "Không sao, tiếp tục đi tới, nhân lúc còn sớm chạy tới mục tiêu đi." Lúc này, bảy người lần nữa phi thân đi. Lôi Cương hít một hơi, nhìn mấy người hóa thành mấy điểm đen, liền hướng phía trước nhanh chóng phi tới.
Liên tiếp theo dõi hai ngày, Lôi Cương càng lúc càng kinh ngạc, linh khí thuộc tính Mộc ở đây dày đặc đến mức khiến người khác hoảng sợ. Nhìn thân ảnh phía trước, Lôi Cương hít một hơi, tiếp tục phi thân. Bỗng nhiên, hai chân hắn dừng đứng lại, nhìn bảy thân ảnh biến mất phía trước, vội vàng giấu mặt trong cỏ dại dưới đất.
"Đạo hữu, hiện thân đi." Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, khiến Lôi Cương đang núp trong đám cỏ dại chấn động, hít một hơi, nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, hắn cũng không có ý định hiện thân mà tiếp tục phủ phục trên mặt đất, yên lặng quan sát.
"Sư bá, lẽ nào có người theo dõi chúng ta?" Trung niên nam tử phía trước kinh nghi đảo mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói.
Lão nhân tóc bạc ánh mắt lóe lên, tức thì giương giọng quát: "Đạo hữu, lẽ nào ngươi nhất định bắt lão phu đuổi ngươi ra"
Lời lão nhân nói khiến Lôi Cương chấn động, thực sự bị phát hiện? Chuẩn bị kêu cốt giáp ra, nhưng Lôi Cương vẫn không có ý định đi ra. Lão nhân chỉ sợ là tay cáo già, hơn nữa cũng không nhất định là phát hiện ra hắn. Lúc này chỉ là suy đoán mà thôi, hơn nữa, nếu thực sự bị phát hiện, bọn họ tự nhiên sẽ đến đây tấn công hắn, khi đó lẩn trốn cũng không muộn a.
"Đi..." Lôi Cương nghe thấy tiếng lão nhân, tức thì không gian trở nên yên tĩnh. Lôi Cương như trước phủ phục trên mặt đất, cũng không động đậy, cho đến một khắc sau, hắn hít một hơi, đang chuẩn bị đứng dậy, thì phát hiện mấy thân ảnh bay qua trên không. Hơn nữa hành tung vô cùng quỷ dị.
"Lẽ nào... Báu vật ở đây không chỉ có người của Thần tông biết?" Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục ẩn núp. Một lát sau, thân thể hắn khẽ động, nhanh chóng di chuyển về phía trước, theo đuôi ba người kia.
Lôi Cương đuổi theo ba người kia được nửa canh giờ, phía trước liền truyền đến tiếng rít gào của hung thú. Lôi Cương dừng lại, mơ hồ nghe thấy tiếng ba người: "Đi... có tiên thú... báu vật quả khó lường a!" Tức thì, ba người đột nhiên tăng tốc. Lôi Cương lúc này cũng không tiếp tục đuổi theo, mà đi về phía trước, nhìn thấy phía trước có một khu rừng, cùng với sóng linh khí truyền đến. Hắn cảm nhận được phía trước dường như đã xảy ra một trận đại chiến, hơn nữa từ những lời nói mơ hồ nghe được, Lôi Cương suy đoán trong chí bảo ở đây, có tiên thú thủ hộ tất là báu vật cực mạnh, thậm chí là cấp tiên khí. Hít một hơi, Lôi Cương đột nhiên tăng tốc, dường như báo săn mồi tiến vào sâu trong rừng rậm.
Một lát sau, Lôi Cương ngừng lại dưới gốc một cây đại thụ cao ngất. Phía trước là một mảng xanh, mà phía sau là một cây đại thụ to lớn. Nhìn trận đại chiến trước mặt, Lôi Cương chấn động, hơn năm mươi người cùng tham dự trận đại chiến này, xem ra ở đây sớm đã có người đến a. Lôi Cương ẩn nấp tại cây đại thụ, đánh giá tiên thú bị bao vây và tấn công.
Tiên thú này giống như một con vượn to lớn, thân cao mười trượng, cặp mắt đỏ rực phát ra sát khí cùng sự phẫn nộ, hai cánh tay dài to lớn ẩn chứa sức mạnh khổng lồ. Con vượn này có da lông màu rám nắng bao phủ toàn thân dường như được làm từ tinh cương... Những đòn tấn công của cường giả đánh vào bộ lông con vượn đều tóe ra tia lửa.
Lúc Lôi Cương kiểm tra tu vi con vượn to lớn liền chấn động, con vượn này tu vi tương đương với cường giả cương đế, đạo đế, không kém là bao. Đối với các cường giả đạo vương, cương vương đang bị áp chế toàn bộ tu vi mà nói, đây đích thị là một cường địch.
Lôi Cương nhảy vào đám lá cây dày đặc của cây đại thụ, đứng ở trên cao, lẳng lặng quan sát bốn phía, tìm thứ tiên thú vượn thủ hộ. Cuối cùng, hắn nhìn về phía sau cự vượn mười thước có một hố nhỏ dưới cây đại thụ cao ngất. Hố nhỏ này cũng không lớn, khoảng chừng dài rộng một thước, bên trong cái hố nhỏ cũng không phải là nước, mà là một nhũ thạch màu nâu. Tuy rằng không rõ lắm vì sao lại có thứ này, thế nhưng Lôi Cương cảm nhận được nhũ thạch màu nâu này tỏa ra linh khí thuộc tính Mộc kinh người.
Mặc dù có gần năm mươi người vây đánh, thế nhưng cũng không vì đông người thế mà chiếm được thế thượng phong. Bằng vào công lực của bọn họ lúc này để tấn công, căn bản là không gây được thương tổn trí mạng cho con vượn khổng lồ. Không ít tu luyện giả muốn thừa lúc nhiễu loạn đến phía sau con vượn, muốn đến lấy thạch nhũ màu nâu trong hố nhỏ, thế nhưng đều phải đối mặt với sự tấn công điên cuồng của con vượn.
"Bang bang ầm..." Những... tiên khí cấp thấp của đám cường giả điên cuồng tấn công con vượn. Mà Lôi Cương phát hiện không ít cường giả xuất hiện chung quanh, suy nghĩ, liền hướng về phía xung quanh cây đại thụ đi đến. Thân thể nhanh như chớp, đám cường giả đang chiến đấu căn bản là không chú ý thấy được. Lôi Cương nhảy lên trên cây đại thụ, hắn liền hít một hơi, nhìn về thạch nhũ màu nâu phía dưới.
Trong lúc Lôi Cương còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để lấy được thạch nhũ phía dưới, đột nhiên cảm giác được cây đại thụ hắn đang trú bỗng nhiên rung chuyển. Lôi Cương kinh hãi, chưa có phản ứng gì đã thấy vô số cành cây tấn công hắn.
← Ch. 269 | Ch. 271 → |