← Ch.279 | Ch.281 → |
- Ta là ai, bây giờ không quan trọng. Chỉ có điều những ân oán trước kia ta vẫn muốn trả.
Người thần bí u ám cười, thanh kiếm to màu đen trong tay trong nháy mắt lại bộc phá ra khí tức càng lớn. Cổ khí tức này cũng bay thẳng đến chỗ Lôi Cương ở cửa đại điện. Hai mắt Lôi Cương cau lại nhìn người thần bí. Những điều người thần bí này nói khiến cho Lôi Cương càng thêm quen thuộc, nhưng mà, mình đúng là nghĩ mãi không ra, rốt cuộc người này là ai?
Nín thở, Lôi Cương đưa mắt nhìn về phía truyện tống trận trên thềm đá, nhìn đòn tấn công của người thần bí. Cơ thể Lôi Cương nhanh chóng di chuyển, né vào trong đại điện, tránh kiếm tiên, muốn tiến đến trên thềm đá.
- Khặc khặc... Lôi Cương, ngươi muốn lợi dụng truyện tống trận này mà rời khỏi đây sao? Ngươi cho rằng giờ ta vẫn như trước sao? Hay là ngươi vẫn như trước đây hồ đồ, không biết gì và không chịu được một kích? Lúc ngươi bố trí trận pháp thì ta đã chú ý rồi, người cũng đừng tưởng có thể rời khỏi được nơi này. Ta đã nói, những hiểu lầm xưa kia, hôm nay phải được lý giải.
Lúc này, toàn thân người thần bí đầy vải gai, nhưng âm thanh của y vẫn tràn đầy vẻ oai phong như một đế quân, nắm trong tay nghìn đạo quân, có quyền lợi tối cao.
Theo như âm thanh của người thần bí vừa mới phát ra, Lôi Cương bỗng nhiên cảm thấy tất cả những tiên khí màu đen như con thoi này lại hướng ra phía hố nhỏ trên thềm đá mà vọt tới.
- Bang bang, ầm...
Trên trăm tiếng lanh lảnh vang lên, toàn bộ linh thạch trên thềm đá cũng bị kiếm tiên màu đen bắn vỡ.
Cơ thể Lôi Cương chấn động, trong mắt có vẻ khó tin, những tiên kiếm màu đen này, vì sao lại hợp sức cùng tiến công linh thạch?
- Khặc khặc... Lôi Cương, ngươi cũng biết ngươi đã bỏ lỡ một tuyệt thế tiên khí chứ? Những tế kiếm màu đen này là do "Đế ma" huyễn hóa thành.
- Ầm...
Một âm thanh khẽ vang lên, toàn bộ đại kiếm như thể được kích hoạt. Khi hắc kiếm khổng lồ phát ra bốn màu ánh sáng thì lại càng thêm chói mắt. Hơn nữa một tầng sát vụ màu đỏ lại hình thành chỉ xoay quanh thân hắc kiếm, thoạt nhìn thì vô cùng kỳ dị.
Cơ thể Lôi Cương lùi lại vài bước, cốt giáp bao phủ để lộ ra hai mắt vẻ khó tin. Một cổ khí tức cường đại gần như làm cho hắn khó thở. Lôi Cương ở trong vòng cốt giáp, vẻ mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn truyện tống trận. Hắn hiểu rõ, quyết định của mình đã không thể khôi phục lại được nữa rồi, rồi cơ thể hắn bay ngược ra, chỗ thanh kiếm to màu đen.
- Khặc khặc... Bỏ chạy sao? Ngươi muốn chốn sao?
Người thần bí u ám cười, cầm "Đế ma" thanh kiếm to màu đen trong tay, bắn về phía cửa đại điện.
Sau khi ra đến đại điện, Lôi Cương hiện ra ở phía dưới thạch tháp, mà Thanh Tuyền Thủy, U Trường, Mộc Sầm, Trường Cốt cũng đang cầm tiên khí của mình, bất động, nhìn chằm chằm thạch tháp. Sau khi thấy bóng dáng của Lôi Cương, khuôn mặt bọn họ khẽ động đậy, tiên khí trong tay sáng rực lên.
- Khặc khặc... Nếu đã bỏ chạy, thì phải cùng nhau biến mất chứ.
Trong thạch tháp vang lên một tiếng cười âm u, một đạo bốn màu mũi kiếm dài đến hơn mười trượng từ cái động khẩu thạch tháp cuộn trào ra mãnh liệt, lan đến chỗ năm người Lôi Cương. Lôi Cương biến sắc, nhanh chóng bay đến bên cạnh Thanh Tuyền Thủy. Nhưng lúc này, mũi kiếm bốn màu đã ập tới trước mặt.
Lôi Cương kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra mấy chục thước, rồi mới miễn cưỡng ở lại không trung. Đòn công kích mạnh mẽ khiến cho khí huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi trào, mà Thanh Tuyền Thủy cũng bị tấn công lui đi vài thước, nhưng rồi lại điên cuồng phản kích lại.
- Bang bang ầm...
Những tiếng chấn động liên tịch nổ vang trên không trung. Toàn thân người thần bí chết lặng, chỉ để lộ ra hai mắt, trong ánh mắt đầy vẻ vô cùng tự tin, hai tay y cầm kiếm điên cuồng lao về phía Thanh Tuyền Thủy mà công tới. Người thần bí liếc mắt nhìn đám năm người Thanh Tuyền Thủy, đúng Thanh Tuyền Thủy là người mạnh nhất. Giết Thanh Tuyền Thủy trước, thì đám bốn người Lôi Cương còn lại cũng hồn bay phách lạc.
Người thần bí công kích hết sức đơn giản, cũng đã khiến cho Thanh Tuyền Thủy cuống quýt lui về phía sau mà phòng ngự. Sát vụ kỳ dị kia lại không mảy may đếm xỉa đến đòn công kích của ba người U Trường, mặc cho bọn họ có công kích đến thế nào, người thần bí cũng chỉ tấn công Thanh Tuyền Thủy. May mà tu vi của Thanh Tuyền Thủy siêu phàm, kinh nghiệm chiến đấu cũng hơn người, nên dù cho người thần bí có tấn công quyết liệt ở dưới, thì cũng chỉ rơi vào hạ phong. Y liên tục rút lui, nên cũng không bị thương bao nhiêu.
- Các ngươi còn không xuất ra sức mạnh của các ngươi đi, lão ẩu ta mà chết, thì số phận các ngươi cũng không tốt đâu.
Thanh Tuyền Thủy vừa chống đối, vừa phẫn nộ quát, nhìn ba người U Trường tấn công người thần bí mà chưa hề xuất hiện sự đe dọa nào, thì trong lòng y vừa vội vừa tức, liền cao giọng tức giận quát.
Mấy người U Trường sửng sốt, nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết. Bọn họ cũng hiểu rõ, nếu mà lúc này mình có ẩn trốn tu vi, thì chỉ sợ rằng Thanh Tuyền Thủy vừa chết, thì kế tiếp sẽ là bọn họ. Hơn nữa, trong lòng bọn họ vẫn còn nhiều khát vọng đạt được thanh kiếm to màu đen mạnh mẽ này, người thần bí này mạnh mẽ như thế, có lẽ một nửa là do thanh kiếm to màu đen này.
Lôi Cương hít thở, rồi tăng tốc, một lần nữa song trưởng lại phồng lên, tất cả nội kình và cương khí toàn thân ngưng tụ. Nếu không có cách nào để vận dụng trời đất trong sức mạnh ngũ hành, thì lúc này, ai chiếm thế thượng phong có lẽ cũng không chừng.
Trong khi mấy người U Trường phun ra một ngụm máu huyết của mình, khiến cho trên trán vốn tỏa ánh sáng càng sáng lên rực rỡ, khí thế đột phá càng uy mãnh. Ba người lại cuộn trào mãnh liệt hướng về phía người thần bí mà tấn công. Lôi Cương cũng nhập vào trong đó, sức lực mạnh mẽ mặc dù không thể đánh lại phòng ngự sát vụ của người thần bí, nhưng cũng khiến cho y mấy lần suýt bị đánh bay.
Mấy người U Trường thay đổi khiến cho Thanh Tuyền Thủy có thời gian thở gấp, nhưng mặt hắn vẫn lạnh lùng, rồi phun ra một ngụm máu huyết rơi trên tiên kiếm màu nâu. Năm người cùng nâng cao sức lực của mình đến mức cao nhất, rồi điên cuồng tấn công người thần bí.
Năm người vận dụng toàn bộ sức lực rồi cũng dần dần ở vào thế thượng phong, thế nhưng sắc mặt người thần bí không mảy may biến đổi, trong hai mắt màu đỏ vẫn giữ vẻ tự tin như cũ. Mặc dù liên tục lùi về phía sau, nhưng đòn tấn công của năm người làm cho sát vụ trở nên mờ ảo, mà vẫn không bị đánh tan.
Trong ánh mắt bốn người Thanh Tuyền Thủy hơi hoảng sợ, người này rốt cuộc là ai? Mà lại có cái lồng phòng ngự kinh khủng như vậy? Nội tâm Lôi Cương phỏng đoán, sát khí trong lòng hắn cũng đậm dần.
- Khặc khặc... Vô dụng, cho các ngươi hiểu biết thế nào là uy lực của "Đế ma".
Người thần bí đột ngột lùi lại, âm trầm nói, rồi bất ngờ rút lui, cơ thể đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt năm người Lôi Cương đột nhiên biến đổi, cùng nhìn bốn phía xung quanh, lớp cương khí bao bọc toàn thân, cảnh giác nhìn xung quanh. Dần dần, năm tên cường giả hít thở dồn dập. Một cổ khí tức kinh khủng giống như núi Thái Sơn xuất hiện trong hư không.
- Đế ma...giận.
Một tiếng rít trên không trung nổ vang, cơ thể người thần bí hiện ra trong hư không, sát vụ toàn thân lại tán đi, để lộ ra vóc người chết lặng kỳ dị được quấn tầng tầng. Sắc mặt năm người lộ vẻ lạnh lùng. Một đòn công kích cường thế nhanh chóng hướng về phía người thần bí trên không trung.
- Vù vù...
Một tiếng cổ vận mạnh mẽ vang lên. Năm người đang lao về phía người thần bí chợt dừng lại nhìn bên cạnh người thần bí hiện lên thanh kiếm to màu đen với ánh mắt ngây dại.
Thấy thanh kiếm to màu đen kia nhanh chóng hóa thành vô số thanh kiếm to màu đen, đám ánh sáng nhanh chóng phả hơi nóng, tỏa ra uy thế vô cùng mạnh mẽ. Bầu trời vốn sáng sủa, mà trong chốc lát bị vô số thanh kiếm to màu đen che phủ, trở nên ảm đạm.
Năm người chấn động, tê dại, nội tâm càng đập dữ dội.
- Lui!!
Phản ứng đầu tiên của Thanh Tuyền Thủy là cao giọng quát, cơ thể hướng về phía sau mà vọt tới.
- Khặc khặc, chậm, tốt tốt, hãy tận hưởng với cơn phẫn nộ của Đế ma chứ!
Người thần bí lớn tiếng cười to, nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía dưới. Lúc này, vô số thanh kiếm to màu đen phủ kín mười dặm, tạo thành một vòng vây. Năm tên cao thủ bị vây ở trong đó.
- Cùng tấn công một chỗ!
Thanh Tuyền Thủy cầm đại kiếm màu nâu trong tay, tức giận quát. Lôi Cương và mấy người đang chờ cùng nhanh chóng tấn công về phía trước.
- Phẫn nộ đi Đế ma!!
Người thần bí lớn tiếng gầm gừ, tiếng cười phá tan hư không. Từ âm thanh vang lên của người thần bí, thanh kiếm to màu đen chi chit phía dưới, trong nháy mắt, lại điên cuồng hướng về phía năm người Thanh Tuyền Thủy.
Cảm thụ được khí tức mạnh mẽ, nội tâm năm người đông lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Sức lực của thanh kiếm to màu đen này mạnh mẽ không gì sánh được. Với lại còn có thêm vô số như vậy, tối đa chỉ có thể chống lại một hồi thôi, nhưng lại phải liên tục chống đối trong một khoảng thời gian dài.
Đồng tử trong cốt giáp đã đông lại thành châm trạng! Lôi Cương nắm chặt hai đấm, trong giờ khắc này, máu trong cơ thể hắn như thể sôi ùng ục.
- Vù vù...
Có tiếng cổ vận đột ngột vang lên trong cả không gian mộc. Năm người Thanh Tuyền Thủy kia nhanh chóng bắn về phía thanh kiếm to màu đen bỗng nhiên bị kiềm hãm. Năm đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ bùng lên ầm ầm, vậy mà lại khiến cho vô số thanh kiếm to màu đen vỡ nát. Khí thế cũng làm cả nửa bầu trời bị bóp méo.
- Ha ha... Cuối cùng cấm chế cũng biến mất rồi sao?
Có tiếng ngạo mạn của Thanh Tuyền Thủy vang lên phía chân trời.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |