← Ch.337 | Ch.339 → |
Lôi Cương theo Chỉ San đi vào trong. Tiểu viện bày trí theo phong cách cổ, mở cửa phòng, phía trước thoáng mùi hương dược nồng nặc. Quan sát gian phòng xong, điều khiến Lôi Cương kinh ngạc chính là, trong gian phòng này có một gã thanh niên giản dị nước da đen, tóc đen, tướng mạo giản dị, nhưng lại khiến Lôi Cương cảm giác đây là một người già nua yếu đuối, khiến hắn không khỏi nhìn vài lần.
"Cương Ma đô thống, đây là đại sư luyện đan Đan Các của Vạn tượng các ta." Chỉ San hơi cười, nhiệt tình giới thiệu với Lôi Cương nói.
Đối với người luyện đan cùng luyện khí sư, Lôi Cương vẫn có sự tôn kính. Bất kể tu vi hắn thấp, dù sao ở Tu luyện giới, có thể biết được vài người luyện đan và luyện khí sư đối với hắn tuyệt không có chỗ nào không tốt. Lập tức, Lôi Cương hướng phía người thanh niên chất phác, hơi khom lưng, cung kính nói: "Cương Ma bái kiến Đan Các đại sư."
"Ha hả, không cần đa lễ. Chỉ San tiểu thư lần đầu đưa tu luyện giả nam đến, cũng quả nhiên không tầm thường a. Ha hả, Hỗn Mộc Kim Nhũ là của ngươi?" Đan Các hài lòng gật đầu, nhìn Lôi Cương chăm chú, bình thản điềm đạm nói. Lời nói còn chưa dứt mắt đã nhìn Chỉ San, khiến khuôn mặt nàng ửng đỏ.
Lôi Cương xấu hổ cười, tức thì chậm rãi nói: "Đan Các đại sư, Hỗn Mộc Kim Nhũ này chính là của tại hạ may mắn có được gần đây."
"A? Ngươi còn có bao nhiêu? Có thể đổi cho lão phu vài giọt? Lão phu luyện đan cũng thiếu mất Hỗn Mộc Kim Nhũ, mấy năm nay tốn không ít tâm tư tìm kiếm. Không ngờ tại Cửu U giới có thể gặp Cương Ma đô thống ngươi." Ánh mắt Đan Các chờ mong, nói.
Lôi Cương gật đầu suy nghĩ chốc lát, nhìn chăm chú vào Đan Các nói: "Đại Sư, tại hạ tổng cộng chiếm được mười giọt, nhưng có lần trọng thương, nuốt mất một giọt, chỉ còn chín giọt. Hơn nữa, tặng Chỉ San cô nương xong, tại hạ còn có năm giọt." Lôi Cương vẻ mặt bình tĩnh khiến Đan Các nhìn không ra suy nghĩ thực của hắn. Lập tức, Đan Các nói: "Chẳng hay Cương Ma đô thống có thể đem toàn bộ năm giọt đó nhượng lại cho lão phu? Lão phu tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Thế nào?"
Chỉ San chăm chú nhìn Lôi Cương, không ngừng ám chỉ, dường như nói Lôi Cương đáp ứng, có thể thấy được Đan Các đại sư tất nhiên bất phàm, nếu không Chỉ San cũng sẽ không muốn Lôi Cương nịnh bợ Đan Các đại sư như vậy.
Nhưng, Lôi Cương dường như không thấy ánh mắt Chỉ San, gật đầu trầm tư một lát, nói: "Đan Các đại sư, Hỗn Mộc Kim Nhũ này đối với việc khôi phục cương khí cùng cường hoá thân thể có công dụng kỳ diệu, cũng thứ cho tại hạ không thể đáp ứng rồi."
Chỉ San sửng sốt, nhưng không nói thêm gì, chỉ nhìn Lôi Cương. Còn Đan Các cũng không có vẻ thất vọng, lại cười ha hả nói: "Cương Ma đô thống trả lời quá sớm, Hỗn Mộc Kim Nhũ đối với người không luyện đan mà nói, công hiệu lớn nhất không ngoài đan dược bình phục hảo hạng. Nếu như ngươi muốn nhờ Hỗn Mộc Kim Nhũ tăng cường tư chất bản thân, thì dù trăm giọt cũng không thay đổi được là bao. Không bằng chuyển cho lão phu, hơn nữa, lão phu nguyện ý đưa thất giai tiên đơn ra trao đổi với ngươi. Thế nào?"
Chỉ San cứng mặt, kích động. Thất giai tiên đan tại ngũ hành giới cực kỳ trân quý. Dù là thất giai tiên khí cũng có thể sánh được với vật phẩm vô giá, hơn nữa, người luyện thất giai tiên đan không phải là trưởng lão của đại tông phái thì đâu dễ dàng chế ra được? Hỗn Mộc Kim Nhũ đối với người luyện đan có bao nhiêu sức mê hoặc, Chỉ San không biết, thế nhưng cũng hiểu được Đan Các đại sư đem thất giai tiên đơn ra đổi, có thể nói không đơn giản a.
Lôi Cương cũng thầm kinh ngạc, thất giai tiên đan? Hắn cũng chỉ mới nghe qua, chứ chưa từng nhìn thấy a, tiên khí cùng tiên đan ngang nhau, tu luyện giả đại đa số chọn tiên đan. Thất giai tiên đan đủ để lúc nguy cơ có thể giúp giữ lại tính mệnh a, Lôi Cương chần chừ, cuối cùng, cắn môi, nói: "Chẳng hay theo lời Đan Các đại sư nói thì thất giai tiên đan là thứ gì?"
Hai mắt Đan Các ngời sáng, khuôn mặt thuần hậu tươi cười, nói: "Vậy để xem Cương Ma đô thống muốn đan dược dạng gì. Như, thất giai trung phẩm bổ hồn đan, chỉ cần thần hồn ngươi còn có tồn tại một tia, liền có thể đem toàn bộ thần hồn của ngươi khôi phục lại. Thất giai hạ phẩm, long lực đan, có thể trong thời gian ngắn đem năng lực của ngươi phát huy đến cực điểm, có điều cũng giống như ép buộc người sử dụng, nhưng lão phu xem Cương Ma đô thống sử dụng long lực đan cũng có một chút kiêng kỵ." Thấy vẻ mặt Lôi Cương vẫn thản nhiên, ánh mắt Đan Các khẽ lưu chuyển, lập tức nói: "Nếu như đem thất giai thượng phẩm anh phá đan, bóp nát có thể tạo ra ngoại phá, mà uy lực cũng cỡ cao thủ cương tiên, đạo tiên tụ bạo."
Đan Các chăm chú nhìn Lôi Cương, ngừng nói, lẳng lặng chờ câu trả lời thuyết phục từ hắn. Chỉ San ở bên một bên nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lo lắng thay Lôi Cương, ba loại đan dược này đều là cực phẩm tiên đan vô số tu luyện giả nhức đầu tìm kiếm a.
Lôi Cương suy nghĩ tiếp, phát hiện ba loại đan dược đều cần, nhưng Lôi Cương cũng hiểu rõ hắn không thể tham. Lúc này, Lôi Cương hỏi: "Chẳng hay tại hạ đáng mấy loại tiên đan?"
Đan Các sửng sốt, lập tức cười nói: "Vậy muốn xem Cương Ma đô thống ngươi, nếu như Cương Ma đô thống muốn cả, lão phu cũng chỉ có thể đáp ứng thôi."
Đan Các nói khiến Lôi Cương trầm xuống, nhất thời không biết lựa chọn thế nào. Chỉ San cũng nghi hoặc nhìn Đan Các, ánh mắt suy tư.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương dự định chọn long lực đan cùng anh phá đan. Long lực đan có thể phát huy tiềm năng đến cực hạn, Lôi Cương cũng muốn biết rốt cuộc cực hạn của hắn đạt đến trình độ bao nhiêu. Mà anh phá đan cũng là đan dược cứu mệnh vô cùng tốt. Cường giả cương tiên, đạo tiên tự bộc uy lực đáng sợ cỡ nào a? Mà đối với bổ hồn đan hắn cũng không cần lắm, hắn tu luyện đoạt hồn đạo pháp, hắn không muốn tấn công thần hồn người khác đã là từ tâm rồi.
Lập tức, Lôi Cương chậm rãi nói: "Tại hạ muốn anh phá đan cùng long lực đan. Hơn nữa, tại hạ chỉ có thể giao cho đại sư bốn giọt. Thế nào?"
Đan Các biến sắc, nhíu mày, sau một lát, mới cười nói: "Vậy theo lời Cương Ma đô thống đi." Lúc này, Đan Các nhấc tay phải, hai cái bình ngọc phỉ thuý xuất hiện trong lòng bàn tay, nhìn Lôi Cương. Mà thần thức Lôi Cương vội vã đi vào giới chỉ lấy ra bốn giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ để vào bình thuỷ tinh rồi đem ra, đưa cho Đan Các.
Đan Các hớn hở tiếp nhận, đưa hai bình ngọc phỉ thuý cho Lôi Cương.
Tiếp nhận xong, Lôi Cương rời khỏi giới chỉ, nhìn Đan Các nói: "Đa tạ Đan Các đại sư."
"Ha hả, không cần khách sáo. Ngươi là người Chỉ San tiểu thư đưa đến, lão phu cũng không thể không nể mặt. Cương Ma đô thống ngày sau còn có thiên tài địa bảo đừng quên Đan Các ta."
"Đó là đương nhiên". Lôi Cương ôm quyền cười nói.
Chỉ San nhìn mắt Đan Các nói: "Đan Các đại sư, Chỉ San không quấy rầy ngươi nữa. Chúng ta xin được rút lui."
"Ha hả, đi đi" Đan Các thuần hậu cười nói.
Lôi Cương cùng Chỉ San rời đi. Mà Đan Các nhìn bóng lưng Lôi Cương biến mất, hai tay vuốt ve bình thuỷ tinh đựng bốn giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ trầm tư.
Trở về trong phòng, Chỉ San thản nhiên nhìn Lôi Cương nói: "Cương Ma đô thống, không ngờ ngươi có nhiều Hỗn Mộc Kim Nhũ như vậy. Mà ngươi tặng ta giọt kia...xin Cương Ma đô thống thu hồi lại. Chỉ San không công bất thọ lộc, cũng không dám nhận lấy vật quý như vậy."
Lôi Cương thản nhiên cười, cũng nghĩ, nếu như ngươi biết trong giới chỉ của ta còn có mấy trăm bình, chắc sẽ không nói như vậy. Lúc này, Lôi Cương cười nói: "Chỉ San cô nương, bát nước hất đi có khi nào thu hồi lại. Xin thỉnh Chỉ San đạo hữu nhận lấy. Hơn nữa, việc thiết quyển ta còn muốn nhờ Chỉ San cô nương giúp đỡ."
"Vậy Chỉ San đa tạ Cương Ma đô thống. Về phần thiết quyển, cũng là bổn phận công việc của ta, chỉ cần có tin tức, Chỉ San trước nhất sẽ thông báo cho Cương Ma đô thống. Ước đoán hai khối thiết quyển mất hai tháng để đến được đây, lúc đo Chỉ San sẽ thông báo cho Cương Ma đô thống." Chỉ San cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói.
Lôi Cương gật đầu, quên đi chuyện thời gian, mặc dù có vội nhưng hắn hiểu chuyện này không thể nhanh. Lúc này, Lôi Cương nhân tiện nói: "Vậy đa tạ Chỉ San cô nương, tại hạ xin cáo lui."
Chỉ San hơi gật đầu.
Tạm biệt Chỉ San, tâm trạng Lôi Cương không khỏi chuyển biến tốt đẹp hơn. Thế nhưng ra khỏi Vạn tượng các, hắn trở nên nghiêm trọng, U phủ...cũng khiến hắn phải đề phòng a. Chậm rãi đi vào sâu trong thành Phụng thiên, Lôi Cương suy tư, hắn đúng hay sai khi muốn đem chuyện U giới nói với Đồng Sư, cùng với vực chủ thần bí của thành Phụng thiên. Chỉ cần vật này còn ở trong tay, như vậy U phủ sẽ không bỏ qua hắn. Thế nhưng khi không lại đưa cho Đồng Sư, hắn có chút không cam lòng. Lúc này, Lôi Cương dự định nói cho đại thống lĩnh Đồng Sư, mấy ngày này hắn sẽ không có ở thành Phụng thiên.
Chạng vạng tối, Lôi Cương mới từ sâu trong thành trở lại phủ đệ thành thao luyện. Đồng Sư cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò một việc, đáp ứng.
Trở lại phủ đệ, Lôi Cương đi thẳng vào Lôi phủ hạo huyền. Chỉ cần ở trong Lôi phủ hạo huyền, dù là phủ chủ U phủ tự mình đến cũng không làm gì được hắn.
Nhìn bốn mươi chín đệ tử chìm vào tu luyện, Lôi Cương đi vào trong đại điện của Lôi phủ hạo huyền. Ngồi xếp bằng trong cột đá mười sáu căn, Lôi Cương không xuất ra tiên thạch bố trí trận pháp ngay, mà nhắm hai mắt lại chìm vào trong suy tư, vô số trận pháp hiện lên trong đầu hắn. Tuy rằng Lôi Cương tiếp nhận truyền thừa trận tông, thế nhưng lúc này, Lôi Cương cũng không biết làm sao hành động, tuy rằng trận pháp rất nhiều, thế nhưng hắn không thể vận dụng, chỉ biết bố trí rất ít trận pháp.
Quan sát cẩn thận các trận pháp xong, Lôi Cương cuối cùng đánh giá cao mộc hành trận pháp thứ hai từ cuối lên, tên là "Thuần mộc tập trận". Thuần mộc tập trận không khác với tụ linh trận lắm, thế nhưng tập trung linh khí mạnh hơn tụ linh trận mấy chục lần. Lấy ra một trăm lẻ tám khối tiên thạch, Lôi Cương dựa theo mô tả của trận pháp, đem tiên thạch xếp theo quy luật mở ra. Lôi Cương niệm xong khẩu quyết, cũng vừa phát hiện linh khí xung quanh bỗng nhiên trở nên đậm đặc vô cùng.
Kìm nén nội tâm mừng rỡ, Lôi Cương vội vàng chìm vào tâm thần, đi vào luyện khai thiên.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |