← Ch.451 | Ch.453 → |
Liên minh Chân Hoả nằm ở phía nam bờ biển nham thạch nóng chảy, cách Long Luyện, Hoả Vực mấy trăm dặm, có thể nói là độc bá biển nham thạch. Những năm gần đây, liên minh Chân Hoả ra sức mở rộng địa bàn, e rằng đây chỉ là bước đầu tiên, một khi thành công, liên minh Chân Hoả có lẽ sẽ tiến quân đến Long Luyện, Hoả Vực. Những năm gần đây, Hoả Huyền tông cùng Dung Luyện tông lo lắng không ít.
Kênh tử vong nằm trên giải đất trung tâm của biển nham thạch, nằm trong phạm vi của liên minh Chân Hoả.
Ngày hôm đó, cách phía bắc giải đất trung tâm của biển nham thạch một trăm dặm, có sáu người đột nhiên xuất hiện. Đầu lĩnh chính là một lão giả tóc bạc khoác áo choàng. Lão giả này nhìn quanh một lát rồi tiếp tục bay về phía trước, đoàn người phía sau lập tức bay theo. Một khắc sau, lại có bốn người xuất hiện, bay về cùng một hướng.
Bọn Diễm Lễ vừa đến sát ranh giới của kênh tử vong, liền ngừng lại. Cả sáu người ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm người thanh niên đang thản nhiên cười, ngồi xếp bằng trên không. Cả bọn Diễm Lễ chấn động, hắn chính là người xuất hiện ở lần đấu giá trước đây, trưởng lão của Dung Hoả tông thốt lên: " Là ngươi?"
Người thanh niên này chính là con người thần bí ở lần đấu giá lúc trước.
"Ngươi là người của liên minh Chân Hoả?" Diễm Lễ nhìn chằm chằm người thanh niên, nhớ ra, liền lạnh lùng nói. Tiên khí của hắn đã xuất ra trong tay, sẵn sàng tấn công.
"Các vị đừng ngạc nhiên, ta không phải là người của liên minh Chân Hoả. Mà người của liên minh Chân Hoả không bao lâu nữa sẽ tới, chúng ta nên hợp thành một chiến tuyến là hơn..." Người thanh niên còn chưa nói dứt lời, đã nhìn ra xa, nói: "A, bọn họ cũng tới rồi, vừa đúng lúc. Chúng ta chỉ có cách liên kết với nhau, biến chiến tranh thành tơ lụa, không đúng, dù sao cuối cùng thì, Chân Hoả cũng sẽ trở thành liên minh Chân Hoả mà thôi."
Một lát sau, bốn người Hoả Huyền cũng đến nơi. Thấy người thanh niên, đám người Hoả Huyền nhìn chằm chằm người thanh niên, không chút thiện cảm. Hoả Huyền nhìn Diễm Lễ, nói: "Ngươi là người của liên minh Chân Hoả?"
Thế nhưng Diễm Lễ không thèm để mắt đến Hoả Huyền, chỉ nhìn người thanh niên chăm chú nói: "Ngươi có bản lĩnh gì để liên minh với chúng ta? Bằng vào tu vi cương thánh huyền giai của ngươi ư?"
Người thanh niên thản nhiên cười, dường như hắn đã sớm đoán được Diễm Lễ sẽ có thái độ như vậy. Ánh mắt hắn liền chuyển hướng nhìn Đại trưởng lão tóc bạc khoác áo choàng, chần chừ một lát hắn nói: "Ngươi là Hoả Ly, là đại đệ tử của Hoả Hồng? Trước đây ta có nghe Hoả Hồng nhắc tới tên ngươi mấy lần!"
"Ngươi là..." Lão giả tóc bạc khoác áo choàng vốn dĩ lúc nào vẻ mặt cũng thản nhiên mà lúc này biến sắc, ánh mắt kinh hãi, không thể tin đượcn nhìn người thanh niên. Lão giả khẽ chớp mắt, thân là đại đệ tử của Hoả đế, cũng chỉ có mấy người biết được. Lâu dần đến ngay chính bản thân lão cũng đã tự cho mình là trưởng lão của Dung Hoả tông, quên đi thân phận kia. Diễm Lễ nghe vậy, biến sắc, nhìn chằm chằm lão giả, kinh ngạc nói: "Đại trưởng lão...Ngươi là đại sư huynh Hoả Ly??" Hoả đế có tất cả bảy đồ đệ, chỉ có đại đệ tử nổi danh của Hoả đế là hắn chưa từng gặp mặt. Diễm Lễ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Đại trưởng lão hắn vô cùng kính trọng lại chính là đại sư huynh của hắn.
"Ha hả, ta là ai không quan trọng, trước đây ta với Hoả Hồng cũng có chút giao tình. Không biết lúc này ta có tư cách liên minh với các ngươi không?" Người thanh niên thản nhiên cười, nói.
Bỗng nhiên, tu vi vốn là cương thánh huyền giai của người thanh niên đột nhiên thay đổi, gia tăng vù vù. Một luồng áp lực vô hình bao phủ khiến bọn Diễm Lễ phải thối lui vài bước, kinh sợ. Bốn người Hoả Huyền nhìn nhau, ánh mắt thoáng lo lắng, vốn tưởng chỉ có mấy người Dung Hoả tông, vậy mà lúc này lại xuất hiện một người thanh niên thần bí, mở miệng ra là nói Hoả Hồng, khiến mọi người chấn động.
Hoả đế vốn tên là Hoả Hồng, nhưng người này không hề có chút nào tôn kính đối với Hoả đế, mà đều gọi thẳng tên. Điều này có ý nghĩa như thế nào? Có nghĩa là hắn cùng Hoả đế ngang hàng với nhau? Chẳng lẽ trong tứ đế còn có một vị? Không đúng, không phải nói Ngũ Đế không còn ai sống sao? Mấy người này đều kinh ngạc vô cùng, nhìn chằm chằm người thanh niên.
"Tiền bối, chẳng hay ngươi là..." Hoả Ly hít một hơi thật sâu, mái tóc bạc không có gió cũng khẽ lay động, ánh mắt ngầm khiếp sợ.
Người thanh niên hờ hững cười nói: "Đến lúc cần biết ắt ngươi sẽ biết, cứ chuẩn bị cho tốt đi, nói không chừng sắp có một cuộc chiến lớn đấy!" Sau đó, hắn xoay người bay về phía trước, không để ý gì nữa.
Đám Diễm Lễ chần chừ chốc lát, tất cả liền đuổi theo ngay sau.
Nửa canh giờ sau, mười một người xuất hiện tại trung tâm biển nham thạch, Trước mắt bọn họ là một kênh thông hành đen sì, nhìn không thấy đáy, một lúc chỉ có thể có ba người đi qua. Kênh này chỉ dài có trăm mét, chia đôi dòng nham thạch, nhưng lại khiến tu luyện giả của Dung Luyện giới mới nghe tên đã sợ mất mật, kênh tử vong.
Bọn Hoả Ly đến nơi, nhìn bốn phía xung quanh. Diễm Lễ lẩm bẩm nói, vui mừng: "Trong vòng một trăm dặm không hề cảm nhận được khí tức của con người, lẽ nào liên minh Chân Hoả không biết chúng ta tới?" Đám người Hoả Huyền nghe vậy sửng sốt, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật là như vậy thì thật không thể tốt hơn.
Người thanh niên thần bí kia nhìn chằm chằm con kênh phía dưới, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Chỉ sợ rằng bọn họ đã chờ chúng ta từ lâu rồi thôi. Vào thôi. Chuyện gì phải đến sẽ đến.
Ngoại trừ Hoả Ly, tất cả mọi người còn lại đều sửng sốt, xuống dưới đó? Sau đó, ánh mắt mười một người lần nữa trở nên nghiêm trang, cùng đi vào trong kênh.
Chỉ một thoáng sau, hai luồng sáng từ bắc bộ nhanh chóng bay đến, rơi trên kênh tử vong, một gã thanh niên nói: "Khí tức bọn họ biến mất ở đây, có lẽ bọn họ đã vào trong này rồi chăng?"
"Vào thôi!" Người thanh niên còn lại bình tĩnh thấp giọng nói.
Hai người cũng đi vào trong kênh tử vong đen sì, sâu không thấy đáy. Hai người này chính là Lôi Cương cùng Tiểu Giác từ kênh hoả táng đến đây.
Ánh sáng đỏ rực do nham thạch nóng chảy phát ra tựa hồ không thể xâm nhập vào trong kênh tử vong. Lôi Cương vừa đi vào trong kênh, đã cảm thấy như bước vào trong không gian trùng diên, thò tay không thấy ngón. Hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, từ đợt gió lạnh dưới nền đất thổi lên, khiến hắn kinh ngạc. Lần đầu tiên ở Dung Luyện giới, hắn cảm nhận được gió lạnh như vậy, nhưng lại là ở trong biển nham thạch nóng chảy. Lôi Cương do dự nhìn bốn phía mờ ảo, không dám bất cẩn hành động. Lúc này, hắn liền vươn tay phải ra, cương khí trong nháy mắt chuyển hoá thành linh khí thuộc tính hoả, một ngọn lửa hiện lên trong tay hắn, nhưng dù có lửa, bốn phía xung quanh vẫn đen thùi như trước. Ánh sáng của ngọn lửa không thể soi sáng được không gian tối tăm này.
"Phụ thân, đây là nơi nào? Hai bên có rất nhiều cái đầu nha." Tiểu Giác cất giọng nói, Lôi Cương chấn động, nói: "Tiểu Giác, ngươi có thể nhìn rõ ở đây à?"
"Đúng vậy, mặc dù có chỗ tối, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ta a." Tiểu Giác kéo tay Lôi Cương đi xuống, nói: "Hẳn là đi xuống dưới này, bốn phía xung quanh không có cái động khẩu nào a."
Tiểu Giác có thể nhìn rõ nơi này khiến hai người đỡ tốn không ít thời gian. Hai người nhanh chóng đi sâu vào trong, càng đi xuống, Lôi Cương càng cảm giác được ngọn gió lạnh khiến hắn không thể chịu nổi, toàn thân cứng đờ ra, vô cùng quỷ dị.
"Rống..." Một tiếng rít gào vang lên, bên trong kênh nháy mắt vang ra tiếng u u vọng lại, liên tục không ngừng, mãi không biến mất.
"Cẩn thận." Tiểu Giác đang kéo Lôi Cương đi xuống bỗng cất tiếng, Lôi Cương không kịp suy nghĩ liền gọi ra một cái lồng đá.
"Ầm." Một tiếng chấn động nổ vang bên tai Lôi Cương, một luồng sức mạnh tấn công cái lồng đá khiến Lôi Cương chấn động, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Hắn hít sâu một hơi, nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Tiểu Giác, là vật gì vậy?" Luồng sức mạnh này gần như đã cắt đứt cái lồng đá của hắn, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, nếu như không có phòng bị tất sẽ bị thương.
"Không thấy rõ, chỉ thấy một bóng người thôi." Tiểu Giác nhẹ giọng nói, mắt không ngừng quét ra bốn phía xung quanh, tìm kiếm bóng người vừa đột nhiên xuất hiện.
Lôi Cương nghe vậy, thấp giọng nói: "Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta nhanh xuống dưới thôi."
"Được." Tiểu Giác đáp lời, hai người nhanh chóng rơi xuống. Lôi Cương tăng sức mạnh của lồng đá, bao phủ lấy cả Tiểu Giác, rơi xuống.
Không biết cái khe này sâu đến cỡ nào, chỉ biết Lôi Cương cùng Tiểu Giác đã rơi được gần nửa khắc. Mà nửa khắc này nguy cơ xuất hiện tứ phía, mấy mươi lần hai người bị tấn công, vô cùng quỷ dị, mấy lần cái lồng đá bị cắt ra, khiến Lôi Cương phải lần nữa gọi ra.
Lúc này, Lôi Cương cùng Tiểu Giác dừng lại trong không gian đỏ rực sâu dưới lòng đất, nhiệt độ cao đáng sợ khiến Lôi Cương phải tiếp tục duy trì lồng đá. Dưới chân bọn họ là đống xương khô chất cao như núi, xem ra số người chết tại đây cũng không ít. Hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm đống xương dưới chân, rồi nhìn phía trước, nói: "Bọn họ quả nhiên vào được." Bên trong đống xương có không ít dấu chân, vì vậy hắn mới kết luận đám người Hoả Huyền nhất định đã tới đây rồi. Lúc này, Lôi Cương nhìn về phía trước, tất cả chỉ là một màu đỏ rực, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được một hang động rộng lớn.
"Bang bang!!" Mấy tiếng động từ cái hang phía trước truyền đến, Lôi Cương khẽ biến sắc, quát khẽ nói: "Đi!!"
Đi vào trong hang động rộng rãi, cảnh vật vốn mờ ảo lúc này trở nên sáng rõ. Nơi Lôi Cương cùng Tiểu Giác dừng lại là cửa động rộng lớn. Nhìn phía dưới, hai mắt Lôi Cương hiện lên sát khí. Dưới đáy động hiện đang có một trận ác chiến, gần hai mươi cường giả đang điên cuồng chiến đấu. Tiếng binh khí va chạm ngân vang mãi trong động không tan. Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhảy ra phía trước, từ trên không rơi xuống.
"Ầm!!" Lôi Cương rơi xuống đất, một tiếng động vang lên, các cường giả đang chiến đấu thấy hắn rơi xuống, cùng sửng sốt, ngừng chiến đấu, nhìn hắn.
Vừa đúng lúc, Diễm Chinh đánh bay đối thủ, quay ra nhìn Lôi Cương, hắn đột nhiên nheo mắt vẻ sợ hãi. Bọn Hoả Huyền đều ngây mặt nhìn. Tên thanh niên anh tuấn kia cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè.
Hai mắt Lôi Cương đảo qua nhìn hai mươi ba tên cao thủ, cuối cùng dừng lại trên người Hoả Huyền, nhe răng cười nói: "Ngươi quả nhiên là ở đây." Vừa dứt lời, hắn đã gọi ra không gian trùng diên hung hãn tấn công Hoả Huyền.
Lôi Cương đột nhiên xuất hiện phá tan cục diện trước đó. Mười hai cường giả mặc áo bào đỏ cùng cười thầm, nhanh chóng tập trung lại, quan sát Lôi Cương tấn công Hoả Huyền.
"Ầm!!" Lúc này, mặt đất lần nữa ầm ầm chấn động. Tiểu Giác cũng nhảy xuống, đứng đó nhìn chằm chằm Lôi Cương chiến đấu với Hoả Huyền, khẽ nhếch miệng cười lạnh. Tiểu Giác cũng không có ý định động thủ, mà đứng từ xa quan sát, dường như y rất tin vào Lôi Cương
← Ch. 451 | Ch. 453 → |