← Ch.048 | Ch.050 → |
Sắc mặt Lôi Cương cứng ngắc khi nhớ lại một cước khủng bố của lão nhân lúc trước khiến cho hắn vẫn còn sợ hãi tới bây giờ. Hắn vội vàng nuốt nước bọt, rồi từ chối:
- Tiền bối! Đừng! Tiểu tử đã thấy rồi. Nhưng tiểu tử vẫn không muốn tu luyện.
Lôi Cương có một nỗi khổ không thể nói ra được bằng lời. Bản thân hắn tu luyện Ngũ Hành thể tu làm sao còn có thể đi tu luyện Thể Tu quyết? Mà Ngũ Hành thể tu của hắn cũng không thể nói ra được, chỉ có thể giấu.
Lão nhân mở to mắt mà nhìn Lôi Cương, thậm chí trong mắt lão còn có sự tức giận:
- Tiểu tử! Ngươi không biết thế nào là hay là dở? Ngươi có tin không? Chỉ cần lão phu muốn nói thu đồ đệ thì người trên Trung Xu giới sẽ ùa tới mà bái lão phu làm sư phụ.
Lôi Cương sững người khi nghe thấy câu nói đó. Trên Trung Xu giới có tất cả bao nhiêu người? Một cái Kiếm Châu đã lớn như vậy chứ đừng nói gì tới bốn châu khác. Có điều, nghĩ tới uy lực của lão nhân, Lôi Cương suy nghĩ cẩn thận về lão mà có chút động tâm. Nhưng...
Lão nhân gày gò thấy sắc mặt Lôi Cương thay đổi mà cảm thấy vui vẻ. Lão còn bồi thêm:
- Tiểu tử! Chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ thì ta sẽ dốc hết Thể Tu quyết để truyền thụ. Sau này, ngươi có thể đạt tới mức như ta cũng không phải chuyện khó. Thế nào?
Lão nhân nhìn Lôi Cương chằm chằm, ánh mắt tràn ngập một sự mong đợi. Mười bảy tuổi mà thân thể đã đạt tới nhị phẩm, cho dù là tộc nhân của lão cũng không có được một thiên tài như vậy. Cho dù là tu luyện Thể Tu quyết thì cũng không thể làm được chứ chưa nói tới người thanh niên này còn chưa hề tu luyện. Lão nhân nhận định, Lôi Cương là người tốt nhất để tu luyện Thể Tu quyết nên quyết định muốn thu hắn làm đồ đệ.
Lôi Cương nhìn lão nhân nói văng cả nước bọt mà lắc đầu:
- Tiền bối! Tiểu tử không muốn tu luyện nhiều. Người hãy đi tìm người khác đi.
Nói xong, Lôi Cương vội vàng xoay người chạy về cỗ của mình. Bây giờ, việc quan trọng nhất của hắn đó là lĩnh ngộ được thứ thứ chín của Khai Thiên.
Lão nhân ngơ ngác nhìn Lôi Cương đi xa mà run người vì tức giận. Bao nhiêu năm qua, người khiến cho chú ý không có bao nhiêu người mà người muốn bái lão làm đồ đệ thì có vô số kể. Vậy mà tên tiểu tử này lại hai lần từ chối khiến cho lão tức muốn bể phổi.
- Tiểu tử! Ngươi đừng chạy. Ngươi không bái lão phu là sư phu, lão phu thề không bỏ qua.
Lão nhân gày gò hét lên. Bình thường lão chẳng để mắt tới một ai nên bây giờ đã có mục tiêu thì dễ gì lão buông tha. Thoáng cái, lão nhân liền biến mất.
Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại phía sau không có người nào đuổi theo, hắn liền lao vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Nhìn Tử Vận đang đứng trong phòng, Lôi Cương cảm thấy vui vẻ. Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều cảm thấy vui sướng.
Tử Vận hơi quay đầu, ánh mắt nhìn Lôi Cương đầy phức tạp. Nàng hơi nhướng mày hỏi:
- Lôi Cương! Có chuyện gì thế?
Lôi Cương nhếch miệng cười, nói:
- Không có việc gì. Tử Vận! Vẫn chưa đến lượt ta. Bây giờ, ta muốn tìm hiểu thức thứ chín trước. Có như vậy mới có cơ hội đứng trong số ba người đứng đầu.
Tử Vận gật đầu. Lôi Cương từ từ ngồi xuống, thần thức tiến vào trong đầu...
Tử Vận từ từ ngồi xuống, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhìn gương mặt Lôi Cương như muốn khắc sâu từng đường nét trên khuôn mặt của hắn vào tận đáy lòng.
- Có lẽ... Lần này chúng ta từ biết sẽ không có ngày gặp lại. Cảm ơn người một năm qua đã cho ta những ký ức đẹp đẽ.
Tử Vận thì thầm ở trong lòng rồi một giọt nước mắt bất đắc dĩ, đau khổ chảy xuôi trên gương mặt xinh xắn của nàng.
Đại hội giao lưu diễn ra với khí thế hừng hực. Cũng không phải cuộc chiến nào cũng giống như trận chiến của Ma Vân, một chiêu là chấm dứt.
Vòng đấu thứ nhất đã diễn sang tới ngày thứ ba...
- Số chín trăm chín mươi chín mời lên đài.
Vị trung niên nam tử ở đài số chín mở mắt rồi lên tiếng.
Một gã thanh niên áo trắng từ từ bước lên đầy. Y cầm thanh linh kiếm trong tay, nét mặt đầy ngạo khí nhìn xung quanh, chờ đợi đối thủ của mình. Một lúc sau, người trung niên áo hồng lại liếc mắt nhìn đám đệ tử rồi lên tiếng:
- Mời số chín trăm chín mươi chín lên đài.
Âm thanh của y vang vọng khắp nơi.
Rất nhiều đệ tử nhìn xung quanh tìm kiếm, cũng có người bật cười:
- Không biết là ai? Có phải là sợ thực lực của Chân Phong sư huynh rồi không?
- Ha ha! Nhất định là đệ tử của một môn phái nhỏ chó ngáp phải ruồi nên có tư cách dự thi. Bắt được số chín trăm chín mươi chín thấy đối thủ là Chân Phong sư huynh của Cương Chân môn chúng ta nên không dám lên đài.
Nhưng âm thanh khinh thường vang lên không ngớt.
- Số chín trăm chín mươi chín lên đài. Nếu không lên đài là bỏ qua tư cách tham gia đại hội giao lưu.
Ánh mắt của người trung niên áo hồng có chút khinh thường, âm thanh lại cất lên to hơn.
- Ha ha! Tiền bối! Người kia có thể không dám lên sân khấu. Nhanh tuyên bố Chân Phong sư huynh chiến thắng đi.
Một gã đệ tử của Cương Chân môn cười nói. Đám đệ tử bị thua thì thầm hận tại sao không bốc được số chín trăm chín mươi chín? Nếu không thì đã không bị thua.
Người trung niên áo hồng nhìn quanh rồi lại lên tiếng:
- Số chín trăm chín mươi chín hủy bỏ đại hội giao lưu...
- Khoan...
Một tiếng hét to vang lên. Một gã thanh niên cao lớn từ trên con đường lớn nhanh chóng lao tới. Trong ánh mắt ngạc nhiên và thán phục của mọi người, y liền nhảy lên đài.
- Đây... đây là tốc độ gì?
Rất nhiều đệ tử kinh hãi lên tiếng đồng thời đưa tay dụi mắt mà nhìn người thanh niên vừa mới xuất hiện. Lúc y lên tiếng còn cách rất xa, không ngờ nháy mắt đã lên tới lôi đài.
Đứng trên lôi đài, Lôi Cương thở ra một hơi, thầm nghĩ vừa đúng lúc. Lúc hắn tỉnh lại liền nhanh chóng chạy tới nơi tỷ thí. Mặc dù không biết bản thân tu luyện bao lâu, nhưng hắn vẫn chạy như điên tới đây. Có một điều khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc lúc tỉnh lại đó là không thấy Tử Vận ở đâu.
Người trung niên áo hồng trừng mắt nhìn Lôi Cương rồi vung tay phải phát ra đạo kết giới bao phủ lôi đài rồi lại nhắm mắt.
Chân Phong quan sát người thanh niên vừa tới một cách cẩn thận, trong lòng y cảm thấy hơi kinh ngạc. Vừa rồi tốc độ của Lôi Cương khiến cho y cảm thấy không bằng được. Vốn cứ nghĩ bản thân không cần phải đánh mà thắng thì không ngờ lại xuất hiện một đối thủ sâu không thể lường. Có điều, thực lực của Chân Phong là Cương Sư địa cấp, vốn hết sức kiêu ngạo nên cũng chẳng để ý tới tốc độ rất nhanh của đối thủ. Y chợt nở nụ cười ấm áp:
- Chân Phong của Cương Chân môn.
Lôi Cương nhếch miệng cười nói:
- Lôi Cương của Kiếm Cương môn.
Lôi Cương vừa mới lên đài liền thu hút sự chú ý của đám đệ tử Kiếm Cương môn. Ngay cả những người đang chú ý tới những trận đấu khác cũng nhìn về phía này. Lúc trước, trận chiến của Lôi Cương với Kiếm Thổ và Kiếm Thần đã in sâu trong trí nhớ của họ. Kiếm Thần nhìn Chân Phong đang hết sức kiêu ngạo mà cười lạnh rồi lại nhắm mắt. Trong đám người, mấy người Đao Đồ, Âm Lệ cũng nhìn về phía Lôi Cương. Ngoại trừ Đao Đồ và Âm Lệ ra, mấy tên đệ tử của Kiếm Đỉnh môn chỉ muốn được xem một điều gì đó thú vị. Bọn họ muốn xem cái tên rác rưởi lúc trước bây giờ trưởng thành tới mức độ nào.
Hai người Luyện Hư và Đan Thần đứng chung một chỗ mà quan sát Lôi Cương đồng thời ánh mắt của họ nhìn Chân Phong có chút thương tiếc.
Ma Vận của Ma Luyện môn đang ngồi xếp bằng cũng mở hai mắt nhìn về phía Lôi Cương. Ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng đồng thời cũng nhìn chằm chằm về phía đài số chín.
Mà Chân Cương - người đứng đầu trong số thế hệ của Cương Chân môn cũng nhìn Lôi Cương chằm chằm, ánh mắt có chút khác thường.
Lôi Cương vừa lên đài đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả trong số thanh niên của các môn phái.
Chân Phong đánh giá lại Lôi Cương một cách cẩn thận. Y không ngờ được Lôi Cương lại là đệ tử của Kiếm Cương môn. Chợt y khẽ mỉm cười:
- Xin Lôi Cương sư đệ hãy hạ thủ lưu tình.
Đột nhiên, thanh linh kiếm trong tay Chân Phong rung lên rồi giống như một con rắn mà đâm về phía Lôi Cương.
Lôi Cương sửng sốt. Hắn không ngờ rằng mới vừa rồi nét mặt Chân Phong còn đang ấm áp mà đã thay đổi như vậy. Nhưng hắn cũng không nổi giận, nhanh chóng rút Hư Kiếm chắn ngang trước ngực.
"Keng..." Tiếng sắt thép va chạm với nhau cùng với vô số tia lửa bắn ra xung quanh. Lôi Cương vẫn đứng im một chỗ còn Chân Phong thì lui lại vài bước. Y không thể ngờ được một kiếm mạnh mẽ của mình lại không làm gì được Lôi Cương.
- Chân Phong sư huynh! Hy vọng ngươi cũng hạ thủ lưu tình.
Lôi Cương nhếch miệng cười, hai tay cầm Hư Kiếm chợt thay đổi tư thế. Đồng thời, hắn vọt lên cao, thanh Hư Kiếm trong tay Lôi Cương giống như một thanh kiếm gỗ chém ngang người Chân Phong.
- A...
Luyện Hư nhìn thanh Hư Kiếm trong tay Lôi Cương mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.
- Có chuyện gì thế?
Đan Thần quay đầu lại nhìn nét mặt khác thường của Luyện Hư.
- Không đúng! Tại sao ta có cảm giác Hư Kiếm của Lôi Cương mạnh hơn trước?
Luyện Hư nhỏ giọng nói.
- Sao có thể như vậy? Hư Kiếm là do ngươi tự tay luyện chế. Chẳng lẽ Lôi Cương có thể cường hóa được cho nó?
Đan Thần cười nói.
Luyện Hư vẫn không trả lời chỉ chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay Lôi Cương, ánh mắt có chút gì đó đăm chiêu.
Nét mặt của Chân Phong trở nên quái dị, bên tai y có thể nghe thấy được tiếng gió rít. Chân Phong không ngờ được rằng đối phương lại quét kiếm về phía mình. Y cũng nhảy dựng lên rồi hét to:
- Thủy Kiếm quyết. Thức thứ ba.
Thanh linh kiếm trong tay y tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt. Nếu như nhìn kỹ có thể thấy được trên thân kiếm có rất nhiều giọt nước.
Lôi Cương thu kiếm. Mặc dù một cú chém ngang thất bị nhưng hắn vẫn không hề sốt ruột, thân mình hơi gập lại giống như một cây cung rồi bắn về phía Chân Phong. Mà Hư Kiếm trong tay hắn cũng tỏa ra ánh sáng. Trong nháy mắt, lực lượng toàn thân của hắn ào về phía đôi bàn tay.
- Khai Thiên... Thức thứ năm.
Lôi Cương nhếch miệng cười với Chân Phong vừa thầm hét to.
"Uỳnh..." Hai thanh kiếm va chạm vào nhau phát ra tiếng sắt thép va chạm chói tai, ngay cả kết giới bao phủ quanh lôi đài số chín cũng rung chuyển.
"Phụt..." Chân Phong bay ngược về phía sau. Mà thanh linh kiếm của y chẳng biết tuột khỏi tay từ lúc nào. Chân Phong chỉ cảm thấy đôi tay tê dại, đồng thời có một đạo lực khủng bố đánh y bay ngược ra sau. Yết hầu mặn chát rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Lôi Cương từ từ hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía Chân Phong một cách thản nhiên. Chân Phong rơi xuống đất vẫn không nghĩ rằng mình bị thương nặng, cố gắng muốn đứng dậy thì phát hiện toàn thân tê dại, chỉ còn biết nằm trên mặt đất mà trừng mắt nhìn Lôi Cương.
- Trận này Lôi Cương thắng.
Người trung niên áo hồng mở mắt hét to mà nhìn Lôi Cương. Sau đó y lại nói tiếp:
- Mời người số một ngàn lẻ chín lên đài.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |