← Ch.503 | Ch.505 → |
Ánh mắt của đại trưởng lão của Phụng Thiên lấp lánh, lão hít mạnh một cái, với thị lực của lão, lão không rõ rốt cuộc một kích của Lôi Cương làm thế nào để Đồng Sư rơi xuống đất. Sau khi tốc độ của Lôi Cương đạt tới thể tu Ngũ hành thứ tư, mới chính thức khai thác được sự mạnh mẽ của nó. Sức mạnh thân thể và tốc độ tuyệt không có người thường nào có thể so sánh được với hắn.
Sắc mặt Đồng Chiến tái nhợt, phức tạp nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lôi Cương trên không trung. Lúc này, Lôi Cương ở trong lòng của Đồng Chiến giống như thần nhân, hắn càng hiều rõ, giữa mình và Lôi Cương có một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua. Băng Vân Long cũng thế, tuy nhiên y kiến quyết hơn so y với Đồng Chiến.
Trong số hai mươi vị cường giả của Phụng Thiên, không một vị nào có thể đối mặt với đòn tấn công làm cho Đồng Sư trọng thương. Hơn nữa, nghe ý nói của Lôi Cương, thì còn có biện pháp dự phòng, điều này càng làm cho bọn họ chấn động. Chẳng nhẽ hắn không phải là cương thánh thiên giai sao? Hắn có thể che giấu tu vi sao? Cho dù có đạt được cương thánh thiên giai cũng không thể có được sự mạnh mẽ như vậy. Chẳng nhẽ hắn đã đạt tới cảnh giới giả thần? Trong lòng mấy người phỏng đoán, khuôn mặt cũng ngưng trọng. Hơn một nghìn người tu luyện đã tập trung ở Trong thành Phụng Thiên, bọn họ đều chọn ở lại thành Phụng Thiên. Nhưng lúc này, bọn họ kinh hoàng phát hiện ra rằng cái lựa chọn và ý kiến ở lại thành Phụng Thiên của họ thật ấu trĩ biết bao nhiêu. Theo đồn đại, thì việc Cương Ma đã một mình hủy diệt Hỏa Huyền tông là thật.
Trong giờ khắc này, trong lòng họ vừa khiếp sợ lại vừa cảm thấy khó tin. Đặc biệt, xưa kia Lôi Cương đã từng là người tu luyện ở Phụng Thiên. Trong khi, bọn họ mấy trăm năm nay vẫn giẫm chận tại chỗ như cũ, chỉ có ít người may mắn được nâng lên một cấp.
Lúc này, Kỳ Minh nắm chặt hai tay, trong cơ thể gã tỏa ra khí cực kỳ ác liệt, chiến ý tràn đầy trong mắt. Lực một kích của Lôi Cương khiến cho nội tâm Kỳ Minh khiếp sợ đồng thời thật sâu trong lòng gã lại có vẻ không cam chịu và sự kiêng dè.
- Tại sao? Tại sao lại như thế? Tại sao chỉ có trong vòng mấy trăm năm, ta đã cố gắng, đã nỗ lực đến như vậy mà vẫn không có cách nào vượt qua hắn? Ta không cam lòng, ta không chịu!!
Nội tâm Kỳ Minh điên cuồng gào thét. Lúc trước, gã thua trong tay Lôi Cương, đã khiến gã cực kỳ không cam lòng, sau đó được Thiên Uy toàn lực đào tạo thì tu vi của gã đột nhiên tăng mạnh. Nhưng trong lòng gã vẫn có một người, người đó là Lôi Cương. Ngày xưa Kỳ Minh chưa bao giờ thất bại, với tư cách là đội trưởng, con át chủ bài trong tiểu đội, gã vô cùng kiêu ngạo, nhưng sau đó, tất cả hào quang đã thuộc về Lôi Cương. Kỳ Minh là loại người hiếu chiến, ngày xưa, sau khi đánh một trận với Lôi Cương, gã đã mơ mộng muốn đánh bại Lôi Cương. Lúc này, gã tỏa ra khí tức ác liệt, rồi dần dần trở nên điên cuồng. Một thanh kiếm to vàng óng sắc bén từ trong giới chỉ của gã tự động bay ra. Mấy tên thống lĩnh đứng đằng sau Kỳ Minh đều hoảng hốt, rồi lùi về phía sau tránh.
- Cương Ma, ta muốn đánh với ngươi một trận.
Kỳ Minh buông lỏng hai tau, ánh mắt đầy vẻ kiên định, nhìn Lôi Cương chằm chằm, cao giọng quát. Trên trán gã nổi đầy gân, khuôn mặt lạnh lùng cũng đầy vẻ hung ác.
Hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm vào thanh kiếm to vàng óng ở phía sau Kỳ Minh, gần như che nửa bầu trời, ánh mắt hắn chợt lóe khi phát hiện ra thanh kiếm to đó là do có trên một vạn thanh kiếm vàng óng. Ánh mắt Lôi Cương dữ tợn, hơi nghi ngờ nhìn. Hắn nhận ra Kỳ Minh thì trong lòng khiếp sợ. Lúc trước Kỳ Minh chỉ có thể kiểm soát được hơn một trăm, vậy mà lúc này lại có thể khống chế được nhiều như vậy, Lôi Cương thầm than. Tư chất của Kỳ Minh cao, thiên phú mạnh làm cho kẻ khác lấy làm lạ đồng thời cũng đố kị. Trong mấy trăm năm ngắn ngủi, có thể đạt tới mức như vậy, ngay cả lúc trước Thiết Kiếm vương cũng chỉ có thể khống chế được mười vạn thanh. Nhưng phải biết rằng, Thiết Kiếm Vương đã có tiếng từ vô số năm trước rồi.
Thấy đại kiếm ùn ùn kéo tới, đám người tu luyện ở phía dưới vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái mét. Nhưng vẻ tuyệt vọng lúc trước cũng biến dần đi.
- Theo thời gian, có lẽ người này chắc chắn sẽ là Thiết Kiếm Vương. Theo diện mạo của gã lúc này, gã lại hết sức oán hận mình, chẳng nhẽ mình và hắn có cừu oán gì?
Lôi Cương suy tính trong chốc lát, rồi hiểu ra chắc chắn lúc trước do mình đã đánh bại gã, khiến trong lòng gã vẫn oán hận mình. Đã như vậy thì người này không thể tiếp tục sống được.
Tư chất thiên phú cao của Kỳ Minh khiến Lôi Cương cũng kiêng dè, hắn đã từng trải qua vô số việc lớn nhỏ, nên hiểu rõ rằng, người ta có thể làm bất cứ điều gì để giết chết người uy hiếp mình.
Mặc dù lúc này, trên bầu trời có thể có hàng vạn kiếm tiên, nhưng cũng vẫn chưa thể đe dọa được Lôi Cương.
Ngay lập tức, ánh mắt Lôi Cương lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn đánh nhau, thế thì ta sẽ đánh với ngươi một trận.
Nói xong, Lôi Cương bước ra phía trước, hắn nhìn Kỳ Minh chằm chằm. Sắc mặt Thiên Uy cứng ngắc như thể nhìn ra trong lòng Lôi Cương nghĩ gì, lúc đại kiếm phía sau Kỳ Minh tấn công Lôi Cương, thì y kéo Kỳ Minh lại, trầm giọng nói:
- Kỳ Minh, ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Kỳ Minh giật mình, vẻ dữ tợn khiến cho khuôn mặt y méo mó. Gã quay đầu lại, nhìn Thiên Uy chằm chằm, nếu là người khác, thì Kỳ Minh chắc chắn sẽ chém chết y vì tội ngăn cản gã, nhưng người ngăn cản gã lúc này là Thiên Uy. Thiên Uy đã ban tặng tu vi cho Kỳ Minh, mà lúc này lại làm như vậy. Kỳ Minh nhìn Thiên Uy chằm chằm, một lúc lâu sau vẻ dữ tợn trên khuôn mặt gã mới dịu lại. Gã thù hằn nhìn Lôi Cương, hừ lạnh một tiếng, rồi đại kiếm vàng óng hóa thành từng đạo ánh sáng bắn xuyên vào trong giới chỉ.
Thiên Uy thấy vậy, thì mũi nhọn trong mắt chợt lóe lên, nhưng rồi lại giấu kín đi rất nhanh. Hai mắt y chuyển hướng về phía Lôi Cương trên bầu trời, đang muốn nói cái gì đó thì lại bị đại trưởng lão ngắt lời. Đại trưởng lão bước lên phía trước Thiên Uy, cao giọng nói:
- Lão phu, Minh Ngộ Tử hôm nay muốn được thấy thực lực Cương Ma lục tổ.
Giọng nói của Minh Ngộ Tử giống như tiếng sấm sét vang lên trong hư không. Lão bước từng bước lên phía trước, toàn thân tản ra ánh sáng màu tím mờ ảo.
Sắc mặt Lôi Cương hơi cau lại, từ trong cơ thể của Minh Ngộ Tử, Lôi Cương cảm thụ được một lực Lôi Hành. Nếu là người thường chắc chắn không có cách nào nhìn ra, nhưng Lôi Cương cũng lĩnh ngộ lực Lôi Hành. Ngay lập tức, hắn khẽ động, mặc dù không biết Minh Ngộ Tử này làm thế nào để lĩnh ngộ Lôi Hành, nhưng Lôi Cương chưa bao giờ đánh nhau với một cao thủ Lôi Hành, điều này khiến cho hắn kỳ vọng. Ngay lập tức, ánh sáng trong mắt Minh Ngộ tử lóe lên, lão khẽ quát:
- Mọi người hãy lui ra ngoài vạn thước.
Người tu luyện bên dưới đều chìm trong khiếp sợ, rồi chạy trối chết để thoát khỏi thành Phụng Thiên. Đám người Thiên Uy cũng rút lui, Đồng Sư được Đồng Chiên cõng trên lưng rời ra ngoài vạn thước.
Lôi Cương cũng không phí lời, chân phải hắn lại bước lên phía trước một bước, không khí bắt đầu khởi động, một tiếng ầm ầm vang lên trong không gian. Tay phải Lôi Cương quay về phía Minh Ngộ Tử, xuất một quyền cỡ cái bàn như bão táp từ trong không khí vọt tới chỗ Minh Ngộ Tử. Một quyền này là sức lực thuần khiết của Lôi Cương biến thành quyền kình, đạt tới mức độ này, một quyền bao hàm sự tấn công có thể nói là kinh khủng.
Sắc mặt Minh Ngộ Tử ngưng trọng, bão táp vừa xuất hiện, lão chợt quát:
- Kim lôi!!
Minh Ngộ Tử vừa nói xong, bầu trời còn sáng rực lúc trước đột nhiên vang lên tiếng sấm cuồn cuộn. Trong nháy mắt một đạo sấm sét giữa trời quang hóa thành một cánh tay to màu tím tấn công quyền kình của Lôi Cương.
- Ầm...
Một sóng chấn động ầm ầm bùng lên, cuốn các đại lộ của thành Phụng Thiên ở phía dưới đổ sụp.
Lúc này, Minh Ngộ Tử được một lớp cương khí che phủ, lão lĩnh ngộ Lôi Hành, trong ngoài của lớp cương khí đều có lực Lôi Hành. Có rất nhiều con rắn màu bạc rải rác xung quanh lớp cương khí, cũng khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Thấy quyền kình của mình bị sấm sét làm cho nổ nát, ánh mắt Lôi Cương lóe lên, hiểu ra Minh Ngộ Tử vài phần. Ngay lập tức cơ thể hắn chợt thoáng qua, tiếng sấm xung quanh Minh Ngộ Tử đột nhiên cuồn cuộn. Hơn mười đạo bão táp quyền kình mạnh mẽ hướng về phía Minh Ngộ Tử mà lao đến. Một chiêu này là tốc độ cực hạn của Lôi Cương phát ra, gần như bắn ra một quyền cùng một lúc mới có thể dẫn đến tình trạng như lúc này.
- Tốc độ thật nhanh!
Trong lòng Minh Ngộ Tử hoảng hốt, lão cảm nhận được sự đe dọa đang buông xuống. Lão đột nhiên quát:
- Thiên lôi hối thể!
Theo tiếng quát của Minh Ngộ Tử, mây đen trong không gian đột nhiên bay tới, tia chớp trong không gian chợt lóe lên. Sấm sét cỡ ngón tay nhanh chóng tập hợp.
- Ầm!
Bị sấm sét trong hư không bắn phá, quyền kình nổ tung, thiên lôi cuồng bạo đánh vài đạo quyền kình vỡ tan. Sau đó Minh Ngộ Tử bao vây khiến cho người ta không thể thấy rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong đó.
Sắc mặt Lôi Cương từ từ cau lại, nhìn lôi điện bị Minh Ngộ Tử bao vây, cùng với việc lôi điện kia phát ra tiếng chi chi, trong lòng Lôi Cương kiêng dè ba phần, hắn không dám liều lĩnh tới gần. Mặc dù Lôi Cương lĩnh ngộ Lôi Hành, nhưng hắn chưa hề tu luyện qua, lại càng không hề học đạo thuật Lôi Hành, nên cũng giống như cầm giữ Kim Sơn mà không có cách nào để khai thác nó.
Điều càng khiến cho Lôi Cương lấy làm lạ chính là, Thiên lôi hổi thể của Minh Ngộ Tử, mây đen trên không là từ đâu mà tới? Thiên lôi lại sinh ra một cách vô cớ?
Khi Lôi Cương còn đang suy tư, thiên lôi bị Minh Ngộ Tử bao vây từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng lại hóa thành một lôi điện cỡ nắm tay nhập vào đầu lão. Trong nháy mắt, một khí thế kinh khủng từ trong cơ thể Minh Ngộ Tử bạo phát, lôi điên ào ào tràn ngập phía sau lão khiến cho lão giống như Lôi thần giáng trấn.
Ở phía ngoài vạn thước, trừ Sinh Vân, Thiên Linh, Thiên Uy ra, đám người tu luyện nhìn trân trân, trong đáy lòng càng trào dâng sự sợ hãi. Đối với pháp thuật Lôi Hành, trong Ngũ Hành giới, có thể nói có rất ít người có hiểu biết về nó.
← Ch. 503 | Ch. 505 → |