← Ch.514 | Ch.516 → |
Trong Cấm Lục cấm sát khí. Lúc trước sát khí của lão tổ Nguỵ Lệ phát ra chống lại đòn tấn công của Lôi Cương, không ngờ tới lại khiến cho hài cốt trong đại địa tỉnh lại. Lúc này, bộ hài cốt không còn giống cái xác không hồn nữa mà trở nên điên cuồng, không rõ nó nhặt được một đoạn đao kiếm ở đâu, lao theo hướng lão tổ Nguỵ Lệ chạy trốn.
Lúc này, kiếm động đã bị một kiếm của Lôi Cương làm xáo trộn, tạo thành một cái hố to. Ba người Đan Tông Tử, Thiên Tà Thượng nhân, Thiết Nhai sắc mặt trắng nhợt, một đòn của Lôi Cương lúc trước khiến bọn hắn như rơi vào hầm băng, tưởng chừng bỏ mạng đến nơi. Nhưng Lôi Cương đã lại ngồi xếp bằng tại chỗ, hắn nhận ra, khi cảm nhận được sự uy hiếp lão tổ Nguỵ Lệ, bản năng của hắn đã chém ra Khai thiên ba mươi sáu thức lĩnh ngộ được.
Nhìn Lôi Cương ngồi xếp bằng, ba người Đan Tông Tử nhất thời không biết nên làm sao, đi không được, ở cũng không xong. Bọn họ thầm mắng tại lão tổ Nguỵ Lệ tham lam mà trêu chọc phải cường giả đáng sợ, tu vi của hắn e rằng còn trên cả cương thánh địa giai, chưa kể một kiếm của hắn còn đánh nát cả hai vật của lão tổ Nguỵ Lệ, khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ. Thậm chí hắn còn khiến lão tổ Nguỵ Lệ nguy khốn đến mức phải vứt đồ đi, sao có thể tầm thường được.
"Ầm..." Một tiếng động vang lên, ba người Đan Tông Tử giật mình tỉnh lại. Cả ba người đều trừng mắt ngây ngốc nhìn bộ hài cốt rơi từ trên khe núi xuống. Bộ hài cốt này đã không còn đầu, nhưng vẫn còn tay và chân. Bộ hài cốt cầm trong tay một đoạn kiếm cổ, vừa ngã xuống nó lại bò lên, đuổi về phía trước.
Ánh mắt ba người Đan Tông Tử chậm rãi nhìn về phía trước, nhíu mày. Dường như vừa nghe được tiếng trống trận vang lên, mấy trăm bộ hài cốt điên cuồng chạy về phía trước, cả bộ hài cốt không còn nguyên vẹn cũng bò theo, dường như đang đuổi theo kẻ thù không đội trời chung, quyết đuổi cùng giết tận vậy.
"Đây là..." Đan Tông Tử hít một hơi lạnh.
"Hướng lão tổ Nguỵ Lệ chạy trốn...Lẽ nào, sát khí của lão tổ Nguỵ Lệ đã đánh thức bộ hài cốt này?" Thiết Nhai khiếp sợ, nói.
Bỗng nhiên, Thiên Tà Thượng nhân hoảng hốt, cao giọng nói: "Nhanh, nhanh bố trí kết giới bao phủ toàn bộ nơi này mai. Một khi bộ hài cốt rơi xuống, chạm đến chỗ này, nhất định không ổn đâu!" Thiên Tà Thượng nhân còn chưa nói dứt lời, tay phải đã vung lên, đúng lúc một bộ hài cốt rơi trong hầm, đúng ngay trước mặt Lôi Cương khiến cả ba người Đan Tông Tử đều giật mình, nhìn chằm chằm hắn. Bộ hài cốt vừa rơi xuống này không may mắn như bộ hài cốt trước, bên đùi phải của bộ hài cốt rơi rời ra ngoài, nhưng điều khiến ba người này hoảng sợ chính là, cái đùi phải của bộ hài cốt này lăn xuống dưới người Lôi Cương.
Ba người Đan Tông Tử vẫn nhìn chằm chằm đoạn xương rơi dưới người Lôi Cương, theo như ghi chép của sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử thì một khi chạm đến bộ hài cốt, nhất định sẽ bị chúng tấn công.
"Ầm..." Một tiếng thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên, rơi vào tai ba người Đan Tông Tử chẳng khác nào tiếng sấm sét giữa trời quang. Ba người trừng mắt nhìn cái đùi phải bộ hài cốt lăn đến chân trái của Lôi Cương, rồi chạm vào chân hắn. Ba người biến sắc, cùng ngẩng đầu nhìn phía trước, đột nhiên Thiên Tà Thượng nhân cao giọng quát: "Chạy!!"
Chỉ thấy, những bộ hài cốt đang đuổi theo hướng chạy của lão tổ Nguỵ Lệ đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về hướng Lôi Cương, sững lại một lát, rồi điên cuồng chạy tới chỗ Lôi Cương, cả bộ hài cốt đang bò cũng vậy.
Thiên Tà thượng nhân tuy rằng có thể sử dụng thực lực vốn dĩ của mình, nhưng ở trong Cấm Lục này, nơi nào cũng rải đầy hài cốt. Bọn họ không thể trốn chạy, hơn nữa, tiên khí cùng linh khí trong cơ thể bọn họ chỉ có hạn, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng đến. Lúc này, bọn họ không kịp nghĩ ngợi gì, liền xé bỏ kết giới, bay lên không trung.
Ba người vừa rời đi, Lôi Cương vẫn đang ngồi xếp bằng chìm trong lĩnh ngộ, không biết gì đến tình hình hiện tại.
Những bộ hài cốt trong vòng phạm vi một vạn thước đều ào ào lao đến phía Lôi Cương. Bộ hài cốt chỉ có hai chân cũng lao đến chỗ hắn, rơi vào trong hầm. Bộ hài cốt có cái đùi phải chạm đến người Lôi Cương bò đến chỗ hắn, tay phải không ngừng tấn công Lôi Cương. Nhưng chuyện đáng kinh ngạc ở đây chính là, bộ hài cốt tuy rằng vô cùng yếu đuối, nhưng sức tấn công lại như sức mạnh của hàng vạn quân, đòn tấn công vừa chạm đến người Lôi Cương đã gây ra chấn động.
Chưa được nửa khắc, cả căn động đã chật kín hài cốt. Bọn chúng điên cuồng tấn công Lôi Cương đang ngồi vững như thạch ở đó. Những đòn tấn công của hài cốt tuy rằng ác liệt, nhưng thực lực của Lôi Cương từ lâu đã đạt đến mức thượng thừa, một chút công kích thế này không thể nào gây ra chút thương tổn nào cho hắn.
Ba người Đan Tông Tử điên cuồng bay về phía trước, nhìn nơi Lôi Cương ngồi dưới mặt đất đang tập trung đông nghịt hài cốt, cả bọn hít một hơi lạnh. Những bộ hài cốt này vốn ở quanh đó trong vòng vạn thước đều đã ào ào chạy đến chỗ Lôi Cương, tựa như trăm sông đổ về một biển, dường như nếu Lôi Cương không chết, thì những bộ xương này nhất định sẽ không bỏ qua, quyết giết cho bằng được hắn thì thôi.
"Mau, phía trước có một ngọn núi, chúng ta mau tránh đến đó thôi." Thiên Tà Thượng nhân liếc mắt nhìn một ngọn núi nhỏ cao mười trượng phía trước, khẽ quát, nói.
Càng ngày càng có nhiều bộ xương tụ tập quanh Lôi Cương, bao vây nơi hắn ngồi đến chật như nêm. Từng đợt, từng đợt tấn công dồn dập đổ xuống người Lôi Cương, nhưng không hề khiến hắn giật mình tỉnh giấc. Cốt lân giáp cảm nhận được sự uy hiếp, tự động hoán ra trong cơ thể, che phủ Lôi Cương, đỡ lấy những đòn tấn công của các bộ xương. Lôi Cương đã chìm trong lĩnh ngộ, hiện đang ở thời khắc quan trọng nhất.
Càng là những bộ hài cốt cổ hơn, sức tấn công của chúng càng lớn. Bọn chúng không có linh trí, nhưng dường như có một sức mạnh thần kỳ khống chế bọn họ, cứ thế mà chém giết Lôi Cương. Thậm chí những bộ hài cốt ngã xuống bên cạnh Lôi Cương cũng trở thành đối tượng cho các bộ hài cốt bên ngoài tấn công. Có lẽ bọn chúng cũng không định làm thế nhưng vốn dĩ bọn chúng chỉ biết chém giết Lôi Cương, ngoài ra, không còn biết đến bất cứ cái gì nữa.
Ba người Đan Tông Tử sợ hãi trốn trong một động nhỏ tại một ngọn núi nhỏ cách đó năm trăm dặm, nhìn đám hài cốt trước mặt. Đan Tông Tử khẽ thở dài, hắn cực kỳ hối hận, càng ở lâu trong Cấm Lục càng phát hiện nơi này vô cùng quái dị, nếu như đám hài cốt này lan đến Cửu U giới, chỉ sợ rằng sẽ dấy lên một trận mưa gió máu tanh, nếu tiếng trống của Tà Hồn Cổ mà truyền đến Cửu U giới, hậu quả càng là không thể tưởng được.
"Nơi này quái dị quá, chúng ta cũng hấp thụ đủ tiên linh khí rồi, nhân lúc những bộ xương này còn đang tấn công Lưu đạo hữu, chúng ta mau theo lời sư môn trưởng bối của ngươi tìm ngọn núi đó đi, tìm cách đi ra ngoài!!" Thiết Nhai liếc mắt nhìn Đan Tông Tử, trầm giọng nói.
"Ầm..."
"Ầm..."
Bỗng nhiên đúng lúc đó, trời đất vang lên tiếng động như tiếng sấm rền vang, mặt đất nơi ba người Đan Tông Tử đứng rung lên, đất nứt, đá vụn bay.
Ba người nhìn nhau liếc mắt, đi tới cửa động, rồi nhìn lại. Con ngươi cả ba người co rụt lại, một hình hài cao lớn vô cùng giậm chân đi đến từ phía chân trời trước mặt. Mỗi một bước chân của hắn đều khiến mặt đất rung lên, vết chân dài đến mười trượng. Không ít bộ xương bị người khổng lồ dẫm xuống đất, nháy mắt ba người Đan Tông Tử đã thấy được dáng dấp của người khổng lồ đó.
Hoá ra đó chính là một bộ xương khô khổng lồ, cao đến trăm trượng!! Thân hình bộ xương khô này dĩ nhiên là do vô số bộ hài cốt ghép lại, trông như một người khổng lồ khoác lên mình bộ chiến giáp bằng xương khô. Bộ xương khô khổng lồ cầm trong tay một cái búa rất lớn, từng bước đi về phía trước, uy thế khiến cả ba người kinh hồn bạt vía.
"Đây là con quái vật gì vậy? Đan Tông Tử, rốt cuộc ngươi đã đưa chúng ta đến nơi nào vậy hả?" Thiên Tà Thượng nhân run người, lớn tiếng quát.
Đan Tông Tử rùng mình một cái, vội vã lùi vào trong động, vẻ mặt hối hận. Hắn lẩm bẩm nói: "Trong ghi chép của sư môn của ta, vốn không hề có vật nào như vậy a."
"Mau, mau vào động!" Thiết Nhai đột nhiên trầm giọng quát, Thiên Tà Thượng nhân toàn thân run rẩy. Bộ xương khô khổng lồ mới rồi còn đang ở phía chân trời nháy mắt đã chỉ còn cách bọn họ chưa đến trăm trượng. Trước mặt bộ xương khô khổng lồ này, Thiên Tà thượng nhân chỉ như một con kiến, hắn rùng mình một cái. Thiết Nhai cùng Thiên Tà Thượng nhân đều vội vã lui vào trong động, nhanh chóng tạo ra kết giới ở cửa động.
"Rầm rầm..." Theo tiếng nổ, mặt đất cũng rung lên mãnh liệt. Huyệt động nơi ba người Đan Tông Tử đang đứng cơ hồ như sắp sập xuống, khiến ba người vội vã tạo ra kết giới cho huyệt động. Bằng vào tu vi của ba người lúc này không thể không khiếp sợ, run người nhìn thứ đang ở trước mắt.
Bộ xương khô cao trăm trượng cầm trong tay một cây búa lớn đi lướt qua ngọn núi nhỏ, tiếp tục tiến về phía trước, không hề dừng lại bên cạnh ba người dù chỉ chốc lát.
"Hắn...Mục tiêu của hắn có lẽ nào lại là Lưu đạo hữu?" Cả người Đan Tông Tử run lên, lẩm bẩm nói.
Thiên Tà Thượng nhân cùng Thiết Nhai gương mặt vàng ệch, nếu như là lúc hấp thụ tiên linh khí trong tiên thạch, bọn họ còn có thể nắm chắc năm phần ra được khỏi nơi đây, nhưng lúc này nhìn thấy bộ xương khô cao trăm trượng này, đến một phần thắng bọn họ cũng không có. Bộ xương khô cao trăm trượng này tạo ra áp lực quá lớn cho bọn hắn, khiến bọn hắn không còn tâm trí nào phản kháng lại.
"Đi!! Nhân lúc bộ xương khô khổng lồ đó còn chưa quay lại, chúng ta mau dốc toàn lực bay về phía ngọn núi kia thôi!!" Thiết Nhai khiếp sợ, vội vã quát khẽ, nói, bay về phía ngoài động.
Đan Tông Tử cùng Thiên Tà Thượng nhân do dự chốc lát rồi cũng bay ra khỏi động.
← Ch. 514 | Ch. 516 → |