← Ch.519 | Ch.521 → |
Đan Tông tử vốn đang hấp thu tiên linh chi khí chỉ cảm thấy bản thân hắn đột nhiên bay lên, trong lòng đại kinh, mở bừng song nhãn, phát hiện khuôn mặt lạnh lẽo của Lôi Cương đang nhìn chằm chặp phía trước, trong lòng Đan Tông tử vừa kinh ngạc vừa chấn kinh. Sau đó nghe tiếng gầm giận dữ của Ngụy Lịch lão tổ, Đan Tông tử cũng đoán ra được đại khái sự việc rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Đan Tông tử sao có thể không biết, nếu đến được đầu kia của sơn mạch, tìm được cách đi ra thì e rằng đầu tiên Ngụy Lịch lão tổ sẽ không bỏ qua cho hắn, có điều Đan Tông tử đối với Lôi Cương cực kì tôn kính, lúc đầu khô lâu trăm trượng kia hẳn nhiên là tìm hắn kết liễu nhưng lúc này Lưu Cương vẫn bình an vô sự, điều này có nghĩa là như thế nào chứ? Có nghĩa là Lưu Cương đã đánh bại khô lâu trăm trượng kia, khí tức mà khô lâu kia tản phát ra khiến Đan Tông Tử kinh hãi run sợ, càng cảm thấy lúc ban đầu hắn mời Lôi Cương cùng tiến vào Cấm Lục chi địa mà thấy may mắn.
Nhìn Lôi Cương mặt không đổi sắc bay nhanh, Đan Tông Tử có chút kinh ngạc, chẳng lẽ... Lưu đạo hữu không lo lắng tiên linh khí trong cơ thể tiêu hao sao? Lúc này, Đan Tông Tử truyền âm nói:
- Lưu đạo hữu, ba người bọn họ.............
Lôi Cương quét mắt qua, nhìn chằm chằm Đan Tông Tử, lạnh lùng nói:
- Bọn hắn chết có quan hệ gì đến ta chứ? Không lẽ ngươi còn muốn mang theo bọn họ?
Đan Tông Tử khuôn mặt lúng túng, hắn hỏi như vậy chẳng qua là làm bộ mà thôi, chỉ sợ Lôi Cương sau khi lấy được phương pháp đi ra ngoài thì không đem lão theo mà thôi, đối với lời của Lôi Cương, Đan Tông Tử chẳng những không tức giận mà ngược lại còn mừng rỡ, Ngụy Lệ Lão Tổ ba người vĩnh viễn lưu lại chỗ này thì chẳng còn gì tốt hơn được nữa, lúc này, điều duy nhất làm Đan Tông Tử lo lắng chính là sau khi Lôi Cương qua được bên kia sơn mạch, biết được cách đi ra ngoài thì bỏ lại lão mà thôi. Bỗng nhiên, trong đầu Đan Tông Tử lóe lên, phảng phất nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, lo lắng trong lòng cũng dần dần tản đi mấy phần.
Có Lôi Cương dẫn dắt, tốc độ của hai người có thể nói nhanh như thiểm điện, dần dần Đan Tông Tử đích cảm thấy cực kì kinh hãi, chừng năm canh giờ rồi!! Lưu Cương không hề có ý định dừng lại? Hơn nữa còn mang theo lão phi hành, chẳng lẽ hắn hấp thu tiên linh khí nhiều như thế sao? Hoặc là... Đan Tông Tử sắc mặt đại biến, chẳng lẽ... chẳng lẽ Lưu Cương này căn bản là không có bị hạn chế? Làm sao có thể? Không thể nào, theo sư môn trưởng bối ghi lại cho dù là cường giả Cương Thần, Đạo Thần cũng sẽ bị lực lượng vô hình kia giam cầm chân khí cùng cương khí cơ mà. Nhưng lúc này biểu hiện của Lôi Cương làm Đan Tông Tử không dám tin!
Nửa ngày sau.
Lôi Cương mang theo Đan Tông Tử bay chừng nửa ngày mới loáng thoáng thấy được phía trước có núi non liên miên chập chùng, Đan Tông Tử sắc mặt kích động co quắp đứng lên, đôi mắt lão lại càng kịch liệt run rẩy lên, mặc dù phía dưới còn có chi chít cốt hài, nhưng vào lúc này, Đan Tông Tử đã không để bọn họ vào mắt rồi, nội tâm hắn lúc này cực kì khẩn trương, đi qua ngọn sơn mạch này, theo như lời sư môn trưởng bối tìm sẽ được một cổ thi thể, đem máu tươi của nó xoa lên toàn thân thì sẽ đi qua được đạo kết giới này.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Cương cùng Đan Tông Tử tới được chân sơn mạch, lúc này, hai người vô cùng kinh ngạc với độ cao của vùng núi này, ước chừng núi cao vạn trượng? Hơn nữa còn là liên miên chập chùng? Lôi Cương ngước mắt nhìn dãy núi, lẩm bẩm nói:
- Đây là sơn mạch sao? Rõ ràng chính là một thành tường hùng vĩ mà.
- Thành tường?
Lôi Cương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
- Tường?
Lôi Cương tiếp tục suy tư, đột nhiên, Lôi Cương sắc mặt đại biến, cẩn thận quan sát ngọn núi này, Lôi Cương hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt lóe lên nói:
- Chẳng lẽ....... . là bức tường này phát ra tiếng trống tà hồn phiêu hốt sao?
Đan Tông Tử nghe vậy sửng sốt, sau đó, sắc mặt khẽ biến, vuốt cằm trầm ngâm, tiếng trống phiên hốt? Cẩn thận quan sát sơn mạch vạn trượng, Đan Tông Tử càng cảm thấy tác dụng của sơn mạch này chính là uy lực của tiếng trống phiêu hốt, sơn mạch như thế này sao có thể là do thiên nhiên tạo thành chứ? Đan Tông Tử nhìn về phía Lôi Cương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nếu quả thật là đúng như suy nghĩ của lão, như vậy, ở một chỗ khác của sơn mạch này thì uy lực của tiếng trống Tà Hồn không phải là lớn hơn nữa?? Khi đó, mình có thể chịu đựng nổi không?
Hiển nhiên, Lôi Cương cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Đan Tông Tử, sư môn trưởng bối của ngươi có ghi lại vùng núi này không? Có gì cần phải chú ý không?
Đan Tông Tử nhớ lại, lắc lắc đầu, sư môn trưởng bối của lão cũng không ghi lại bất kỳ chuyện gì về sơn mạch này.
Lôi Cương chần chờ chốc lát, một tay túm lấy Đan Tông Tử rồi hướng lên sơn mạch bay đi, mới vừa bay không bao lâu, Lôi Cương liền phát giác một kỳ dị nơi, hắn cảm thấy một cỗ uy áp vô danh, mà bay lên càng cao, thì uy áp lại này càng lớn, khi Lôi Cương đạt tới năm ngàn trượng thì sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, ngược lại, Đan Tông Tử tựa như không sao cả, ngược lại còn nghi hoặc nhìn Lôi Cương sắc mặt tái nhợt, nghi hoặc hỏi:
- Lưu đạo hữu, ngươi làm sao vậy?
Lôi Cương liếc mắt nhìn khuôn mặt thoải mái của Đan Tông Tử, nội tâm kinh ngạc, nghi ngờ nói:
- Ngươi không có cảm nhận được cổ uy áp này sao?
Đan Tông Tử lắc đầu, khuôn mặt nghi ngờ. Lôi Cương ánh mắt ngưng trọng, chần chờ chốc lát, liền không nói gì cả, gầm nhẹ một tiếng, cố gắng chống lại cỗ khí tức này hướng về đỉnh ngọn núi bay đi. Càng đi lên cao, cổ uy áp này lại càng lớn, khi Lôi Cương lên tới độ cao tám ngàn trượng thì cốt lân giáp của Lôi Cương đã được gọi ra, khí thế bao phủ toàn thân, làm Đan Tông Tử khiếp sợ vạn phần, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nội tâm càng sợ hãi than, tu vi của Lôi Cương rốt cuộc đạt tới tầng thứ nào rồi chứ? Lần đầu tiên thấy tựa như người phàm, lần thứ hai gặp mặt cứng rắn đón lấy một kích của Ngụy Lệ Lão Tổ, khi đó, Đan Tông Tử nhận định Lôi Cương tất nhiên cùng Ngụy Lệ Lão Tổ là cùng một đẳng cấp, nhưng lúc này, Đan Tông Tử mới phát hiện, lão vẫn là đánh giá thấp tu vi của Lưu Cương!.
Khi lên tới chín ngàn trượng, Lôi Cương hai mắt tròn xoe, thân hình bên trong cốt lân giáp run rẩy lên, cả người mồ hôi đầm đìa, quang mang mà Cốt Lân Giáp phát ra cũng lúc mạnh lúc yếu, có vẻ như cũng khó lòng chống lại nổi uy áp ở đây. Vô hình trung, phảng phất như có một ngọn cự sơn đặt ở trong lòng Lôi Cương, cỗ uy áp này so với lúc trước uy áp do Thiết Kiếm Vương mang đến cho hắn còn mạnh hơn, Lôi Cương hô hấp thô nặng như trâu, nhìn còn có ngàn trượng, nghĩ đến đi ra ngoài phải lướt qua ngọn núi này, Lôi Cương nội tâm thoáng đanh lại, trong cơ thể bộc phát ra tiếng lách ta lách tách như rang đậu, Đan Tông Tử trợn mắt hốc mồm, hình thể Lôi Cương cấp tốc trở nên to lớn, cuối cùng tới trăm trượng mới dừng lại, mà Đan Tông Tử lơ lửng ở bên cạnh Lôi Cương thì chỉ tựa như con kiến mà thôi, Lôi Cương tay phải nắm lấy Đan Tông Tử, gầm thét một tiếng, hướng phía trên bay đi.
Lúc này trong đầu Đan Tông Tử vang lên tiếng ông ông, trong đầu trống không, nhìn vào ngón tay như trụ chống trời, Đan Tông Tử trừ khiếp sợ ra thì vẫn là khiếp sợ, tất cả những gì xảy ra lúc này đã vượt qua kiến thức mà Đan Tông Tửcó được mấy vạn năm qua, trong đầu lão không khỏi hiện lên một ý nghĩ, Lưu Cương, hắn là người sao? Khó trách hắn có thể không thèm để ý Ngụy Lệ Lão Tổ, khó trách hắn có thể đánh bại khô lâu trăm trượng kia, hắn lại cường đại như thế? Cho dù là Thái thượng trưởng lão trong tông ở trước mặt hắn cũng bất quá như thế mà thôi!
- Hống.
Từng tiếng rống giận không ngừng từ trong Cốt Lân Giáp truyền ra, Lôi Cương lúc này đã đạt đến chín ngàn chín trăm trượng, cách đỉnh núi chỉ còn có trăm trượng ngắn ngủi, nhưng trăm trượng này cũng tựa như một con kênh không thể vượt qua, làm Lôi Cương nhìn mà chán nản, Lôi Cương đã đem lực lượng toàn thân đề cao đến mức tận cùng, thế nhưng cổ uy áp cũng là đem Lôi Cương đè nén gắt gao, lúc này Lôi Cương cả người run rẩy, muốn lần nữa bước ra một bước, nhưng khó như lên trời.
Lôi Cương gắt gao nhìn chằm chằm ngọn núi chỉ có trăm trượng chiều cao, hắn không cam lòng! Nếu bảo hắn lúc này buông tay thì hắn không cam lòng, vạn phần không cam lòng! Lôi Cương nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa nâng lên chân phải, đạp về phía trước, nhưng chân phải dừng trên không trung, vô luận như thế nào đều không thể hạ xuống!! Đầu óc Lôi Cương đột nhiên lóe lên, tế ra cự phụd đoạt được từ khô lâu trăm trượng kia, hai tay cầm cự phủ, đem nội kình không còn dư lại bao nhiêu trong nội thể truyền vào trong cự phủ, toàn lực hươ ra một búa, đem cự phủ hướng phía trên ném đi, phảng phất như muốn lấy cự phủ lực để ngăn cản này cổ uy áp vô cùng cường đạinày, cự phủ ném ra một thoáng, Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, hình thể trăm trượng đạp về phía trước một bước dài, chân phải đạp ở ngọn núi đỉnh!!.
Ở một nơi phía sau Lôi Cương mấy chục vạn dặm, Ngụy Lệ Lão Tổ cùng Thiết Vệ, Thiên Tà Thượng Nhân, lúc này chật vật không chịu nổi, cả người hiện đầy máu tươi, hơn ngàn hơn vạn cốt hài vây chặt ba người đến mức nước chảy không lọt, không có cách nào mà kết liễu được, tiên thạch của bọn họ đã hấp thu hết rồi, mà tiên linh khí trong cơ thể bọn họ cũng hao tổn hoàn toàn, thế nhưng vẫn cứ bị vây trong đám hài cốt như cũ.
- Phanh phanh.............
Mặt đất nổ tung, một đầu khô lâu trăm trượng từ phía chân trời sải bước đi tới, mỗi một bước phảng phất như đạp lên cõi lòng của bọn Ngụy Lệ Lão Tổ ba người, làm bọn họ càng thêm tuyệt vọng.
- Lưu Cương!! Lão phu thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!!
Ngụy Lệ Lão Tổ khuôn mặt dử tợn gào thét, nhìn khô lâu trăm trượng đã gần đến trước mắt, ba người hoàn toàn tuyệt vọng!
← Ch. 519 | Ch. 521 → |