Vay nóng Tima

Truyện:Thể Tôn - Chương 551

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 551: Liệt thiên viêm sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Shopee


Trong huyền hỏa, tốc độ tu của Lôi Cương có thể nói là kinh khủng. Huyền hỏa ùn ùn liên tục nhập vào cơ thể hắn. Huyền hỏa ẩn chứa linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Lôi Cương, phần lớn linh khí cuồn cuộn đi vào trong cơ thể Hỏa Hoàng rồi lại tỏa ra trong cơ thể Lôi Cương. Lúc này, một vầng huyền hỏa to lớn lại tập trung xung quanh hắn, hút huyền hỏa trong bán kính ki-lô-mét vào trong cơ thể, giống như một vòng xoáy màu trắng, vô cùng kỳ dị.

Sư tử đã chạy ra đến ngoài ki-lô-mét để tu luyện lại đành mở hai mắt ra, nó phát hiện ra, mặc dù huyền hỏa ở nơi này không bị tên kia hút đi, nhưng thần thức của nó lại cảm nhận được xung quanh cơ thể của tên kia ẩn chứa linh khí thuộc tính hỏa còn tinh thuần hơn huyền hỏa một chút. Điều này làm cho nó chấn động. Sau khi khi do dự nửa khắc, sự hung ác trong lòng sử tử trỗi dậy, nó tiến về phía trước một bước, đi tới chỗ ban đầu của nó, cách chỗ Lôi Cương không tới mười thước, rồi từ từ nằm úp xuống, hấp thụ linh khí thuộc tính hỏa tinh thuần từ trong cơ thể Lôi Cương tỏa ra.

Mười năm trôi qua thật nhanh, thân thể hỏa giao của Lôi Cương từ một trượng đã lớn thành mười trượng. Nó là thân thể huyền hỏa, tạm thời có thể xưng là huyền hỏa chi linh. Cơ thể bên ngoài của nó cần phải hấp thu đủ huyền hỏa thì mới có thể dần dần lớn lên, mà đây lại là một quá trình dài.

Sư tử kia lại nằm bên cạnh Lôi Cương có vẻ rất hưởng thụ, nó cũng đắm chìm vào trong tu luyện.

Phạm vi hấp thu huyền hỏa đã lan ra đến một nghìn năm trăm thước, xung quanh Lôi Cương trắng như tuyết, giống như một đám mây trắng. Đó hoàn toàn là huyền hỏa tinh khiết nhất, trong chốc lát, xung quanh tỏa ra huyền hỏa không kìm chế được, tiến vào trong cơ thể Lôi Cương, rồi lại tỏa ra, khiến huyền hỏa đông lại thành mây trắng, khuếch tán ra một chút.

Chớp mắt đã là ba mươi năm, lần này, Lôi Cương đã tu luyện ở đây được bốn mươi năm. Mà lúc này, xung quanh hắn toàn bộ huyền hỏa cũng đã tan biến, trong vòng ba nghìn thước xung quanh, huyền hỏa cũng đã ngừng bay vào cơ thể. Một con thần long màu trắng dài đến năm mươi trượng nằm sấp trên mặt đất, còn sư tử không biết đã lui ra trăm mét từ khi nào, nó cũng lẳng lặng nằm sấp trên mặt đất.

Ở chỗ sâu bên trong Hỏa Phần, thời gian hầu như không tồn tại, trăm năm cũng chỉ như một ngày.

Ngày hôm đó, Lôi Cương tu luyện tròn bốn mươi năm, cuối cùng thì cũng mở mắt ra. Một ánh sáng màu trắng trong mắt hắn hiện ra, giống như có thể hủy thiên diệt địa. Lúc này, hai bọc nhỏ trên trán Lôi Cương đã dài ra thành hai cái sừng nhọn cỡ nắm tay, cả hai cái sừng nhọn này màu trắng, hai ngọn lửa trên hai cái sừng nhọn bốc cháy, tỏa ra khí tức kinh khủng. Lúc này, cơ thể của Lôi Cương với thần long đã không còn khác biệt. Toàn thân hắn trắng như tuyết, cả hai mắt cũng màu trắng, một ngọn lửa màu trắng đang bốc cháy ở trong đó, mà lân giáp toàn thân cũng màu trắng. Chỉ có điều trong màu trắng này lại ẩn chứa kim loại sáng bóng, mỗi một cái vẩy gắn liền chặt chẽ, tạo thành một lớp vẩy phòng ngự. Một tầng ánh sáng màu trắng nhạt từ trong cơ thể Lôi Cương tỏa ra, tạo thành một màn ánh sáng.

Cơ thể Lôi Cương khẽ động, biến thành một hình người, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Hắn vô cùng ngạc nhiên quan sát thân thể của mình, hắn phát hiện ra sức chống đỡ của cơ thể cũng đã đạt bảy mươi phần trăm của bản tôn, tu luyện lần này mang lại nhiều kết quả tốt như vậy. Hơn nữa, Lôi Cương càng kinh ngạc khi phát hiện ra, thần hồn của hắn cũng biến thành một con tiểu long. Toàn thân hắn và con long này cũng tương tự nhau, chỉ có điều, ngoài ấn đường còn có một giọt dịch thể màu đỏ tươi. Thần thức Lôi Cương tiến vào trong dịch thể này, thì cũng không cảm nhận được điều gì, điều này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc. Sau khi rời thần thức đi, Lôi Cương bắt đầu kiểm tra tu vi của mình, trước khi luyện thành thân thể huyền hỏa, tu vi của hắn là đạo tiên huyền giai, mà thân thể hỏa giao là tiên thú cửu giai. Nhưng sau khi hoàn thành thân thể huyền hỏa, Lôi Cương ngạc nhiên phát hiện ra, tất cả những thứ này đã không còn nữa. Lúc này hắn cũng không biết tu vi phân thân đã đạt đến trình độ nào, càng không biết thân thể hỏa giao này đã là thần thú hay vẫn là tiên thú. Cho dù có thế nào, để người có thể chiến thắng được Lôi Cương, thì cũng không có ở tầng thứ năm khí tháp kia, mà thần thú ở Hỏa Phần cũng không nhiều. Lôi Cương liếc mắt, ngồi xếp bằng ở phía trước sư tử, hắn có thể nắm chắc khả năng chiến thắng. Chỉ có điều, điều này càng làm cho hắn không hiểu nổi tu vi của chính mình rốt cuộc đã ở đẳng cấp nào rồi.

Sau khi thở hắt ra, Lôi Cương đứng lên, mặc dù có thế nào, bốn mươi năm tu luyện này cũng khiến cho hắn thăng tiến không ít. Với lại, hình dạng vốn như sương trắng trong cơ thể hắn dần nhạt đi. Hai mắt Lôi Cương nhìn về nơi xa, ở sâu bên trong chỗ Hỏa Phần. Tu vi của hắn đã tăng lên, làm hắn cảm thụ được chỗ sâu nhất của Hỏa Phần có sự sống rất mạnh. Một luồng uy áp mênh mông từ chỗ sâu tỏa ra, khiến cho Lôi Cương tạm thời không có cách nào thích ứng được. Trước đây, luồng uy áp này căn bản là không có, chẳng nhẽ luồng uy áp này là theo tu vi được nâng cao của mình mà xuất hiện? Lôi Cương đưa mắt nhìn sư tử đang nằm ở phía trước trăm mét, cơ thể hắn khẽ động, rồi xuất hiện ngay trước mặt sư tử.

- Tiền bối...

Lôi Cương thấp giọng nói. Nhưng con sư tử đang chìm vào trong tu luyện, như thể không nghe thấy gì. Lôi Cương chần chừ chốc lát, rồi thần thức lộ ra, bao phủ lấy con sư tử này.

- Graooo...

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, con sư tử chợt nhảy dựng lên, nhìn Lôi Cương cảnh giác. Vốn cảnh giác và căm phẫn, con sư tử nhìn Lôi Cương chốc lát, vừa nghi hoặc. Từ cơ thể Lôi Cương, nó cảm thụ được một luồng khí tức quen thuộc, nhưng nó tạm thời không có cách gì khẳng đinh.

Lôi Cương nhìn diện mạo của con sư tử, gầm nhẹ một tiếng, cơ thể hắn hóa thành thân thể hỏa giao dài đến trăm trượng. Không, lúc này, Lôi Cương không nên xưng là thân thể hỏa giao, hắn lại nhanh chóng quay lại hình dáng con người. Vẻ nghi hoặc trong mắt con sư tử ngay lập tức trùng xuống. Nó gầm nhẹ một tiếng, âm thanh vừa già nua, lại có vẻ non nớt vang lên trong đầu Lôi Cương:

- Ngươi là...tên tiểu...kia?

Lôi Cương gật đầu, trầm ngâm chốc lát, rồi nói:

- Tiền bối, đúng là tại hạ.

Cơ thể sư tử từ từ biến hóa, cuối cùng một người đàn ông cường tráng, toàn thân đỏ rực hiện ra trong tầm mắt Lôi Cương, đó chính là do sư tử biến thành. Hai mắt nó mở to nhìn Lôi Cương, nói:

- Lá gan người này thật lớn. Làm sao ngươi có thể chống lại huyền hỏa? Với lại, ta cũng phát hiện ra ngươi giống như cái huyền hỏa trong khe nứt.

Lôi Cương hơi cười gượng, lắc đầu nói:

- Tiền bối, việc này không nhắc tới nữa. Tại hạ có mấy vấn đề mong tiền bối có thể giải đáp.

Lôi Cương có thể nói thế nào chứ? Chẳng nhẽ lại nói là Hỏa Hoàng giúp mình sao?

Con sư tử đi tới trước mặt Lôi Cương. Ngồi trên vết nứt, nhìn Lôi Cương, nói:

- Chuyện gì?

Lôi Cương cũng ngồi xuống nói:

- Tiền bối, ở đây vì sao lại tỏa ra huyền hỏa? Hơn nữa, ở sâu trong Hỏa Phần có cái gì? Nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu thần thú?

Sư tử lập tức trừng mắt nhìn Lôi Cương, sau một lát sửng sốt, liền ngại ngùng nói:

- Ngươi có thể nói từng chuyện một được không?.

Dẫu sao, đây là nơi sư tử tu luyện lâu năm, nên suy nghĩ của nó cũng trở nên cứng nhắc, nhất thời nghe mấy vấn đề của Lôi Cương nên không có cách nào phản ứng lại được.

Lôi Cương thản nhiên nở một nụ cười, nói:

- Tiền bối, ở đây ngươi có biết vì sao lại bốc lên huyền hỏa không?

Sau một lát trầm ngâm, sư tử nhìn Lôi Cương, nói:

- Ở đây vẫn luôn có huyền hỏa bốc lên. Khi ta tới thì đã có rồi.

Lôi Cương nghe nói xong, thì sắc mặt cứng đơ, nói:

- Tiền bối có biết nguyên nhân không?

Sư tử lắc đầu. Lôi Cương thấy vậy gật đầu, mặc dù là sư tử không biết, nhưng hắn biết được rằng, huyền hỏa ở đây hẳn là đã có từ lâu rồi. Ngay lập tức, hắn lại nói:

- Tiền bối, không biết ngươi có cảm thấy một luồng khí tức khổng lồ từ chỗ sâu bên trong kia không?

Sắc mặt sư tử khẽ biến, nó trầm ngâm một lúc, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ sệt, thở dài, nói:

- Đương nhiên là cảm thụ được, luồng khí tức đó đã có ở đó khi ta đến. Ta nghe các bằng hữu khác nói, ở bên trong đó có thần thú huyền giai đỉnh cao, vô cùng kinh khủng.

- Thần thú huyền giai đỉnh cao?

Lôi Cương sững sờ nhìn vào chỗ sâu bên trong, rồi lại hỏi:

- Tiền bối, không biết chúng ta phân biệt thần thú thế nào?

- Ngươi không biết sao? Tổng cộng chia ra làm thiên địa huyền hoàng tứ giai. Mỗi một giai lại chia ra làm ba đẳng cấp là thượng, trung và hạ.

Sư tử vô cùng kinh ngạc nói như thể việc không hiểu này của Lôi Cương là rất đáng nghi.

Lôi Cương chần chừ giây lát, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của sư tử, nói:

- Tiền bối, chẳng nhẽ việc ta không biết là rất đáng nghi với ngươi sao?

Sư tử xấu hổ cười, nhân tiện nói:

- Mỗi một tiên thú, linh thú, ngay cả là muông thú thì đều có huyết mạch và truyền thừa của chính mình.

Nhìn vẻ mặt ngờ vực của Lôi Cương, sư tử nói tiếp:

- Mỗi một con thú đều có huyết mạch và truyền thừa của nó. Mà nồng độ huyết mạch lại liên quan đến sự lớn mạnh của truyền thừa, một khi đột phá tiên thú đạt tới thần thú, thì sẽ mở ra truyền thừa. Mà ngươi hẳn là thần thú, tại sao lại không mở ra được truyền thừa? Như ta, tổ tiên ta là liệt thiên viêm sư, chỉ có điều do huyết mạch của ta, nên khiến cho thành tựu của ta cũng không thể cao. Cho nên, ta mới ở lại nơi đây, hi vọng có thể mạnh mẽ hơn để nhận được truyền thừa.

Cuối cùng sư tử nói, sắc mặt nó u ám, có vẻ bất đắc dĩ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-934)