Vay nóng Tinvay

Truyện:Thể Tôn - Chương 559

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 559: Sức mạnh của Tiểu Giác
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Shopee


Lôi Cương hít thở vài hơi, cường giả giả thần vậy mà lại thành một cái xác không hồn, có vũ khí tấn công sắc bén, điều này cho thấy điều gì? Tu vi của cường giả ở chỗ sâu trong kia khinh khủng, đã đạt tới trình độ trên cả cương thần, đạo thần, hoặc còn cao hơn, mạnh hơn nữa, nhưng lại có đạo pháp kinh khủng. Lôi Cương nhớ tới đạo pháp đoạt hồn, bên trong đó có ghi lại một loại làm mờ đi thần hồn của người khác, dùng bí pháp luyện chế thành một thứ vũ khí tấn công mạnh mẽ, tên là, hồn phó. Hồn phó và người này cùng với Thiết Nhai rất giống nhau.

Lôi Cương còn chưa thật sự đánh một trận nào cùng với cường giả giả thần. Trong trận chiến này, hắn không hề có ý định lùi bước, mà ngược lại, chiến ý của hắn tràn trề. Nhưng hắn cũng biết, thời cơ vẫn chưa chín muồi, hắn chỉ có tốc chiến tốc thắng, chỉ có quỷ mới biết được còn có cường giả nào khác sẽ tới hay không. Ngay lập tức, Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng khi tay cường giả giả thần đưa ra, hắn chủ động vọt đi. Mặc dù, hình dáng của Lôi Cương cao tới trăm trượng, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ và cơ thể nhanh nhẹn của hắn. Cơ thể hắn đi tới phía trước một bước, thì đột nhiên hồn phó cũng đi tới trước mặt, hai quyền của y cũng xuất ra. Sau khi quyền kình cuộn trào mãnh liệt, thì mặc dù hồn phó này chỉ là một tượng gỗ, nhưng chắc chắn y có ý thức chiến đấu, nên sau khi cảm thụ được sự đe dọa từ đòn tấn công của Lôi Cương, y cũng nhanh chóng lùi lại phía sau. Sau khi thoát được đòn tấn công quyền kình của Lôi Cương, y cầm trong tay một thanh kiếm mỏng dài tới bảy thước, và liên tục vung vẩy. Trong nháy mắt, từng đạo kiếm khí đầy trời, đánh về phía Lôi Cương.

Lôi Cương cười gằn vài tiếng, mặc dù kiếm khí này sắc bén, nhưng Lôi Cương tự tin với cốt giáp của mình, hắn không mảy may chống lại kiếm khí đầy trời đang lao về phía mình.

- Bang bang, ầm...

Một tiếng trong trẻo vang lên. Sau khi băng qua kiếm khí, cơ thể trăm trượng của Lôi Cương biến mất trong trời gian ngắn ngủi. Lúc tốc độ nhanh đến tận cùng khiến cho hắn lại xuất hiện, thì hắn đã ở trước mặt hồn phó, song quyền ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ tấn công về phía y. Mặc dù Hồn phó có ý thức chiến đấu, nhưng chỉ là có hạn. Hai quyền của Lôi Cương đánh tan y. Sau khi đánh nát hồn phó, Lôi Cương không hề dừng lại, mà tiếp tục bay về phía trước. Tiểu Giác và Đan Tông Tử cũng nhanh chóng lao về phía trước, ba người lại phi nước đại.

Nhưng không đợi cho tới khi ba người bay được vài dặm, một cổ khí tức còn mạnh mẽ hơn lần trước lại kéo tới. Sắc mặt Lôi Cương đại biến, hắn đã từng cảm giác được cổ khí tức này trên người Thiết Kiếm vương.

- Là cường giả cương thần??

Da đầu Lôi Cương tê dại, nếu là bình thường, hắn nắm chắc năm phần chạy thoát thành công khỏi cường giả cương thần, nhưng lúc này, Lôi Cương đang ở chỗ cấm lục, một phần chạy thoát còn không chắc. Bởi vì một tiếng rít như thể muốn xé nát hư không vang lên, lại là một cự kiếm? Lôi Cương hơi quay đầu lại, đồng tử hắn chợt co rụt lại, có một cự kiếm năm mươi trượng hóa thành một vệt đen đang kéo tới. Khi Lôi Cương ngoảnh đầu lại, thì hắn gần như có thể thấy được kiếm phong sắc bén kia. Hắn hoảng hốt, chỉ cần dừng lại chốc lát, thì cường giả cương thần đang đuổi theo tới nơi, chắc chắn thế nào cũng có một cuộc chiến ác liệt xảy ra. Mà khi đó, ai mà biết được, có bao nhiêu hồn phó sẽ tới? Lúc đó, chỉ có một đường là chết.

Khi Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, chuẩn bị quay người chống lại cự kiếm ẩn chứa đòn tấn công mạnh mẽ, thì giọng nói của Tiểu Giác chợt vang lên trong đầu Lôi Cương:

- Phụ thân, người mang theo hắn đi trước đi. Tiểu Giác có thể đối phó được.

Lôi Cương quay đầu nhìn Tiểu Giác, thì phát hiện ra, toàn thân Tiểu Giác đã đầy ánh sáng sáu màu. Tiểu Giác có thể đánh bại mãnh thú, trong lòng Lôi Cương tự tin, nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Hơn nữa, suy nghĩ nhiều lúc này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ nhanh chóng của hắn. Lôi Cương mang theo Đan Tông Tử điên cuồng bay ra phía ngoài.

Lúc này, cự kiếm đã gần ngay trước mắt, hai tay Tiểu Giác cùng xuất động, một cái vòng hình tròn xuất hiện trên không trung, ánh sáng ở hai tay sáu màu của Tiểu Giác chiếu lên, một kết giới sáu màu hiện ra.

- Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa chưa từng có, vang lên, như thể một kích của cự kiếm khinh khủng này chỉ như bọt biển. Một kiếm gần như đủ để giết chết bất cứ đối thủ nào của cường giả Giả thần khi bắn lên kết giới sáu màu mà không thể đánh bại được. Hai mắt sáu màu sặc sỡ của Tiểu Giã lộ ra một tia lạnh buốt, nó ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng. Chỉ thấy từ trong trán của Tiểu Giác bay ra năm hạt châu cỡ nắm tay, những hạt châu hiện ra ánh sáng năm màu là, màu vàng, đỏ rực, màu vàng đất, màu nâu, ánh sáng màu xanh. Đây đúng là ngũ hành! Ánh sáng năm màu nhanh chóng lan ra, không tới mấy giây, chúng đã bao phủ cả bầu trời.

- Ngao...

- Rống...

Một tiếng long ngâm, vang vọng cả trời đất. Khi Tiểu Giác tỏa ra những tia sáng năm màu thì như thể có long ảnh xuất hiện, cơ thể khổng lồ trong những tia sáng năm màu bắt đầu chuyển động. Nhìn kỹ thì hình như có hơn mười thần long!!

Tiểu Giác lãnh đạm nhìn chằm chằm về phía trước, một ngón tay phải của nó chỉ về phía đó. Hồn phó có tu vi cươơng thần vừa xuất hiện, trong nháy mắt bị hơn mười thần long nghiền nát. Cường giả cương thần tuy mạnh, nhưng những thần long này của Tiểu Giác còn kinh khủng hơn, có lẽ tùy tiện cũng có thể giết chết hồn phó cương thần này. Ở trước mặt hơn mười thần long, trong nháy mắt, hồn phó cương thần tan rã, rồi biến mất.

Nhưng, Tiểu Giác cũng không rời khỏi đây ngay lập tức, mà nó nhìn về phía trước. Nó cảm thụ được còn có mấy đạo khí tức mạnh mẽ ở phía trước. Nếu vẫn còn, thì phải một lưới bắt hết, đó là suy nghĩ trong đầu nó.

Lần này, Tiểu Giác thể hiện thực lực của nó, những thần long này là do Tiểu Giác tìm được trong năm hạt châu ở Ngũ Hành giới ở. Những thần long này là tiểu long trong năm châu!

Không tới giây lát, lại một thanh cự kiếm kéo tới. Nhưng dưới sự tấn công bốn mươi thần long nó liền tan vỡ, một bóng người hiện ra phía chân trời đi tới. Mặc dù là đạp khoảng không mà đi tới, nhưng chỉ trong chốc lát đã tới trước mắt Tiểu Giác. Bốn mươi lăm thần long cuồn cuộn tấn công liên tiếp.

Sau khoảnh khắc, bốn mươi lăm thần long đã giết chết sáu cường giả. Điều khiến cho Tiểu Giác khiếp sợ chính là, nó giết chết cường giả thứ sáu, nói cách khác, tình từ Thiết Nhai kéo tới hồn phó thứ chín phải khiến cho thần long bị thương nặng tới ba mươi con mới tiêu diệt được hồn phó. Thực lực của hồn phó tới mức này, không phải là thứ mà Thiết Kiếm vương hay Minh Đế có thể sánh được.

Lúc này, Tiểu Giác cau mặt lại nhìn chăm chú về phía trước, toàn bộ thần long đã trở lại trong năm hạt châu, nhập vào trong trán Tiểu Giác. Lúc này, Tiểu Giác cau lại, đồng thời cũng đầy vẻ khiếp sợ. Sự mạnh mẽ ở nơi đây khiến trong lòng nó kinh hãi, dù có thể nào, nó cũng không nghĩ tới ở đây lại có cường giả như vậy. Hơn nữa, Tiểu Giác lờ mờ cảm giác được, ở chỗ sâu nhất còn có một người mạnh hơn nữa. Chỉ có điều, hẳn là người đó bị trói buộc, nếu không thì mình chắc chắn đã chết ở đây rồi. Tiểu Giác không nắm chắc chiến thắng được người nọ.

- A, người này là ai? Đến cấm lục từ khi nào? Chẳng nhẽ là từ chỗ tu luyện của lão quái vật sao? Không đúng, sao lão phu lại cảm thấy trên người hắn lại tỏa ra một cổ khí tức khiến cho lão phu cũng kinh hồn bạt vía? Rốt cuộc, hắn là ai?

Lão giả mặc áo đen đứng lên, chân phải y bất giác đi từng bước lên phía trước. Nhưng khi chân phải còn chưa rơi xuống, thì trên không trung đột nhiên xuất hiện từng chữ kỳ lạ. Lão giả ngọ ngoạy giây lát, rồi lại bắt buộc phải thu lại. Khuôn mặt gầy trơ xương của y hiện lên chút dữ tợn và căm phẫn, mà vẻ không cam lòng còn nhiều hơn.

- Bang bang ầm!!

Một tiếng nổ từ dãy núi khác tryền đến, mây đen tập trung dày đặc trên bầu trời, thong thả hướng về phía Tiểu Giác. Tiểu Giác cau lại nhìn chằm chằm về phía trước, một người đàn ông to lớn đầu trần cầm trong tay một cây búa lớn đạp khoảng không đi tới. Mỗi một bước của gã trên không trung đều làm cho không khí vang lên tiếng nổ, mây đen trên bầu trời đều rẽ qua một bên theo mỗi bước đi của gã. Điều làm cho gã khác với chín vị hồn phó lúc trước chính là, hai mắt gã không hề trống rỗng, mà có thần sáng ngời. Gã nhìn chằm chằm Tiểu Giác, khóe miệng khẽ nhấc lên lộ ra vẻ vui mừng.

Người đó đứng cách chỗ Tiểu Giác trăm mét không nói lời nào, hai tay gã cầm cái rìu, cơ thể hơi cong xuống, rồi vung búa lên, chém xuống chỗ Tiểu Giác. Một búa này cực kỳ đơn giản, nhưng lại ẩn chưa uy áp khổng lồ và sức mạnh hủy diệt khiến cho không gian rung chuyển như thể sắp bị nghiền nát. Một cổ ánh sáng đỏ rực từ cái búa lớn bùng phát, giống như một ngọn núi lớn đè xuống phía Tiểu Giác.

Sắc mặt Tiểu Giác đại biến, dưới luồng uy áp này, cơ thể Tiểu Giác cũng rơi xuống dưới mấy thước, rồi mới mạnh mẽ ổn định lại. Nhìn một búa chém xuống, hai tay Tiểu Giác mạnh mẽ chắp lại với nhau, một đạo kết giới sáu màu bao phủ lấy nó.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, một sóng chấn động từ lưỡi búa và kết giới va vào nhau bùng phát, như thể một viên cự thạch rơi mạnh xuống hồ nước yên ả, rồi tạo nên từng sóng chấn động.

- Ầm!

Một kích đánh vỡ kết giới sáu màu, mà không thấy Tiểu Giác đâu nữa. Khi nó xuất hiện lại ở phía sau mấy chục thước, thì thoát khỏi một búa này. Ánh mắt Tiểu Giác lập lòe, sáu màu sặc sỡ trong mắt nó càng thêm quỷ dị. Nó nhìn chằm chằm vào trán của người đàn ông vạm vỡ đầu trần.

Người đàn ông thấy một kích của mình lại bị một đạo kết giới đập tan, nét cười trên khóe miệng càng đậm. Gã đi lên phía trước một bước, lại một lần nữa một búa chém xuống. Mà lần này, không còn là lưỡi búa nữa, mà là một con cự long màu vàng và cự long đỏ rực từ trong cái búa lớn bắn nhanh ra, tấn công về phía Tiểu Giác.

Ánh mắt Tiểu Giác lạnh lẽo, cơ thể nó nhanh chóng biến thành thú, ngửa mặt lên trời mà rống. Trong nháy mắt, một làn uy áp khổng lồ che phủ phía chân trời, rồi làm cho mây đen trong không trung nhanh chóng thối lui về bốn phía, như thể những đám mây đen này bị khoét thủng một cái lỗ lớn.

Tại một nơi huyền bí của Vô Thượng giới, một người đàn ông to béo chợt mở hai mắt ra, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, lẩm bẩm nói:

- Là ai...mà lại chọc giận gã?

Giọng nói người đàn ông béo cũng có chút rùng mình, rõ ràng, đối với "gã", hắn rất kiêng dè và sợ hãi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-934)