← Ch.568 | Ch.570 → |
Luyện Trọng Tử ngây người nhìn Lôi Cương đang say khướt. Lão biết Lôi Cương uống rượu nhưng không ngờ với tu vi của hắn mà còn bị say. Lão vội vàng hỏi:
- Lưu đạo hữu! Xin hãy bình tĩnh, chờ tỉnh rượu rồi hãy nói. Còn về việc ai bắt nạt huynh đệ của ngươi, Luyện Trọng Tử ta sẽ xử lý cho ngươi. - Âm thanh hùng hậu của Luyện trọng tử vang lên nhìn đệ tử xung quanh với ánh mắt đầy sát khí.
Hai mắt Lôi Cương đỏ ửng nhìn Luyện Trọng Tử chằm chằm rồi nói:
- Ta... Ta mặc kệ. Luyện.. Luyện Trọng Tử! Nếu như ngươi không xử lý thì hôm nay... Hôm nay ta sẽ diệt Đan tông của ngươi.
- Ngông cuồng! Lão phu muốn xem ngươi có thực lực này hay không? - Vị bát trưởng lão cuối cùng không nhịn được, thoát khỏi tay của Luyện Trọng Tử rồi lao lên, vung kiếm chém xuống đầu Lôi Cương.
Trong mắt Lôi Cương xuất hiện một thứ ý chí chiến đấu rất mạnh. Không ngờ hắn chẳng thèm ngăn cản một kiếm của vị trưởng lão đó. Luyện Trọng Tử thấy vậy mà hồi hộp còn mấy vị trưởng lão khác thì nhìn Lôi Cương chằm chằm. Bọn họ muốn xem Lưu Cương có được thực lực giống như Luyện trọng tử nói hay không?
- Nhanh... Nhanh chút cho lão tử. - Khi thanh kiếm còn cách đỉnh đầu Lôi Cương chừng một tấc, tay phải hắn như một tia chớp bắt lấy thanh kiếm. Khi Lôi Cương vừa chạm tới, ánh sáng của thanh kiếm tiên liền biến mất, còn thanh kiếm thì gãy vụn. Bát trưởng lão kinh hãi. Chỉ với tay không mà có thể ngăn cản được công kích của lão, lại còn làm cho kiếm tiên bị gãy thì có tu vi thế nào? Không để cho bát trưởng lão kịp phản ứng, từ tay đã truyền đến một cảm giác đau đớn.
- A! - Bát trưởng lão kêu lên thảm thiết, tiếng gãy của xương cốt ở tay phải lão liên tục vang lên. Lôi Cương trừng mắt nhìn bát trưởng lão tức giận nói:
- Cút đi.
Tay trái hắn vung tới. Một chưởng của Lôi Cương đủ sức đập chết một cao thủ Đạo Thánh và Cương thánh hoàng giai.
- Chát! - Một tiếng động vang lên, bát trưởng lão bị đánh bay.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi. Những đệ tử có tu vi thấp nhanh chóng tản ra vì sợ ảnh hưởng tới mình. Còn Luyện Trọng Tư và thất trưởng lão còn lại thì không thể tin nổi mà nhìn Lôi Cương. Mặc dù Luyện Trọng tử biết Lôi Cương mạnh nhưng cũng chỉ mới nghe Đan tông tử nói. Vì vậy mà lúc này, trong lòng y có cảm giác mất mát. Bát trưởng lão là cao thủ Đạo thánh thiên giai mà bị một cái tát đánh bay? Sáu vị trưởng lão còn lại cũng khiếp sợ giống như Luyện trọng tử. Tính tình của Bát trưởng lão vốn nóng nảy, hay tranh đấu với mấy vị trưởng lão khác. Ngoại trừ nhị trưởng lão và tam trưởng lão ra, mấy vị trưởng lão khác đều chịu thiệt thòi với lão. Vậy mà lúc này...
- Chẳng lẽ Luyện Trọng Tử nói thật? Tu vi của người này... - Trong lòng mấy vị trưởng lão cùng nghĩ mà thêm khiếp sợ. Cường giả Cương Thần ở Ngũ hành giới gần như là vô địch.
Luyện Trọng tử nhìn bát trưởng lão nằm cách đó cả cây số đang co giật mà nuốt nước miếng, áp chế sự khiếp sợ nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Lưu... Lưu đạo hữu! Đan tông có người ức hiếp huynh đệ của ngươi? Mà huynh đệ của ngươi đâu? Bảo y ra đây nói xem, lão phu sẽ xử lý cho huynh đệ của ngươi.
Sau khi Lôi Cương nghe nói liền quay đầu nhìn quanh. Thấy Đan Thần đang nằm trên mặt đất, Lôi Cương lập tức nổi giật hét:
- Đan... Đan tông các ngươi khinh người quá đáng.
Tiếng rống của Lôi Cương vang lên tới tận chín tầng mây khiến cho đại trưởng lão đang bế quan ở tầng thứ mười một bừng tỉnh.
Đúng là lần này Đan tông quá đen đủi. Lần đầu tiên Lôi Cương uống rượu, lại còn bị say. Quan trọng hơn là còn nghe thấy Đan Thần kể khổ. Lúc này, Đan Thần ngủ say, trong mắt Lôi Cương lại nghĩ là bị người ta đánh cho hôn mê.
Thân thể của Lôi Cương vang lên những tiếng lụp bụp, từ sáu thước đột nhiên căng phồng lên. Rồi trong ánh mắt khiếp sợ của gần hai mươi vạn đệ tử của Đan tông, thân mình hắn đạt tới trăm trượng tựa như một người khổng lồ, tản ra hơi thở khiến cho mây đen trên trời xơ xác. Áp lực của hắn khiến cho Đan tông chìm vào sự yên tĩnh. Vô số người mở to mắt mà nhìn Lôi Cương.
- Lưu... Lưu đạo hữu! Bớt giật. Xin bớt giận. Ta là Đan Tông tử. Ngươi làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi? - Từ trong đám người đột nhiên xuất hiện một lão nhân. Người này đúng là Đan Tông Tử. Lúc này, Đan tông tử đang hết sức hoảng sợ. Vốn y đã về căn phòng của mình trước kia, dự định tu luyện đột phá Đạo tiên tới Đạo thánh. Nhưng chưa tu luyện được lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gầm. Khi nhận ra đó là tiếng gầm của Lôi Cương, Đan Tông tử sợ tới mình hồn siêu phách lạc. Y hiểu rõ sự khủng bố của Lôi Cương hơn cả mấy vị trưởng lão. Hơn nữa, thực lực của người thanh niên kia... Đan tông tử nghĩ tới hình dạng của con cự thú dài tới vạn trượng mà run rẩy. Vốn y không ngờ được, Lôi Cương lại đột nhiên nổi giận ở Đan tông. Nếu việc này trở nên ầm ĩ, chỉ sợ Đan tông sẽ bị Lôi Cương tiêu diệt. Đan tông tử tin rằng Lôi Cương có thực lực đó.
Lôi Cương đã biến thành người khổng lồ trăm trượng còn hơi đâu mà để ý tới Đan tông tử? Lôi Cương giận tới mức gần như phát điên mà hts:
- Đan... Đan tông! Ta... Ta phải diệt các ngươi giống như Hỏa Huyền tông. - Âm thanh của hắn giống như tiếng sấm quanh quẩn khắp cả Đan tông khiến cho những nhân vật cao nhất của Đan tông cũng tỉnh giấc.
Một quyền của Lôi Cương đánh mạnh lên ngọn núi lớn của Đan tông phát ra một tiếng nổ. Chỉ sợ một quyền này mà giáng xuống, không nói tới việc đệ tử của Đan tông phải chết bao nhiêu mà ngay cả ngọn núi này có lẽ cũng phải sập.
"Oành! " Một tiếng nổ vang lên. Khi nắm tay của Lôi Cương sắp sửa đánh xuống ngọn núi thì một cái bóng đen xuất hiện trước nắm tay của hắn mà ngăn lại. Còn bóng đen cũng bị đánh cho văng vào bên trong ngọn núi.
"Rầm... Rầm" những tiếng động liên miên vang lên.
- Đạo hữu ở đâu. Đan tông ta nếu có tội thì xin được thứ lỗi. - Phía chân trời chợt vang lên một âm thanh già nua rồi hai bóng người từ từ xuất hiện trên đỉnh đầu Lôi Cương. Nhìn Lôi Cương cao tới trăm trượng, cải hai đều không thể tin nổi vào mắt mình.
- Thái thượng trưởng lão... Tông... Tông chủ. - Cả bảy vị trưởng lão thấy hai bóng người liều kêu lên. Cơ bản họ không nghĩ được Lôi Cương uống rượu điên làm cho hai người tông chủ và thái thượng trưởng lão bế quan đã lâu cũng phải xuất hiện.
"Khụ... Khụ..." Một tiếng ho khan vang lên. Rồi một lão già bay ra khỏi lòng đất. Lão già đó mặc một bộ trang phục màu đen, mái tóc bạc trắng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu. Sau khi xuất hiện, lão kinh hãi nhìn Lôi Cương.
- Đây... Đây... - Đan tông Tử thấy ba người đó thì ngây người.
- Được... Đắc tội? Đan tông... Chó... Má mà dám để cho huynh đệ ta đi quét dọn nhà vệ sinh? Lại còn bắt... Bắt gọi ông nội? Ta... Hôm... Nay sẽ đòi nợ cho huynh đệ của ta. - Lôi Cương trợn mắt, nói chẳng khác gì tiếng sấm.
Tông chủ Đan tông, thái thượng trưởng lão và vị đại trưởng lão đều nhìn Lôi Cương một cách quái dị. Bọn họ có thể nhận ra Lôi Cương đang bị say nhưng bọn họ không hiểu với tu vi của hắn làm sao mà say được? Có điều nghe thấy Lôi Cương nói vậy, mọi người cảm thấy chu xót. Vì một người huynh đệ có thể làm như vậy với Đan tông... Một người trọng tình trọng nghĩa như vậy trong giới tu luyện thật quá ít.
- Đạo hữu! Lão phu là Vấn Luyện Tử, là thái thượng trưởng lão của Đan tông. Lão phu hứa với ngươi, Đan tông sẽ cho huynh đệ của ngươi một câu trả lời thuyết phục có được không? - Vị lão nhân tóc trắng cười nói. Mặc dù lão rất tán thưởng sự trọng tình trọng nghĩa của Lôi Cương nhưng khiến cho lão cười cũng là vì lão e ngại tu vi của hắn.
Lôi Cương lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn Vấn Luyện tử mà nói:
- Nhanh cho ta câu trả lời thuyết phục.
Lôi Cương vung tay lên mà nói. Vị Đại trưởng lão thấy Lôi Cương vung tay suýt chút nữa bị dọa cho rơi vào trong cái hố kia.
Một vị lão nhân áo trắng khác nhíu mày nhìn mấy người Luyện Trọng tử rồi truyền âm:
- Huynh đệ của hắn ở đâu? Mau dẫn đến đây? Việc này các ngươi cần phải cho bản tông một câu trả lời.
Mấy người Luyện trọng tử vội vàng tìm kiếm. Cuối cùng thấy Đan Thần đang nằm ngủ, ngáy như sấm mà ngẩn ngơ. Luyện Trọng Tử vội vàng ôm lấy Đan Thần rồi để cho linh khí hệ Hỏa tinh khiết tràn vào trong cơ thể gã để đẩy hơi rượu.
- A? - Đan Thần đột nhiên run người, mở mắt ra. Thấy Luyện trọng tử, Đan Thần hỏi:
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Vị... Tiểu bối này. Ngươi đã tỉnh lại? - Luyện trọng tử nói một cách xấu hổ.
- Vâng. Ta làm sao vậy? A! Lôi Cương đâu? Ta đang uống rượu với hắn? Các ngươi đưa Lôi Cương đi đâu vậy? - Đan Thần sờ sờ đầu đột nhiên nhớ ra liền đứng dậy mà nói to.
Sắc mặt mấy vị trưởng lão thay đổi. Còn Luyện Trọng Tử thì vươn tay chỉ về phía trước mà nói:
- Ngươi đã tỉnh, còn hắn thì chưa tỉnh. Ngươi có thể làm cho hắn tỉnh lại được không?
← Ch. 568 | Ch. 570 → |