← Ch.591 | Ch.593 → |
Lôi Cương khuyếch tán thần thức, trong chốc lát đã cảm nhận ra được vị trí của hỏa nghĩ và hỏa giao.
Một đàn kiến lửa chi chit như hỏa vân cuốn sạch cả không gian hệ Kim, chúng đến nơi nào thì tất cả tiên thú hệ Kim nơi đó chắc chắn sẽ chỉ còn lại bộ xương. Lúc này, số lượng kiến lửa cộng với sự tăng lên về thực lực tổng thể của chúng đã khiến tiên thú hệ kim cấp chín cũng chỉ có thể gầm gừ không cam lòng mấy tiếng rồi bị biến thành bộ xương, đủ thấy được mức khủng bố của chúng.
Trong gần mười bốn vạn con kiến lửa đã có hơn bốn mươi con lân giáp trên thân ẩn chứa kim sắc, nói cách khác, bọn chúng đã phát sinh biến dị thành công, trở thành tiên thú hai hệ hỏa, kim, mà trong con số lên tới ngàn con hỏa giao, lại chỉ có năm con phát sinh biến dị.
Lôi Cương chầm chậm hiện ra phía đầu bầy kiến lửa. Dường như cảm nhận được Lôi Cương đến, hơn bốn mươi con đã biến dị đó đều phát ra những tiếng kêu chói tai tới tấp, con mắt nhỏ tràn ngập ngạo khí nhìn chằm chằm Lôi Cương, dáng vẻ như muốn công kích hắn.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn hơn bốn mươi con kiến lửa biến dị này, chúng đều đã đạt đến đẳng cấp tiên thú cửu giai hạ phẩm, đối với kiến lửa mà nói đây đã là kỳ tích cực lớn rồi. Chúng khi sinh ra chỉ là tiên thú thất giai, trải qua thời gian trưởng thành vừa qua tiến hóa đến tiên thú cửu giai đã rất là hiếm có rồi, mà số kiến lửa còn lại phần lớn đều dừng lại ở đỉnh cao của bát giai, chỉ còn cách đột phá một đường chỉ mỏng manh.
Khí thế toàn thân Lôi Cương bạo phát, bao phủ chặt lấy bốn mươi vạn kiến lửa này, một luồng khí thế như nước lũ ập vào bầy kiến lửa. Tuy ngoại trừ hơn bốn mươi lăm con kiến lửa tràn ngập địch ý ra thì số còn lại không có, nhưng Lôi Cương biết bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến cửu giai, cũng sẽ phát sinh biến dị, đến lúc đó sợ rằng sẽ giống hơn bốn mươi con kia, không bằng hắn một lần triệt để thu phục bọn chúng cho xong. Lôi Cương lúc này đã không còn là Lôi Cương trước đây nữa, khí tức hắn tỏa ra lúc này đừng nói đến bầy kiến lửa cửu giai hạ phẩm và đỉnh phong bát giai kia, mà ngay cả cường giả Thiên Giới Đạo Thánh, Cương Thánh cũng khó mà chống chịu được. Lôi Cương không muốn dùng hồn huyết của chúng để khống chế chúng, làm thế chúng sẽ không thật sự thần phục, không bằng khuất phục tâm tính cao ngạo kia của chúng trước.
"Tê..."
"Tê..."
Bầy kiến lửa kêu lên, đặc biệt là bốn mươi lăm con kiến lửa đó đang liên tục lùi lại, ánh mắt nhìn Lôi Cương cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, toàn bộ cả bầy kiến lửa đều lùi lại, không chịu đựng nổi uy áp của Lôi Cương.
- Ta không muốn thấy có lần sau, nếu ai còn dám phản lại, chết!
Thanh âm của Lôi Cương như tiếng sấm nổ vang vọng trong không trung, đả kích nội tâm của bầy kiến lửa. Lôi Cương huy động Lôi Chi Áo Nghĩatạo nên tiếng sấm sét kinh động cuồn cuộn. Tiên thú không sợ gì bằng thiên lôi, lúc này, Lôi Cương làm như vậy là để bầy kiến lửa này thần phục thực sự,
Quả nhiên, tiếng thiên lôi vang lên trong không trung khiến toàn bộ bốn mươi vạn kiến lửa nằm rạp xuống đất, run lên bần bật, cả bốn mươi lăm con kiến lửa biến dị cũng vậy. Lúc này, bọn chúng đã thật sự thần phục Lôi Cương, dưới hai tầng áp lực từ khí thế của Lôi Cương và tiếng thiên lôi, bọn chúng không thể không thần phục.
- Ta cần toàn bộ biến dị, chứ không phải một số cá biệt nào, một trăm năm, trong vòng một trăm năm nếu không có biến dị, thì cho dù các ngươi không hấp thu, ta cũng sẽ xóa bỏ nó đi.
Thanh âm của Lôi Cương lạnh lẽo vô cùng, như lưỡi dao sắc bén đâm vào bầy kiến, những con kiến lửa này đều là tiên thú bát giai trở lên, tự nhiên đều hiểu được tiếng người.
Sau khi nghe lời nói của Lôi Cương, bầy kiến lửa bắt đầu rối loạn lên, không ít kiến lửa run rẩy không ngừng, đặc biệt là số chưa biến dị.
- Bắt đầu từ bây giờ, một trăm năm nữa, ta sẽ lại đến tìm các ngươi, nếu chưa biến dị, thì không có tư cách sống!
Lôi Cương nói xong, thân thể liền biến mất, bay về phía bầy hỏa giao.
Lôi Cương vừa đi, đám kiến lửa liền chạy thục mạng khắp nơi, bắt đầu điên cuồng cắn xé hấp thu tiên thú hệ Kim.
Lôi Cương dùng cùng một biện pháp như vậy khuất phục bầy hỏa giao. Hoàn thành xong, Lôi Cương tiếp tục bay về phương Bắc, đợi sau khi tiến vào kết giới, hắn liền ngồi xếp bằng xuống, tiên thạch từ trong u giới bay mạnh ra, rơi trên mặt đất. Lôi Cương định lĩnh ngộ trận pháp hệ Kim tại đây, tốt nhất là có thể gọi ra kim hoàng, dù sao thì nơi này linh khí kim thuộc tính rất nồng đậm, có tác dụng rất tốt cho việc lĩnh ngộ hệ Kim
.
Lôi Cương tĩnh tâm, trong đầu nhất thời trở nên trỗng rỗng. Lôi Cương chìm vào cảnh giới hư không này tròn một năm, phảng phất như một bức điêu khắc ngồi bàn tọa tại đó.
Một năm sau, Lôi Cương chầm chậm khởi động ý cảnh của trận uy cổ quân đối với trận pháp đã dành được ở trận tông lúc trước. Muốn tự mình lĩnh ngộ trận pháp, lĩnh ngộ của Lôi Cương về trận pháp còn chưa đủ, mà ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân đối với trận pháp lại đã đạt đến trình độ đỉnh cao, Lôi Cương vẫn chưa hoàn toàn dung hòa xong ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, chỉ có thể mượn ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân trợ giúp.
Từ từ khởi động ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, một dòng khí hào hùng tỏa ra từ nội thể Lôi Cương, Lôi Cương đem những ý cảnh này lưu lại trong đầu, bắt đầu lĩnh ngộ Khai Thiên, muốn thông qua Khai Thiên để hiểu được ý nghĩa của hỗn độn.
Khai thiên là do Hạo Huyền quan sát hỗn độn tạo thành, trong đó ẩn chứa đạo lý cổ xưa của hỗn độn, chỉ có mượn đạo lý hỗn độn mới có thể thật sự bố trí ra được hình nhân trận pháp có linh hồn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao lúc đầu ý cảnh của trận uy cổ quân cũng không cách nào bố trí ra được hình nhân trận pháp có linh hồn.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, ba năm sau, Lôi Cương đã diễn luyện khai thiên tới thức thứ bốn mươi hai, cả người chìn đắm vào trong hỗn độn hư vô. Lúc này, Lôi Cương bắt đầu mượn ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân bố trí trận pháp, vì đã có tiền lệ của Tam Hoàng nên Lôi Cương chưa bắt đầu ngay, mà từ từ đem đạo lý hỗn độn và ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân kết hợp lại, quá trình này Lôi cương tiến hành cực kỳ cẩn trọng.
Trong lòng Lôi Cương còn có một chiêu cuối mạnh nhất, đó chính là lấy bản thân làm hình nhân, trong đan điền bố trí tam hành, sau khi lĩnh ngộ được hệ Kim sẽ biến thành trận pháp tứ hành. Sức mạnh của một chiêu này cường đại thế nào, Lôi Cương không biết, nhưng đủ để hủy thiên diệt địa, đồng thời, lực cắn trả của chiêu này cũng thập phần khủng khiếp, nhẹ thì trọng thương, nặng thì hồn siêu phách tán, chưa đến lúc bất đắc dĩ Lôi Cương sẽ không sử dụng.
Đến năm thứ năm, Lôi Cương cuối cùng đã bắt đầu bố trị trận pháp, ý cảnh hư không trong đầu từ từ xuất hiện điểm sáng kim sắc nhàn nhạt, những điểm sáng này dần dần trở nên chi chit, song kiểm tra kỹ những điểm sáng này lại phát hiện những tổ hợp chi chit nhìn có vẻ tùy ý này lại ẩn chứa quy luật nhất định, nếu nhìn cẩn thận hơn nữa thì chắc chắn sẽ rơi vào trong nó. Những điểm sáng lúc này như từng quân cờ trong lòng Lôi Cương, Lôi Cương không ngừng dịch chuyển cờ đạt đến mục tiêu của mình.
Lĩnh ngộ trận pháp rất phức tạp, gần như không được phạm sai lầm, một khi sai lầm thì thất bại chỉ trong gang tấc.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, nháy mắt đã mười năm trôi qua, Lôi Cương vẫn đang dịch chuyển các điểm sáng như cũ, còn vị trí các tiên thạch nằm đầy xung quanh Lôi Cương cũng lặng lẽ biến hóa, những tiên thạch này cũng thay đổi vị trí tùy theo sự khuấy động trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương lúc này dường như không tồn tại, chỉ là một thể có linh trí, không ngừng khuấy động các điểm sáng kim sắc, ý cảnh của Lôi Cương đã triệt để dung nhập vào trong đó. Tĩnh tâm một năm, tình hiểu ý cảnh ba năm, kết hợp hai năm, tất cả đều là vì lúc này. Lúc này nội tâm Lôi Cương không thể bị dao động hay chứa chút tạp niệm nào, một khi sinh ra tạp niệm, thì tư duy của Lôi Cương sẽ bị nhiễu loạn.
Nháy mắt lại đã năm mươi năm qua đi, Lôi Cương vẫn đang khuấy động điểm sáng kim sắc, tuy người ngoài nhìn vào thấy Lôi Cương chẳng qua là đang dịch chuyển vị trí của chúng, kỳ thực không chỉ thế, mỗi một lần khuấy động đều có ý nghĩa không thể coi thường, chỗ kỳ diệu của hỗn độn chính là như vậy, mỗi một vị trí đều có tác dụng của nó, hợp lại mới có thể bố trí ra được trận pháp linh hồn.
Mà tiên thạch bên người Lôi Cương tuy có vẻ như không biến hóa gì nhiều, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy được ít nhiều manh mối.
Song song với việc khuấy động các điểm sáng kim sắc, Lôi Cương cũng đang đi sâu vào dung hợp ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân. Càng đi sâu vào lĩnh ngộ đạo lý hỗn độn, toàn bộ đều dựa vào ngộ tính của Lôi Cương. Lôi Cương ở Lôi Kiếm thôn tuy tư chất bình thường, nhưng ngộ tính lại cực cao, nếu không, hắn cũng không thể đạt đến trình độ này trong thời gian ngắn như vậy. Có lẽ, từ một mặt nào đó mà nói, thì ngộ tính còn quan trọng hơn tư chất, nhưng ngộ tính cần thời cơ, nếu không có thời cơ này cũng không cách nào bước lên được con đường tu luyện, dù ngộ tính có cao hơn nữa cũng là vô dùng.
Dòng thời gian trôi đi nhanh chóng, bên người Lôi Cương trừ tiên thạch biến động ra, thân thể hắn chưa từng động đậy chút nào.
Lúc này Lôi Cương đã dừng khuấy động các điểm sáng kim sắc, đang chăm chú nhìn các điểm sáng kim sắc, dường như đã chìm vào trầm tư. Rất lâu sau, Lôi Cương mới cẩn trọng khuếch động một điểm sáng, lúc này mới là cửa ải quan trọng hàng đầu trong việc bố trí trận pháp, cho dù chỉ một điểm sáng không ở đúng vị trí cần thiết, thì trận pháp này sẽ không sinh ra được lực lượng đáng có, mà quá trình này cũng cần thời gian rất dài để hoàn thành.
← Ch. 591 | Ch. 593 → |