← Ch.005 | Ch.007 → |
Lôi Cương hiểu được rằng có lẽ đó là do người khổng lồ trong thế giới bốn màu kia truyền cho mình phần thứ nhất của Ngũ Hành thể tu. Lôi Cương phát hiện ra, bộ thứ nhất của Ngũ Hành thể tu được chia thành bẩy tầng là: Đồng Bì, Nội Kính, Luyện Cốt, Luyện Cân, Mạch Tu, Thiên Thể, Thể Vương. Cuốn Địa Kinh của đại sư đưa cho chỉ tới tầng thứ ba là Luyện Cốt. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy rất phức tạp. Bản thân mình tư chất bình thường mà lại có được pháp quyết tu luyện cao thế này thì mình có thể trong vòng trăm năm đạt tới cảnh giới Thể Vương hay không? Trong đầu hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng rồi trong nháy mắt lại chuyển biến nó thành ý chí vô cùng vô tận.
- Tư chất của mình bình thường thì sao? Tu luyện nhiều giờ hơn người khác, ta không tin rằng không đạt tới độ cao của họ.
Lôi Cương thầm quyết tâm trong lòng. Lúc này, hắn cũng chẳng biết cảnh giới Thể Vương là như thế nào... Cảnh giới đó chính là thứ có thể sánh được với cường giả Đạo Vương đỉnh phong.
Lôi Cương từ từ tĩnh tâm, dựa theo những lời đầu tiên mà ngưng thần, chậm rãi vận hành.
Đêm đã khuya, dưới thác nước, tiếng nước dội xuống vẫn như sấm. Vậy mà Lôi Cương lại có thể trong tình hình đó mà ngưng thần.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lôi Cương mở mắt. Từ trong mắt hắn lóe lên một tia kích động. Hắn từ từ nhìn làn da trên hai tay mình mà lẩm bẩm nói:
- Đây chính là... ngưng thần sao?
Làn da của Lôi Cương lúc này tản ra một chút ánh sáng trắng. Tuy rằng ánh sáng còn rất yếu nhưng Lôi Cương lại có thể phát hiện ra rằng những vết thương trên cơ thể mình đã bóc hết vẩy. Toàn thân cảm giác sung sức.
Lôi Cương nhảy dựng dậy rồi hét lên một tiếng.
- Cuối cùng thì Lôi Cương ta cũng trở thành người tu luyện.
Âm thanh của Lôi Cương vang vọng bên thác nước, xuyên qua cả tiếng thác chảy mà vọng tới tận chân trời.
Một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt của Lôi Cương. Từ khi Lôi Ma ra đi, đây là lần thứ hai Lôi Cương khóc. Ánh mắt của hắn long lanh nhìn thác nước cao trăm trượng mà trầm giọng nói:
- Ca! Chờ tiểu Cương. Nhất định tiểu Cương sẽ đi tìm ca.
Vào lúc này, sự tự ti trong lòng Lôi Cương đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự tự tin.
Vầng thái dương từ từ chui lên phía chân trời. Ánh dương quang chói mắt rải khắp mặt đất. Lôi Cương đeo một cái bọc nhỏ trên lưng nhìn thác nước và túp lều nhỏ của mình. Ánh mắt hắn hơi đỏ, nhỏ giọng nói:
- Ta đi rồi! Sau này, khi Lôi Cương ta đại thành sẽ trở lại.
Lôi Cương rời khỏi thác nước, rời khỏi Lôi Kiếm thôn, rời khỏi nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn, nơi mà hắn vô cùng lưu luyến.
Mục tiêu của Lôi Cương chính là Kiếm Đỉnh môn mà đại sư giới thiệu.
Trên Trung Xu giới được chia làm năm mảnh đại lục. Sau này chúng được gọi là năm đại châu theo thứ tự là Kiếm châu, Đạo châu, Lôi châu, Ma châu và Cương châu.
Ở Trung Xu giới được chia làm hai hệ thống tu luyện đó là đạo thuật và cương khí.
Người tu đạo cảm thụ năng lượng của trời đất để bản thân có thể sử dụng. Còn Cương Tu giả thì tu luyện Cương khí, phối hợp với cương kỹ có uy lực cực mạnh.
Người tu đạo có thể bay lên trời, chui xuống đất. Một cái nhấc tay là có thể dời non lấp biển, có thể mượn năng lượng của trời đất để chuyển hóa thành lực công kích của bản thân. Cương Tu giả thì dựa vào cương khí và cương kỹ mà hủy diệt vạn vật trên thế gian, phi thiên độn địa trường sinh bất lão. Nghe đồn khi đạt tới Cương Vương giả, uy lực một kiếm có thể bổ đôi sông lớn. Đạt tới Đạo Vương giả có thể cách ngàn dặm mà lấy đầu của người khác. Sử dụng lực lượng trởi đất biến thành lực công kích của mình. Có điều đạt tới Đạo Vương, Cương Vương chẳng có chỗ nào không phải là đỉnh cao ở Trung Xu giới. Trên toàn bộ Trung Xu giới, người có thể đạt tới cấp độ này vô cùng hiếm.
Bất kể là người tu đạo hay Cương Tu giả đều là những nhân vật mà phàm nhân trên Trung Xu giới ngưỡng mộ.
Kiếm Đỉnh môn là một trong những môn phái thuộc năm đại môn phái của Kiếm châu, có lịch sử đã lâu. Cho tới hôm nay, Kiếm Đỉnh môn đã là một trăm năm đại môn phải của Kiếm châu với thực lực hùng mạnh, có vô số đệ tử phàm nhân hướng tới.
Kiếm Đỉnh môn nằm về phía Đông của Lôi Kiếm thôn, cách khoảng chừng vạn dặm.
Nó nằm trên một cái rặng núi với vô số những ngọn núi cao chót vót, linh khí rất nhiều, địa thế hiểm trở. Nhưng trong mắt người thường thì đó lại là chỗ ở của tiên nhân nên hết sức ngưỡng mộ.
Dưới chân Kiếm Đỉnh môn, mới sáng sớm mà xe cộ đã qua lại đông đúc, người người tấp nập. Mỗi một năm, Kiếm Đỉnh môn đều tuyển đệ tử. Những những người có thể vào được Kiếm Đỉnh môn cũng không vượt quá mười người.
Năm gã mặc bộ trang phục màu trắng, lưng đeo những thanh trường kiếm thời cổ, đứng ở hai bên con đường lên núi. Ánh mắt của họ sắc như mắt ưng, đảo qua đám người thường. Bất chợt, một gã thanh niên đứng đầu chợt quát lạnh:
- Yên lặng.
Âm thanh của người thanh niên cứng rắn. Vừa mới vang lên tiếng ồn ào huyên náo liền biến mất. Ánh mắt của vô số người mang theo sự sùng bái nhìn về phía mấy người thanh niên.
Người thanh niên thấy ánh mắt trông đợi của đám người thường, trong mắt liền xuất hiện sự cao ngạo, nói:
- Hôm nay là ngày Kiếm Đỉnh môn tuyển đệ tử. Giống như hàng năm, tuổi quá mười hai xin mời về, không cần có ý định đục nước béo cò. Nếu tra ra thì sẽ bị nghiêm trị.
Âm thanh cứng rắn của người thanh niên tiếp tục vang lên khiến cho trong đám đông có vô số thiếu niên ngây người. Có người còn òa lên khóc. Một số vị trưởng bối đi theo, hai mắt cũng đỏ ửng. Tuy nhiên không một ai có ý đồ trà trộn vào trong. Dù sao thì Cương Tu giả trong mắt người thường cũng chẳng khác gì thần tiên, làm sao lại không phát hiện ra được?
Một lúc sau, trong đám đông liền giải tán một nửa số người. Số còn lại đều là những hài tử chưa vượt quá mười hai tuổi.
Trong đám người, có một thiếu niên da ngăm đen, lưng đọc một cái bọc, ánh mắt tràn ngập một sự sợ hãi. Nếu như quá nửa năm nữa thì chắc chắn hắn sẽ bỏ lỡ cơ duyên và không có duyên với sự tu luyện. Thiến niên da ngăm đen đó đúng là Lôi Cương tới từ Lôi Kiếm thôn. Từ khi xuất phát, để tới được đây hắn mất đúng nửa năm, vừa lúc gặp thời điểm Kiếm Đỉnh môn tuyển đệ tử. Lúc này, Lôi Cương đã mười một tuổi rưỡi.
- Những người còn lại, nếu có thể thông qua khảo hạch thì có cơ hội trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn.
Âm thanh của người thanh niên vang lên rất to.
- Trong năm ngày, người có thể tới được đỉnh núi thì có cơ hội trở thành đệ tử mới của Kiếm Đỉnh môn.
Người thanh niên hét lớn, tay phải chỉ về phía ngọn núi Vân Phong. Ngay lập tức, bốn người thanh niên còn lại tránh ra một khoảng trống. Đám thiếu niên đứng đầu từng người từng người một đi vào trong con đường nhỏ mà đi lên núi.
Đám người phía sau ở gần Lôi Cương thấy hắn có thể hình vượt qua những người cùng lứa tuổi khiến cho không ít người hơi kính sợ mà nhìn hắn. Đặc biệt là những vết sẹo trên người Lôi Cương. Lôi Cương cũng chẳng để ý tới những người xung quanh, hai mắt cứ nhìn thẳng về phía sơn đạo đang bắt đầu khảo hạch đệ tử. Ánh mắt của hắn có chút lo âu và mong đợi cùng với cả sự nôn nóng.
- Ngươi đã mất tư cách.
Một tiếng hét to chợt vang lên. Mấy ngàn thiếu niên cùng nhìn về phía trước thì thấy một gã thiếu niên ăn mặc đẹp, cầm trong tay một phong thư. Nét mặt gã có vẻ như đang cầu xin và không tin vào điều vừa mới nghe ở tai mình. Hai mắt y tội nghiệp nhìn người thanh niên cầm đầu, khóc nức nở nói:
- Đạo trưởng! Ta là nhi tử của thành chủ Tiềm Long thành. Đây là phủ dụ của phụ thân ta.
- Cút!
Người thanh niên áo trắng trừng mắt. Ánh mắt hắn sắc bén đồng thời quát lên đầy lạnh lùng.
Gã thiếu niên kia đối diện với ánh mắt của người thanh niên chẳng khác gì bị sét đánh. toàn thân y run rẩy, nhanh chóng bỏ chạy.
Vốn trong đám người có nhiều thiếu niên cầm theo phong thư cũng đều do dự, vội vàng xé hết. Lôi Cương ngây người rồi vội vàng xé nát phong thư của đại sư. Trong lòng y cảm thấy bồn chồn không biết phong thư của đại sư có thể làm cho mình trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn hay không?
Rất nhanh đã tới lượt Lôi Cương. Nhờ một năm khổ tu, thể hình của Lôi Cương đã cao hơn đám bạn cùng trang lứa. Bốn gã thanh niên nhìn Lôi Cương chăm chú. Một gã trong đó nói:
- Ngươi thực sự chưa vượt qua mười hai tuổi?
Trong lòng Lôi Cương hồi hộp nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt của người thanh niên nói một cách cung kính:
- Đúng vậy. Đạo trưởng! Ta tên là Lôi Cương. Năm nay mới mười một tuổi rưỡi.
Rõ ràng là mấy gã thanh niên đều không tin. Gã thanh niên cầm đầu nhìn về phía Lôi Cương, đặc biệt khi thấy những vết thương trên phần da thịt lộ ra ngoài của hắn, ánh mắt của người thanh niên sáng lên. Trong lúc Lôi Cương đang cảm thấy lo lắng, người thanh niên nói:
- Hắn nói chắc hẳn là thật.
Lúc này, bốn gã thanh niên mới không để ý tới Lôi Cương, tiếp tục quan sát đám đệ tử phía sau.
Thật lâu sau, người thanh niên kia lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Thể chất vượt qua bạn cùng lứa tuổi thì chính là nhân tài tu luyện Cương Khí. Nhưng tư chất là hết sức bình thường. Chỉ sợ có thể lên tới đỉnh núi nhưng không có duyên với tu luyện.
Lập tức, người thanh niên thở dài rồi lắc đầu. Cương Tu giả rất chú trọng tư chất, tiếp theo đó là thể chất. Dù sao để bộc phát được lực lượng tuyệt đối thì thể chất có tác dụng rất lớn.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |