← Ch.689 | Ch.691 → |
Chưa tới nửa khắc sau, Lộ Thanh Phong đã dẫn Lôi Cương tới chỗ của Lộ Thiên Bích. Nếu là bình thường, có đánh chết thì Lộ Thanh Phong cũng không dám tới đây trong phạm vi một trặm trượng. Cho dù ở Lộ gia, đại trưởng lão và tông chủ tu luyện không hề có sự phòng ngực nhưng đối với đám đệ tử thì những chỗ đó là cấm địa, trừ khi có việc gì liên quan tới chuyện sinh tử, nếu không họ không dám tới gần. Ở Lộ gia, đại trưởng lão khiến cho phần đông đám đệ tử của lộ gia nghe thấy là sợ hãi. Nghe đồn lúc trước, Lộ Tinh Không là con trai của gia chủ Lộ Thiên Diệu ở gần chỗ của đại trưởng lão tu luyện, nói chuyện với người khác, quấy rầy sự tu luyện của đại trưởng lão. Sau đó, đám đệ tử đều chết một cách bất đắc kỳ tử, ngay cả Lộ Tinh Không cũng vậy. Nếu như Lộ Thiên Diệu không tới ngay thì chỉ sợ Lộ Tinh Không đã chết từ lâu.
Ở Lộ gia, các đệ tử kính sợ nhất không phải tông chủ mà là đại trưởng lão.
Lộ Thanh Phong nhìn cái viện trước mắt, rồi nhìn Lôi Cương mà nhỏ giọng nói:
- Thần sử đại nhân! Ngài xem...
- Ngươi lui đi. - Lôi Cương nói với giọng lạnh nhạt. Lộ Thanh Phong sửng sốt, sau đó thấp giọng nói:
- Thần sử đại nhân. Nếu ngày sau có chuyện gì xin cứ đến tìm Lộ Thanh Phong. Ta ở trong nội viện ở phía Tây, kính mời thần sử đại nhân giá lâm. - Thấy Lôi Cương gật đầu, Lộ Thanh Phong liền vội vàng lui ra.
Lôi Cương nhìn vào trong viện mà cao giọng nói:
- Đại trưởng lão.
Một cái bóng trắng xuất hiện, Lộ Thiên Bích khiếp sợ nhìn Lôi Cương rồi trầm giọng nói:
- Là ngươi? Không ngờ ngươi vẫn chưa chết? - Lộ Thiên Bích nhìn thấy chữ "Lôi" trên trán Lôi Cương mà biến sắc. Thần thức của lão tiến vào đó thăm dò thì có một làn khí vô biên từ trong đó bùng nổ khiến cho lão phài lui lại vài bước mà nói:
- Ngươi... ngươi là sứ giả của Thái thượng đại trưởng lão Minh Lôi? Sao có chuyện như vậy?
Lôi Cương lãnh đạm nhìn Lộ Thiên Bích, trong lòng cũng hết sức kinh ngạc. Chẳng lẽ trở thành sứ giả lại bất phàm tới mức đó hay sao?
- Lộ Thiên Bích bái kiến thần sử đại nhân. - Sau giây phút khiếp sợ, Lộ Thiên Bích hít vài hơi, cố áp chế sự sợ hãi trong lòng mà vội vàng cung kính nói. Lão nhìn nét mặt thản nhiên của Lôi Cương vừa khiếp sợ lại vừa không thể tin được. Lão hiểu được chữ "Lôi" trên trán Lôi Cương cũng chỉ có một người ở Lộ gia. Mà người đó vô cùng thần bí, ngay cả lão tổ tông cũng phải e ngại tới bảy phần. Lộ Thiên Bích mặc dù là đại trưởng lão của Lộ gia, quyền thế ngập trời nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy Minh Lôi. Ngay cả bức họa của Lộ gia cũng không miêu tả rõ diện mạo của Minh Lôi, khuôn mặt của lão dường như có một lớp sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ. Mặc dù như vậy, nhưng Lộ Thiên Bích đối với Minh Lôi hết sức cung kính, kính sợ. Bởi vì lão tổ tông Lộ Hạo Thiên của Lộ gia chính là sư tổ của Lộ Thiên Bích. Từ Lộ Hạo Thiên, Lộ Thiên Bích biết được sự thần bí và hùng mạnh của Minh Lôi. Điều khiến cho Lộ Thiên Bích cảm thấy khó hiểu đó là người này không chết trong trưởng lão viện mà lại trở thành sử giả của thái thượng đại trưởng lão Minh Lôi?
- Ta cần một tòa tháp tu luyện. - Nhìn nét mặt phức tạp của Lộ Thiên Bích, Lôi Cương càng hiểu thêm về hai chữ sứ giả. Nếu như vậy mà không tận dụng nó để mưu lợi thì chính mình xây dựng tháp tu luyện có rất nhiều khó khăn. Nếu có Lộ gia giúp đỡ thì không có vấn đề gì cả.
- Thần sử đại nhân. Không biết ngài để ý tới tinh cầu nào, mà cần tới mấy tòa tháp tu luyện? - Lộ Thiên Bích nói một cách cung kính. Cho dù Lộ Thiên Bích có không cam lòng tới đâu nhưng thần sử của Minh Lôi khiến cho lão đành phải làm vậy. Bất kính đối với thần sử đó chính là bất kính đối với thái thượng đại trưởng lão Minh Lôi. Mà như vậy có cho Lộ Thiên Bích một ngàn cái gàn cũng không dám. Trừ khi là Lộ Thiên Bích chán sống.
- Nói đi. Tháp tu luyện có gì hạn chế? - Lôi Cương trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Với tu vi của thần sử đại nhân thì một tòa tháp tu luyện là tốt nhất. Dù sao nếu lực lượng quá khổng lồ thì ngươi không thể hấp thu, đến lúc đó thì được không bằng mất. - Lộ Thiên Bích mặc dù nói một cách cung kính nhưng ánh mắt nhìn Lôi Cương với đầy sự phức tạp. Cho dù thế nào thì lão cũng không ngờ Lôi Cương lại có thể trở thành sứ giả. Tại sao vận may đó không đến với lão?
- Vậy thì xây dựng sáu tòa tháp tu luyện đi. Theo thứ tự là ngũ hành và Lôi.
Mặc dù tu vi của hắn chỉ là cương thần huyền giai nhưng lực lượng có thể để cho mấy hoàng hấp thu. Lôi Cương dự định tới thành Tụ Anh thu hồi tứ hoàng.
- Chuyện này... - Nét mặt Lộ Thiên Bích cứng lại mà nhìn Lôi Cương. Sâu trong mắt lão có một chút châm biếm. Không biết đúng là không biết. Cho dù có thể trở thành sứ giả thì sao? Sáu ngọn tháp tu luyện cho dù lão cũng không thể hấp thu chứ đừng nói là hắn. Lúc này, Lộ Thiên Bích nói:
- Cẩn tuân lệnh của sứ giả.
- Còn về chuyện tinh cầu nào thì ngươi giúp ta lựa chọn. Nếu khiến ta hài lòng, ta sẽ nhắc tới ngươi nhiều trước mặt Minh Lôi tiền bối. - Lôi Cương nói vậy khiến cho Lộ Thiên Bích sửng sốt. Lão suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Nếu thần sử đại nhân cần sáu tòa, lại có đủ sáu hệ thì Lộ gia chúng ta vừa lúc có sáu tinh cầu chỉ có một hệ đủ khiến cho thần sử đại nhân hài lòng. - Thấy Lôi Cương cần tới sáu tòa tháp cùng với sáu hệ, Lộ Thiên Bích biết Lôi Cương cần lĩnh ngộ sáu hệ. Mà người lĩnh ngộ được sáu hệ ở thánh giới Hồng Hoang có mấy người? Điều này càng khiến cho Lộ Thiên Bích thêm khẳng định Lôi Cương là kẻ vô tri. Điều này khiến cho Lộ Thiên Bích có một suy nghĩ, nếu như có thể được Minh Lôi chỉ điểm thì chuyện mình đột phá cũng là điều có thể.
- Chuẩn bị cho tốt rồi tới thành Tụ Anh tìm ta. Đưa ta tới truyền tống trận tới thành Tụ Anh đi. - Lôi Cương nói một cách chậm rãi. Có thể sai khiến một cường giả như vậy là điều mà trước đây Lôi Cương chưa hề tưởng tượng. Đối với Lộ gia, trong lòng Lôi Cương có một sự mệt mỏi. Nhưng tới lúc này... mọi chuyện khiến cho Lôi Cương suy nghĩ xem Minh Lôi làm vậy là xuất phát từ điều gì.
Thành Tụ Anh... Lôi Cương xuất hiện trong truyền tống trận. Bây giờ hắn chẳng hề e ngại đi lại trong thành lớn của Lộ gia. Chữ Lôi trên trán khiến cho người khác đều kinh ngạc tuy nhiên những người biết được nó tượng trưng cho cái gì cũng không có nhiều. Lôi Cương đi thẳng vào trong tháp tu luyện, bốn gã canh tháp nhìn Lôi Cương chằm chằm. Một gã trong đó quát:
- Chưa tới thời gian tháp tu luyện mở ra. Không được đi vào.
Lôi Cương cười lạnh, lấy ra một cái lệnh bài màu tím, bên trên có khắc một chữ "Bích" giống như rồng bay phượng múa. Nam tử đó nhìn thấy chữ "Bích" sắc mặt thay đổi trở nên cung kính rồi mở cánh cửa của tháp tu luyện, để cho Lôi Cương đi vào bên trong. Cái lệnh bài đó Lôi Cương lấy được từ Lộ Thiên bích. Hắn biết mình có thân phận thần sử nhưng phần lớn mọi người lại không biết, đi lại trong Lộ gia còn không bằng cái lệnh bài của đại trưởng lão.
Tiến vào trong tháp tu luyện Lôi Cương cao giọng nói:
- Lộ Vân Đạo.
Âm thanh của hắn cực to khiến cho những đệ tử đang tu luyện đều bừng tỉnh. Trong tháp tu luyện linh khí vẫn duy trì ở một mức độ nhất định khiến cho đám đệ tử đều đứng ngồi không yên. Rất nhiều đệ tử đi ra ngoài xem xét. Trong khoảng thời gian ngắn, trong tháp tu luyện đầy đệ tử.
- Trong vòng ba hơi thở, hai chưa trở về phòng chết. - Một tiếng quát khẽ vang lên khiến cho đám đệ tử đều hoảng hốt, nhanh chóng về phòng của mình. Mà một bóng xám xuất hiện trước mặt Lôi Cương, kẻ đó đúng là Lộ Vân Đạo.
Khi thấy Lôi Cương, sắc mặt Lộ Vân Đạo kinh ngạc rồi nói:
- Là ngươi? Không ngờ ngươi chưa chết? - Khi nhìn thấy chữ "Lôi" trên trán Lôi Cương, Lộ Vân Đạo giật mình, trong lòng như có sóng to gió lớn. Khi thần thức của lão tiến vào trong chữ Lôi thì có một thứ áp lực bao phủ toàn thân khiến cho lão thổ một ngụm máu tươi rồi lui lại vài bước.
- Thần... thần sử. - Lộ Vân Đạo hoảng sợ.
Lôi Cương cười lạnh, lên tiếng:
- Mở kết giới bên dưới ra.
- Vâng thưa thần sử đại nhân. - Sắc mặt Lộ Vân Đạo trắng bệch mà lên tiếng. Lão biết rõ thần sử có ý nghĩa như thế nào. Mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng lúc này, lão phải giữ thái độ cung kính. Một cương thần hỗn độn huyền giai như lão không thể chống lại một cương thần hỗn độn thiên giai.
Sau khi kết giới mở ra, Lôi Cương liền chui vào trong lòng đất, xuất hiện bên cạnh mấy vầng sáng. Lúc này, bốn con thần long bên trong đã biến mất chỉ còn linh khí dầy đặc. Lôi Cương nhìn Lộ Vận Đạo ở bên cạnh, rồi nói:
- Ngươi có thể đi.
- Vâng. - Lộ Vân Đạo cung kính rồi lên khỏi nền đất, trở lại đỉnh tháp. Sắc mặt Lộ Vân Đạo hết xanh rồi trắng, liên tục lẩm bẩm:
- Thần sử! Sao có thể như vậy. Không.. không ngờ hắn lại là thần sử.
← Ch. 689 | Ch. 691 → |