← Ch.711 | Ch.713 → |
Hội trường đấu giá hội lần này có dạng hình nón, cứ một tầng lại lên một tầng, phía trên càng lúc càng rộng, ước tính có thể chứa được mấy nghìn người. Nhờ vào mối quan hệ của Lý Long, Lôi Cương được ngồi ở vị trí cao, có thể quan sát được xung quanh. Những kẻ ở quanh, hắn đều không thể nhìn thấu được tu vi của bọn họ, có nghĩa bọn họ đều là những cao thủ hỗn độn địa giai. Lôi Cương lại nhướng mắt nhìn lên, có gần năm mươi người đã đến. Hắn hết sức chờ mong hội bán đấu giá lần này.
-Lưu lão đệ, hội bán đấu giá lần này không tầm thường đâu. Không chỉ có các cao thủ ở tinh vực Hạo Nguyệt mà ngay cả các cao thủ ở các tinh vực khác cũng tới đây. Hơn nữa, nghe đồn, hội bán đấu giá lần này có thứ thần khí cực kỳ có giá trị a.
Lý Long nhìn sắc mặt của Lôi Cương, làm sao có thể không đoán ra suy nghĩ của hắn được?
Lôi Cương thản nhiên cười, nói:
-Tại hạ chu du Thánh giới hồng hoang chưa lâu, kiến thức vẫn còn nông cạn lắm. Sau này xin nhờ lão ca chiếu cố cho.
-Lưu lão đệ nói như vậy, lão ca mặt mũi nào dám nhận? Nhưng thật ra, tiền đồ sau này của Lưu lão đệ thật vô cùng rộng mở a. Ngươi nhìn lão ca ta mà xem, ta đã ở cấp hỗn độn địa giai đến gần mười vạn năm rồi đấy.
Lý Long rung đùi, thở dài nói.
Lôi Cương nghe vậy, ánh mắt toát lên vẻ vui mừng. Ý tứ của Lý Long hắn đã hiểu được. Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, rồi cười nói:
-Lý lão ca đối với tiểu đệ sâu nặng như vậy, ngày sau làm sao đệ có thể bạc đãi lão ca được? Có điều, ở đây, đệ vẫn còn phải nhờ lão ca giúp đỡ nhiều.
Những lời này đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng Lôi Cương, hiển nhiên là có ý muốn kết giao với Lý Long, tuy không thể nói là nịnh bợ, nhưng dụng ý lại rất rõ ràng. Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Đối với Lý Long, Lôi Cương chưa từng cảm thấy cần biết ơn lão nhiều. Lão hành xử như vậy, có lẽ phần lớn đều là vì thân phận thần sứ của hắn. Lão đã đạt đến đỉnh hỗn độn địa giai mười vạn năm mà không đột phá nổi, giờ lại thấy Lôi Cương có thân phận thần sứ, nên mới muốn kết giao cùng hắn, ngày sau có thể coi hắn như người đứng sau chống lưng cho lão, chỉ điểm cho lão. Nếu Lý Long đã nghĩ như vậy, Lôi Cương cũng sẽ không vạch trần lão ra. Trước không nói tu vi của Lý Long không tầm thường, mà bản thân lão luôn làm Lôi Cương cảm thấy lão rất giàu có a.
Khi hai người còn đang mải nói chuyện với nhau, hội trường đã dần đầy lên. Trong đó, có không ít tu luyện giả vẫn chưa đạt đến hỗn độn huyền giai, hầu hết bọn họ đều giống như Lôi Cương, phải nhờ người khác dẫn vào, hoặc là các đệ tử của các thế lực lớn. Điều khiến Lôi Cương hết sức kinh ngạc chính là, con gái của Ngũ Long Chiến Xa đang ngồi đối diện với hắn, ở vị trí gần nơi cao nhất. Bên cạnh nàng là một gã thanh niên anh tuấn đang tươi cười nói cái gì đó. Tu vi của Lôi Cương hiện còn dưới Lý Long một cấp bậc, về chuyện sau này có thể mạnh lên hay không hắn vẫn còn chưa biết được. Chỉ có điều, có một gã đại hán khôi ngôi lưng hùm vai gấu đang ngồi một mình, xung quanh y không có người ngồi, chứng tỏ thân phận y không tầm thường chút nào.
-Ha ha, Lưu lão đệ chắc không phải có quen với tiểu thư Long gia đấy chứ?
Lý Long tùy tiện nhìn nữ nhân kia, cười nói.
Lôi Cương ngưng thần, hắn chẳng qua nhìn nàng kia một chút mà đã bị người này biết được. Người này e rằng cũng không phải hiền lành như vẻ bề ngoài, có lẽ cũng là người tâm cơ sâu đậm. Có điều, Lôi Cương cũng không ngại Lý Long tính toán với hắn, dù sao thân phận thần sứ của hắn cũng rất đáng để tận dụng.
-Tiểu thư Long gia?
Lôi Cương hết sức ngạc nhiên, quay đầu lại.
-Ai chẳng biết thiên tài của Long gia liên tục xuất hiện. Vị tiểu thư Long U Nhi của Long gia này thân phận cao quý đã đành, mà tư chất của nàng có thể nói là hết sức đáng sợ. Ba vạn năm đã đạt đến đạo thần hỗn độn địa giia, có thể thấy được nàng rất có tư chất a. So với nàng, lão ca còn thua kém nhiều lắm.
Lý Long thở dài nói.
-Ba vạn năm đạt được đạo thần hỗn độn địa giại?
Lôi Cương run lên. Hắn tu luyện cho đến giờ không biết đã được bao nhiêu năm tháng, ít nhất cũng phải đến hai vạn năm. Vậy mà nữ tử kia chỉ mất có ba vạn năm đã đạt được đạo thần hỗn độn địa giai? Phải biết rằng tu vi càng cao, đột phá càng khó. Ngay như Lý Long cũng đã dừng lại ở hỗn độn địa giai cả gần mười vạn năm, bởi vậy mới biết con đường tu luyện gian khổ đến thế nào. Người này chắc không phải từ khi sinh ra đã là cường giả đạo thần hỗn độn đấy chứ? Lôi Cương bất thần cảm thấy kính nể, đương nhiên cũng có vài phần đố kỵ nữa. Tư chất như vậy quả thật đáng sợ.
-Có điều, lão ca lại cảm thấy Lưu lão đệ giỏi hơn a. Long U Nhi này có thể đạt đến cấp cao như vậy, hiển nhiên là có liên quan đến gia tộc của nàng, e rằng tiên đan hay thần đan chỉ cần nàng hô là có a. Không thể nào so bì được, ai bảo Long gia vốn giàu có a.
Lý Long bất đắc dĩ cười nói. Lôi Cương nghe ra trong giọng nói của lão cũng có một phần đố kỵ. Ba vạn năm tu luyện đã đạt đến đạo thần hỗn độn địa giai, có lẽ ai cũng phải đố kỵ a.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương và Lý Long, đôi mắt bình thản của Long U Nhi hơi thoáng liếc nhìn bọn họ, rồi lại quay đi ngay. Nàng lại thản nhiên chờ đợi hội bán đấu giá.
-Được rồi, Lý lão ca, người đó là ai?
Ánh mắt Lôi Cương hướng về phía đại hán khôi ngô lưng hùm vai gấu.
-Y ư? Người này trông như vậy nhưng rất khó đoán a. Y là người xếp thứ chín mươi lăm trên bảng hồng hoang đấy.
Lý Long liếc mắt nhìn vị đại hán kia, khẽ run rẩy. Lão thu lại ánh mắt, khẽ giọng nói bên tai Lôi Cương.
-Bảng xếp hạng các cao thủ hồng hoang sao?
Lôi Cương thất kinh. Đến cả cao thủ bảng hồng hoang còn hâm mộ mà tới đây, rốt cuộc trận bán đấu giá này có gì mà lại có thể khiến các cường giả tầm cỡ như vậy ra mặt? Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, vị cường giả kia liếc mắt nhìn hắn. Lôi Cương chợt cảm thấy một luồng khí tức nặng tựa ngọn núi khổng lồ áp lấy hắn. Khí tức trong cơ thể Lôi Cương sôi trào, tai ong ong lên, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn kinh hãi, sắc mặt nhợt nhạt, vội thu lại ánh mắt.
-Thật là người đáng sợ!
Lôi Cương sợ hãi, thất kinh nói, không dám nhìn người kia nữa. Cao thủ bảng hồng hoang đều là những người tay đã vấy máu của biết bao nhiêu người, hơn nữa tính tình lại quái dị. Lôi cương tuyệt không dám tùy tiện trêu chọc y.
Lúc này, trên ngôi sao phía trước mặt mọi người xuất hiện một bóng người màu trắng. Một lão giả râu tóc bạc trắng đứng trên cao, tựa như vẫn luôn đứng đó từ trước tới giờ vậy. Lôi Cương không thể nhìn thấu tu vi của lão. Lão giả gương đôi mắt mờ mờ lướt qua toàn bộ tu luyện giả trong hội trường, khẽ mấp máy môi. Trong hội trường liền vang lên một giọng nói già nua:
-Hoan nghênh các vị đạo hữu tới tham gia đại hội bán đấu giá lần này. Vật đầu tiên là chiến giáp phòng ngự thượng phẩm địa giai, chiến giáp Thiên Dực.
Cùng lúc đó, bên cạnh lão giả xuất hiện một luồng sáng cao một trượng, một bộ chiến giáp màu đỏ rực hiện lên. Bộ chiến giáp dường như có thần long chuyển động xung quanh, một luồng khí hung ác từ bộ chiến giáp truyền ra.
Nháy mắt, hội trường đấu giá xôn xao hết cả lên. Món đồ đầu tiên này đã là bộ chiến giáp phòng ngự thượng phẩm địa giai, giá trị rất lớn, khiến mọi người càng thêm chờ mong những vật bán đấu giá sau đó.
-Giá khởi điểm là một viên thần thạch, mỗi lần tăng giá không được dưới một trăm vạn!
Lôi Cương nghe vậy liền hít một hơi thật sâu, giá khởi điểm là một viên thần thạch? Nhưng sau khi nghe nốt câu kia, nháy mắt hắn ngây người, khởi điểm một viên thần thạch, tăng giá không dưới một trăm vạn? Đây là quy định gì vậy? Bán đấu giá như vậy quả thực nghe mà rợn cả người, Lôi Cương ngang dọc thất giới bao lâu mà cũng chưa từng thấy hội đấu giá như thế này lần nào.
-Hắc hắc, Lưu lão đệ có ngạc nhiên hay không? Đây chính là quy định của đại hội bán đấu giá. Nghe đồn đây là quy định do vị đại tôn ở tinh vực Hạo Nguyệt kia đặt ra. Tính cách của cường giả thật khiến người thường không thể nào hiểu nổi a.
Lý Long ở một bên giải thích, nói.
Lôi Cương gắng kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, gật đầu. Tính cách của vị đại tôn ở Hạo Nguyệt này quả thật quá sức kỳ quái.
-Một nghìn vạn!
Rất nhanh liền có người ra giá.
-Năm nghìn vạn!
....
Nghe thấy mấy con số, Lôi Cương mặt mày trắng bệch. Tuy rằng thần thạch không có mấy tác dụng với hắn, nhưng đối với những thế lực lớn, hay những đại tông phái thì nó lại rất đáng giá. Dù sao muốn bồi dưỡng lớp thanh niên bố trí trận pháp phải tiêu hao cực kỳ nhiều thần thạch. Lôi Cương nhận thấy trên hồng hoang này, mỗi đại tông phái bồi dưỡng ra một tên đệ tử cương thần thiên giai đều cần ít nhất là mười vạn thần thạch! Thánh giới hồng hoang như một bầu trời sao rộng mênh mông, có vô số tinh cầu, những mỏ thần thạch cũng không có quá nhiều, nhưng đại đa số đều đã bị các thế lực lớn chiếm lấy. Chính vì thế, mấy nghìn vạn thần thạch ở đây là một con số lớn đến cỡ nào?
-Lưu lão đệ, ở đây không nhất định phải bỏ ra nhiều thần thạch như vậy đâu, có thể dùng thần khí, thần đan hay các loại thiên tài địa bảo tương ứng thay thế.
Lý Long kiên trì giải thích.
Lúc này, Lôi Cương mới bình tĩnh trở lại. Hắn chỉ biết thầm than, hội đấu giá này có lẽ không khác vợi hội giao dịch tư nhân của Lý Long lần trước là bao, tuy rằng nói là đổi bằng thần thạch, nhưng làm gì có ai mang theo nhiều thần thạch trên người như vậy? Hầu hết đều sử dụng thần khí, thần đan để trao đổi.
Chẳng bao lâu sau, bộ chiến giáp thượng phẩm địa giai đã đạt đến con số làm cả hai phải kinh người. Người cuối cùng đạt được bộ chiến giáp là một lão giả mặc áo bào trắng.
-Lẽ nào hội bán đấu giá này không tính đến chuyện có người không mang theo quá nhiều thần thạch như vậy?
Lôi Cương quay qua Lý Long, hỏi.
-Ha ha, phải biết rằng vị đại tôn đứng phía sau đại hội bán đấu giá này là người đại diện cho thế lực lớn nhất ở tinh vực Hạo Nguyệt. Hơn nữa, người có thể ngồi vào vị trí ấy không phải đều là những tay cáo già sao? Đối với y, thần khí, thần đan là có giá trị tốt nhất. Mà đại hội bán đấu giá dĩ nhiên sẽ không giảm chút giá nào, cho nên người mua buộc phải ra chợ đổi hàng.
Lôi Cương gật đầu, nhìn lên phía trên ngôi cao, bên trong luồng sáng bên cạnh lão giả kia đã xuất hiện một vật phẩm khác.
← Ch. 711 | Ch. 713 → |