← Ch.079 | Ch.081 → |
Khải Thiên chậm rãi di động về phía trước, ánh mắt y nhìn Lôi Cương chằm chằm. Khải Thiên muốn phát động một đòn trí mạng đẩy Lôi Cương vào chỗ chết. Lúc này, sự hùng mạnh của Lôi Cương khiến Khải Thiên choáng váng. Vốn y dẫn theo năm cường giả Cương Thể nghĩ có thể giết chết Lôi Cương nhưng không ngờ rằng hắn lại có thể đánh bị thương hai người. Mà tên bị đánh văng vào tròng lòng đất thì cơ bản không thể động đậy.
Ba gã đệ tử tinh anh còn lại giao chiến với Lôi Cương. Cả đám phát ra những công kích sắc bén khiến cho Lôi Cương cơ bản không thể ngăn cản nổi. Thoáng cái, trên người hắn đã bị rất nhiều vết thương. Làn da màu cổ đồng bị máu tươi nhuộm ửng hồng.
"Uỳnh..." Lôi Cương chỉ cảm thấy trên lưng có cảm giác lạnh lẽo. Rồi một cơn tê dại nhanh chóng lan ra khắp người. Trán của hắn nổi đầy gân xanh, đột nhiên xoay người đâm một kiếm về phía tên đệ tử kia.
"Đinh..." Một tiếng động vang lên. Hư Kiếm của Lôi Cương đâm rách cái lồng cương khí. Tuy nhiên lực của nó vẫn không hè giảm xuyên thẳng vào bụng của người trung niên kia. Ánh mắt Lôi Cương dữ tợn, nhanh chóng rút Hư Kiếm. Trên bụng của người trung niên đó xuất hiện một cái lỗ to, nội tạng từ bên trong tràn ra. Y mở to mắt nhìn Lôi Cương như không thể tin được rồi ngã xuống.
- Lại chết thêm một người?
Khải Thiên nhìn tên đệ tử tinh anh vừa mới ngã xuống, ánh mắt tràn ngập một sự oán độc. Khải Thiên biết, cho dù hôm nay mình có giết chết được Lôi Cương hay không thì kết quả của mình cũng không hề tốt. Nhưng nếu không giết được Lôi Cương mà bị mất năm tên đệ tử tinh anh thì bản thân cũng không thể trở về vì gia gia sẽ không bỏ qua cho y. Trong lòng Khải Thiên vừa oán hận vừa ghen tỵ. Y khổ tu hai mươi bảy năm mới có thể đạt tới cảnh giới Cương Thể, vậy mà một tên tiểu tử chưa dứt sữa mẹ lại có thể khủng bố như vậy. Để một thời gian nữa cho hắn lớn lên thì bản thân y đâu chỉ có sự ngưỡng mộ? Điều này khiến cho Khải Thiên cảm thấy ghen tị, ánh mắt nhìn Lôi Cương như không chết không thôi.
Hai gã đệ tử tinh anh khác có chút e ngại. Mặc dù trong lòng họ đang rất giận khi thấy đám bằng hữu từ nhỏ tới lớn đã chết. Nhưng lúc này, họ cũng hiểu được rằng không phải là lúc bỏ chạy. Chỉ có giết chết tên tiểu tử này mà báo thù. Lập tức, cả hai gần như cùng lúc đánh về phía Lôi Cương một đòn mạnh nhất của mình.
- Mộc Lẫm kiếm cương thức thứ mười sáu.
Một tên trung niên hét to. Thanh linh kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng sắc bén, chém từ trên cao xuống.
Gương mặt Lôi Cương run nhẹ, trong lòng cảm thấy nặng nề. Hôm nay, nếu như không thể giết được mấy người này thì có lẽ bản thân mình phải trả giá.
- Khai Thiên! Thức thứ mười bốn.
Lôi Cương gầm lên trong lòng. Hư Kiếm vung lên, chém về phía trước mặt.
Trận chiến nổ ra kịch liệt ở trên không trung nhưng vẫn khiến cho mặt đất nổ tung. Vô số những tảng đá vụn bắn lên tung tóe.
"Hụ..."
"Phụt..." Lôi Cương và tên trung niên kia cùng phun ra một ngụm máu tươi. Gã trung niên kia chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Lực lượng va chạm quá mạnh khiến cho y đứng không yên mà vội vàng lui lại.
- Không ổn!
Lôi Cương biến sắc khi cảm thấy sau lưng lan tới một thứ cảm giác uy hiếp trí mạng. Hắn chưa kịp quay đầu đã cảm nhận được cơn đau xuất phát từ trên lưng.
- Khà khà... chết đi.
Khải Thiên hét lớn, linh kiếm trong tay cố sức đâm mạnh vào người Lôi Cương.
- Ơ?
Khải Thiên kinh ngạc nhìn linh kiếm trong tay mình. Không ngờ cho dù thế nào cũng không thể đâm vào được.
Hơi thở của Lôi Cương trở nên dồn đập. Lúc linh kiếm của Khải Thiên chui vào trong người hắn, nội kình và cương khí trong kinh mạch đột nhiên bùng nổ, tự động khuếch tán ra khiến cho Lôi Cương ngây người không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy một loại kết giới màu vàng nhạt và màu xanh nhạt hỗn hợp từ trong cơ thể Lôi Cương chậm rãi tản ra.
"Đinh...." Linh kiếm của Khải Thiên bị bắn ngược ra ngoài khiến cho y khiếp sợ nhìn kết giới đang khuếch tán trên người Lôi Cương.
"Lồng cương khí? Sao có thể như vậy? Lồng cương khí tại sao lại có thể tản ra từ trong cơ thế?" Khải Thiên cũng có cảnh giới Cương Thể nên biết cái lồng cương khí bình thường đều do cương khí trong cơ thể tản ra, bao phủ toàn thân rồi mới hình thành được. Vậy mà bây giờ, cái lồng cương khí không ngờ lại từ trong cơ thể Lôi Cương từ từ lớn lên. Hơn nữa nó lại còn có hai màu sắc? Trong lòng Khải Thiên vừa có cảm giác ghen tị vừa sợ hãi. Linh kiếm tiếp tục đánh về phía Lôi Cương.
- Kim Lăng tường kiếm thức thứ mười sáu.
Đòn công kích mạnh mẽ nhanh chóng được y phát ra, oanh kích lên cái lồng cương khí mới tự động hình thành của Lôi Cương.
"Oành!' Lôi Cương lui lại vài bước, trán nổi gân xanh. Hắn mở to mắt mà nhìn cái lồng cương khí.
- Không vỡ? Tại sao một đòn mạnh nhất của mình lại không thể đánh vỡ cái lồng cương khí của hắn? Sao có thể như vậy? Cho dù là lồng cương khí của Cương Thể Huyền cấp cũng bị phá nát cơ mà.
Khải Thiên khiếp sợ nhìn vòng cương khí không hề bị ánh hưởng.
Quả cầu cương khí của Lôi Cương cũng không phải là không bị vỡ. Nội kình và cương khí cùng hình thành quả cầu cương khí có điều cả hai cái dung hợp giống như là một. Thứ mà Khải Thiên đánh nát chỉ là quả cầu cương khí do cương khí hình thành. Nhìn vòng phòng ngự, trong đầu Lôi Cương chợt hiện lên một tia sáng nhưng nó chỉ lóe lên rồi biến mất. Lôi Cương biết, lúc này phải nhanh chóng giải quyết rồi mới tìm hiểu chút ánh sáng đó. Nếu không thì sau này rất khó nắm được.
Hư Kiếm trong tay đột nhiên vung mạnh lên. Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, hai tay cầm kiếm chém ngang bụng Khải Thiên.
Khải Thiên đang chìm trong cái cảm giác khó tin thì cảm nhận được một sự uy hiếp khủng bố. Mà cương khí trong cơ thể y cũng gần như mất hết, khiến cho động tác chậm đi rất nhiều. Chưa kịp lui lại, Khải Thiên chợt cảm nhận được bụng hơi lạnh. Y khiếp sợ nhìn xuống bụng mình...
"Phụt... phụt..." Máu tươi cùng với nội tạng bắn ra liên tiếp.
- A!
Khải Thiên kêu lên một tiếng thảm thiết, nhìn Lôi Cương mà không thể tin được vào chuyện đang xảy ra.
"Mình phải chết sao?" Trong đầu Khải Thiên hoảng sợ nghĩ tới đó rồi từ từ ngã xuống đất.
Gã đệ tử tinh anh cuối cùng mở to mắt nhìn Khải Thiên bị chém thành hai mành."Đã chết? Khải Thiên đã chết?" Tên đệ tử tinh anh có cảm giác bất lực."Khải Thiên đã chết thì trưởng lão sẽ bỏ qua cho mình sao?" Y từ từ ngẩng đầu nhìn Lôi Cương đang lao về phía trước rồi từ từ biến thành một tia sáng.
Tên đệ tử tinh anh hạ xuống, chạy tới trước mặt Khải Thiên thì thấy y đang mở to mắt mà nhìn về phía trận chiến với Lôi Cương. Đồng tử của y cũng từ từ tan rã....
Lôi Cương không giết tên đệ tử tinh anh kia một phần là do cương khí trong cơ thể đã mất hết còn phần khác là do hắn không có thù đối với họ. Bọn họ chỉ nghe lệnh của Khải Thiên mà thôi. Lúc này, hắn chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được một chỗ nào yên tĩnh mà tìm hiểu suy nghĩ mới xuất hiện trong đầu kia.
Lôi Cương chạy như điên về phía hướng Đông cho tới khi cương khí và nội kình trong người mất hết mới vội vã tìm một nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại cố gắng nắm được cái tia sáng xuất hiện trong đầu lúc đó.
Cái lồng cương khí của hắn khi gặp uy hiếp đã tự động hình thành. Mà... lúc đó rõ ràng mình bị Khai Thiên bổ một đao. Nhưng một đao đó... chẳng lẽ.. chẳng lẽ cương khí và nội kình hình thành lồng phòng ngự lại có thể tách ra? Lôi Cương nghĩ kỹ lại cảnh tượng lúc đó.
Đột nhiên, Lôi Cương giật mình...
Từ trước tới nay, hắn vẫn sử dụng đồng thời cả cương khí và nội kình, chưa hề nghĩ tới việc có thể tách hai thứ ra riêng biệt. Tới lúc này, Lôi Cương chợt nghĩ tới một chuyện...
Nếu như mình đưa cương khí và nội kình tách ra dùng thì lúc cương khí của hắn hết mới sử dụng nội kình thì mặc dù cách làm khác nhau nhưng kết quả vẫn giống nhau. Mỗi một lần chiến đấu, Lôi Cương đều bị tiêu hao hết nội kình và cương khí trong kinh mạch. Nếu tách ra sử dụng để khi cương khí hết mới sử dụng tới nội kình thì có khác nào mình vừa tiêu hao hết liền hồi phục được ngay? Nhân lúc đó đối phương bị tiêu hao rất nhiều, bản thân hắn phát động công kích chắc chắn sẽ khiến đối thủ trở tay không kịp. Như vậy khi đối mặt với cường giả ngang cấp, tỷ lệ chiến thắng của mình sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi Lôi Cương nghĩ thông liền vội vàng đắm chìm vào việc thử tách cương khí và nội kình.
Cách thành Vạn Đạo ngàn dặm về hướng nam có một chỗ không hề thua kém thành Vạn Đạo. Ngôi thành đó có tên là thành Khải Trạm, nó được đặt tên theo tên của vị gia chủ đầu tiên của Khải gia. Sâu trong thành Khải Trạm có một lão nhân mái tóc bạc phơ đang ngồi tĩnh tu. Đột nhiên, lão mở mắt, trong ánh mắt hào quang tỏa ra xung quanh.
- Tiểu Thiên đã chết? Ai dám giết đệ tử của Khải gia?
Đột nhiên, lão biến mất chẳng biết là đi đâu.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |