← Ch.841 | Ch.843 → |
Từng tiếng động rầm rầm vang dội, ẩn chứa sự giận dữ kinh người. Lôi Cương đứng trước cửa nhà người khác khiêu khích như vậy làm gì có ai lại không nổi giận. Trong đám người nhanh chóng bay tới, dẫn đầu là một lão giả tóc xanh, gương mặt hồng hào, sáng mịn như thể mặt nước vậy. Không chỉ lão mà mấy lão giả còn lại đều như thế, da thịt bọn họ đều hết sức lạ lùng, chỉ sợ đến nữ nhân cũng phải đố kỵ, thèm muốn. Chuyện này có liên quan đến thân phận của bọn họ. Thủy Uyên Trĩ Thú là thần thú hành thủy, khả năng khống chế nước của bọn họ đều đã đạt được mức siêu phàm.
-Là ngươi sao?
Một lão giả thấy Lôi Cương thì gương mặt chợt trở nên quái dị, hô lên.
Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, phát hiện lão giả này chính là một trong mấy lão giả đã cùng hỗn chiến với hắn không lâu trước. Lão giả tóc xanh đầu lĩnh quay đầu lại nhìn lão giả vừa hô lên kia, trầm giọng nói:
-Tứ trưởng lão, hắn là ai vậy?
Môi tứ trưởng lão này giật giật nhưng không hề phát ra âm thanh nào. Lão đang truyền âm. Một lát sau, lão giả đầu lĩnh này nghiêm mặt, cẩn thận quan sát Lôi Cương, mấp máy môi, thấp giọng nói:
-Đạo hữu, chẳng rõ ngươi đến Thủy Uyên Tinh chúng ta là có việc gì?
-Ta muốn năm phần nguyên thạch của Thủy Uyên Trĩ Thú!
Lôi Cương thản nhiên nói. Hắn cũng không cần nhiều quá, dù sao nguyên thạch cũng là vật hết sức quan trọng đối với một đại tộc.
-Cuồng vọng! Quả là mơ mộng hão huyền!
-Muốn chết! Năm phần nguyên thạch?! Ngươi cho bộ tộc Thủy Uyên Trĩ Thú chúng ta là nhà của ngươi chắc?
-Khẩu khí lớn lắm. Năm phần nguyên thạch này ngươi muốn thì dùng mạng mà lấy!
Lôi Cương vừa nói xong, các trưởng lão của Thủy Uyên Trĩ Thú cùng các lão giả đều chửi ầm lên. Chuyện này cũng khó trách bọn họ, ai phải nghe những lời như thế lại chẳng muốn quát lên. Dù sao, năm phần nguyên thạch của một đại tộc có ý nghĩa như thế nào, có thể tăng thực lực của bao nhiêu đệ tử tinh anh đây?
Lôi Cương không nói gì, nhìn chằm chằm vào lão giả tóc xanh. Hắn nhận ra lão giả này chính là người chủ sự của bộ tộc Thủy Uyên Trĩ Thú. Hắn cũng không vội, đứng đó mặc cho người của Thủy Uyên Trĩ Thú nói, chờ đợi lão giả kia nói.
Vẻ mặt của lão giả tóc xanh này liên tục thay đổi. Nếu như tứ trưởng lão không nói thì có lẽ lão đã sớm đánh Lôi Cương văng ra khỏi Thủy Uyên Tinh rồi, nhưng nếu tứ trưởng lão nói thật thì lão hết sức e sợ. Người này đã gặp lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân mà vẫn bình yên vô sự, chuyện này có nghĩa là gì? Chính là người này có khả năng đánh ngang một trận với lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân hoặc người này có quan hệ không tầm thường với lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân. Hai giả thuyết này đều làm lão phải do dự. Năm phần nguyên thạch lão không muốn bỏ ra nhưng lão cũng không muốn phải đối đầu với cường địch. Hơn nữa, Thủy Uyên Trĩ Thú đứng cuối cùng trong mười đại thần thú. Rất nhiều bộ tộc thần thú của giới Hỗn Độn mơ ước có được vị trí này. Bộ tộc Thủy Uyên Trĩ Thú không thể bị hao tổn nguyên khí nặng nề được.
Trầm tư một lúc lâu, lão giả tóc xanh mới giơ tay phải lên, ra hiệu cho những người đằng sau câm miệng lại. Cảnh quát mắng nháy mắt biến mất. Lão giả tóc xanh nghiêm mặt nhìn Lôi Cương, nói:
-Lão phu là tộc trưởng Thủy Uyên Trĩ Thú, Nguyên Thiên Chiến. Không biết vì sao đạo hữ vì sao lại muốn lấy nguyên thạch của Thủy Uyên Trĩ Thú chúng ta?
Lôi Cương thản nhiên cười. Hắn hiểu rõ tộc trưởng của Thủy Uyên Trĩ Thú hết sức e ngại hắn. Lôi Cương nói:
-Xin cứ yên tâm. Thủy Uyên Trĩ Thú chỉ là nơi bắt đầu, ta đều sẽ đến chỗ của các đại thần thú khác để tìm nguyên thạch.
Lôi Cương vừa nói õng, đám người của bộ tộc Thủy Uyên Trĩ Thú đang nổi giận chợt ngây người. Bọn họ không thể tin vào tai mình nữa. Người này định lấy nguyên thạch của cả mười đại thần thú sao? Người cuồng vọng như vậy sao có thể sống sót được cho tới giờ? Trên đời này sao lại có thể có người cuồng vọng như thế?
Nguyên Thiên Chiến nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn Lôi Cương. Lão phát hiện người trước mắt hình như chính là Viêm Long hỗn độn thiên giai, nhưng lại không hề đơn giản như vậy, chưa kể hắn còn dám nói lời cuồng ngôn. Nhưng Nguyên Thiên Chiến lại đành phải tin lời hắn nói bởi mọi chuyện này đều có liên quan đến lão tổ tông của bộ tộc Kỳ Lân. Sự cường đại của lão tổ tông bộ tộc Kỳ Lân đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người, chưa kể lão còn là một Kỳ Lân hiếm hoi trong số ít thần thú mạnh nhất nữa. Đối đầu với một cường giả như vậy, ai có thể không lo lắng? Bất kể người này có quan hệ với lão tổ tông như thế nào, nhưng nếu hắn có thể đánh với lão tổ tông một trận thì hắn hoàn toàn có tư cách cuồng ngôn.
Nguyên Thiên Chiến cẩn thận nhìn chằm chằm Lôi Cương. Lão tuy là tin tứ trưởng lão nhưng lại không cam lòng. Muốn lão giao nhiều nguyên thạch như vậy chẳng khác nào đã cắt da xẻo thịt của lão. Hơn nữa, Thủy Uyên Trĩ Thú vẫn cần gia tăng thực lực nhiều, nguyên thạch là vật không thể thiếu được.
-Ha ha, đạo hữu, ngươi yên tâm. Thủy Uyên Trĩ Thú sẽ là nơi ta lấy ít nhất!
Lôi Cương thấy Nguyên Thiên Chiến do dự liền thuận mồm nói luôn.
Nguyên Thiên Chiến biến sắc, nhìn Lôi Cương kinh ngạc. Lão thật không thể tưởng tượng nổi kể từ tộc Viêm Long bị tiêu diệt, vẫn còn một con Viêm Long như thế này sống sót.
Lôi Cương trầm ngâm một hồi, lấy ra một lệnh bài. Lệnh bài này chính là do tổ tiên Viêm Long đưa cho hắn. Giờ để thu được đủ số nguyên thạch, hắn buộc phải sử dụng nó. Dù sao lệnh bài này cũng giúp hắn có được sức uy hiếp rất lớn.
Các đệ tử của Thủy Uyên Trĩ Thú tập trung càng lúc càng nhiều. Bọn họ đều căm tức nhìn Lôi Cương nhưng thấy hắn lấy ra lệnh bài, tất cả đều khó hiểu. Khối lệnh bài này bọn họ vốn không nhận ra được nhưng nó vừa xuất hiện, Nguyên Thiên Chiến đã biến sắc, nhìn chằm chằm con thần long màu đen trên lệnh bài. Lão thoáng run rẩy, hít một hơi thật sâu. Vẻ mặt lão càng trở nên phức tạp hơn.
Một lúc lâu sau, lão trầm giọng nói:
-Các hạ, các hạ chính là thiếu chủ của Thần Loạn Tinh đang được đồn đại gần đây?
Thiếu chủ của Thần Loạn Tinh? Lôi Cương hết sức kinh ngạc nhìn Nguyên Thiên Chiến, thầm tính toán. Lẽ nào sau khi hắn bỏ đi, tổ tiên Viêm Long đã loan với giới Huyền Độn rằng hắn là thiếu chủ của Thần Loạn Tinh? Trầm ngâm một hồi, Lôi Cương cười cười, chưa trả lời mà chỉ nhìn Nguyên Thiên Chiến chăm chú.
Lôi Cương càng không nói gì, Nguyên Thiên Chiến càng thấy khó hiểu. Chuyện thiếu chủ của Thần Loạn Tinh gần đây đã lan đi khắp các thế lực lớn ở giới Huyền Độn. Giờ thật không ngờ vị thiếu chủ này lại chạy tới Thủy Uyên Trĩ Thú cướp nguyên thạch. Lẽ nào Thần Loạn Tinh còn ít nguyên thạch thế sao? Nhưng nếu hắn đòi nguyên thạch mà phải xuất ra ngay thì lão lại không thể cam lòng được.
-Đạo hữu, nếu như ngươi có thể thắng được lão phu thì lão phu sẽ hai tay dâng nguyên thạch cho ngươi, được không?
Cuối cùng, Nguyên Thiên Chiến quyết định. Nếu như nhất định lấy nguyên thạch ra như vậy, người trong tộc ắt không phục. Hơn nữa, lão cũng muốn biết Lôi Cương có thực có thực lực ấy không, có tư cách làm như thế không. Tu vi của lão là đại tôn thiên giai, trong giới Huyền Độn lão cũng là nhân vật thứ nhất thứ nhì, người có thể đánh bại Nguyên Thiên Chiến vốn không có nhiều1
Lôi Cương thản nhiên cười, nói:
-Được!
Chiến ý của hắn vốn cũng đã nổi lên. Tộc trưởng này là đại tôn thiên giai, chính lão muốn làm đối thủ của hắn thôi. Hắn cũng muốn xem sau khi dung hợp cốt hài hoàn toàn, thực lực của hắn đã đạt đến trình độ như thế nào.
-Mọi ngươi lùi về sau đi!
Nguyên Thiên Chiến cao giọng nói. Người trong tộc đều lùi lại, lui đến phía sau thành. Nguyên Thiên Chiến không muốn phá hủy tòa thành liền bố trí một kết giới năm màu, rồi nhìn Lôi Cương chăm chú.
-Đạo hữu, chuẩn bị cho tốt nhé.
Lôi Cương hờ hững cười. Hắn thoáng cử động, biến mất.
Thần thức của Nguyên Thiên Chiến vốn vẫn trung vào Lôi Cương nhưng khoảnh khắc hắn biến mất, lão chợt nhận ra thần thức đã mất đi mục tiêu. Lão hết sức kinh hãi. Tốc độ của người này thực sự nhanh đến như vậy sao?
-Cẩn thận!
Từ phía sau có tiếng hét thất thanh vang lên. Nguyên Thiên Chiến giật mình, bình tĩnh tạo một lớp phòng ngự bảo vệ bản thân. Toàn thân lão được bao phủ bởi một luồng sáng năm màu, trong đó màu xanh lam sậm nhất. Một con thủy long màu xanh lam quấn quanh thân lão, cái đầu con thủy long quay về phía sau rít gào lên. Nguyên Thiên Chiến tiến tới trước một bước, chợt nhận ra quyền kình sáu màu ở đằng sau lưng lão. Lão nhíu mày, quyền kình sáu màu? Lẽ nào người này...
← Ch. 841 | Ch. 843 → |