← Ch.863 | Ch.865 → |
Trong cấm địa của một đại tông phái nằm trên một đỉnh núi cao lớn sừng sững ở phía nam một giới, một lão giả tóc bạc trắng ngồi xếp bằng. Gương mặt lão giả này đầy những nếp nhăn, da dẻ nhăn nheo, gầy gò. Ngày hôm đó, lão chợt mở mắt nhìn vật trước mắt. Trước mặt lão có một vòng tròn, vòng tròn này chia làm năm phần. Bốn phần của nó đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, phần còn lại phát ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt, nhưng chẳng được bao lâu đã mờ dần xuống, phát ra ánh sáng nhạt như các phần kia. Lão giả hé miệng, cất giọng già nua, nói:
-Tấm địa đồ cuối cùng đã xuất hiện rồi sao? Năm bản địa đồ cùng hợp lại sẽ mở ra nơi rèn luyện của tổ tiên, sự yên lặng của giới này cũng chấm dứt rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt, Lôi Cương đã ở trấn Sơn Hà được mười năm năm.
Mười năm năm này, Lôi Cương đã chứng kiến Trương Dật Hiên già đi, cũng thấy Trương Phàm trưởng thành lên nhiều. Cuộc sống của con người thật kỳ diệu, luôn đi theo quy luật sinh lão bệnh tử. Lôi Cương tuy là con người, nhưng thân thể cường đại của hắn lại vượt ngoài quy luật của những người bình thường. Mười năm năm này, tốc độ bình phục của hắn cũng tăng lên nhiều, nhưng không ai biết, bản thân Lôi Cương cũng không biết. Hắn chưa từng thử kiểm tra, chỉ từ từ lĩnh ngộ Khai Thiên. Giờ, Khai Thiên do hắn lĩnh ngộ đã đạt đến thức thứ sáu mươi. Tuy rằng Lôi Cương không biết uy lực của nó thế nào, nhưng một khi bộc phát, chắc chắn uy lực của nó sẽ hết sức kinh người! Tốc độ lĩnh ngộ của hắn đã đạt đến mức người thường khó có thể tưởng tượng nỏi. Lôi Cương của hiện tại chẳng khác nào người phàm trần, nhưng nếu như có kẻ nào dám chọc hắn nổi giận, chỉ sợ kẻ đó sẽ phải hoảng sợ đến bất ngờ mà thôi.
Buông bỏ mọi gánh nặng xuống, tâm của hắn như chìm trong cảnh giới Không Linh. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tâm của hắn luôn tĩnh lặng, nhờ vậy mà tốc độ lĩnh ngộ Khai Thiên cũng đạt đến cực hạn.
Trương Phàm đã nhớ kỹ toàn bộ các động tác của Lôi Cương. Mỗi ngày, hầu hết thời gian của gã đều ở bên cạnh Lôi Cương. Gã đã nhớ hết các chiêu thức, lòng lại thầm cân nhắc tỉ mỉ mỗi một động tác cả hắn, suy nghĩ xem rốt cuộc trong động tác này có ẩn chứa cái gì. Lôi Cương cũng không chút giấu diếm, theo hắn, đây đều là do cơ duyên của Trương Phàm mà ra. Nếu như gã đã có cơ duyên, Lôi Cương sẵn lòng tặng cho gã cơ duyên này, để gã tự mình lĩnh ngộ. Nhìn gã lĩnh ngộ vài phần, Lôi Cương cũng biết một ngày nào đó, khi gã bước qua cánh cửa lĩnh ngộ sự ảo diệu của hỗn độn này, cho dù Trương Phàm không thể lĩnh ngộ nhiều thì tốc độ tu luyện của gã ngày sau cũng sẽ vượt xa người thường.
Năm thứ hai mươi Lôi Cương ở trấn Sơn Hà, Trương Dật Hiên đã hoàn toàn giao lại hiệu thuốc cho Trương Phàm. Trương Dật Hiên sáu mươi tuổi tuy vẫn khỏe mạnh như trước, nhưng bệnh ở cái chân bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, thi thoảng vẫn hành y. Cả ngày ngoài việc chơi cờ với Lôi Cương, y đều đi dạo trong trấn Sơn Hà. Ngày qua ngày, Trương Phàm đã trưởng thành, đủ sức một mình gánh vác mọi thứ. Nhờ có sự tận tình chỉ bảo của Trương Dật Hiên, gã cũng biết cách xem bệnh. Chuyện gã thường làm ngoài việc xem bệnh chính là quơ cây chổi. Trương Phàm đã thuộc làu các chiêu thức của Khai Thiên. Gã càng mừng rỡ hơn khi phát hiện thân thể cùng trí não của gã ngày càng linh hoạt hơn, toàn thân hết sức sảng khoái. Chính vì thế, Trương Phàm càng chuyên tâm học cách sử dụng chổi của Lôi Cương hơn.
Ngoài ra, Trương Phàm còn ghé qua các trấn trên, thậm chí còn đi quanh thành lớn để tìm kiếm các pháp quyết tu luyện. Tuy rằng tất cả đều cần có căn bản nhưng gã rất mừng nhận ra bản thân khi ngồi đả tọa thực sự có thể hấp thụ linh khí ẩn trong không khí như trong sách nói. Giờ gã đã không cần ăn, ngủ nữa. Trương Phàm mừng rỡ. Thuở nhỏ gã vẫn luôn chờ đợi một ngày kia có thể tu luyện, giờ ước mơ đã thành, sao gã lại không vui mừng cho được. Trương Phàm cũng cảm giác được nguyên nhân chính giúp gã có thể tu luyện được đều là nhờ có gia gia. Trước đây, gã cũng đã từng thử qua nhưng đều chưa từng thành công. Từ khi gã bắt chước gia gia "quét rác", bản thân gã mới xuất hiện biến chuyển như thế.
Trương Phàm vừa cảm kích, vừa kính yêu Lôi Cương sâu sắc hơn. Gã tin rằng gia gia chính là một tiên nhân bởi nếu là con người, thì sao trong suốt hai mươi năm, gia gia vẫn có hình dáng đúng như ngày nào được? Không những Lôi Cương không già đi mà ngược lại, ngày càng có vẻ trẻ ra? Trương Phàm không hiểu vì sao Lôi Cương không dùng lời để dạy gã cách tu luyện, nhưng gã tin rằng gia gia có chuyện khó nói, cũng có thể gia gia đang thử thách gã mà thôi.
Trương Phàm đã ngoài ba mươi, người ngoài nhìn vào đều thấy gã đã đến tuổi làm trụ cột gia đình nhưng từ ngày Linh Tuyết bỏ đi, Trương Phàm không còn để mắt đến một nữ tử nào khác. Không phải không có người mối lái, mà Trương Phàm đã toàn tâm toàn ý tu luyện. Trương Dật Hiên tuy không nói gì nhưng lại thầm vui mừng khi thấy Trương Phàm vui vẻ. Y hiểu Lôi Cương tuy không ra mặt dạy dỗ Trương Phàm nhưng thực tế chính là người đã dạy chiêu thức cho gã. Còn Trương Phàm thực sự có thể tu luyện hay không còn phải nhờ vào tạo hóa nữa. Gã cũng không làm Lôi Cương thất vọng, ban ngày gã luyện chiêu thức Khai Thiên, buổi tối đều ngồi đả tọa tu luyện, chẳng khác nào một tu luyện giả cả. Không có ai chỉ điểm mà Trương Phàm có thể bước đến bước này, cũng không thể nói là gã không có ngộ tính được.
Theo Lôi Cương thấy chuyện mỗi một tu luyện giả coi trọng nhất chính là ngộ tính. Người dù có tư chất tốt, nhưng nếu không có ngộ tính thì cũng khó có thể đạt được thành tựu cao được. Trương Phàm tuy tư chất bình thường, nhưng ngộ tính lại siêu việt, hơn người.
Lúc này, Lôi Cương nhìn chăm chú vào mỗi một động tác diễn luyện của Trương Phàm. Mỗi một chi tiết nhỏ đều được gã nắm vô cùng tốt, gần như làm lại toàn bộ hành động của chính Lôi Cương vậy, chứng tỏ Trương Phàm hết sức cẩn thận. Nhìn Trương Phàm, Lôi Cương lại thầm cảm khái hắn thật chưa từng nghĩ có một ngày nào đó, bản thân lại một lần nữa quay về nếp sống của con người. Giờ xem ra, hắn đã có chút cảm giác thoải mái, hưởng thụ. Cuộc sống của hắn hiện giờ không còn cảm giác sức mạnh sôi lên, không tranh đấu với người, không ngươi lừa ta gạt lẫn nhau, tất cả chỉ còn là sinh hoạt thường nhật, thẳng thắn đối đãi với người, một cuộc sống chầm chậm nhưng lại có một số quy tắc nhất định.
Bất chợt, Lôi Cương liếc mắt lên trời nghĩ đến các tu luyện giả hắn vốn đã quên từ lâu, lòng thầm lo lắng. Mấy ngày qua, tu luyện giả xuất hiện ở trấn Sơn Hà càng lúc càng nhiều, dường như đang tìm một thứ gì đó. Lôi Cương không quan tâm lắm bởi theo hắn, chuyện này vốn không liên quan gì đến hắn. Hắn cũng thật không ngờ, chính vì hắn mà bọn họ mới đến đây.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Lôi Cương rất muốn tìm hiểu cho rõ, nhưng hắn hiểu biết quá ít về người dân trong trấn Sơn Hà này. Hắn suy đoán liệu nơi này có nằm ở Thánh giới Hồng Hoang không nhưng ánh sáng ở đây đúng là có bảy màu. Lôi Cương hết sức kinh ngạc, gần như có thể kết luận nơi này không phải ở Thánh giới Hồng Hoang. Có thể nói ở bất cứ nơi nào trong Thánh giới Hồng Hoang đều không lọt khỏi tầm mắt của Đạo Hoang, nên lão mới đưa Lôi Cương tới nơi này.
-Hô...
Trương Phàm hơi khiên cưỡng vung ra một nhát chổi. Gã phát hiện bản thân ngày càng khó sử dụng cây chổi này, không, nên nói là khó có thể vung chổi theo cách gia gia làm thì đúng hơn. Chuyện này khiến Trương Phàm thoáng ngạc nhiên. Sức mạnh của gã đã ngày càng gia tăng, nhưng vì sao ngày càng khó vung chổi như thế được, gã không thể nào hiểu được.
Nhìn Trương Phàm thở dốc, Lôi Cương thoáng vui mừng. Trương Phàm đã sắp bước vào cánh cửa hỗn độn ảo diệu rồi. Nói cách khác, gã đã sắp lĩnh ngộ được thức thứ nhất của Khai Thiên! Chính xác mà nói thì cái Trương Phàm lĩnh ngộ không phải là chiêu thức mà là sự ảo diệu. Không có bất cứ ai chỉ điểm cho mà có thể lĩnh ngộ được, ngộ tính của gã khiến Lôi Cương hết sức hài lòng.
Năm thứ hai mươi mốt, Lôi Cương mơ hồ cảm nhận được một cảm giác không lành, thậm chí còn cảm thấy cuộc sống an nhàn của hắn sắp không còn nữa. Số lượng tu luyện giả xuất hiện ở trấn Sơn Hà ngày càng nhiều, đã đạt đến một con số kinh khủng. Hơn nữa, thân phận những người này cũng không giống nhau, từ trang phục của bọn họ có thể thấy được điều đó. Người có tu vi thấp, mới có khả năng phi hành như cương sư cũng có, mà người có tu vi cao như các cường giả cấp bậc hỗn độn cũng có. Lôi Cương hết sức kinh ngạc bởi đây là nơi nào vậy, vì sao lại có nhiều người đến đây như vậy? Tuy hắn không có tu vi nhưng bằng vào kinh nghiệm của bản thân, hiển nhiên Lôi Cương có thể cảm nhận được các tu luyện giả đến đây.
Toàn bộ trấn Sơn Hà gần như đã bị các tu luyện giả khai quật lên ba thước dất, gần như lục soát mỗi một nhà, một hộ. Trong mắt con người bình thường mà nói, tu luyện giả chính là tiên nhân, bọn họ vốn không có sức phản kháng chút nào, đành mặc cho các tu luyện giả tùy tiện cướp đoạt.
Lôi Cương hờ hững nhìn tên đệ tử thứ bảy mươi ba đến nơi này tìm kiếm, vẻ mặt hắn vẫn bình thản, không hề nổi giận. Trải qua hơn hai mươi năm ngắn ngủi này, tâm trạng của Lôi Cương cũng trầm ổn hơn nhiều, hắn cũng không vì chuyện này mà nổi giận, bản thân lại nghe được từ miệng bọn họ nói tìm một tấm địa đồ gì đó.
-Sư huynh, tin tức liệu có sai không? Thị trấn nhỏ này gần như đã quật cả ba thước đất lên rồi vẫn không phát hiện địa đồ gì đâu?
Hai gã tu luyện giả đang làm loạn trong phòng Lôi Cương bực bội nói.
-Đây là tin tức từ tông môn truyền đến. Hơn nữa, không chỉ tông phái chúng ta liên tục cử người đi mà các môn phái khác đều tới đây. Chính vì thế, địa đồ chắc chắn ở quanh cái trấn nhỏ này thôi.
Một giọng nói âm trầm vang lên.
-Ôi chao, ngay hình dáng địa đồ như thế nào còn chẳng biết, bảo tìm thế nào đây.
-Bất kể thế nào, cứ dốc sức tìm kiếm đi. Nếu vận khí tốt thì sẽ tìm được, mà như thế thì địa vị của chúng ta ở tông môn ắt cũng sẽ tăng lên nhanh chóng thôi. Các đại tông phái đều cử người đi tìm chứng tỏ địa đồ này quan trọng thế nào rồi. Nghe nói, bản địa đồ này không đầy đủ, chỉ có nửa phần, các phần còn lại đã xuất hiện trong các đại tông phái khác rồi. Theo ta đoán thì không lâu nữa, giới Thái Cổ sẽ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu thôi. Những năm gần đây, tuy không ai biết bốn bản địa đồ kia ở đâu nhưng vẫn chưa có tông phái nào ra tay, chẳng qua là muốn chờ bản địa đồ không đầy đủ cuối cùng này mà thôi. Mà mấy năm nay, Thất Hành tông, Vạn Quật cốc, Trọng Tài điện và Trọng Kiếm tông chúng ta đều dốc sức bảo toàn lực lượng, chẳng qua cũng là vì chờ đợi bản địa đồ cuối cùng này xuất hiện mà thôi.
← Ch. 863 | Ch. 865 → |