← Ch.871 | Ch.873 → |
Bàn tay khổng lồ bảy màu vừa ập tới, Lôi Cương giật mình, niệm chú khống chế trống trận Giới Hồn sáu màu. Chiếc trống trận nhanh chóng lớn lên, sức mạnh toàn thân Lôi Cương nhanh chóng nhập vào hai bàn tay. Hắn vung ra một quyền ẩn chứa sức mạnh cực mạnh đánh lên trống trận giới hồn.
- Ấm!
- Ấm!
Trong nháy mắt, trời đất như nổ tung. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tạo thành một làn sóng chấn động lớn quét sạch cả bốn phương. Sự kinh khủng do đợt chấn động này buộc bốn vị cường giả cùng lùi lại mấy bước, vẻ mặt cau lại đến cực điểm. Còn đám người Hoàng Huyền hoảng hốt, mặt mày tái nhợt. Tất cả những người tu vi không đạt tới hỗn độn thiên giai thất khiếu đều chảy máu và rơi xuống mặt đất.
Trong cơn chấn động lớn do tiếng nổ rền vang gây ra, bàn tay bảy màu khổng lồ rời ra. Lôi Cương cầm trống trận Giới Hồn trong tay, lạnh lùng nhìn tên đồng tử bảy màu chằm chằm.
- Thất Nô, trong cơ thể hắn có khí tức của sư tôn ta, hắn có đúng là hậu duệ của sư tôn ta không, chắc chắn ngươi cũng rõ. Người đã biết rõ rồi mà còn dám động thủ với hắn sao? Ngươi biết đây là phạm thượng chứ!
Ngăn lại làn sóng chấn động đang đánh tới, lão giả áo trắng lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đòng tử bảy màu kia, trầm giọng quát. Lão giả này chính là đại điện chủ đời thứ hai của Trọng Tài điện, Hoang Thái Hư.
Tên đồng tử bảy màu nghe Hoang Thái Hư nói, khuôn mặt non nớt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, trong hai mắt hiện lên vẻ căm phẫn và sát khí. Gã nhìn chằm chằm Hoang Thái Hư, hơi nhe răng, mắt trợn trừng lên, trống ngực cũng đập liên hồi. Một lúc sau, sắc mặt khó coi của gã dần biến mất, ánh mắt cũng bớt âm u hơn, gã trầm giọng nói:
- Hoang Thái Hư! Nếu ngươi muốn đánh nhau, ta sẽ đánh với ngươi. Nhưng lần sau đừng để ta nghe thấy hai từ Thất Nô. Dù cho có phải liều mạng, ta cũng muốn đấu với ngươi một trận, ta muốn xem ngươi đã lĩnh hội được bao nhiêu phầnchân truyền của sư tôn ngươi đây.
Hoang Thái Hư lạnh lùng đi tới trước mặt Lôi Cương, nói:
- Thất Ngộ Tử, hắn là hậu duệ của sư tôn ta, cũng chính là bán chủ nhân của ngươi. Một ngày nào đó, sư tôn quay lại, ta muốn xem ngươi sẽ ăn nói thế nào đây. Xem ra vì sư tôn đi đã lâu, ngươi mới có suy nghĩ nổi loạn như thế này.
Hoang Thải Hư không thèm nể mặt tên đồng tử bảy màu này, nói không chút nhún nhường.
- Ngươi!!
Trên khuôn mặt non nớt của tên đồng tử bảy màu lộ vẻ dữ tợn, gã căm hận, nhìn chằm chằm vào Hoang Thái Hư. Nhưng câu nói của Hoang Thái Hư: "Sư tôn quay lại" khiến vẻ mặt gã cứng đờ lại, như thể cực kỳ sợ hãi.
Lôi Cương chăm chú quan sát tất cả những chuyện này, trong lòng khiếp sợ. Từ lời nói của Hoang Thái Hư, hắn lờ mờ đoán ra, tên đồng tử bảy màu này chắc chắn là nô bộc của Thái Cổ Chi Hoàng!! Còn lão giả này là đệ tử của Thái Cổ Chi Hoàng. Chuyện này hiển nhiên làm Lôi Cương thoáng khiếp sợ. Rốt cuộc, khi xưa Thái Cổ Chi Hoàng đã làm gì ở đây, mà lại khiến cho các cường giả như vậy cam chịu làm nô bộc?
- Làà hậu duệ của Thái Cổ thì làm sao? Bao nhiêu năm nay, lão phu không còn gặp y nữarồi, lão phu không tin giờ lão phu vẫn không thể đỡ nổimột quyền của y. Đã thế ta sẽ giết hậu duệ của y để dụ y xuất hiện.
Lão giả nhiều nếp nhăn lạnh lùng nhìn Lôi Cương, bình thản nói. Nhưng lão giả vẫn chưa động thủ mà nhìn về phía gã nam tử đeo trọng kiếm màu đen.
- Lão phu đã tu luyện rất nhiều năm, chính là vì mong sẽ có một ngày thắng được Thái Cổ. Nếu đã nhiều năm như vậy mà y vẫn chưa quay lại, thì cứ đánh chết hậu bối của y đi. Nếu y còn sống, chắc chắn sẽ tới đây.
Gã nam tử đeo trọng kiếm gật đầu, trọng kiếm đen sì trên lưng gã chợt hiện ra trong tay. Kiếm này tựa như một thanh độn kiếm, nhưng nó vừa xuất hiện đã khiến cho bầu không khí vang lên từng tiếng nổ lách tách, đủ thấy được trọng lượng của kiếm này thế nào. Còn gã nam tử mang trọng kiếm này tỏa ra khí tức hành Kim nồng nặc, khí tức toàn thân y mạnh mẽ chẳng khác nào một thanh tuyệt thế thánh khí rút khỏi vỏ cả.
Sắc mặt Hoang Thái Hư cau lại, lão lạnh lùng nhìn gã nam tử đeo trọng kiếm và lão giả nhiều nếp nhăn. Lúc này, ý đồ của hai người này đã lộ rõ. Nếu đấu với từng người bọn họ, lão không hề e ngại, nhưng muốn đấu với cả hai người họ, lão cũng phải nỗ lực rất lớn, mà lão nhất định phải bảo vệ hậu bối của sư tôn nữa! Ngay lập tức, lão nhìn về phía tên đồng tử bảy màu, nếu gã mà không ra mặt, tình thế hiện tại sẽ khó tránh được một trận đại chiến.
Tên đồng tử bảy màu cười nhạt, vẫn chưa hề cử động. Gã đứng một bên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lôi Cương.
Hoang Thái Hư nhăn mặt, trầm tĩnh nhìn gã nam tử mang trọng kiếm và lão giả nhiều nếp nhăn, lạnh lùng nói:
- Liệt Bí, Quật Xá, lão phu khẳng định, trong cơ thể người này có huyết mạch của sư tôn ta. Nếu các người muốn giết chết hắn, thì đến lúc đó đừng trách lão phu đã không ngăn cản. Xưa kia, sư tôn đã đánh bại hai người các ngươi, nhưng thủ hạ lưu tình mà vẫn chưa lấy mạng các ngươi.
- Thật không? Chẳng lẽ lão phu còn phải cảm ơn y đã để lão phu ngủ ngon hàng nghìn vạn năm nay sao?
Vẻ mặt lão giả nhiều nếp nhăn chợt dữ tợn, lão lớn tiếng quát. Một luồng sát khí cuồn cuộn từ trong cơ thể phun ra, nếu so sánh với của cốc chủ Vạn Quật cốc lúc trước, thì thực đúng là một chín một mười. Cốc chủ Vạn Quật cốc thấy lão tổ động thủ thì thấp giọng nói:
- Lui!
Các đệ tử của bốn đại tông phái đều lùi lại. Lúc này, cuộc chiến căn bản không còn là của bọn họ nữa, bọn họ không thể chen chân vào, mà ngược lại còn phải tránh ra xa, nếu không thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Hai tay Quật Xá chìa ra, một bàn tay đen lớn thò ra từ trên trời, tựa như núi thái sơn hướng về phía Hoang Thái Hư. Sắc mặt Hoang Thái Hư không hề biến đổi, điều lão lo lắng chính là Lôi Cương ở phía sau. Hai bàn tay lão chập lại tạo thành một thủ quyết, một đạo kết giới bao phủ Lôi Cương. Lão nhanh chóng đánh về phía bàn tay trên trời.
Lôi Cương nhìn trời đất đang vang lên những tiếng vù vù, nghiêm mặt lại, chợt hắn thấy ánh mắt Liệt Bí đang chăm chú nhìn mình. Hắn cảm thấy người này còn mạnh hơn tông chủ của Trọng Kiếm tông vô số lần. Chỉ thấy Liệt Bí đang nhìn đôi bàn tay đã cầm thanh trọng kiếm đỏ rực của Lôi Cương, , gã cười nhạt, vung tay lên, mang theo Lôi Cương và biến mất. Xuất hiện cách đó ngoài vạn dặm, Liệt Bí thản nhiên nhìn Lôi Cương, nói:
- Không hổ là hậu duệ của Thái Cổ, một trọng kiếm tám trăm vạn cân mà đối với ngươi chỉ như một thanh kiếm gỗ. Nhưng ngươi có thể cầm nổi kiếm của lão phu không đây?
Liệt Bí lãnh đạm nói, một kiếm của gã bổ thẳng tới kết giới của Hoang Thái Hư.
- Liệt Bí, chớ có làm bị thương hắn!
Hoang Thái Hư cảm thụ được kết giới của mình bị tấn công, bèn lớn tiếng quát. Lão nhanh chóng bay về phía Lôi Cương, nhưng Quật Xá ở phía sau cũng khống chế sát vụ nồng đậm để tạo thành một bức tường chắn phía trước mặt lão. Sát vụ này không chỉ là do sát khí ngưng tụ thành, mà trong đó có ẩn chứa lực hành thổ cực cao, khiến Hoang Thái Hư nhất thời không có cách nào phá được.
- Bùm...
Nhìn Liệt Bí phá vỡ kết giới, Lôi Cương nghiêm mặt lại. Nhưng hắn không biết nên chống đỡ như thế nào. Hắn hiểu rõ tình thế lúc này, Hoang Thái Hư tạm thời không thể đánh bại được Quật Xá, còn hắn lại đang phải đối mặt với đòn tấn công của Liệt Bí, rất khó để chống lại. Lúc này, Lôi Cương chỉ có thể đặt hi vọng vào trống trận Giới Hồn. Trống trận Giới Hồn là do tự tay Tiên hoàng đúc ra, uy lực của nó cực kỳ siêu phàm. Sức lực toàn thân Lôi Cương cuộn trào mãnh liệt, hắn khẽ gầm lên một tiếng; lại một lần nữa, sức mạnh toàn thân hắn bắn vào trống trận Giới Hồn.
- Ầm!
Tiếng nổ vang trời kèm theo sức mạnh buộc Liệt Bí phải lùi lại mấy bước. Sắc mặt gã tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng rực lên, nếu gã có thể đạt được chiếc trống trận ấy, thì chắc chắn nó sẽ trở thành vũ khí lợi hại. Vì thế gã càng quyết tâm đánh chết Lôi Cương, trong mắt gã, ngày hôm nay, Lôi Cương nhất định phải chết.
Tên đồng tử bảy màu ngồi xếp bằng trên không trung ở xa, chăm chú nhìn cuộc chiến đấu. Nhưng mỗi lần trống trận Giới Hồn vang lên, đều làm gã giật mình. Xưa kia, gã bị Thái Cổ bắt làm nô bộc, coi y là chủ nhân của gã. Nhiều năm đã qua như vậy, đó vẫn luôn là nỗi nhục nhã lớn của gã. Những năm gần đây, gã liên tục nâng cao sức mạnh, nhưng ấn ký do khí tức của Thái Cổ tạo thànhđã rơi vào thần hồn của gã từ lâu. Nếu muốn thay đổi được cục diện này, gã nhất định phải giết chết Thái Cổ. Nhưng khả năng này vốn rất nhỏ, trước tiên không nói tới việc gã có thực lực để đánh thắng Thái Cổ hay không, mà cho dù có có, thì một ngày nào đó khi phải đối mặt với Thái Cổ, ấn ký trong thần hồn của gã cũng sẽ quấy phá gã. Gã cũng chỉ có thể nghênh chiến với Thái Cổ mới mong có thể xóa được ấn ký ra khỏi cơ thể, mới có thể không bị Hoang Cổ điều khiển.
Gã không biết rằng Thái Cổ đã sớm ngã xuống. Nếu gã biết, thì có lẽ tu vi của gã giờ chắc chắn đã lên cao nhiều rồi. Mặc dù, Thái Cổ không bao giờ đả kích gã, nhưng y đã trở thành tâm ma trong lòng gã, từng thời từng khắc ám ảnh gã.
- Ầm!
Sức mạnh của Liệt Bí có thể nói là kinh khủng. Trống trận Giới Hồn liên tục vang lên, vậy mà gã vẫn mạnh mẽ, liên tục bước tới gần Lôi Cương. Gã gầm lên những tiếng phẫn nộ. Một kích ẩn chứa sức mạnh tonaf thân của gã khiến kết giới do Hoang Thái Hư bố trí bị vỡ nát. Tiếng vỡ nát to lớn tựa như tiếng nổ rền vang. Ngay khi đó, Liệt Bí lại vận khí lực toàn thân, đánh một chưởng về phía chuôi kiếm. Trọng lượng của thanh kiếm này vốn kinh khủng, lại thêm sức mạnh của Liệt Bí, khiến cho uy lực của một kích này đạt tới mức độ hủy thiên diệt địa.
Lôi Cương hoảng hốt. Hắn kinh hãi cảm thụ được khí tức chết chóc bao phủ toàn thân hắn. Trong tình thế cấp bách, hắn lấy Trống Trận Giới Hồn che ở trước mặt, định dùng trống trận Giới Hồn ngăn cản một kích đáng sợ này.
- Ầm!
- Ầm!
-o0o-
← Ch. 871 | Ch. 873 → |