Vay nóng Tima

Truyện:Thể Tôn - Chương 893

Thể Tôn
Trọn bộ 934 chương
Chương 893: Phân thân?
0.00
(0 votes)


Chương (1-934)

Siêu sale Shopee


Thần thức của Lôi Cương không ngừng tập trung vào Thần Vân. Hắn muốn xem xem Thần Vân rốt cuộc sẽ đi đâu. Chỉ có khóa chặt Thần Vân, hắn mới có thể thăm dò được gã có liên quan đến nhục thể của tiên hoàng hay không. Theo Thần Vân xé không gian đến Mộc Thần Giới, nhìn Thần Vân phía trước, trong lòng Lôi Cương thầm kinh ngạc. Chẳng lẽ nhục thể của tiên hoàng ở Mộc Thần Giới? Thu liễm khí tức, Lôi Cương giữ một khoảng cách nhất định với Thần Vân. Khi Thần Vân đến cực Đông Mộc Thần Giới, gã liền dừng lại.

Bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, Thần Vân biến mất vào rừng cây. Lôi Cương bám theo sau, nhưng liền kinh ngạc phát hiện có một tầng kết giới đang ngăn cản mình. Toàn thân hắn lóe lên hào quang bảy sắc, xuyên qua kết giới tiến vào trong. Hắn chỉ thấy cảnh vật trước mắt chợt biến đổi, nơi vốn là rừng cây rậm rạp giờ đã như trở thành một giới khác vậy. Giới này tràn đầy lực hệ Mộc nồng đậm, mật độ lực hệ Mộc nơi này thậm chí còn cao gấp mấy lần Thánh Giới Hồng Hoang.

- Chẳng trách Thần Vân có thể đột phá được. Không ngờ trong Thất Giới lại có một nơi như vậy.

Lôi Cương kinh ngạc nhìn quanh, thầm nói. Nhìn Thần Vân đang ngồi xếp bằng tu luyện phía dưới, Lôi Cương mới biết vì sao gã có thể đột phá đến hỗn độn hoàng giai, chỉ sợ đây chính là nguyên nhân chủ yếu. Nhưng càng làm hắn thấy quỷ dị hơn là, ở đây sao lại có một nơi giống Giới Trong Giới như thế này ở đây vậy? Hắn khuyếch tán thần thức ra, kinh ngạc phát hiện, không ngờ thần thức của hắn lại không cách nào biết được tận cùng của không gian này, có thể thấy không gian này rộng lớn đến thế nào.

- Nơi này rốt cuộc làm sao hình thành được vậy?

Lôi Cương thầm cân nhắc cẩn thận. Suy tư một lúc lâu sau, trong lòng hắn hiền xuất hiện một ý niệm: "Trừ phi, nơi này chẳng lẽ là một không gian nội tạng?" Nghĩ đến đây, tim hắn không khỏi đập nhanh lên. Nếu thật như vậy, thì liệu có liên quan gì đến nhục thể của tiên hoàng hay không? Hắn phát hiện, cho dù là trước kia, không gian nội tạng của hắn cũng không lớn như vậy. Hơn nữa, hắn còn có thể cảm thấy linh lực của không gian này đang dần biến mất, cũng có nghĩa là, trong vô số năm nay, linh lực của không gian này đều đang tiêu tán, nhưng mãi cho đến giờ vẫn còn nồng đậm như vậy thì ngày xưa, thật không thể tưởng tượng nổi.

Tức thì, Lôi Cương bỏ mặc Thần Vân, bay về phía trước, tìm kiếm manh mối.

Nhưng ba tháng sau, hắn mới tìm kiếm xong không gian này. Diện tích nơi này đã quá sức tưởng tượng của hắn, gần giống như một Thánh Giới Hồng Hoang vậy. Điều này làm hắn không khỏi rùng mình.

- Nếu đây thật là không gian nội tạng, vậy thì thân xác người này đã đạt đến trình độ thật khủng khiếp. Có lẽ đây chính là không gian trong thân thể tiên hoàng. Vậy, Mộc Thần Giới là sao? Thất Giới lại là thế nào đây?

Lôi Cương không biết phân tích theo hướng nào nữa. Hắn cũng từng nghĩ đến Thất Giới chính là không gian trong thân thể tiên hoàng.

- Nhưng Giới Trong Giới nơi này là sao? Chẳng lẽ đây là Giới Trong Giới trong không gian?

Hắn bắt đầu suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Lôi Cương tuy có suy đoán, nhưng không cách nào chứng thực được. Hơn nữa, không gian này trừ linh lực nồng đậm ra, thì căn bản không còn điểm nào đặc thù. Điều này làm hắn hơi thất vọng. Vào lúc hắn định rời đi, thì đột nhiên phát hiện kết giới phía trước xuất hiện rung động, rồi một bóng người chầm chậm hiện ra. Lôi Cương ngưng trọng, thân thể nhanh chóng hóa thành một đạo hào quang bảy sắc lơ lửng trong không trung. Hắn vốn là thể thần hồn, có thể biến hóa tùy ý.

Kẻ vừa xuất hiện, không ngờ lại là Tượng. Lôi Cương lơ lửng trên không nhìn Tượng phía dưới, trong lòng thầm kinh ngạc: "Tượng này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ lão cũng để tâm đến nơi này, muốn tu luyện ở đây?" Lôi Cương lẳng lặng bay lơ lửng trên không, thân thể bất động. Tượng phía dưới đột ngột dừng lại, ánh mắt đỏ tươi của lão ngước lên quét quanh không trung, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Thấy vậy, Lôi Cương cả kinh:

- Tượng lại có thể phát giác ra mình? Với tu vi của mình thì kể cả cường giả đại tôn thông thường cũng không thể cảm giác được mới phải, một người Thất Giới như lão sao lại cảm giác được?

Lôi Cương phát hiện, Tượng này không đơn giản như vẻ bề ngoài, hơn nữa, khí tức trên người lão cực kỳ quái dị, tạo cho hắn một cảm giác khó tả. Hắn nhớ là Chỉ San trước đây từng nói, Tượng này là do Vạn vô ý cứu được khi còn trẻ, sau đó Tượng liền bảo hộ bên cạnh Vạn, còn Vạn Tượng Các chính là do tên của hai người ghép lại mà thành. Vậy thì, Tượng này rốt cuộc là ai? Trước khi bị thương, lão có thân phận gì? Vì sao trước kia khi đối diện với lão ở Vạn Tượng Các, lão lại làm hắn thấy uy hiếp không nhỏ? Lôi Cương đè nén sự khó hiểu trong lòng xuống, tiếp tục theo dõi Tượng phía dưới.

Lúc này, Tượng đã đến phía trên Thần Vân. Lão nhìn Thần Vân phía dưới, cả người nhanh chóng biến hóa, hình thành một cái đầu người cực lớn, há cái miệng khổng lồ đầy máu tanh đớp về phía Thần Vân.

Đang ngồi tu luyện, Thần Vân chợt thấy bị uy hiếp. Gã ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy cái đầu đen to lớn, sắc mặt gã lộ ra vẻ kinh sợ. Tiên kiếm màu nâu bay ra phát tiếng vù vù, bắn vào cái đầu lớn trên không, bản thân gã thì gầm nhẹ một tiếng, một lực mộc long hỗn độn màu nâu phát ra từ trong người gã, bắn về phía cái đầu lớn trên không.

Toàn bộ mọi công kích giống như ảo tưởng, căn bản không gây chút uy hiếp nào cho cái đầu lớn đó. Thần Vân chỉ đành trơ mắt nhìn cái miệng khổng lồ nuốt mình. Nhưng khi gã cảm thấy uy hiếp, thì một tiếng tim đập vụt vang lên từ trong nội thể của gã. Thanh âm này giống như giới hồn chiến cổ, không ngờ đã chấn nát cái đầu đen khổng lồ này. Thân ảnh của Tượng lại hiện ra, trong đôi mắt đỏ như máu của lão lộ ra vẻ kinh hỉ nóng rực.

- Là ngươi?

Thần Vân nhìn Tượng trên không chằm chằm, quát khẽ. Gã thầm kinh hãi trong lòng. Gã nhận ra kẻ không rõ hình dáng trước mắt này đã năm lần bảy lượt muốn đẩy gã vào chỗ chết. Việc này làm gã hết sức giận giữ, nhưng đồng thời cũng thấy bất lực vô cùng, bởi gã căn bản không phải đối thủ của Tượng. Nghe tiếng chấn vang vọng ra từ nội thể, gã không lý giải nổi. Mỗi lần bản thân gã gặp phải uy hiếp, thì nội thể đều vang lên tiếng tim đập, thế là thế nào?

- Tuy bản tôn sớm đã không còn, nhưng nếu hấp thu được ngươi, thì tu vi của lão phu chắc chắn sẽ hồi phục lại rất nhiều.

Cặp mắt đỏ tươi của Tượng dán chặt vào Thần Vân, thầm lẩm bẩm. Lôi Cương nghe vậy, thầm sửng sốt:

- Bản tôn không còn? Hấp thu ngươi? Lẽ nào Thần Vân là phân thân của ai đó? Hay nói cách khác, nội thể của Thần Vân là phân thân của người nào đó?

Lúc Lôi Cương còn đang ngẫm nghĩ, thì cả thân người Tượng đã biến hóa lần nữa, chỉ là, lần này lão không biến ra cái đầu khổng lồ, mà là một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này tràn đầy khí tà ác đen sì, loáng tháng thấy được cơ thịt nhổ lên từ đó, móng tay sắc nhọn như thần binh lợi khí. Bàn tay khổng lồ này như một ngọn núi Thái Sơn chộp về phía Thần Vân, tiếng không gian bị xé rách vang lên như tiếng sấm. Tiếng tim đập vang lên trong nội thể Thần Vân càng lúc càng lớn, cuối cùng thành như tiếng sóng lớn vỗ vào bờ, nhịp đập cũng ngày càng gấp rút.

Vào khoảnh khắc bàn tay khổng lồ đó chạm đến Thần Vân, một tiếng sấm nổ vang trời, hình thành một làn sóng chấn động màu nâu cuốn đi bốn phương tám hướng, khiến không gian rung chuyển. Nhưng bàn tay kia chỉ bị sóng chấn động này chấn ngưng lại hành động một chút, chứ không bị đánh tan. Sau khi sóng chấn động tiêu tán, bàn tay khổng lồ liền chộp Thần Vân trong tay. Lôi Cương trên không vẫn bất động, chỉ chăm chú theo dõi toàn bộ sự việc.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong bàn tay khổng lồ màu đen sì, một cột sáng màu nâu phóng lên chọc trời, đánh tan bàn tay khổng lồ. Một thân ảnh màu nâu cao lớn vạm vỡ chầm chậm hiện ra. Thân ảnh màu nâu này đứng trong nội thể của Thần Vân, giống như hợp làm một với gã vậy.

Thân ảnh của Tượng lần nữa biến ảo ra. Hai mắt đỏ tươi của lão dán chặt lên thân ảnh màu nâu, khàn khàn nói:

- Quả nhiên, tuy chỉ là phân thân nhưng vẫn thật không tầm thường à! Lão phu giờ đổi ý rồi, hãy giúp lão phu tìm ra bảy phân thân còn lại, thế nào?

-o0o-


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-934)