Vay nóng Tinvay

Truyện:Thốn Mang - Chương 042

Thốn Mang
Trọn bộ 433 chương
Chương 042: Văn tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-433)

Siêu sale Shopee


"Đã là như thế, vậy tận nhậm trưởng lão sẽ là A Thạc!" Bang chủ Hồng Bang chính thức tuyên bố.

Đại trưởng lão gật đầu, tiện đó bưng trà lên uống

Nguyên bản là đại hội tuyển cử nhưng vì một câu nói của đại trưởng lão đã trực tiếp biến thành đại hội tiếp nhận trưởng lão.

"Hai tên này công phu đều không tệ, đáng tiếc là đối mặt với nhiệt vũ khí, bọn chúng không còn con đường sống nào!" Lý Thạc băng lãnh nhìn hai người bị súng bắn chết, hai người này chính là hai tâm phúc lớn của Tằng Hồng Cương --- A Trí và Cương Tử. Lúc này cả hai đã bị uy lực cự đại của Sa Mạc chi ưng biến thành đống thịt. Lần này tiểu đội do Tằng Hồng Cương phái đi đã bị tiêu diệt toàn quân!

May mắn là Tằng Hồng Cương cũng không phải là thằng ngốc, hắn sớm đã có dự kế nếu như kết quả ám sát thất bại, do vậy A Trí và Cương Tử được phái đi đều là những tâm phúc do hắn âm thầm bồi dưỡng, Lý Thạc cũng không nhận ra được.

"Buzz "

Tiếng di động rung lên, Lý Thạc lập tức lấy điện thoại ra.

"Là A Thạc hả?" Thanh âm tường hoà trong điện thoại vang lên.

Sắc mặt Lý Thạc lập tức lộ ra một tia sùng kính: "Là con, đệ tử đang trên đường đến đó, tin rằng một tiếng nữa là đến nơi, tạ ơn sư tôn đã quan tâm".

"A Thạc à, các trưởng lão đã có quyết định thống nhất, chọn con làm tân nhậm trưởng lão, do vậy đại hội tuyển cử đã bị thủ tiêu, sắp tới sẽ cử hành đại hội tiếp nhậm trưởng lão". Thanh âm đại trưởng lão vẫn từ tường bình hoà.

Lý Thạc khẽ rùng mình, thoáng chốc trong đầu vụt qua hàng chục ý niệm, thực sự không biết vì sao bản thân lại bất ngờ được chọn. Hắn biết cái gọi là "các trưởng lão đã có quyết định thống nhất" chính là quyết định cá nhân của đại trưởng lão. Đại trưởng lão mặc dù là sư tôn của hắn, nhưng cũng là sư tôn của Tằng Hồng Cương, hơn nữa công trạng không hề kém hơn mình, về thâm niên thì vượt xa mình. Sư tôn vì sao bỗng nhiên lại chọn mình?

"Thế nào, A Thạc, ta tự thân báo tin vui cho con, con sao một lời cao hứng cũng không nói ra vậy?" Đại trưởng lão cười ha ha nói.

Lý Thạc vội vàng thoát khỏi những ý niệm hỗn loạn trong đầu, lập tức nói: "Không, chỉ là đệ tử nhất thời quá cao hứng, không nói nên lời!"

"Ừm, tốt rồi, ta cũng đã mệt, cần phải về nghỉ ngơi, con mau đến đây!" Đại trưởng lão nói xong liền gác điện thoại, Lý Thạc từ từ thu lại di động, khuôn mặt khẽ mỉm cười: "Tằng Hồng Cương à Tằng Hồng Cương, đại sư huynh thân ái của ta, lần này người đã thua hoàn toàn rồi".

Tằng Hồng Cương lúc này đã đi xe vào trong phạm vi Dương Châu.

Trong xe, Tằng Hồng Cương lạnh lùng cười: "Lý Thạc, lẽ nào ngươi không phái người ám sát ta? Ngươi vì ngại bang quy nên không dám sát hại huynh đệ đồng bang hả? Đáng tiếc quá, ngươi đã không biết đạo biến thông như vậy thì thất bại cũng là đáng".

"Buzz "

Tằng Hồng Cương nhìn màn hình hiển thị, sắc mặc không khỏi có tia vui mừng: "Uy, tam trưởng lão, có phải có tin gì vui muốn báo cho con không? Hiện tại con cũng đã cảm thấy được ánh sáng mùa xuân tươi đẹp ngoài xe rồi! Ha ha... ..."

"Hồng Cương, đại trưởng lão bỗng nhiên có quyết định!"

Tằng Hồng Cương sửng sốt rồi lập tức cười nói: "Có quyết định, không phải là đại biểu không cần tiến hành đại hội tuyển cử sao? Công tích của con không thấp hơn mao đầu tiểu tử đó, thâm niên lại cao hơn hắn, tin rằng sư tôn cũng biết phải chọn ai!"

"Đại trưởng lão chọn đích thị là Lý Thạc!"

Nụ cười trên mặt Tằng Hồng Cương thoáng chốc cứng lại, khuôn mặt từ vui vẻ thoáng chốc biến âm trầm: "Lý Thạc? Người nói Đại trưởng lão chọn Lý Thạc?" Mỗi từ mỗi câu đều như từ trong kẽ răng thoát ra.

"Đúng vậy, đại trưởng lão chọn Lý Thạc, ngươi đừng nghĩ là đại trưởng lão thiên vị. Phía sau Lý Thạc có một bối cảnh rất lớn, ngay cả Hồng Bang chúng ta cũng phải kiêng nể bối cảnh đó! Do vậy các trưởng lão chúng ta đối với quyết định này đều tâm phục khẩu phục!"

Tằng Hồng Cương là người thông minh, hắn từ trong lời nói của tam trưởng lão nghe ra được nhiều thứ.

Thế giới ngũ đại hắc bang, thế lực của mỗi một hắc bang đều mạnh đến khủng khiếp, hơn nữa số siêu cấp cao thủ cũng rất nhiều! Đính cấp cao thủ của Mafia Ý và Mafia Mỹ đều là huyết tộc, đính cấp cao thủ của Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ đều là những nhẫn giả không xuất thế. Còn đính cấp cao thủ của Thanh Bang và Hồng Bang là một số tu chân giả!

Tu chân giả của Thanh Bang và Hồng Bang đa số là từ một số gia tộc tu chân, ví như những người như đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều là từ các gia tộc tu chân.

Thế lực có thể khiến một trong thế giới ngũ đại hắc bang như Hồng Bang đề phòng, chỉ có Giáo đình, Ám Hắc nghị hội, cùng với môn phái của Côn Lôn tiên cảnh trong truyền thuyết. Trong đó mạnh nhất, khiến người sợ hãi nhất chính là môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh.

Tối cường giả của Huyết tộc và Lang nhân nhất tộc đỉnh điểm cũng chỉ là thất cấp cao thủ, tối cường giả trong Giáo đình đỉnh điểm cũng là của thất cấp cao thủ! Có lẽ chỉ có Giáo hoàng của Giáo đình và Nghị trưởng của Ám Hắc nghị hội khi đồng thời sử dụng thánh khí mới có thể đột phá thất cấp, đạt đến bát cấp!

Nhưng... ...bất kỳ môn phái nào trong Côn Lôn tiên cảnh cũng đều có bát cấp cao thủ và cửu cấp cao thủ, không chỉ cửu cấp cao thủ, những tu chân giả khi độ kiếp thành công là đã tương đương với chuẩn tiên nhân, tuỳ tiện một người cũng có thể hoành tảo các đại thế lực, muốn giết ai cũng đều dễ dàng. Chỉ riêng bát cấp cao thủ thôi, thì bát cấp cao thủ tu chân giả đã không bình thường rồi, bởi vì bọn họ có pháp khí, dưới sự phụ trợ của pháp khí, lực công kích càng thêm khủng bố!

Phi kiếm sát nhân từ ngoài ngàn dặm!

Ai còn dám đụng đến các môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh chứ? Chỉ cần phi kiếm của một độ kiếp kỳ tu chân giả đã có thể giết chết nhân vật cao tầng của ngươi, mà ngươi lại không thể tìm thấy họ, cho dù tìm thấy, cũng không gây thương hại cho họ được! Hơn nữa muốn luyện chế pháp khí cần phải có thiên tài địa bảo, cái đó trên địa cầu căn bản không thể tìm ra, chỉ có trong Côn Lôn tiên cảnh mới có thể tìm được, hà huống các chủng loại linh thảo để luyện chế linh đan trong Côn Lôn tiên cảnh cũng nhiều đến kinh người.

Từ những khía cạnh đó mà nói, Côn Lôn tiên cảnh mới đáng gọi là tu chân giới.

So sánh giữa các thế lực: Ngũ đại hắc bang là ở một đẳng cấp, Giáo đình và Ám Hắc nghị hội là ở một đẳng cấp cao hơn. Còn Côn Lôn tiên cảnh thì mạnh hơn Giáo đình và Ám Hắc nghị hội nhiều, so với họ thì cao hơn hẳn mấy cấp!

Thanh Bang thái thượng trưởng lão sở dĩ có thể gọi là "Thái thượng", ngoại trừ việc ông ta đã có cống hiến to lớn cho Thanh Bang, còn có một nguyên nhân khác đó là ông ta đến từ Côn Lôn tiên cảnh! Đại trưởng lão Hồng Bang cho dù uy vọng có lớn hơn nữa, cũng không được gọi là thái thượng trưởng lão, phải hiểu là "thái thượng trưởng lão" biểu hiện cho việc quyền lợi của ông ta còn trên cả Bang chủ!

Khi còn trẻ Thanh Bang thái thượng trưởng lão đã một mình dễ dàng giết chết hai vị huyết tộc công tước của Mafia Mỹ, Mafia Mỹ vì thế mà sợ không dám đụng đến Thanh Bang, thế lực của Thanh Bang tại Mỹ quốc mới vượt qua được Mafia Mỹ! Thanh Bang thái thượng trưởng lão trong địa hạ thế giới, không có một ai dám can đảm nói mình có thể đánh bại được ông ta!

Nhưng bọn họ làm sao biết được, bản thân thực lực Vương Thông cũng chỉ tương đương cao thủ Nguyên Anh kỳ, nhưng thông qua "Thất diệu tinh cực", lực công kích phát ra đạt đến mức hãi nhân, cao thủ đồng cấp có thể giết trong nháy mắt! Đây cũng chính là chỗ khủng bố của phi đao nhập đạo.

"Con biết phải làm sao!" Tằng Hồng Cương gác điện thoại, hắn cuối cùng đã chịu hạ cái đầu cao quý xuống, trong lòng không còn ý niệm tranh đấu cùng Lý Thạc, hắn đồng thời quay đến số điện thoại của Lý Thạc.

"Lý Thạc, chúc mừng đệ thành tân nhậm trưởng lão... ..."

Thốn Mang

Tập 2: Tử Đạn

*****

New York, trong biệt thự của Lý Dương tại Manhattan.

Lý Dương mỉm cười từ tầng 2 đi xuồng, Lúc này Điền Cương, Lỵ Lỵ và tiểu Kiệt Khắc đang ngồi chờ Lý Dương tại bàn ăn.

Hiện tại Lý Dương rất cao hứng, phi thường cao hứng, bởi vì đệ đệ hắn Lý Thạc đã gọi điện thoại nói cho hắn biết chuyện thành tân nhậm trưởng lão, khi biết được tin tức này, Lý Dương cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, thành trưởng lão Hồng Bang, địa vị đó cao hơn lúc xưa nhiều, nguy hiểm cũng ít hơn, Lý Dương cũng vì thế mà cao hứng.

"Tiểu Kiệt Khắc, sao em lại cười cao hứng thế?" Lý Dương nhìn thấy thần tình vui vẻ của tiểu Kiệt Khắc, tựa hồ thập phần cao hứng.

Tiểu Kiệt Khắc cười hi hi nói: "Sư huynh, đệ cuối cùng đã phát hiện ra chuyện mà đệ thích nhất! Trí tuệ của bổn thiên tài cuối cùng đã có đất dụng võ rồi!" Tiểu Kiệt Khắc vui vẻ lấy từ trên bàn ra khoe trước mặt Lý Dương.

Lý Dương hiện tại đã là cao thủ tiên thiên đại thành, cho dù là con sâu ở ngoài trăm mét cũng nhìn thấy, quyển sách này hắn đương nhiên nhìn thấy rõ.

Tựa đề quyển sách chính là --- Bản thảo cương mục.

"Đệ xem cái đó làm gì?" Lý Dương đi đến gần bàn ăn, ngồi xuống nghi hoặc hỏi.

"Hi hi, đệ nghe sư tôn nói đến chuyện luyện đan, tựa hồ rất kỳ diệu, nên đã muốn học luyện đan cùng sư tôn, hiện sư tôn cấp cho đệ một bản "Bản thảo cương mục", nói để đệ học cái này trước cho có cơ sở, hiện tại đệ mới phát hiện các loại thực vật đều có dược tính bất đồng, cực kỳ hấp dẫn!" Tiểu Kiệt Khắc tựa hồ rất hưng phấn.

Lý Dương nhìn điệu bộ vui mừng như muốn nhảy múa của tiểu Kiệt Khắc, rồi mới bắt đầu ăn.

"Phải rồi, tên thật của ta là Lý Dương, các người biết chưa?" Lý Dương nói tựa hồ không để tâm, sau khi đã nói với Điền Cương, hắn không muốn che dấu sự thật từ Lỵ Lỵ và tiểu Kiệt Khắc cặp đồng môn sư muội sư đệ này của mình.

Dù gì che dấu tên thật của mình luôn khiến bản thân cảm thấy tịch mịch, hoặc là đem chuyện này nói với những người thân cận, bản thân cảm thấy thoải mái hơn.

"Sư huynh tên Lý Dương?" Tiểu Kiệt Khắc trừng mắt, Lỵ Lỵ cũng chấn kinh, Điền Cương do không có sự cho phép của Lý Dương nên không đem chuyện này nói với hai người bọn họ.

Lỵ Lỵ bất ngờ phát hiện Điền Cương tựa hồ không có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Anh không phải là đã biết trước chứ?"

"Phải, nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết đây thôi!" Điền Cương chậm chạp nói.

Lỵ Lỵ nhất thời trừng mắt, tựa hồ rất khó tiếp nhận: "Anh không ngờ lại không nói với em, anh biết bí mật, lại không chia sẻ với em... ..." nhất thời Điền Cương đỏ mặt, luôn miệng nói, "anh, anh... ..." hắn một câu cũng không nói ra được.

Lý Dương nhìn đôi tình lữ này không khỏi buồn cười, Điền Cương là một đại hán to lớn như vậy, đối với người khác thì lãnh khốc, ngạo nghễ, nhưng khi đối mặt với người con gái mà mình yêu thích thì lại... ...điển hình cho mẫu người sợ vợ.

"Buzz "

Lý Dương móc di động ra, nhìn màn hình hiển thị, rồi tiện đó cười nói: "Là Cát đại ca à, chuyện gì vậy? Đệ đang ăn sáng!"

"Đám lưu manh đó lại đến rồi!"

Lý Dương nhất thời nhíu mày nói: "Lại là đám lưu manh lần trước đến phá tửu lâu?" Lý Dương trong lòng nghĩ đến tổ chức Thương thủ.

"Phải, chính là bọn chúng, cái tên da trằng dẫn đầu có mang xích sắt, ta vẫn còn nhớ rõ!" Cát Phổ khẳng định.

Lý Dương ánh mắt nhất thời nheo lại nói: "Tốt, đệ đến ngay!" Nói xong, Lý Dương liền gác điện thoại.

"Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?" Điền Cương mặc dù đã thành đồ đệ của Hạng Vũ, nhưng hắn vẫn gọi Lý Dương là sư huynh, bởi vì Lỵ Lỵ cũng gọi Lý Dương là sư huynh, hắn muốn dựa trên chuyện này mà biểu đạt cảm tình trung thành với Lỵ Lỵ.

"Thái Bạch tửu lâu bị phá rồi!" Lý Dương nói có một câu liền lập tức lao đi.

Điến Cương vừa nghe thấy, nhất thời trừng mắt, lập tức cũng đi theo, Thái Bạch tửu lâu hắn cũng thường đến, hơn nữa từ khi Thái Bạch tử lâu trở thành của Lý Dương, số lần hắn đến đó cũng nhiều hơn.

Chưa đến một phút.

Lý Dương đã đến Thái Bạch tửu lâu, chủ yếu là vì hiện tại trong con hẻm có một số người đi bộ, hắn không thể thi triển khinh công, chỉ có thể chạy qua.

"Chạy!"

Trong con hẻm có một tên da đen cao gầy từ xa nhìn thấy Lý Dương liền hét lớn lên, lập tức cả chục tên vừa nhìn đã biết là loại lưu manh không tốt đó vội vàng nhảy lên môtô bỏ chạy.

Lý Dương đứng ở cửa Thái Bạch tửu lâu, nhìn thấy bàn ghế bị gãy chân, cửa sổ bị đập phá, phục vụ viên bị thương, Thái Bạch tửu lâu hoàn toàn hỗn loạn. Nhìn lại chục chiếc môtô đang bỏ chạy đằng xa sắc mặt không khỏi bốc lên một tia sát khí.

"Thương thủ!"

Lý Dương trong lòng bốc lên sát cơ, tổ chức Thương thủ vì mình không giao phí bảo hộ liền phái đám lưu manh đến đảo loạn, đập phá, tin rằng tổ chức Thương thủ cũng biết đạo nặng nhẹ, không phái thương thủ qua, chỉ là một đám lưu manh đến, để không làm ăn được.

"Ai, đám hỗn đản này, ta đứng trước mặt bọn chúng, chúng không đánh, chỉ đánh các phục vụ viên của ta, hiện tại đã có hai người xin từ chức rồi!" Cát Phổ cũng lộ rõ sự bất lực.

Điền Cương cũng đứng bên cạnh Lý Dương, nhìn những chiếc môtô đã chạy xa, vẻ mặt cũng phẫn nộ: "mấy tên chết bằm này, đừng để ta tóm được các ngươi, hừ... ..."

"Bọn chúng chỉ là mấy tên tép riu do tổ chức Thương thủ phái đến!" Lý Dương lắc đầu than, "đám lưu manh này chỉ là thành viên bên ngoài của tổ chức Thương thủ, căn bản không phải thành viên chính thức, cho dù đệ giáo huấn đám lưu manh đó, đối với tổ chức Thương thủ cũng không có tác dụng gì".

Đối diện với đám tiểu lưu manh, những cao thủ như Lý Dương thật cũng không có biện pháp.

Mỗi đêm dạo này Lý Dương hiếm khi xuống sông Hudson, do dạo này hắn đều tu luyện "Thất diệu tinh cực", hôm nay lại đến để tu luyện "Ma thần lục tuyệt", theo suy nghĩ của Lý Dương, "Thất diệu tinh cực" thì khiến đao mang năng lượng thêm nhiều hơn, càng thêm ngưng thật, đao khí uy lực càng lớn! Còn "Ma thần lục tuyệt" thì lại đề cao tâm cảnh tu vi cho bản thân, khiến bản thân cảm ngộ càng thêm sâu.

Lý Dương nhắm mắt trôi nổi trong nước, hai tay ý chiếu theo quỹ tích huy động ngón tay của Hồng Quân đạo nhân trong "Đoạn xuyên phân hải".

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã gần sáng.

"Hưu!"

Một luồng tiên thiên chân khí từ đầu ngón tay bắn tới hòn đá ngầm đằng xa, trực tiếp xuyên qua nó.

"Hưu!"

Một luồng đao khí được luyện xuất tại trung tâm chu thiên càn khôn viên cầu trong đan điền xạ ra, cũng bắn vào trong đá ngầm.

"Đao khí này quả nhiên là lợi hại hơn tiên thiên chân khí nhiều, uy lực tối thiểu đạt đến 10 lần, chỉ riêng dùng đao khí chuyển hoá từ tiên thiên chân khí đã có uy lực như vậy, vậy sau này dùng đao khí từ ma sát lực chuyển hoá tin rằng càng lợi hại hơn!" Hạng Vũ than, Hạng Vũ đối với "Thất diệu tinh cực" càng lúc càng khâm phục, đối với người sáng tạo ra "Thất diệu tinh cực" là Lý Tầm Hoan cũng bội phục phi thường.

Trên mặt Lý Dương có vẻ tươi cười, hắn đối với đao khí của mình cũng thấy mãn ý, liền đó tay kết thủ ấn, thi triển độn thuật quay về biệt thự.

Sau khi tắm rửa xong, Lý Dương bước xuống lầu, cùng bọn người tiểu Kiệt Khắc bắt đầu ăn sáng.

"Bữa sáng không tệ, ba nữ giúp việc đích xác là rất tốt, tiền hoa hồng tháng này tăng thêm 1000 USD!" Lý Dương đối với ba nữ giúp việc thập phần mãn ý, buổi sáng mỗi ngày đều làm bữa sáng ngon lành, những phú hào bình thường không có dậy sớm như vậy.

"Buzz "

Lý Dương tiếp lấy di động: "Uy, cái gì!!! đám lưu manh đó lại đến đập phá tửu lâu!"

Lý Dương nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, tâm tình tốt vừa rồi trong thoáng chốc bị phá hư hết không còn gì, đám lưu manh này y như một bầy muỗi, khiến người chán ghét phản cảm.

"Tổ chức Thương thủ, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác!" Lý Dương đã quyết định, trực tiếp giải quyết thủ lĩnh của tổ chức Thương thủ! Mẹ nó, đám hỗn đản này dám đòi phí bảo hộ của Lý Dương hắn, đòi phí bảo hộ của một tu ma, thực đúng là không thích sống lâu rồi!

Thốn Mang

Tập 2: Tử Đạn


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-433)