Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thốn Mang - Chương 179

Thốn Mang
Trọn bộ 433 chương
Chương 179: Lý Dương đã chết?
0.00
(0 votes)


Chương (1-433)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Thần kiếm Tử Điện lúc này đã hoàn toàn bị vật thể ở trong trạng thái sương mù màu huyết hồng đó bao bọc lấy, giữa hai bên phát sinh ra một số sự tình đặc thù khiến người ta khó mà hiểu được.

- Xoẹt xoẹt...

Tử sắc điện xà lóe lên, còn vật thể đang ở trạng thái sương mù hồng huyết sắc thì dần dần thu nhỏ lại, thần kiếm Tử Điện vốn có màu tím, bây giờ đã dần biến sang màu huyết hồng.

Tiêu Diêu tán nhân đang khoanh chân nồi, đôi mắt hơi nhắm lại, chỉ là trên người lão không ngừng lóe lên các loại quang mang, điều này nói lên rằng Tiêu Diêu tán nhân đang sử dụng một loại công pháp đặc thù. Đột nhiên Tiêu Diêu tán nhân hơi nhíu mày lại, tựa hồ như lão đã gặp phải chuyện gì đó khó khăn.

Trước đây, khi Tiêu Diêu tán nhân luyện chế tiên kiếm thì thường là khá dễ dàng, cho dù là hấp thu tinh hoa của các phi kiếm khác cũng rất đơn giản. Nhưng lần này lại không như vậy, lần này đối phương là thần kiếm, một thanh thần kiếm!

Hạ phẩm tiên kiếm hấp thu thần kiếm Tử Điện.

Có khả năng đó sao?

Trên người Tiêu Diêu tán nhân không ngừng lóe lên quang mang, những luồng quang mang càng ngày càng dồn dập. Đột nhiên sắc mặt lão trở nên trắng bệch, tuyệt đối trắng bệch, trắng đến khó nhìn.

Nó giống như một khuôn mặt được trát phấn dầy đặc ở tục thế vậy, trắng đến tuyệt đối!

Thời khắc này tại nham động bên ngoài chỉ có Lý Dương và Kim Kiếm tôn giả, tứ đại yêu thú sớm đã chạy đi rồi, hiển nhiên bọn họ đã chẳng còn tâm tư gì đối với bảo vật nữa, Kim Kiếm tôn giả vì sư tôn của y Nam Cung Lam mà lo lắng, còn Lý Dương thì cũng đang chăm chú nhìn nghĩa phụ của mình.

- Nghĩa phụ!

Lý Dương trong lòng chợt cảm thấy lo lắng:

- Nghĩa phụ rút cuộc đã làm sao rồi? Sao sắc mặt lại trở nên khó nhìn như vậy?

Đột nhiên...

- Liều thôi, cho dù phải mất đi một viên Hạnh linh đan cũng phải thử xem!

Trong lòng Tiêu Diêu tán nhân lập tức đưa ra m ột quyết định dứt khoát.

Lần này có thể nói là Tiêu Diêu tán nhân đã thất bại, phương pháp luyện chế chưa từng gặp bất lợi nay đã thất bại rồi, thần kiếm Tử Điện tịnh không phải có thể dễ dàng bị hấp thu như vậy. Bất quá Tiêu Diêu tán nhân lại chuẩn bị bỏ ra một viên Hạnh linh đan để liều lần cuối, so với thần kiếm Tử Điện thì Hạnh linh đan chẳng là cái gì!

Lập tức...

Sắc mặt Tiêu Dao tán nhân đã đỏ trở lại, đỏ một cách quỷ dị. Đỏ đến mức khiến người ta phải run sợ, mà thần kiếm Tử Điện cũng phát xuất ra những quang mang hồng sắc, tựa hồ như hai màu hồng đó đang giao thoa với nhau vậy.

- Xoẹt!

Tiêu Diêu tán nhân há miệng ra, một luồng huyết dịch hóa thành một mũi phi tiên trực tiếp bắn thẳng về thần kiếm Tử Điện, đó chính là huyết dịch của Tiêu Diêu tán nhân, tinh huyết, tinh huyết bản mệnh!

Sử dụng tinh huyết bản mệnh, cho dù là tiên nhân thì bình thường cũng chỉ dám sử dụng một giọt hai giọt. Nhưng Tiêu Diêu tán nhân loáng một cái đã phun ra cả một dòng tinh huyết, luồng tinh huyết này trực tiếp bắn thẳng lên thần kiếm Tử Điện.

Một khi tinh huyết bản mệnh tiêu hao quá nhiều thì đến nguyên anh, hạch tâm của thân thể tiên nhân cũng sẽ mất đi năng lượng.

Đột nhiên quang mang trên thần kiếm Tử Điện lóe lên mãnh liệt, sắc mặt Tiêu Diêu tán nhân lập tức sầm lại, sau nháy mắt mà phảng phất như đã già đi mấy chục tuổi, đầu tóc trở nên khô héo, sức sống tựa hồ như đã biến mất sau nháy mắt vậy.

- Nghĩa phụ!

Thân hình Lý Dương lóe lên và lao đến bên cạnh Tiêu Diêu tán nhân. Tuy Lý Dương trong lòng lo lắng nhưng vẫn còn có thể coi là trầm ổn, dù sao nghĩa phụ hắn cũng có Hạnh linh đan.

- Tiêu Diêu tán nhân muốn chết sao? Dùng nhiều tinh huyết bản mệnh như vậy, có lẽ bây giờ toàn thân đã chẳng còn chút công lực nào rồi!

Nam Cung Lam lắc đầu nói, lão liếc mắt nhìn Tiêu Diêu tán nhân đang không còn chút công lực nào với vẻ khó hiểu.

Cho dù như thế nào thì lúc này Tiêu Diêu tán nhân cũng đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, giờ đã không còn sức cạnh tranh nữa rồi, đối với Nam Cung Lam mà nói, đó cũng có thể coi là một chuyện tốt.

- Tiêu Diêu tán nhân ngươi cũng muốn đoạt thần kiếm, hừ, nằm mơ!

Tằng Phong lườm Tiêu Diêu tán nhân rồi cười lạnh truyền âm đi:

- Hữu Di, Tuyết Bàn Thiên Niên Ti!

Tằng Phong vừa truyền âm, trong lòng Hữu Di bèn lập tức hiểu ngay, lập tức hai sợi tơ trắng xóa từ trên tay hai người đồng thời bay ra, tiếp đó nó trực tiếp bao bọc lấy thần kiếm Tử Điện, "vù!" một tiếng vang lên, hai sợi tơi trắng xóa đó liền quấn chặt lấy thần kiếm Tử Điện.

- Thu!

Tằng Phong và Hữu Di hét lờn một tiếng, đạo đạo quang mang từ trên sợi tơ trắng xóa đó lóe lên.

-Tuyết Bàn Thiên Niên Ti, hừ, đứt cho ta!

Nam Cung Lam cười lạnh một tiếng, một đạo kiếm ảnh mù mịt chém vào không gian, kiếm ánh đó chính là do tiên kiếm Thái Vấn của Nam Cung Lam chém ra.

Cửu Thiên kiếm điển – "Bình Dục" thiên.

Kiếm quang được thu liễm lại cực kỳ tinh xảo, không có bất kì một quang mang năng lượng nào bị tỏa ra, tiên kiếm Thái Vấn phảng phất giống như một thanh trường kiếm phổ thông vậy, nhưng tốc độ của nó vô cùng nhanh, khi Tằng Phong cùng Hữu Di còn chưa kịp phản ứng thì tiên kiếm Thái Vấn đó đã biết mất rồi.

Tiếp đó hai tiếng "Bùm!" "Bùm!" vang lên, hai sợi tơ trắng xóa có lai lịch bất phàm đó đã đứt.

"Bình Dục" thiên chính là kiếm thiên thứ tư trong "Cửu Thiên kiếm điển, đối với Tuyết Bàn Thiên Niên Ti này Nam Cung Lam cũng có chút hiểu biết, đó là một vật cực kỳ bền chắc, cho dù là tiên kiếm cũng khó mà chém đứt.

- May mà còn mang theo tiên kiếm Thái Vấn, nếu không chỉ riêng hai sợi Tuyết Bàn Thiên Niên Ti này cũng đã khó mà chém đứt được rồi, xem ra lần này Thượng Thanh Cung đích xác đã bỏ ra một số vốn khá lớn a!

Chém đứt được Tuyết Bàn Thiên Niên Ti, Nam Cung Lam thở phào một hơi.

- Nam Cung, không ngờ người, không ngờ ngươi dám chém đứt Tuyết Bàn Thiên Niên Ti của ta!

Tằng Phong phẫn nộ rống lên, thấy Tuyết Bàn Thiên Niên Ti bị hủy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau xót.

Nam Cung Lam nhìn Tằng Phong cùng Hữu Di, y khinh thường nói:

- Tằng Phong, người có phải là kẻ ngốc không? Hiện nay Tiêu Diêu tán nhân công lực đã mất hết, thần kiếm Tử Điện không thuộc về ta thì sẽ thuộc về vợ chồng các ngươi. Đã đến nước này rồI, chúng ta đã ở vào cục thế không chết không thôi, chém cái Tuyết Bàn Thiên Niên Ti của ngươi thì sao nào? Cho dù giết ngươi cũng là chuyện rất bình thường thôi!

Đích xác, giờ phút này hai bên đã đến mức không phải ngươi chết thì là ta vong, cho dù Nam Cung Lam có giết Tằng Phong cùng Hữu Di cũng là chuyện bình thường chứ đừng nói đến chém đứt Tuyết Bàn Thiên Niên Ti.

- Hay, hay, nói hay lắm!

Tằng Phong hít sâu một hơi, mắt hắn phát ra những tia hàn quang băng lãnh.

- Không phải ngươi chết thì là ta chết!

Trong lòng Tằng Phong thầm nói.

Đáng tiếc, vừa rồi khi Tằng Phong cùng Hữu Di và Nam Cung Lam tranh đấu thì Tiêu Diêu chân nhân đã ăn Hạnh linh đan, bởi vì vừa rồi quá chuyên chú vào động thủ nên ba người đều không phát hiện Tiêu Diêu tán nhân đã nuốt Hạnh linh đan.

Thần kiếm Tử Điện này rút cục sao rồi?

Hiện này thần kiếm Tử Điện lại xoay tròn trên không trung, vốn dĩ kiếm thể có màu tím nhưng trải qua phương pháp luyện chế đặc thù của Tiêu Diêu tán nhân thì kiếm thể đã biến thành màu huyết hồng, màu sắc đó giống hệt với màu huyết hồng của tinh huyết bản mệnh mà Tiêu Diêu tán nhân phun ra.

Nam Cung Lam và Tằng Phong cùng Hữu Di cứ như vậy mà nhìn thần kiếm Tử Điện.

Nhưng bọn họ đều chẳng có cách gì để thu lấy thần kiếm lại.

Cường hành nắm lấy?

Nam Cung Lam đã thử qua rồi, kết quả là bản thân bị năng lượng cường đại của thần kiếm chấn cho phải thổ huyết đương trường, công lực tiêu hao quá nửa.

Dùng một vài phương pháp đặc thù để thu lấy?

Bạch mi lão giả và Tiêu Diêu tán nhân cũng đã thử qua rồi, tựa hồ hiệu quả đều chẳng ra sao cả. Hơn nữa hiện nay Nam Cung Lam, Tằng Phong cùng Hữu Di đều chẳng có biện pháp nào để thu lấy nữa rồi.

- Ân? Tiêu Diêu tán nhân này không ngờ lại bắt đầu hồi phục rồi!

Nam Cung Lam liếc nhìn qua Tiêu Diêu tán nhân sắc mặt đang từ từ hồng nhuận trở lại, tựa hồ như đang dần hồi phục. Tiêu Diêu tán nhân một khi hồi phục lại thực lực, tuy đối với Nam Cung Lam không phải là chuyện tốt, nhưng ít nhất cũng không phải là chuyện xấu.

Tiêu Diêu tán nhân sống hay chết Nam Cung Lam cũng không để ý.

Tằng Phong đột nhiên nhíu mày nhìn qua Tiêu Diêu tán nhân, tiếp đó lại nhìn sang Lý Dương đang đứng bên cạnh.

- Không ngờ công lực của Tiêu Diêu tán nhân lại hồi phục nhanh như vậy, hắn và nghĩa tử của hắn đã hại chết Tằng tôn Ngạn nhi của ta, hừ, cho dù thế nào ta cũng phải nhân lúc hắn trọng thương mà giết chết hắn. Vừa tổn thất nhiều tinh huyết bản mệnh như vậy, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có một thành công lực, cứ giết hắn trước đã rồi tính. Tiêu Diêu tán nhân chết rồi thì Lý Dương còn không phải bóp cái là chết sao?

Tằng Phong lập tức nổi lên sát ý, tiên khí có lực công kích cực kỳ cường đại mà lần này hắn đem từ Tiên giới xuống đã từ từ rung động lên, yêu cầu của Tằng Phong chính là – nhất kích tất sát.

- Nghĩa phụ, vết thương của người thế nào rồi?

Lý Dương bên cạnh Tiêu Diêu tán nhân hỏi, tuy hắn biết được nghĩa phụ đã nuốt Hạnh linh đan, nhưng công hiệu của Hạnh linh đan chỉ là nghe người khác nói mà thôi, bản thân Lý Dương vẫn có chút lo lắng.

- Đừng lo lắng, thương thế ít nhất cũng đã hồi phục được chín thành, hiệu quả của Hạnh linh đan này quả nhiên không tồi.

Tiêu Diêu tán nhan truyền âm cho Lý Dương.

Tiêu Diêu tán nhân đột nhiên có chút hưng phấn truyền âm cho Lý Dương:

- Lý Dương, ta phải nói cho con biết một tin tức tốt!

Lý Dương sững sờ.

- Tin tức tốt, tin tức tốt gì cơ?

- Thần kiếm Tử Điện đã bị ta luyện hóa rồi!

Thanh âm của Tiêu Diêu tán nhân phảng phất như một tiếng sấm nổ oành oành trong đầu Lý Dương.

- Thần kiếm, nó nó, nó đã bị nghĩa phụ người...

Lý Dương nhìn Tiêu Diêu tán nhân, đôi mắt xoay chuyển liên tục, còn may Lý Dương đang quay lưng về phía ba Đại La Kim Tiên, mấy người Nam Cung Lam không phát hiện ra sự chấn kinh của Lý Dương.

Tiêu Diêu tán nhân nhìn Lý Dương mà gật gật đầu rồi truyền âm nói:

- Ha ha, ngay từ đầu ta đã chuẩn bị dùng tiên kiếm Luyện Tâm để luyện hóa thần kiếm Tử Điện rồi, đáng tiếc, tiên kiếm Luyện Tâm bất quá chỉ là hạ phẩm tiên khí, phẩm cấp so với thần kiếm Tử Điện thì chênh lệch quá lớn, căn bản chẳng thể luyện hóa. Trong lúc cấp bách nghĩa phụ liền làm cho tiên kiếm Luyện Tâm hóa thành trạng thái sương mù màu hồng huyết, tiếp đó lại đem chín phần tinh huyết bản mệnh của ta dung hợp vào trong, muốn lần này phải luyện hóa thành công. Kết quả là...tinh hoa của tiên kiếm Luyện Tâm đã dung nhập vào trong thần kiếm Tử Điện, nhưng kế hoạch ban đầu của ta đã thất bại.

Lý Dương lập tức mê hoặc nói:

- Nghĩa phụ, kế hoạch ban đầu thất bại rồi, vậy sao người lại nói thần kiếm Tử Điện đã bị người luyện hóa rồi?

Tiêu Diêu tán nhân mỉm cười rồi tiếp tục nói:

- Kế hoạch ban đầu của ta chính là phương pháp luyện chế tiên kiếm cũ, án chiếu theo biện pháp trong quá khứ, dùng tiên kiếm Luyện Tâm làm bản thể rồi hấp thu tinh hoa của những phi kiếm hay nguyên liệu trân quý khác để không ngừng đề cao phẩm cấp của bản thân Luyện Tâm. Lần này tuy ta thất bại nhưng tinh hoa của bản thân tiên kiếm Luyện Tâm ngược lại lại bị dung nhập vào trong thần kiếm Tử Điện, nói cách khác tinh hoa của Luyện Tâm đều đã bị thần kiếm Tử Điện thôn phệ hết rồi.

Lý Dương vẫn chẳng hiểu gì cả.

- Nhưng, tinh huyết của ta cũng phị nó thôn phệ rồi, lại thêm vốn nó không có chủ nhân, lại hấp thụ tinh huyết bản mệnh của ta, tự nhiên việc trích huyết nhận chủ đã được hình thành.

Tiêu Diêu tán nhân vui vẻ truyền âm cho Lý Dương.

Lý Dương lập tức nở nụ cười.

Hắn cũng đã hiểu rồi, những lần luyện chế trước Tiêu Diêu tán nhân đều dùng tiên kiếm Luyện Tâm làm bản thể. Lần này, đến lúc cuối cùng lại phải lấy thần kiếm Tử Điện làm chủ thể, tiên kiếm Luyện Tâm ngược lại lại bị thôn phệ. Chỉ là đồng thời thần kiếm còn thôn phệ cả tinh huyết bản mệnh của Tiêu Diêu tán nhân, thuận tiện...

Đã trích huyết nhận chủ rồi!

Nhưng đúng vào lúc này, Tằng Phong đột nhiên xuất ra một sát chiêu mãnh liệt, mục tiêu chính là Tiêu Diêu tán nhân mà Tằng Phong cho rằng công lực đã đại tổn.

- Xoẹt!

Một đao quang mang hắc sắc chợt lóe lên rồi biến mất, hai mắt Tiêu Diêu tán nhân lập tức sáng lên, khóe miệng lão là một nụ cười lạnh, chỉ thấy thần kiếm Tử Điện đang xoay tròn trên không trung đồng thời cũng lóe lên rồi biến mất.

Thần khí Xích Tiêu là thần khí có tốc độ đệ nhất trong lục giới, thần khí Xích Tiêu được phân thành sáu thanh thần kiếm, tốc độ của mội một thanh thần kiếm đều cực nhanh, cho dù là thần khí bình thường cũng chẳng thể so sánh được, huống chi thứ Tằng Phong dùng để đánh lén chỉ là tiên khí.

- Bùm!

- A!

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, đạo thanh âm thứ nhất là tiếng thần kiếm Tử Điện đánh bay thanh tiên kiếm kia, thanh âm thứ là là do thần kiếm Tử Điện bắn xuyên qua nguyên thần của Tằng Phong, nguyên thần của Tằng Phong đến cơ hội chạy thoát cũng chẳng có, nguyên thần lập tức bị xuyên qua.

Thần kiếm Tử Điện, tốc độ thật sự quá nhanh!

Cho đến khi chết, trên mặt Tằng Phong vẫn còn nụ cười lạnh nở ra khi đánh lén, cho đến khi bị thần kiếm Tử Điện bắn chết hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ có nơi thâm sâu trong đôi mắt của hắn có một sự kinh sợ thật sâu ẩn tàng.

- Hừ, muốn đánh lén ta? Thật là chán sống rồi, loại người như ngươi, đến thi thể cùng phải hóa thành tro bụi.

Tiêu Diêu tán nhân vốn đang khoanh chân ngồi từ từ đứng dậy, thần kiếm Tử Điện xoay tròn trên đỉnh đầu lão.

Thần kiếm Tử Điện nay đã có kiếm thể màu huyết hồng, giống hệt với nguyên thể của tiên kiếm Luyện Tâm.

- Đạo hữu ngươi đã luyện hóa được thần kiếm Tử Điện?

Lúc này Nam Cung Lam mới tỉnh ngộ, y sững sờ nhìn Tiêu Diêu tán nhân đang giữ thần kiếm Tử Điện trong tay. Nam Cung Lam biết lúc này mình căn bản chẳng phải là địch thủ của Tiêu Diêu tán nhân nữa, chỉ riêng với tốc độ của thần kiếm Tử Điện, Nam Cung Lam cũng căn bản chẳng kịp phản ứng.

Nhưng sắc mặt Hữu Di lúc này đã trở nên trắng bệch mà nhìn Tằng Phong bên cạnh đang ngã xuống.

Hai ngươi làm phu thê đã nhiều năm, tình cảm đương nhiên rất là sâu nặng, hai người tại Tiên giới cũng như là một người, Hữu Di chẳng thể tưởng tượng nổi, mất đi Tằng Phong thì mình nên làm thế nào?

- Đến thi thể cùng phải tan thành tro bụi!

Thanh âm của Tiêu Diêu tán nhân hệt như đang liên tục vang lên trong tai bà ta.

- Không, tuyệt đối không thể!

Hữu Di đột ngột đứng chắn trước thi thể của Tằng Phong mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Diêu tán nhân, hung thủ giết chết Tằng Phong, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

- Tránh ra, nếu không kể cả một nữ tử như ngươi ta cũng giết chết, khiến ngươi hồn phi phách tán đó.

Tiêu Diêu tán nhân lạnh khốc nói:

- Ngươi tránh thì thì còn có thể yên ổn trở về Tiên giới mà sinh sống, nếu không...

Thần kiếm Tử Điện đang xoay tròn trên đỉnh đầu Tiêu Diêu tán nhân lập tức ngâm lên một tiếng, kiếm thể màu huyết hồng phát ra những tia huyết quang lăng lệ.

- Thần kiếm Tử Điện, bán thần khí!

Hữu Di thở dài một hơi rồi nói:

- Tiêu Diêu tán nhân, hiện nay ngươi đã có được thần kiếm Tử Điện, ta tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, ngươi giết ta đi, nếu ngươi không giết ta, ta tuyệt đối không thể để ngươi hủy đi nhục thể của phu quân ta.

Giờ phút này Hữu Di chẳng có chút hứng thú nào với sự sống nữa, hiển nhiên bà ta chỉ mong được chết.

- Hừ!

Tiêu Diêu tán nhân hừ lạnh một tiếng, một người lãnh khốc như lão làm sao có thể để ý đến cái gì khác, thần kiếm Tử Điện lập tức đâm xuống...

- Phu quân.

Hữu Di thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt ẩn chứa một tia vui mừng, đối diện với cái chết mà bà ta lại cảm thấy vui mừng, thời khắc này thần kiếm Tử Điện đã đâm xuống.

- Ông!

Đột nhiên thần kiếm Tử Điện dừng lại ngay trước mặt Hữu Di, Tiêu Diêu tán nhân liếc mắt nhìn Hữu Di, nhãn thần sau nháy mắt đã trở nên phức tạp, ngay sau đó liền quay đầu và trực tiếp đi ra khỏi cánh cửa.

- Lý Dương, chúng ta đi!

Lý Dương Cung nhìn Hữu Di một cái, lúc này Hữu Di đang ôm lấy thi thể của Tằng Phong mà không nói tiếng nào, sau đó rồi cũng đi ra. Vừa nãy Lý Dương đã phát hiện, nghĩa phụ mình vào thời khắc cuối cùng khi chuẩn bị giết Hữu Di, thân thể không ngờ lại rùng mình một chút.

Liếc mắt nhìn nghĩa phụ, Lý Dương không có nói gì mà đi theo nghĩa phụ rồi bắt đàu hạ sơn, Hữu Di cũng ôm lấy thi thể Tằng Phong rồi cứ thế mà đi theo sau lưng mọi người, trong mắt chẳng hề có một chút biểu tình gì.

Bạn nào nhận dịch Tập 7 và 8 Thốn Mang xin nhanh nhanh trả hàng giùm:

Tập 6: Phong khởi vân dũng

*****

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Ảo Quang chân nhân (nguyên tác là Tiêu Diêu tán nhân nhưng mình nghĩ là có vấn đề - vo vong) và một số đệ tử cao cấp của Tinh Cực tông, ví dụ như Tế Trường Phong, Lý Phong Du mấy người đều cùng đi tới. Vốn theo lệnh của Tiêu Diêu tán nhân, các đệ tử Tinh Cực tông đều không được đi tới, nhưng chuyện đoạt bảo tại Vân Vụ sơn đã tạo thành rung động quá lớn.

Giờ phút này, khắp cả Côn Luân tiên cảnh, vô luận là các tông phái tu yêu giả hay tu tiên giả, cơ hồ quá nửa số người đều đến, chỉ thấy dày đặc trên bầu trời là vô số những tu tiên giả hoặc tu yêu giả, ai nấy cũng đều có vẻ mặt vô cùng khó coi.

Bởi vì... các vị tiền bối bị chết quá nhiều.

Đệ tử của mỗi một tông phái đều để lại một miếng ngọc giản lại môn phái của mình, miếng ngọc giản đó gắn liền với khí tức của mỗi đệ tử, một khi đệ tử đó hồn phi phách tán thì ngọc giản cũng sẽ tự động vỡ nát, tông phái tự nhiên sẽ biết được đệ tử của mình đã chết.

Lần này, vô luận là thập đại tông phái hay là các tông phái ẩn thế, hoặc là Thượng Thanh cung, hoặc là Thục Sơn kiếm phái, các tán tiên cao cấp gần như đã chết sạch.

Tây Cực môn, Kim Cương môn, Ngũ Hành môn, Độn Giáp tông, Tạm Thiết tông, các tán tiên đều bối tiến vào toàn bộ đều tử vong, chẳng có một ai may mắn sống sót.

Một số môn phái cổ lão ẩn thế, có lịch sử so với Thượng Thanh cung còn dài hơn như Thiết Sam tông, Tuyết Binh tông cũng có các vị tiền bối trưởng lão tiến vào, ví dụ như bạch mi lão giả đó chính là đệ nhất cao thủ trong một môn phái ẩn thế...

Tộc trưởng của lưỡng đại yêu tộc của tu yêu giả, Dương tộc và Báo tộc đều đã chết đi, Công Tôn Dương, Hắc Mạc tam yêu đều đã chết rồi...

Phàm là các cao thủ tương đương với Thiên Tiên kì hoặc hơn cũng đã chết đi sạch sẽ, trong đó có cả vị trưởng lão thanh danh vang dội là Ngọc Minh trưởng lão. Còn về các vị trưởng lão ở Thượng Thanh cung một mực bế quan cho tới lần này mới xuất hiện đích xác cũng đã chết đi sạch.

Thục Sơn kiếm phái cũng chẳng may mắn gì hơn. Trừ Kim Kiếm tôn giả may mắn sống sót, tất cả những tán tiên tiến nhập vào Vân Vụ sơn đều đã chết hết.

Lần này, cuộc tranh bảo ở Vân Vụ sơn đã khiến cho quá nửa số cao thủ đạt trên Thiên Tiên cảnh giới chết đi quá nửa, đặc biệt là Thục Sơn kiếm phái và Thượng Thanh cung, lần này cả hai đều đã dốc toàn lực ra, số người chết lại càng nhiều. Trừ Thục Sơn kiếm phái và Thượng Thanh cung, một số cao thủ tự nhận là võ công cao cường ở các môn phái khác cũng chết đi một cách thập phần gọn ghẽ.

Tử vong!

Ngoài ra là các tiền bối, các siêu cấp cao thủ ở các tông phái, tất cả đều liên tục tử vong.

Thượng Thanh cung có tới gần vạn đệ tử, Thục Sơn kiếm phái cũng có gần vạn đệ tử, ít nhất hai bên cũng có tới một nửa nhân mã đến Vân Vũ sơn. Mà không chỉ có hai phái đó, nhân mã từ các tông phái kéo đến cũng gần như vậy. Còn có cả các tu yêu giả, khắp bên ngoài Vân Vụ sơn, mấy chục vạn tu tiên giả tu yêu giả từ khắp Côn Luân tiên cảnh đều đã kéo đến đây.

Không có một người nào to gán dám bước vào bên trong.

Đến cả các tiền bối tán tiên trong tông phái đều đã chết rồi, đám hậu bối này làm sao dám tiến vào chứ? Cho nên cả mấy chục vạn tu chân giả này đều chừng mắt nhìn vào Vân Vụ sơn mà đợi có người từ trong đó đi ra.

Đột nhiên...

Một quầng sáng tử sắc lóe lên rồi tiêu tan.

- Thiết Oa chân nhân!

Ảo Quang chân nhân vừa liếc mắt cái đã nhìn thấy Thiết Oa chân nhân, còn có cả Cửu Vĩ Yêu Hồ Tuyết Cơ và Huyền Thiết Kiếm Hùng "Sa" đang trọng thương, tam đại yêu thú đều đang mau chóng lao xuống.

- Thiết Oa chân nhân, tôn nhi Lý Dương của ta hiện nay thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?

Ảo Quang chân nhân lập tức ngự không bay đến rồi vội vã hổi. Đối mặt với Vân Vụ sơn, bọn họ đều không dám đi lên, dù sao số người đã chết cũng quá nhiều rồi.

Thiết Oa chân nhân cười khổ quay đầu nhìn lại Vân Vụ sơn, tiếp đó lại nhìn về phía những tu yêu giả tu tiên giả đang ở bên ngoài Vân Vụ sơn mà không dám tiến vào rồi cười khổ lắc lắc đầu.

- Ảo Quang, tôn nhi của ngươi được Tiêu Diêu tán nhân chiếu cố, bây giờ vẫn có thể coi là an toàn. Bất quá thần kiếm Tử Điện xuất thế, bốn vị Đại La Kim Tiên đã bắt đầu tranh đấu. Đến lúc đó, Tiêu Diêu tán nhân có lẽ còn chẳng lo nổi cho mình. Lý Dương rút cục có gặp nguy hiểm hay không, khó nói, khó nói lắm!

Khi mấy người Thiết Oa chân nhân hạ sơn thì Tiêu Diêu tán nhân còn chưa luyện hóa thần kiếm Tử Điện, Thiết Oa chân nhân đương nhiên không biết tình huống lúc sau như thế nào.

- Bốn vị Đại La Kim Tiên tranh đoạt thần kiếm Tử Điện?

Ảo Quang chân nhân trợn tròn mắt, các tu tiên giả xung quanh cũng lập tức nghe thấy lời nói đó, tin tức nhanh chóng được lan truyền ra.

Đại La Kim Tiên trong mắt đám tu tiên giả tu yêu giả này đều là chí cao. Đó là các cao thủ tuyệt đối trong truyền thuyết, tứ đại cao thủ tranh đoạt thần kiếm Tử Điện, bất cứ tu tiên giả hay tu yêu giả nào cũng bắt đầu ảo tưởng, bốn vị Đại la Kim Tiên tranh đấu, đó còn không phải là trời long đất lở sao?

- Những người khác thì sao?

Đột nhiên có người khác hướng về phía Thiết Oa chân nhân rồi hét lên.

Thiết Oa chân nhân lạnh nhạt đáp:

- Trừ bốn vị Đại La kim tiên, Kim Kiếm tôn giả cà Lý Dương, những người còn lại toàn bộ đều đã chết rồi!

Toàn bộ đều đã chết rồi!

Các tu tiên giả tu yêu giả bên ngoài Vân Vụ sơn, người nào người nấy trong lòng đều có một tia kỳ vọng, kỳ vọng tiền bối trong môn phái của mình còn có thể sống sót. Nhưng Thiết Oa chân nhân nói ra câu này đã khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

- Sư tôn!

Một tu tiên giả lập tức quỳ xuống, nước mắt chảy đầy mặt.

- Sư thúc tổ!

Mấy chục tu tiên giả quỳ xuống, trong lòng người nào cũng cảm thấy khó chịu.

- Đại Trưởng lão!

Các tu tiên giả phần lớn cả đời đều sinh song trong tông phái, đối với tông phái đều cực kỳ trung thành, đối với sư tôn đều giống như đối với phụ thân mình vậy. Còn về các vị đệ nhất cao thủ trong môn phái chính là chỗ để các đệ tử của tông phái kiêu ngạo, là chỗ dựa tinh thần!

Hiện nay sư tôn của bản thân đã chết, cột trụ tinh thần của tông phái cũng sụp đổ, đám tu tiên giả tu yêu giả này sao có thể không thương tâm cơ chứ?

- Lý Dương con trai ta, nó...

Lý Phong Du cũng vô cùng lo lắng, đao mang dưới chân lập tức lóe lên, y định lao vào Vân Vụ sơn.

- Quay lại!

Ảo Quang chân nhân thấy Lý Phong Du muốn lao vào Vân Vụ sơn thì liền lập tức quát lớn, đồng thời thân hình cũng bay đến chắn trước mặt Lý Phong Du.

- Phụ thân, Lý Dương nó...

Lý Phong Du thật sự đã rất lo lắng rồi, đối với Lý Dương y chưa bao giờ làm trách nhiệm của một phụ thân, bây giờ nhi tử của mình sinh tử chưa biết, làm sao y có thể không lo lắng cơ chứ?

Ảo Quang chân nhân hung hăng trừng mắt nói:

- Hừ, nghiệt tử, đến cấp cao thủ như Ngọc Minh chân nhân cũng chết rồi, Thiết Oa chân nhân cũng đã trọng thương, tiểu tử ngươi đi vào chẳng phải là chịu chết sao? Cút về cho ta!

Ảo Quang chân nhân cực kỳ lãnh khốc nói.

Quyền uy của Ảo Quang chân nhân tại Tinh Cực tông tuyệt đối là tối cao, lão đã tức giận, lại thêm những lời mà lão nói cũng có đạo lí, Lý Phong Du chẳng còn cách nào đành đứng lại giữa không trung rồi nhìn về phía sâu trong Vân Vụ sơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Vụ sơn, cuộc tranh đoạt thần kiếm Tử Điện chắc chắn sẽ có kết quả, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Đột nhiên...

- Có người xuống rồi!

Theo tiếng hét của mọi người, chỉ thấy từ phía sâu trong Vân Vụ sơn xuất hiện một nhân ảnh mờ nhạt, lúc này quầng sáng màu tím sớm đã tiêu tán, mọi người đều có thể nhìn rõ nơi sâu nhất trên Vân Vụ sơn.

Tại nơi cực kỳ thâm sâu của Vân Vụ sơn.

Chỉ thấy tại sâu trong Vân Vụ sơn...

Gió nhẹ phe phẩy, mâu mù lượn quanh, ẩn ước trong đám sương mù xuất hiện một vài thân ảnh mờ ảo.

Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân ngự không mà bay từ trên Vân Vụ sơn xuống, Kim Kiếm tôn giả, Nam Cung Lam và Hữu Di đang ôm thi thể Tằng Phong ba người đang ở phía sau, năm người cứ như vậy mà từ trên Vân Vụ sơn ngự không bay xuống một cách uy nghiêm. Phía bên kia của Vân Vụ sơn là những tiếng sóng đánh ầm ầm vang lên từ Hoàng Tuyền hải.

- Nghĩa phụ, chúc mừng người đã đoạt được thần kiếm Tử Điện!

Lý Dương vui mừng cười hì hì mà chúc mừng Tiêu Diêu tán nhân bên cạnh.

Tiêu Diêu tán nhân nhìn Lý Dương rồi cười nói:

- Ha ha, Lý Dương a, nghĩa phụ đoạt được thần kiếm Tử Điện, thu hoạch của con cũng không tồi a, vị tiên đế Thiên Nhàn Tử đó không ngờ lại lưu lại loại trân bảo như "Thanh Vân", sau này con tiến nhập vào Ma giời nghĩa phụ cũng yên tâm hơn một chút rồi!

Lý Dương nghĩ đến chuyện mình đoạt được Thanh Vân mà chỉ tiên đế mới có, sáu thanh tiên kiếm để hợp thành tiên khí Xích Tiêu, còn có túi Tiểu Càn Khôn nữa, trên mặt lập tức nở ra một nụ cười rạng rỡ.

Thời khắc này, tâm tình của Lý Dương và Tiêu Diêu tán nhân đều cực kì tốt.

Nhưng, bọn họ lại không hề phát hiện ra biến hóa của Hữu Di...

Hữu Di vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt vốn luôn phảng phất như một hồ nước chết đã bắt đầu chậm rãi tập trung trở lại, một tia quang mang lạnh lẽo sắc bén lóe lên rồi lập tức biến mất, bạch sắc chủy thủ giấu trong nguyên anh bà ta bắt đầu xoay chuyển.

Tiên khí mà lần này Tằng Phong và Hữu Di mang theo chính là "Phệ Hồn Âm Dương chủy", chủy thủ mà Tằng Phong sử dụng là âm chủy còn của Hữu Di là dương chủy có màu trắng.

Hữu Di vẫn đang cúi đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng bởi vì cúi đầu, lại ở phía sau nên lúc này cả Lý Dương và Tiêu Diêu tán nhân đều không phát hiện ra. Sắc mặt của Hữu Di lúc này từ từ đỏ hồng lên, mà trên nguyên anh của bà ta cũng chậm rãi xuất hiện một tia hỏa diệm...

- Lý Dương, nghĩa tử của Tiêu Diêu tán nhân, người thân duy nhất của Tiêu Diêu tán nhân!

Lúc trước Ngọc Minh chân nhân đã nói cho bà ta, trong đầu Hữu Di vang lên những tiếng:

- Hung thủ giết chết Ngạn nhi, hủy đi nhục thể của Tằng Thăng.

Hiện nay Tiêu Diêu tán nhân có thần kiếm hộ thể, Hữu Di biết bản thân khẳng định không phải là đối thủ của lão, cho nên mục tiêu của bà ta chính là Lý Dương. Giết chết Lý Dương đối với Tiêu Diêu tán nhân là một đả kích cực lớn! Cái cảm giác thống khổ khi người thân chết đi bây giờ Hữu Di đã biết, bà ta muốn để cho Tiêu Diêu tán nhân cũng phải thưởng thức cái mùi vị của sự thống khổ đó.

Nguyên anh không ngừng bị thiêu đốt trong ngọn hỏa diệm bừng bừng, thống khổ vô bỉ, nhưng nụ cười trên mặt Hữu Di càng ngày càng xán lạn.

- Xoẹt!

Dương chủy trong Phệ Hồn Âm Dương chủy sau nháy mắt đã lóe lên, mục tiêu chính là Tiêu Diêu tán nhân. Đồng thời bà ta còn dùng nguyên anh thiêu đốt nguyên thần làm cho công lực tăng lên cả mười lần, thân thể Hữu Di lúc này lao theo dương chủy mà hướng về phía Tiêu Diêu tán nhân.

Khoảng cách thật sự quá ngăn, nhưng thần kiếm Tử Điện của Tiêu Diêu tán nhân sau nháy mắt đã ngăn cản được thanh chủy thủ.

- Muốn chết!

Tiêu Diêu tán nhân lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn về Hữu Di, kẻ vừa đánh lén, tại sơn động trong lòng núi lão không giết Hữu Di chính là bởi vì tình cảm mà Hữu Di giành cho Tằng Phong và nhãn thần thản nhiên cầu chết của Hữu Di khi đối mặt với thần kiếm Tử Điện, điều này làm lão nhớ lại chuyện năm đó giữa lão và Ti Cơ, khiến tâm thần lão rung động, do đó mới tah cho bà ta một mạng, ai ngờ Hữu Di lại muốn đánh lén.

Thân hình Lý Dương lúc này chợt lóe lên, hắn tránh ra để cho nghĩa phụ mình xuất thủ đối phó Hữu Di.

Hữu Di vốn chỉ cách Tiêu Diêu tán nhân có mấy chục mét, với thực lực hiện nay đã được bạo tăng gấp mười lần của Hữu Di, sau khi Tiêu Diêu tán nhân ngăn cản được dương chủy thì Hữu Di đã đến được trước mặt Tiêu Diêu tán nhân rồi.

- Hừ!

Thần kiếm Tử Điện hóa thành môt đạo hồng quang rồi trực tiếp bắn thẳng tới nguyên anh của Hữu Di, với tốc độ khủng khiếp của thần kiếm Tử Điện, Hữu Di căn bản không thể né kịp, thần kiếm Tử Điện sau nháy mắt đã xuyên qua nguyên anh bà ta, đáng tiếc nguyên anh của Hữu Di lúc này đã biến thành một đám lửa.

Thần kiếm Tử Điện xuyên qua một đám lửa, có hiệu quả không đây?

Không có!

- Lại cho ta thêm một chút thời gian nữa!

Hữu Di cố nhịn thống khổ do nguyên thần bị thiêu đốt gây ra, bà ta biết rõ mình đã sắp hồn phi phách tán, nhưng trong khát vọng trong lòng bà ta đã cho bà ta thêm một chút thời gian.

- Chỉ cần một chút thời gian, một chút là đủ rồi!

Trong lòng Hữu Di đang khao khát một việc, đó là bạo phát ra thực lực trước nay chưa từng có trong thời khắc sinh tử.

- Vù!

Trong nháy mắt thân thể Hữu Di đã hóa thành một đạo hồng quang, Hữu Di chỉ cách Lý Dương có mấy chục mét, với tốc độ của Hữu Di thì khoảng cách mấy chục mét thậm chí chẳng đủ để cho Lý Dương phản ứng, bởi vì tốc độ của Hữu Di thực sự quá nhanh.

Đạo hồng quang đó phảng phất như nhanh ngang với thần kiếm Tử Điện vậy.

Đây chính là thiêu đốt nguyên thần, một vị Đại La Kim Tiên bạo phát nguồn sức mạnh cuối cùng trước khi chết.

- Oành!

Lý Dương chỉ cảm thấy trước mắt mình có một đạo hồng quang, ngay sau đó đan điền hắn lập tức chấn động, thậm chí khi còn chưa có chút thời gian phản ứng nào thì một luồng năng lượng cường đại đến đáng sợ đã phá nát đan điền hắn sau nháy mắt, sau đó lại trực tiếp công kích đến hạch tâm của thân thể Lý Dương là đao phách.

- Bùm!

Một âm thanh vang lên lanh lảnh, đao phách của Lý Dương liền bị oanh kích thành hai nửa...

Nhục thể của Lý Dương còn bị một kích cường đại đến đáng sợ của Hữu Di công kích trúng, sau nháy mắt hắn đã bị kích bay về phía bên kia của Vân Vụ sơn, Hoàng Tuyền hải, cũng chính là Tử Vong hải.

Năng lượng của Hữu Di quá cường đại, Lý Dương bị đánh cho hóa thành một mũi tên mà bắn thẳng vào trong Hoàng Tuyền hải trong nháy mắt.

- Bùm!

Đao phách đã trở thành thực thể, thanh âm nứt vỡ tuy rất nhỏ nhưng không biết tại sao Tiêu Diêu tán nhân lại nghe thấy một cách thập phần rõ ràng. Tiêu Diêu tán nhân hiểu rất rõ Lý Dương, lão biết hạch tâm của thân thể Lý Dương chính là đao phách!

Đao phách bị vỡ làm hai mảnh, đó...

Thanh âm nứt vỡ nhỏ bé đó phảng phất như còn đáng sợ hơn cả cửu thiên thần lồi, loáng một cái lão đã bị chấn cho trở nên ngây ngốc. Tiêu Diêu tán nhân, người mỉm cười khi phá tan lần thiên kiếp tán tiên thứ chín lại bị một thanh âm nứt vỡ cực kỳ nhỏ bé đó chấn trụ.

- Không thể, không thể, thần kiếm Tử Điện đã phá tan nguyên thần trong nguyên anh Hữu Di, đáng lẽ Hữu Di đã phải hồn phi phách tán. Sao có thể, không thể, sao có thể, sao có thể? Đao phách, đao phách, đao phách vỡ rồi, đao phách vỡ rồi!

Trong tâm thần của Tieu Diêu tán nhân rung động vô cùng kịch liệt, lão đã đứng bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma rồi.

Đão phách vỡ rồi, người lấy đao phách làm hạch tâm thân thể như Lý Dương nhất định sẽ chết!

- Ha ha, Tiêu Diêu tán nhân, cho dù phu phụ ta chết cũng phải khiến ngươi sống không bằng chết, khiến ngươi vĩnh viễn phải giống như đang ở trong địa ngục, ha ha...

Thanh âm của Hữu Di vang lên khắp cả Côn Luân tiên cảnh, sau đó thì hoàn toàn tiêu tan, toàn bộ thân thể và nguyên anh của Hữu Di đã bị luồng hồng quang đó thiêu đốt thành tro bụi.

- Bùm!

Thâm thể của Lý Dương va mạnh vào Hoàng Tuyền hải, tiếng "bùm" đó khiến cho Tiêu Diêu tán nhân chấn động.

Lão đã tỉnh táo lại rồi!

- Lý Dương!

Tiêu Diêu tán nhân rống lên một tiếng trầm thấp, thân hình lão sau nháy mắt đã hóa thành một đạo quang mang, lão không có bất kỳ chút do dự nào mà lao thẳng vào trong Hoàng Tuyền hải.

Khắp cả Côn Luân tiên cảnh đều biết đến một truyền thuyết, đó là phàm là tiến nhập vào Hoàng Tuyền hải, vô luận là ai cũng đều chẳng thể sống mà đi ra!

Tập 6: Phong khởi vân dũng

Crypto.com Exchange

Chương (1-433)