← Ch.217 | Ch.219 → |
"Bắc Minh Chi Hải? Chia cắt Minh giới và Quỷ giới - Bắc Minh Chi Hải?" Lý Dương trong lòng cả kinh.
Bắc Minh Chi Hải nếu đã chia cắt Minh giới và Quỷ giới, ngăn cản người của Minh giới và Quỷ giới đi qua, dám chắc thập phần khó khăn có thể vượt qua, nếu không đã không có khả năng phân chia hai giới. Nan đề thứ ba dĩ nhiên là vượt qua Bắc Minh Chi Hải!
"Bá Vương, chỉ có ba nan đề?" Lý Dương vẻ mặt cũng bình thản, tựa hồ không để ý tới ba nan đề.
Hạng Vũ nhìn phản ứng như thế Lý Dương, không khỏi có chút giật mình, trong mắt hắn, ba nan đề này, chỉ nan đề thứ nhất, đã phải đạt tới Ma vương cảnh giới, mặc dù phải thời gian dài, nhưng cũng chỉ là thời gian dài mà thôi, chỉ cần có đủ thời gian, dám chắc có thể hoàn thành.
Nan đề thứ hai, mượn được thần khí tam sinh thạch. Thần khí mặc dù trân quý. Nhưng Đông Phương minh đế nguyên thần mạnh, tự nhiên vượt xa Lý Dương, Lý Dương cầm được Tam Sinh Thạch, chủ nhân vẫn là Đông Phương Minh đế, Đông Phương Minh đế chỉ cần một ý niệm trong đầu, Tam Sinh Thạch sẽ bay trở về. Nói không chừng nể mặt Xi Vưu, Đông Phương Minh đế thật sự có thể cho mượn.
Nan đề thứ ba....... đây mới là vấn đề khó nhất. Vượt qua Bắc Minh Chi Hải?
Hạng Vũ biết chủ nhân của Bắc Minh Chi Hải chính là yêu giới nhất đại siêu cấp cao thủ Côn Bằng yêu đế. Côn Bằng yêu đế mặc dù là người trong Yêu giới, nhưng lại sống trong Bắc Minh Chi Hải, công lực cực mạnh, thậm chí là yêu giới thất đại thánh đứng đầu Tề Thiên đại thánh Mỹ Hầu Vương không chắc có thể đối phó.
Trong truyền thuyết tuyệt chiêu "Côn Bằng Thôn Phệ", thậm chí e cả Tiên Đế, Ma Đế cũng ko đỡ nổi chiêu này, nói không chừng còn bị hấp thu công lực.
Không nói tới sự lợi hại của Côn Bằng. Chỉ xét nước biển trong Bắc Minh Chi Hải không phải như nước bình thường mà là Cửu Thiên Ngân Hà từ trên chín tầng trời ầm ầm đổ xuống đất. Nước Ngân Hà, phỏng chừng chỉ có ma đế mới có trăm phần trăm nắm chắc tránh thoát, về phần ma quân, phải xem số mệnh.
Lý Dương muốn vượt qua. Thật sự rất khó. Hơn nữa Bắc Minh Chi Hải còn có Côn Bằng yêu đế.
"Bá Vương, ta muốn ở một mình" Lý Dương thản nhiên nói. Tùy ý ngồi trên thanh vân, đôi mắt nhắm lại. Tay cầm Bích Thủy sáo, nhẹ nhàng thổi, lúc này Lý Dương thổi rất nhẹ.......
Hạng Vũ nhìn Lý Dương, thở dài một hơi. Tay vung lên, một đạo cấm chế liền bố trí chung quanh Lý Dương, còn Hạng Vũ cũng ngồi xuống, an tâm tu luyện.
Mặc dù nhìn bên ngoài, Lý Dương đang chăm chú thổi sáo, nhưng trên thực tế, tinh thần Lý Dương đang trong trạng thái vô cùng điên cuồng.
"Ma Vương, muốn cho ta đạt tới Ma Vương cảnh giới mới có thể thông qua Không Gian Chi Môn, Ma Vương a. Năm nào tháng nào ta mới có thể đạt tới, năm nào? Năm nào đây" Lý Dương trong đầu điên cuồng gào thét.
"Tam Sinh Thạch. Thần khí. Bắt ta đi mượn Thần khí, hơn nữa mượn Đông Phương Minh Đế. Đông Phương Minh Đế là ai? Mượn thần khí a, có mấy người nguyện ý? Nể mặt Xi Vưu đại tôn. Ha ha, buồn cười. Đến bây giờ ta còn chưa từng gặp qua Xi Vưu đại tôn, càng không nói tới cùng người nói chuyện. Sao có thể gặp mặt đây?" Lý Dương rất u mê. Hắn không biết chủ nhân của Thất Thải Kiếp Vân chính là Xi Vưu, thần bí nhân cùng hắn nói chuyện cũng là Xi Vưu.
Bắc Minh Chi Hải, đến Ma Quân còn không nắm chắc vượt qua, hơn nữa trong đó còn có một vị yêu đế Côn bằng cực kỳ kinh khủng. Nói vậy chứ Côn Bằng yêu đế không có khả năng ở một mình, còn có không ít binh tướng, ta muốn vượt qua e là cực kỳ khó khăn.... cực kỳ khó khăn a, lão thiên à, chẳng lẽ ngươi thật sự có chủ tâm khiến ta không cách nào nhìn thấy Tuyết? Ngươi có chủ tâm như vậy sao?" Tiếng sáo của Lý Dương trầm thấp cực độ, rất mờ mịt, không có mục tiêu. Còn trong mắt Lý Dương đã có nước mắt.
Một ngày rồi lại một ngày, trong Nhân giới. Bất kể là khi nào, Lý Dương đều kiên trì, tất cả là bởi vì trong lòng Lý Dương có niềm tin cực mạnh, tìm được người mình yêu, cho dù ngàn vạn khó khăn, hắn cũng không buông tha.
Rốt cục phi thăng rồi! Hơn nữa trước đó chưa từng có trong lịch sử, hai mươi năm đã phi thăng, trong khi một trăm năm phi thăng đã là kỳ tích của người tu chân, hai mươi năm phi thăng, quả thực là chuyện không có khả năng, nhưng Lý Dương lại thành công.
Toàn bộ, tất cả các thứ, không phải là vì có thể sớm có ngày nhìn thấy Tuyết sao?
Nhưng rốt cục tới Ma giới lại càng làm mọi việc của Lý Dương trở nên gian nan, khó khăn ngày càng nhiều thêm.
Ma Vương cảnh giới! Muốn tu luyện tới Ma Vương cảnh giới, so với Lý Dương tu luyện tới lúc phi thăng gian nan hơn bao nhiêu lần? Nan đề này chỉ cần thời gian cũng đủ, dù gì thì cũng có thể hoàn thành. Trong ba nan đề cái này là đơn giản nhất. Mượn Thần khí Tam Sinh Thạch; vượt qua Bắc Minh Chi Hải. Hai việc này không phải có thời gian là làm được.
Cho dù luyện tới Ma Đế thì sao? Nếu Yêu Đế Côn Bằng sử dụng "Côn Bằng Thôn Phệ" Lý Dương đối phó được sao? Sự lợi hại của Côn Bằng, trong lục giới, ngoại trừ đại tôn các giới, còn lại không ai có thể nắm chắc đối phó. Cho dù được xưng chỉ dưới đại tôn - Tề Thiên đại thánh cũng không nắm chắc đối phó Côn Bằng. Có thể tưởng tượng sự lợi hại của Côn Bằng.
Khó!
Khó hơn lên trời. Không, so với lên trời còn khó hơn vô số lần
"Làm sao bây giờ? Ta rốt cuộc, tới cùng nên làm cái gì bây giờ? Phải làm gì bây giờ?" Lý Dương trong lòng giống như mê võng, rốt cuộc cũng không biết phải làm cái gì bây giở? Nan đề này thực sự quá khó khăn. Khó đến mức Lý Dương phải cảm thấy sợ hãi. Hắn không phải sợ hãi chính mình, hắn lo lắng Khương Tuyết, lo lắng Khương Tuyết không đợi được.
Lý Dương không biết Khương Tuyết đã trở thành môn hạ của Lê Sơn Lão Mẫu, trở thành chân truyền đệ tử. Không có khả năng xảy ra vấn đề gì. Nhưng Lý Dương không biết, bởi vậy hắn mới cảm thấy mông lung, hắn lo lắng, hắn sợ hãi, sợ hãi tới khi mình tới quỷ giới, Khương Tuyết đã chuyển thế. Hoặc là đã.... đã bị người khác giết chết!
"Tuyết!"
Tiếng sáo của Lý Dương đột nhiên trở nên uyển chuyển du dương....
Bởi vì Lý Dương nhớ lại quá khứ cùng với Tuyết, lần đầu tiên tương tụ. Hắn đang ở bệnh viện dưỡng thương. Khương Tuyết chiếu cố tới mình làm cuộc sống trở nên ấm áp. Hơn một năm trời, mỗi ngày đều gọi điện. Một năm như một ngày, mỗi ngày đều không gián đoạn gọi.
Lý Dương cũng chỉ có thể nhớ lại như vậy, ngoại trừ việc đó, không còn gì để nhớ thêm.
Hắn chỉ có thể nhớ lại những việc này.
"Còn có hy vọng, đúng, ta còn có hy vọng, mặc dù khó, nhưng còn chưa tới lúc tuyệt vọng, không phải không có hy vọng, chỉ là khó mà thôi. Khó tịnh không có nghĩa là không cách nào thành công. Chỉ cần có một tia hy vọng, ta phải tranh thủ. Ma Vương cảnh giới thì sao, ta trong vòng hai mươi năm tới thiên ma hậu kì đỉnh phong, chẳng lẽ đó không phải là kỳ tích sao? Tại sao ta không thể sáng tạo kỳ tích, mượn Tam Sinh Thạch rất khó, nhưng sao không đi mượn thử xem. Ai biết có thể thành công hay không?"
"Còn có vượt qua Bắc Minh Chi Hải, trong lịch sử trước đây Bắc Minh Chi Hải đã có người vượt qua rồi, ta cũng có thể vượt qua, mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn là có thể thành công, hơn nữa ra có Thanh Vân. Tốc độ cực nhanh, muốn bắt ta sẽ không thể dễ dàng như vậy. Hơn nữa ta sau này công lực tăng lên, tự nhiên càng thêm lợi hai, khống chế thanh vân càng thêm tốt, đối với Xuyên Vân Toa Vụ lãnh ngộ càng thêm cao, tốc độ tự nhiên nhanh hơn." Lý Dương tiếng sáo lớn dần lên
Từng đạo tiếng sáo thanh âm không ngừng vang lên, bất quá bị cấm chế của Hạng Vũ ngăn trở, không ngừng chấn động xung quanh thân thể Lý Dương, tiếng sáo của Lý Dương càng thêm kích động, phảng phất như thẳng tắp tăng lên.
"Chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần ta dùng tất cả năng lượng đuổi theo cầu, chỉ cần có một tia hy vọng, ta có thể thành công, bất kể là ai, chỉ cần cách trở hy vọng của ta, gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma." Lý Dương con mắt mở to, trong nháy măt, con mắt Lý Dương tỏa ra từng đạo thanh quang ra chung quanh. Trên trán Lý Dương một đạo màu xanh tia chớp ấn ký cũng chợt lóe lên rồi biến mất.
Kiên định!
Vô cùng kiên định!
Niềm tin của Lý Dương giờ phút này vô cùng kiên định. Bất kể như thế nào, hết thảy đều vì tìm kiếm Khương Tuyết mà nỗ lực, bất kể khó khăn trở ngại không ngăn được hắn, bất kể người nào đều không thể ngăn cản hắn. Trừ phi....... hắn chết!
Tiếng sáo ngừng lại, Bích Thủy sáo thu vào Tiểu Kiền Khôn Đại.
Hạng Vũ vừa nhìn Lý Dương tỉnh lại. Cởi bỏ cấm chế, Hạng Vũ nhìn Lý Dương giờ phút này, con mắt sáng ngời, hắn cảm nhận giờ khắc đó Lý Dương phảng phất giống như một thanh lợi kiếm, đặc biệt là ánh mắt, kiện định và ẩn hàm sát khí.
Hạng Vũ biết, người như vậy là tối kinh khủng, cũng rất dễ dàng thành công, phàm là người ở lục giới thành tựu truyền kỳ, mỗi người đều có tinh thần cực kỳ kiên định. Tín niệm kiên định đến mức cực đoan.
Đối với người như vậy, sử dụng Bi Sát, dùng tinh thần công kích đều không có hiệu quả, bởi những người này tinh thần của họ rất kiên định, tựa như bàn thạch.
"Bá Vương, ta nghĩ thông suốt rồi." Lý Dương mặc dù trên người tỏa ra hàn khí, nhưng hắn đối với thân nhân của mình, đối với huynh đệ, bạn tốt của mình vẫn như trước, tuyệt đối địa dụng tâm. Tìm Tuyết là chuyện của mình, đối với thân nhân huynh đệ của mình, Lý Dương cũng sẽ biết dụng tâm đối đãi.
"Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Nghĩ thông suốt là tốt rồi." Hạng Vũ rất cao hứng, đột nhiên. Hạng Vũ trừng mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương nghi hoặc cười hỏi: "Bá Vương, làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?"
"Tiểu tử ngươi tinh thần tu vi lại đề cao, trời ạ. Chẳng lẽ là ông trời chiếu cố cho ngươi sao?" Hạng Vũ sử dụng thần thức kiểm tra Lý Dương một chút, phát hiện tinh thần tu vi của Lý Dương tiến thên một bước, đạt tới Đại La Kim Tiên hậu kỳ, tương đương với Ma Soái hậu kỳ.
Lý Dương cười. Tinh thần đề cao, đó không phải là chuyện tốt ah? Tinh thần càng cao, tu luyện tốc độ lại càng nhanh. Thời gian đạt tới Ma Vương cảnh giới lại càng ngắn.
"Được rồi. Chúng ta mau mau tìm một nơi ở. Tất cả các huynh đệ của ta còn chờ một chỗ trú ngụ" Lý Dương bây giờ còn không dám cho Điền Cương và mọi người đi ra. Tất cả những người đó công lực còn tương đối thấp. Chỉ có thể đợi tìm được một địa phương an toàn, Lý Dương mới dám đem Điền Cương và mọi người ra.
"Đi thôi!"
Hạng Vũ gật đầu. Lập tức cùng Lý Dương hướng tới Phiêu Tuyết sơn mạch bay đi
Qua mấy lần hít thở, Lý Dương cùng Hạng Vũ đã tới Phiêu Tuyết sơn mạch.
"Lý Dương, tới Phiêu Tuyết sơn mạch rồi!" Hạng Vũ đột nhiên nói.
Lý Dương liếc mắt nhìn lại, quả nhiên, tuyết bay đầy trời. Phiêu Tuyết sơn mạch kết cấu kỳ lạ, hình thành một trận pháp tự nhiên đặc thù, khiến cho khí trời biến hóa. Chính vì kết cấu này của Phiêu Tuyết sơn mạch mà sơn mạch này quanh năm phủ tuyết.
"Vù vù..."
Lý Dương triển khai thần thức, tìm tòi một chút Phiêu Tuyết sơn mạch khu vực biên giới phía bắc, gần khu vực này có hơn mười vạn người tu ma, thiên ma kỳ trở lên có tới mấy ngàn.
Đột nhiên Lý Dương trong lòng hơi rung động, hắn phát hiện phía bắc bán biên, có một siêu cấp cao thủ, ma soái hậu kỳ cao thủ, ma soái hậu kỳ, tương đương Đại La Kim Tiên hậu kỳ. Lý Dương hôm nay là Thiên Ma hậu kỳ. Cho dù vận dụng đao phách, bi sát cùng với Phá Sơn Liệt Thiên, phỏng chừng cũng chỉ có thể đối phó với Ma Suất tiền kỳ.
Hơn nữa một khi đối thủ có hạ phẩm ma khí, đối phó sẽ khó khăn hơn, ma suất hậu kỳ, hơn nữa trên đỉnh núi còn có không ít ma tương cấp bậc cao thủ. Rất hiển nhiên vị siêu cấp đại lão này mình không đối phó nổi.
Có siêu cấp cao thủ chiến ngọn núi, hiển nhiên phải buông tha.
Lý Dương lập tức chú ý tới ngọn núi khác.
"Ân? Sao mỗi ngọn núi đều có người." Lý Dương nói.
Hạng Vũ cười lạnh nói: "Đương nhiên là thế, tên tiểu tử ngốc này, trong Ma Giới, ngươi thích cái gì, dù không phải của ngươi, chỉ cần thực lực của ngươi mạnh hơn đối phương, ngươi có thể đoạt lấy đồ vật đó. Ngươi sau đó chọn một địa phương. Lập tức động thủ khai thưởng."
Lý Dương cười, Ma giới thật sự là dứt khoát. Bát quá, hắn sớm có ý chiếm đoạt, tại ma giới, thực lực cường tự nhiên dễ dàng chiếm cứ. Cướp đoạt thành công, đó là thực lực triển hiện, là cường giả triển hiện.
Đó là một loại quang vinh!
"Phiêu Tuyết sơn mạch sau khi bổn Bá Vương điều tra, hiện tại có ba thế lực lớn, một là Nam Biên sơn mạch một vị cao thủ Ma Soái hậu kỳ. Một là Phiêu Tuyết sơn mạch Trung Ương có hai huynh đệ đều là Ma Soái trung kỳ. Còn lại đó là Bắc Biên sơn mạch, cũng là Ma Soái hậu kỳ. Ba thế lực lớn tạm thời không thể chạm vào. Bất quá, bổn Bá Vương sau khi tu luyện hai tháng, công lực khôi phục lại ma suất cảnh giới, đối phó với bọn họ cũng dễ như bóp chết xú trùng."
Hạng Vũ ngạo nghễ hãnh diện nói.
Lý Dương gật đầu, hắn đã lựa chọn một ngọn núi. Phiêu Tuyết sơn mạch vì quanh năm phủ tuyết, cơ hồ tất cả các ngọn núi đều bị tuyết trắng bao trùm.
"Tốt. Ta đã chọn được rồi, ngọn núi này ngoại trừ tam đại cao thủ ra là ngọn núi tốt nhất. Bất quá, cao thủ tựa hồ không nhiều, đến một ma soái cao thủ cũng khong có, tổng cộng có ba ma tướng, thiên ma cấp bậc cao thủ có hơn mười, công lực cực mạnh so với Giao long Xoa Ly cũng không sai biệt lắm!" Lý Dương tuyển sơn mạch này chủ yếu là bởi nó có một thác nước cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa dưới thác nước là thủy đàm màu xanh biếc, ở trên tuyết phong, cả tuyết phong đô giống như trình bích sắc.
"Được rồi, cảnh sắc rất tốt. Chúng ta trực tiếp tới là được." Hạng vũ đã phát hiện tuyết phong. Rất hài lòng, liền cùng Lý Dương bay về phía ngọn tuyết phong.
Sắp bắt đầu trận chiến đầu tiên, truyền kỳ của Lý Dương tại Ma giới đã sắp bắt đầu.
Tập 8: Phiêu tuyết
← Ch. 217 | Ch. 219 → |