Vay nóng Tinvay

Truyện:Thốn Mang - Chương 304

Thốn Mang
Trọn bộ 433 chương
Chương 304: Đông Phương Minh Đế hiện tung
0.00
(0 votes)


Chương (1-433)

Siêu sale Shopee


Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Cứ như thế, Linh Linh ở lại trong băng lâu. Nàng thật là thuần chân thành khiết, dễ dàng để mọi người rg lăng lâu vô cùng ưa thích nàng. Vô luận đạt tới Minh Đế hậu kì như Hồn Băng cũng phải tự thần vào bếp làm món ăn cho nàng.

Một ngày rồi lại một ngày qua, thoáng chốc đã qua nửa tháng.

Trong phòng Lý Dương

- Thuần chân?

Lý Dương nghĩ đến Linh Linh thoáng nở nụ cười, rồi khoanh chân ngồi trên giường an tĩnh tu luyện. Trong đầu nổi lên Ma Thần Lục Tuyệt. Lý Dương không biết sự mất tích của tiểu công chúa Đông Phương Minh Đế đế cung, nên cũng không thèm nghĩ đến việc Linh Linh chính là con gái của Thái Úc.

Thậm chí Lý Dương còn không biết Đông Phương Minh Đế có con gái.

Linh Linh chính là tiểu công chúa sao? Hồn Băng có phải là Minh Đế Thái Úc không? Nếu giả thiết là đúng, thì Linh Linh là công chúa, Hồn Băng là Đông Phương Minh Đế, làm sao mà họ lại không biết nhau được chứ? Hoặc giả Linh Linh không phải là tiểu công chúa, hoặc Hồn Băng không phải là Đông Phương Minh Đế.

Bất quá, Lý Dương không nghĩ đến vấn đề này, hắn chỉ chuyên tâm lo tu luyện Ma Thần Lục Tuyệt thôi.

Theo mức độ đề cao của tinh thần, Lý Dương hiểu được Ma Thần Lục Tuyệt ngày càng nhiều hơn, đặc biệt trong khi nhắm mắt tĩnh tu, Lý Dương thập phần dễ dàng nhớ lại cảm giác đặc thù ở hạch tâm cấm vực nơi hắn có được cảm giác như được ôm ấp trong vòng tay mẹ hiền. Với cảm giác như thế, tốc độ tham ngộ Ma Thần Lục Tuyệt càng ngày càng thêm nhanh hơn.

Ngồi yên một chỗ tu luyện, một cỗ khí tức lạnh như băng luôn luôn vờn quanh thân thể Lý Dương.

Lý Dương cứ tu luyện như vậy hết ngày này qua ngày khác, Điền Cương cũng không dám quấy rầy Lý Dương. Hắn cũng im lặng tu luyện. Khi vô sự thì làm quen dần với Tích Địa Ma Phủ. Còn lão bản băng lâu Hồn Băng từ khi có Linh Linh đến đây, rốt cuộc không mượn rượu tiêu sầu nữa, mà một mạch cùng với Linh Linh chơi đùa. Chỉ cần Linh Linh có yêu cầu gì hắn lập tức hết sức làm cho nàng thỏa mãn.

Linh Linh cũng vô cùng vui sướng, vô lo vô nghĩ.

Ở lầu ba trên băng lâu, bên trong lan can, Linh Linh đang ngồi dựa xéo người vào thành lan can, nhìn xuống đường phố phía dưới. Hồn Băng đứng ở một bên, hiền lành nhìn Linh Linh, không thể kìm chế bản thân miên man nghĩ về những hồi ức xa xưa.

Trước khi Bắc Minh hải xuất hiện, cả Minh giới và Quỉ Giới chỉ là một thể. Khi đó cũng có một cảnh tượng y như bây giờ, một cô gái xinh đẹp nhìn ra bên ngoài, hắn cũng lẳng lặng ngồi một bên ngắm cô.

- Nhan Vũ

Hồn Băng trong lòng thầm thì, đột nhiên...

- Hồn Băng thúc thúc!

Linh Linh đột nhiên quay đầu lại nói, Hồn Băng nhất thời tỉnh lại, trấn tĩnh một chút, rồi mỉm cười với Linh Linh:

- Linh Linh có gì thế?

Linh Linh nhìn Hồn Băng, ánh mắt tinh anh nhìn chăm chăm vào Hồn Băng, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói:

- Thúc thúc, ngươi thật là tốt, ngoại trừ cha ta và mấy vị mẫu thân, ngươi là người đối xử với ta tốt nhất.

Hồn Băng cười nói:

- Ta biết cha ngươi, nên đối xử với ngươi tốt thì cũng bình thường thôi. Hơn nữa ngươi rất ngoan, ai cũng thích ngươi cả.

Hồn Băng mỉm cười tán dương nàng.

Linh Linh vừa nghe qua, nhất thời hơi thẹn thùng, nhưng khi nghe Hồn Băng tán dương thì nàng cũng rất cao hứng, đột nhiên Linh Linh tò mò hỏi:

- Hồn Băng tthúc thúc, ngươi nói ngươi biết cha ta hả, ngươi biết cha ta lúc nào chứ? Cha ta thực ra rất ít khi ra khỏi nhà mà?

Đột nhiên Linh Linh nhảy lên, hai mắt sáng lên:

- Ha ha, Hồn Băng thúc thúc, ta biết rồi, ngươi khẳng định không biết cha ta, ngươi gạt ta phải không?

Linh Linh có vẻ rất tự tin.

Hồn Băng cũng không giải thích mà hỏi lại:

- Sao cơ? Ngươi nói ta không biết cha ngươi, ngươi làm sao lại phán đoán như thế?

Linh Linh tự tin nói:

- Trước tới nay ta không rời khỏi nhà, mà trước giờ cũng chưa gặp ngươi bao giờ. Cùng một đạo lý như thế, ngươi cũng không thể gặp ta. Như thế ngươi căn bản không thể biết ta được. Dù ngươi có biết cha ta, nhưng ngươi không thể biết ta là con của cha. Nói như thế, trước giờ ngươi chưa gặp cha ta.

- Thông minh!

Hồn Băng cười nói

Hồn Băng đã không biết Linh Linh, tự nhiên không biết Linh Linh là con gái của ai.

- Hi hì, mới thông minh một chút thôi. Bất quá, Hồn Băng thúc thúc luôn luôn đối xử rất tốt với ta, ngươi không biết cha ta cũng chẳng có vấn đề gì. A.. thật đẹp.

Linh Linh đột nhiên quay đầu hướng về phía ngoài lan can, trong mắt đầy vẻ hưng phấn.

Hồn Băng trong lòng thầm nghĩ "Ta không biết ngươi? Ngươi quên mất một việc. Để biết một người không cần phải gặp mặt mà có thể dùng thần thức. Với thần thức của ta, trong nháy mắt có thể quét ngang toàn bộ Minh giới, biết ngươi là ai là một việc rất dễ dàng. Ai, thật ta không nỡ xuống tay với ngươi. Nhan Vũ, nàng rất giống ngươi."

- Hồn Băng thúc thúc, sáng quá, ngươi xem kìa, có rất nhiều hoa. Hoa ở đây còn đẹp hơn nhà ta. Nhà ta chỉ có hoa mai, ngoài hoa mai chỉ có hoa mai thôi.

Linh Linh đột nhiên quay đầu nói với Hồn Băng.

Hồn Băng nói với Linh Linh:

- Hôm này là Vạn Hoa Tiết ở Vũ Loan Thành. Cứ một trăm năm một lần, mọi người đem vô số loại hoa tụ tập ở quảng trường trung thâm. Vô số người đến xem. Phong tục này xuất hiện trước cả khi có Bắc Minh hải nữa.

Linh Linh rùng mình:

- Xuất hiện Bắc Minh hải? Từ khi ta biết chuyện đến nay, Bắc Minh hải đã có từ lâu. Ngươi nói Bắc Minh hải xuất hiện từ lúc nào thế?

Linh Linh có vẻ rất nghi hoặc.

- Rất lâu rồi, sự tình xảy ra rất lâu rồi. Ngươi sinh ra sau khi Bắc Minh hải xuất hiện, đương nhiên ngươi không biết những sự việc đó. Năm đó, Minh giới và Quỉ Giới chỉ là một thể thôi.

Hồn Băng thở dài một hơi.

Minh giới, Quỉ Giới là một.

Hồn Băng trong lòng cũng thầm than "Sự việc này xảy ra lâu lắm rồi, cũng không nhớ được là bao nhiêu năm nữa. Ha ha, có lẽ Quỉ Đế Băng Hồn này đã sống như một cái thây biết đi chừng đó năm, cuộc sống thật vô nghĩa."

- Mặc kệ Bắc Minh hải là cái gì, ta chỉ thích Van Hoa Tiết thôi. Thật đẹp quá. Được rồi, để ta đi kêu đại ca ca đi chơi.

Linh Linh nhãn tình sáng lên, liền nghĩ tới Lý Dương rồi nhảy xuống lầu hai.

Lúc này, Lý Dương đang tu luyện.

- Mộc Dịch đại ca, Mộc Dịch đại ca.

Linh Linh mở cửa phòng Lý Dương, xông vào phòng, hồn nhiên chẳng biết đang quấy rầy người khác đang tu luyện là một sự vô phép rất lớn, phải nói là quá vô lễ. Còn có thể bị cho là tâm địa hiểm ác.

Lý Dương hơi cau mày, mở mắt ra.

Sao mà có người không đợi mình cho phép tự tiện mở cửa vào phòng quấy rầy khi mình đang tu luyện, may mắn là tâm thần tu vi của Lý Dương rất cao, vượt qua cả công lực tu vi, nên có thể dễ dàng đình chỉ tu luyện.

- Mộc Dịch ca ca, đi thôi. Vũ Loan thành hôm nay có Vạn Hoa Tiết, chúng ta đến xem đi. Đẹp lắm dó. Ta mới nhìn từ xa mà đã thấy vô số các loài hoa ngợp cả mắt, có nhiều loài hoa trước nay chưa từng thấy, đẹp lắm.

Linh Linh đứng trước mặt Lý Dương vô cùng hưng phấn nói, mắt lóe ra vô số tia hưng phấn.

Thấy Linh Linh như thế, Lý Dương cũng không đành lòng trách nàng.

- Mộc Dịch đại ca, ngươi đi xem với ta nhé?

Linh Linh nhìn Lý Dương với ánh mắt kì vọng.

- Linh Linh ta đang tu luyện mà.

Lý Dương bất lực nói.

Linh Linh vừa rồi đang hưng phấn nhiệt tình nhất thời xìu xuống, trong lòng thầm nghĩ "À, ta và Mộc Dịch ca ca mới gặp qua vài lần mà thôi, hơn nữa Mộc Dịch ca ca và ta cũng không có quan hệ gì, ta lại đòi hắn theo ta đi ra ngoài chơi như vậy, hắn cự tuyệt ta cũng là bình thường thôi. Xem ra là ta sai rồi, Mộc Dịch ca ca cũng không thích ta.

- Mộc Dịch ca ca, xin lỗi, ta đi đây...

Linh Linh nói rồi, vẻ mặt hơi mếu máo rời khỏi phòng Lý Dương.

Thấy mặt Linh Linh như vậy, Lý Dương không khỏi bất lực, Linh Linh trong lòng nghĩ gì, đều thể hiện lên trên mặt cả. Lý Dương biết lúc này Linh Linh đang suy nghĩ gì, lúc này liền rời khỏi giường, gọi Linh Linh lại:

- Linh Linh, chúng ta đi!

Linh Linh xoay người nhìn Lý Dương, không khỏi rùng mình:

- Đi đâu?

- Không phải Vạn Hoa Tiết sao? Chúng ta đi xem hoa mà.

Lý Dương cười nói, hắn không đành lòng để cho cô gái công lực cao mà thuần chân như hài đồng này thương tâm.

Linh Linh vừa nghe xong, nhất thời nhãn tình sáng lên, đột nhiên hưng phấn vọt tới:

- Hay quá, Mộc Dịch ca ca, chúng ta đi.

Nói rồi ôm cánh tay Lý Dương, cứ thế lôi kéo Lý Dương ra ngoài băng lâu.

Cả quảng trường, vô số các loại hoa, cơ hồ đại bộ phận trước nay Lý Dương chưa hề biết, thiên hình vạn trạng, vô số các loại hoa đủ mọi màu sắc, mọi thứ làm cho Linh Linh hưng phấn gần chết.

- Một đóa hoa lớn quá, còn lớn hơn khuôn mặt của ta, đẹp quá

Linh Linh vỗ tay hưng phấn nói, đột nhiên Linh Linh nhìn về phía một đóa hoa màu tím nhạt hòa với màu vàng, lập tức chạy nhanh chạy xem, làm Lý Dương đang đứng một bên cũng bị lôi kéo theo.

- Mộc Dịch ca ca, hoa này có phải là rất đẹp không, quá đẹp.

Linh Linh chỉ vào đoa hoa nói với Lý Dương.

Lý Dương mỉm cười gật đầu, đối với hoa này, Lý Dương chỉ là thích xem mà thôi, trong lòng cũng không có chút ba động nào, nhưng đối với Linh Linh, Lý Dương có sự quan tâm như với một Tiểu muội muội.

Suốt một ngày.

Buổi tối về, Linh Linh vô cùng hài lòng, nắm tay Lý Dương đi về hướng băng lâu, Lý Dương chỉ cười cười giống như một đại ca ca đi bên cạnh Linh Linh.

- Cám ơn Mộc Dịch ca ca.

Trong Băng lâu, Linh Linh quay về Lý Dương ngọt ngào nói, Lý Dương gật gật đầu, nói:

- Nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngươi cũng chơi một ngày rồi.

Linh Linh nghe lời gật đầu, lập tức về phòng mình ở lầu ba, còn Lý Dương thấy Linh Linh tiến vào phòng rồi, lúc này mới trở lại phòng mình.

- Hô!

Linh Linh thân hình đột nhiên xuất hiện đại sảnh lầu một.

- Mộc Dịch ca ca theo ta cả ngày, ta cần phải cảm tạ hắn, ân, nên làm cái gì bây giờ cho tốt đây?

Linh Linh ngồi trên bàn ở đại sảnh nhíu mày suy nghĩ. Lúc này, Linh Linh đi vào phòng bếp.

- Ai, có rồi!

Linh Linh hưng phấn nhảy dựng lên, đột nhiên xông vào phòng bếp.

Ngày hôm sau.

Lý Dương và Điền Cương một trước một sau từ lầu hai đi xuống.

- Sư huynh, ngày hôm qua bồi tiếp cô gái gọi là Linh Linh cả ngày, có phải là mệt chết đi không? Lúc trước trên địa cầu, rất nhiều người nói chơi với nữ hài tử mệt nhất, ta xem ngươi bồi tiếp Linh Linh xem hoa cũng vậy hả?

Điền Cương nhìn Lý Dương cười nói.

Lý Dương lắc đầu cười:

- Ngươi đó, không có một ngày đứng đắn. Linh Linh là một tiểu cô nương rất lém lỉnh. Đi thôi, chúng ta đi uống hai chén rồi nói tiếp.

Nói rồi, Lý Dương tùy tiện kiếm một bàn cùng Điền Cương ngồi xuống.

- Mộc Dịch ca ca!

Thanh âm Linh Linh đột nhiên vang lên, Lý Dương lúc này hướng về phía thanh âm nhìn lại, chính là phòng bếp.

Cửa phòng bếp, với vẻ mặt đắc ý Linh Linh đang cười hì hì nhìn Lý Dương, Linh Linh trên mặt dính mấy vết lấm, trong tay nàng đang cầm một cái tô.

- Linh Linh, ngươi không ở phòng mình, chạy đến phòng bếp làm gì?

Lý Dương không khỏi tò mò, Linh Linh này tốt xấu cũng là Minh Quân hậu kỳ cao thủ, như thế nào lại có bộ dạng như thế kia? Tùy tiện vận một chút Quỷ Minh lực, liền có thể thanh trừ vết bẩn mà.

Linh Linh cầm cái bát chạy đến trước mặt Lý Dương, đặt cái bát lên trên bàn Lý Dương.

- Mộc Dịch ca ca, cái này là ta khổ cực suốt một đêm mới nấu xong " Thất Bảo thang" đó. Hì hì, thế nào, ngon không, lần đầu tiên ta vào bếp, đã nấu ngon như vậy, hì hì.

Linh Linh hưng phấn nói.

Trên thực tế, đây là Linh Linh nấu đến bát thứ sáu rồi, năm bát trước thoạt nhìn không thể chấp nhận được, bát thứ sáu ít nhất nhìn qua cũng không tệ.

"Làm một đêm?" Lý Dương trong lòng rùng mình, rồi cảm động, nhận cái bát, uống một hơi lớn, thoáng cái đã uống hết một phần ba, Linh Linh mở to hai mắt nhìn Lý Dương.

- Mộc Dịch ca ca, thế nào?

Linh Linh vội vàng hỏi.

- Tốt lắm, rất ngon, thật khỏe người.

Lý Dương mặc dù cảm thấy trong cơ thể đang quay cuồng, bụng sôi sùng sục, nhưng trên mặt vẫn có vẻ rất hưng phấn.

Linh Linh lập tức hưng phấn lên:

- Thật không? Ta quả thật là thiên tài, Mộc Dịch ca ca, để cho ta thử nhé.

Nói rồi Linh Linh cũng tính uống một hơi, nhưng tay Lý Dương nhất thời biến thành ảo ảnh, cầm bát canh kia uống sạch.

- Xoẹt xoẹt...

Trong cơ thể cửu vị chân hỏa cổ động, trong nháy mắt đốt "thang" này hóa thành hư vô. Dùng cửu vị chân hỏa để làm sự tình như vậy, phỏng chừng lịch sử lục giới cũng là một sự hiếm thấy, Lý Dương nhìn Linh Linh cười nói:

- Uống ngon lắm, ta không tự kìm chế được uống hết rồi.

Linh Linh một trề môi:

- Ô, ngay cả một miếng cuối cùng cũng không có.

Rồi vừa cười vừa nói:

- Chỉ cần Mộc Dịch ca ca uống là tốt rồi, hì hì, ngày mai ta sẽ giúp Mộc Dịch ca ca nấu Ngao thang, chà, tay ta sao dơ vậy?

Lúc này Linh Linh mới phát hiện mình trên tay trên mặt dính nhọ, lập tức dùng Quỷ Minh lực tiêu trừ hoàn toàn mấy vết dơ.

Lý Dương cười nhìn Linh Linh, đột nhiên...

- Tiểu tử, Đông Phương Minh Đế đã trở về, đang cách Vũ Loan thành tám trăm ngàn dặm.

Một đạo thanh âm truyền vào óc Lý Dương, Lý Dương lúc này đột nhiên đứng lên, hắn biết thanh âm đó là Hồn Băng truyền đến, Lý Dương trong lòng có dự cảm.

Tin tức này là thật.

Lúc này hắn dùng thần thức tản ra, thần thức Lý Dương thoáng cái liền phát hiện ra ở tám ngàn dặm trên trời cao, quả thật có Minh Đế hậu kỳ cao thủ, nhưng lại là hai người, nghe hai người nói chuyện, trong đó một người quả thật là Đông Phương Minh Đế.

- Sư đệ, theo ta đi thôi!

Lý Dương lúc này quay về Điền Cương nói, rồi quay lại Linh Linh đang kinh ngạc một bên cười nói:

- Linh Linh, sau này khi Mộc Dịch ca ca có thời gian sẽ tới Minh giới gặp ngươi, bây giờ có sự tình trọng yếu cần làm.

Lý Dương cũng không kịp nhiều lời, lúc này cùng Điền Cương hóa thành lưỡng đạo lưu quang, ra khỏi băng lâu.

Tập 10: Tam Sanh Thạch


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-433)