← Ch.01 | Ch.03 → |
Đường Mật vừa đổ nước vào chậu gỗ vừa lẩm bẩm: "Hà, đến nước máy cũng không có cơ chứ."
"Nước máy là nước gì?" Bạch Chỉ Vi đang ngồi rửa mặt cạnh đó hỏi.
"À, là một loại nước ở quê ta, kỳ thật là trực tiếp dùng ống dẫn nước vào phòng, tiện lắm."
"Thế hả, nghe cũng không tệ. Đúng rồi Đường Mật, quê ngươi ở đâu?"
Đường Mật sững người, ngoái sang nhìn Bạch Chỉ Vi, hóa ra đối phương cũng đang nhìn nó. Bạch Chỉ Vi rõ ràng chỉ là một cô bé mười hai, mười ba tuổi đầu, ở thế giới của Đường Mật, độ tuổi ấy bất quá mới học lớp năm, lớp sáu hoặc hết cấp một nhưng cô bé lại toát lên khí chất thiếu nữ trong trẻo, ánh mắt trong ngần nhìn nó khiến lòng nó run lên, đột nhiên có cảm giác làm bạn được với cô bé. Nó hỏi dò: "Ừ, ta gọi ngươi là Chỉ Vi nhé? Chúng ta tuy mới quen nhau hai ngày, cũng coi là bằng hữu."
Bạch Chỉ Vi đâu ngờ Đường Mật đột nhiên đổi chủ đề nên hơi sững lại rồi đáp: "Tự nhiên, có điều từ lúc ta bé đã không có ai thích làm bằng hữu, ai cũng bảo ta nói năng độc địa, tính tình khó ưa."
Đúng vậy, Đường Mật vẫn nhớ ngày đầu tiên được đưa đến Ngự Kiếm đường, mười hai kiếm đồng rút thăm phân tổ, nó rút được thẻ trúc chữ Bính, tìm quanh quẩn thấy ngay một nữ đồng mặc áo đỏ rực tay cùng cầm thẻ trúc tương tự, đang nói với một nam đồng mặc áo màu chàm: "À, ta biết rồi, ngươi là Trương Úy không qua nổi kì thi thứ nhất hai năm trước, nghe nói trăm năm nay Thục Sơn chúng ta mới có kẻ tệ như thế." Giọng nói nhạt nhẽo thản nhiên, nhưng lại như đang ném phi đao, phát nào cũng cắm vào tử huyệt, quyết dồn Trương Úy vào cảnh thổ huyết vong mạng. Đường Mật thầm than cô bé độc mồm độc miệng quá, nhìn kĩ thì dáng vẻ Bạch Chỉ Vi nhu nhược, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt phượng khẽ ngước lên, mày lá liễu buông dài hài hòa với gương mặt trái xoan, rõ ra dáng thiếu nữ. Nhìn sang Trương Úy trăm năm có một kia, lúc đó đứng như phỗng sành, ngượng ngùng không thốt lên lời.
Đường Mật lắc đầu, trẻ con đúng là trẻ con, không hiểu được dạo lý xử sự, may mà nó trông bề ngoài còn bé hơn hai đứa kia, kỳ thật đã hơn hai mươi rồi, hiểu rõ đạo cư xử, vội bước lên làm dịu bớt tình hình.
Vốn nó cho rằng Bạch Chỉ Vi không biết bản thân có khả năng đả kích người khác một cách vô hình, giờ nghe cô bé tự nói ra, đột nhiên nó cảm thấy cô bé có mấy phần đáng yêu. Có lẽ ở trong thế giới cũ, ngày nào nó cũng chìm đắm trong các kiểu quan hệ vi diệu, đã thấy quá nhiều giả dối nên giờ đâm ưa thích tính cách thẳng thắn của tuổi thiếu niên này. Nó mỉm cười: "Nói năng độc địa còn hơn kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tính tình khó ưa còn hơn kẻ đến đâu cũng thơn thớt lấy lòng, ta lại thấy thế không có gì quan trọng, ngươi đồng ý kết giao vị bằng hữu này chăng?"
Câu nói này khiến Bạch Chỉ Vi buộc phải quan sát Đường Mật thật kỹ, gương mặt nó mịn màng hợp cùng cặp mắt to tròn lấp lánh, rành rành là trẻ con, vì sao trong mắt lại có linh khí như thế, lúc nói năng cũng đượm phong cách người lớn. Bất giác lòng cô bé máy động, cảm giác đứa bé trước mắt có thể kết bạn được, liền mỉm cười: "Tất nhiên, từ lúc chúng ta ở cùng một tổ đã là bằng hữu rồi."
Đường Mật cũng cười, đôi chân mày dài rung rung, mắt sáng hẳn lên, nói rất thành thực: "Hay quá, cho ngươi biết, quê ta không phải trên thế giới này, ở đây rất giống thế giới cổ đại của chúng ta, nhưng không giống hệt. Thành thử ta không hiểu tí gì phong vật nhân tình nơi này, sau này ngươi nên giảng giải cho ra, đừng để người khác coi ta là đồ ngốc."
Bạch Chỉ Vi chớp mắt kinh ngạc, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Được thôi. Nhưng ngươi đến thế giới này bằng cách nào?"
Đường Mật thấy đối phương không kinh ngạc đến mức buột thành tiếng, biết ngay mình không nhìn nhầm người, thở phào một hơi đáp: "Ta không rõ việc này, đấy cùng là một nguyên nhân khiến ta ở lại đây. Tất phải hiểu rõ vì sao đến được rồi mới biết cách trở về. Chưa chừng lúc đó cần ngươi giúp."
"Giúp được tất nhiên ta sẽ giúp, có điều ta không bao giờ làm việc gì vượt ngoài khả năng, xưa nay ta chỉ giúp người khác những việc đơn giản."
"Yên tâm, ta không phải loại người đi làm khó người khác." Đường Mật nói, lòng thầm than Bạch Chỉ Vi quả nhiên lạnh lùng, bản thân nó có thích hợp làm bạn với cô bé không? Nhưng bản thân nó đột nhiên vì nguyên nhân gì đó từ thế kỉ hai mốt quay về thời đại này, cũng không hiểu vì nguyên do gì mà biến thành bộ dạng một đứa bé hơn mười tuổi? Nó thật sự cần tìm một người có thể đỡ đần mình, trước mắt chỉ có Bạch Chỉ Vi tương đối chín chắn là thích hợp, quyết không thể nhờ đến thằng nhóc đần độn Trương Úy kia.
Đang nghĩ đến Trương Úy thì đầu thằng bé đã thò ra: "Hai vị tiểu thư đừng có rửa mặt lâu thế chứ, mau lên được không, chậm tí nữa thì không còn thời gian ăn cơm đâu, lẽ nào định ôm bụng rỗng lên núi."
Vốn Bạch Chỉ Vi còn nghi ngờ nhưng thấy trong sân chỉ còn lại ba đứa, biết ngay không còn sớm nữa, đành cho qua. Đường Mật lắc đầu chán nản, quả nhiên không cắt đuôi được thằng ngốc này, kế hoạch đuổi nó đi sáng này coi như uổng phí. Nó đặt cái chậu gỗ xuống đất rồi bảo: "Ta rửa mặt xong rồi, ngươi cõng ta đi."
"Hả? Cõng từ bây giờ ư? Ta tưởng chỉ cõng ngươi lên núi thôi chứ." Trương Úy có vẻ lúng túng.
"Tự nhiên, hai ngày nay luyện tập vất vả, ta không đi nổi nửa bước nữa, để giúp ngươi không bị trừ điểm, ban nãy ta cố gượng nửa ngụm chân khí ra giếng rửa mặt, giờ thở cũng vất vả. Không cõng thì hôm nay ba chúng ta cùng nghỉ ngơi." Đường Mật hình như nói rất thật lòng. Chẳng hiểu sao, nó biết rõ Trương Úy là đứa trẻ hiền lành hết mức nhưng vừa thấy mặt thằng bé là lại nảy ra xung động muốn bắt nạt. Lương tâm nó nhận ra rằng mình làm người thật tệ, bắt nạt cả trẻ con nhưng mệnh lệnh bắt nạt Trương Úy như thể đã mọc rễ trong óc, có cơ hội là xuất hiện phản xạ có điều kiện.
"Thôi, không cần nói nữa, lên đi." Trương Úy quay người lại, hàm ý bảo Đường Mật trèo lên lưng.
Đường Mật lau bàn tay ướt nhẹp vào tay áo, leo thẳng lên lưng Trương Úy. Hóa ra tấm lưng thằng bé rất vững vàng, lúc đi đường hơi thở vẫn bình thường, hình như công phu hạ bàn rất thâm hậu, xem ra là kết quả của mỗi ngày khổ luyện mới có. Chà, một đứa bé cần mẫn như thế, sao tư chất lại tệ đến vậy, hai năm liền không qua nổi kỳ thi thứ nhất, ông trời thật không công bằng.
Kỳ thật từ hôm mới gặp, Đường Mật không hề có ý muốn ép Trương Úy rời tổ, tuy nhiên lúc đó nó được cho biết quy tắc của Ngự Kiếm đường là thành tích xử sự hàng ngày và thành tích luyện tập đều phân chia theo tổ, mục đích là giúp các kiếm đồng đoàn kết hợp tác. Diễn đạt cách khác là *** một con chuột có thể làm hỏng cả bát cháo. Ví như Trương Úy này, nếu chung tổ với nó thì thành tích xử sự không cần lo lắng nữa. Trương Úy không bao giờ đi ngủ muộn, sáng sớm đã thức dậy, không hay trò chuyện trong lúc luyện tập, thậm chí còn đốc thúc cả bạn cùng tổ chăm chỉ học tập để tiến bộ. Nhưng xử sự chỉ chiếm hai phần trong thành tích sau cùng, hai phần là thành tích luyện tập. Nói đến thành tích này, Trương Úy quả thật "xuất sắc", đồn rằng hai năm trước, tổ của nó vì bị nó liên lụy mà thành tích luyện tập cực tệ, nếu không vì sáu phần thành tích sau cùng là do biểu hiện của cá nhân tại kỳ điện thí thì e rằng họ đã phải cùng nó chịu nỗi ô danh suốt hai năm vừa qua.
Ban đầu Đường Mật cũng không thấy việc đó có gì ghê gớm, nó không định tranh thủ kỳ ngũ đại điện thí để bái làm môn hạ của tông nào đó, dù sao thì chỉ cần ở lại Thục Sơn ăn nhờ uống gửi đến năm mười lăm rồi tìm cách quay về thế giới cũ là xong. Dẫu trong năm năm này không tìm được cách trở về, tốt xấu gì nó cũng học được đôi điều từ Thục Sơn để sống được trong thế giới này, dù bị tống xuống núi cũng không đến nỗi chết đói. Đối với nó, ngũ đại điện thí chỉ là qua thì may mắn, không qua là do số mệnh.
Ai ngờ thằng bé Trương Úy này lại không để nó được ăn nhờ uống gửi.
Ngày đầu tiên học binh pháo, Diêm điện phán không giảng dạy gì, cho mỗi tổ một cuốn "Binh sách". Đường Mật không sợ gì đọc sách, từ bé nó đã nhớ dai, mỗi lần thi cử đều tận tối hôm trước mới học bài. Nhưng lần này mở ra liền trố mắt, nó không đọc được nửa chữ, hình như loại chữ này giống với chữ Hán, thi thoảng nó mới thấy vài ba chữ quen quen, có điều đại đa số phức tạp hơn nhiều, đành vậy, không đọc được thì ngủ.
"Này, Đường Mật, những thứ này ta học rồi, có cần ta giúp không?" Hình như Trương Úy phát hiện Đường Mật định lười nhác, liền tỏ vẻ nhiệt tình.
"Hay quá, ngươi giúp ta che tầm nhìn của Diêm điện phán, ta ngủ một chốc." Đường Mật đáp, thầm nhủ trẻ con lại thích nhúng mũi vào chuyện người khác, ta không biết chữ thì ngươi giúp cái gì, dựa vào ngươi mà học thì cả hai đều xấu mặt mất thôi.
Lúc sau, ba đứa ngồi vòng tròn dưới nên Trí Mộc điện, tiết trời chưa ấm nhưng nền gạch trải chiếu cỏ rất dày, cách mấy bước lại đặt một chậu than đỏ lửa. Tiếng các kiếm đồng đọc sách vang rền bên tai, quả thật ấp áp vô cùng, rất dễ chìm vào giấc ngủ.
"Này, đừng ngủ, chốc nữa Diêm điện phán sẽ hỏi, này này." Trương Úy không hiểu thế nào là tốt xấu, giật giật tay áo Đường Mật.
Đường Mật bức mình, ngẩng mặt lên bực bội: "Đại ca, ta học, ta học đây."
Thằng nhóc Trương Úy này bức Đường Mật đọc sách đã đành, đến lúc Diêm điện phán hỏi, nó lại là người đầu tiên giơ tay trả lời. Đường Mật trợn con mắt trắng dã nhìn nó, đúng là trẻ con chỉ thích danh hão, đã ở Thục Sơn rồi mà còn không biết cách bớt thể hiện mình đi.
Diêm điện phán là nam tử chừng ba mươi tuổi, tướng mạo ôn hòa, mỉm cười với Trương Úy: "Trương Úy, ta biết con thuộc Binh sách rồi, chi bằng để bạn cùng tổ con thử đi. Bạch Chỉ Vi, có đọc được bốn mươi dòng đầu không?"
Bạch Chỉ Vi thoáng nghĩ, cặp môi đỏ khẽ hé, thong thả đọc. Đường Mật liếc Diêm điện phán, mặt ông ta thoáng nét cười, nó biết Bạch Chỉ Vi không đọc sai. Đợi khi cô bé ngừng lại, Diêm điện phán quả nhiên bảo: "Được lắm, không sai chữ nào, đọc rất thong thả, dù không hiểu ý nghĩa nhưng thế là con có trí nhớ tốt lắm rồi. Đường Mật, câu đầu tiên, con giải thích thế nào?"
Đường Mật sởn gai ốc, trừng mắt nhìn Trương Úy, đồ con nít, chính ngươi tự hút hỏa lực về cho tổ. Nó hết cách, đành đáp liều: "Thưa điện phán, Đường Mật không hiểu, cho rằng câu này chẳng có ý gì."
Diêm điện phán không hề tỏ ra bực mình: "Kỳ thật câu đầu tiên này là thừa, sau này các con còn phải đọc nhiều sách, việc đầu tiên cần làm là loại bỏ những thứ thừa thãi."
Đường Mật tỉnh người, thầm nhủ anh hùng quả có cùng ý kiến, đột nhiên cảm giác Diêm điện phán càng nhìn càng anh tuấn: mặc trường bào màu lam, thắt lưng bằng tơ đỏ có tua rua, tà áo rộng tạo nên khí thế muốn cưỡi gió bay đi, tạo cho tướng mạo bình hòa thêm ba phần tiêu dao.
"Chúng ta đi sâu vào từ câu thứ hai, ai biết ý nghĩa câu này?"
Chết tiệt, Trương Úy lại giơ tay, Đường Mật nhân lúc tay thằng bé chưa giơ cao liền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kéo xuống.
"Ngươi làm gì đấy?" Trương Úy hạ giọng, ngữ khí hơi bực mình.
"Trương Úy, nể mặt người khác chút đi, ngươi thế này có khác gì coi người khác ngu xuẩn hết cả." Đường Mật hạ giọng, mắng thầm không hiểu tên cuồng trả lời này có kéo cả tổ xuống nước không.
Chỉ là Trương Úy bị ngăn lần đó chứ không ngăn được lần tiếp, cứ vậy tiếp diễn trong giờ học binh pháp, pháp thuật, thảo dược... Đường Mật và Bạch Chỉ Vi buộc phải dốc hết tinh thần học tập, tổ của hai đứa lúc nào cũng có thể bị gọi dậy trả lời.
Chật vật qua được hai ngày, đến sáng nay Đường Mật mới quyết định dù thế nào cũng phải tống khứ Trương Úy đi.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |