Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 38

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 38: Nam tử mà Chỉ Vi thích (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sử Tam Nhi kỳ thật có một cái tên, ba chữ Sử Tam Thuận đọc lên cũng khá có khí thế. Hơn nữa có tên, hàm ý y thuộc nhóm vài đứa biết chữ trong số con cái các nhà bán đậu hũ ở làng Tứ Phương, huyện An Hưng, ít nhất cũng hơn hẳn Vương Nhị sống sát nhà. Nhớ đến Vương Nhị, y lại buồn cười, nam nhi sống đến ba mươi mấy tuổi đầu mà không có tên, bị người ta gọi là Tiểu Nhị, hèn gì đến giờ gã vẫn chưa cưới được vợ.

Nhưng hiện tại y thích được gọi là Sử Tam Nhi, đương nhiên hay nhất vẫn gọi là Sử tam thiếu, như thế phần nào khiến y cảm thấy bản thân giống với thần tượng Tiêu thập nhị thiếu. Tiêu thập nhị thiếu là ai? Kẻ hỏi câu đó nhất định chưa từng đến sòng bạc Ngân Câu, ít nhất mấy ngày gần đây cũng không đến, bằng không sao lại không biết Tiêu thập nhị thiếu đột nhiên xuất hiện tại đó như thiên thần giáng lâm?

Sử Tam Nhi vẫn nhớ hôm đó y nhân lúc cha mẹ không để ý, lén ra ngoài tìm Phương Hóa và Lý Tế cùng làng đến đánh Lý Nhị Cẩu ở làng An Khánh. Nguyên nhân vì mấy hôm trước Lý Nhị Cẩu dám ngang nhiên trêu cợt đóa hoa của làng Tứ Phương, cô cháu gái Thường Ngọc của Thường lão đầu xem bói. Việc này, nói theo kiểu sách vở Khổng Phu Tử mà Sử Tam Nhi vẫn bị cha mẹ bức bách phải đọc, là "Muốn nhịn cũng không thể được nữa." Cô nương Thường Ngọc năm nay mười bốn, là giấc mộng của mọi thiếu niên cùng tuổi Sử Tam Nhi, còn Lý Nhị Cẩu mặt rỗ chằng rỗ chịt mà cũng dám động tới hả? Lý Nhị Cẩu ngươi là cái thá gì? Dù cho mọi tiệm bán thịt trong huyện An Hưng đều do Lý gia nhà ngươi mở thì theo lời Khổng Phu Tử cũng chỉ là "hạng đồ phu" mà thôi. Sử Tam Nhi nghĩ thế, càng thêm phẫn uất.

Y mang tâm trạng đó rời nhà, thấy ngay Vương Nhị đang ngồi trên con đường lát đá xanh chạy qua cửa, cầm hai đồng tiền vừa so sánh vừa cười ngây ngô. Sử Tam Nhi hiếu kỳ, muốn biết sự thể ra sao, liền hỏi: "Tiểu Nhị, vui gì thế?"

Vương Nhị toét miệng cười, hàm răng vàng ệch khấp khểnh ánh lên dưới nắng hè: "Tam ca, đệ phát hiện một việc hay lắm."

"Việc gì?"

Vương Nhị để một đồng tiền sát mắt, nhắm con mắt còn lại, chỉ dùng một mắt nhìn qua lỗ đồng tiền, rồi đưa đồng kia ra xa hơn: "Tam ca coi này, nhìn qua hai lỗ rõ hơn nhìn qua một lỗ biết bao nhiêu, có phải hay không?"

Sử Tam Nhi cười thầm: Lấy đâu ra việc như thế. Rồi ý nghĩ chợt lướt qua trong lòng: "Tiểu nhị, ta muốn đưa đồng tiền ra xa hơn, ngươi nhìn qua hai lỗ sẽ rõ hơn, có tin không?"

"Thật chứ?"

"Đương nhiên, không tin cứ thử." Sử Tam Nhi xòe tay ra với Vương Nhị, hàm ý đưa tiền đây.

Vương Nhị do dự một chốc, đặt đồng tiền vào tay y, Sử Tam Nhi đưa đồng tiền ra xa hơn một chút rồi để sát đồng trên mặt Vương Nhị, hỏi: "Thế nào, rõ không?"

"Hình, hình như rõ hơn."

"Ta đưa ra xa hơn, ngươi lại nhìn xem nhé." Sử Tam Nhi nói, cầm đồng tiền vừa chạy vừa kêu: "Chưa đủ xa đâu, đợi chút nữa ta sẽ gọi."

Chốc sau, Vương Nhị đã khuất bóng, Sử Tam Nhi chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng gọi: "Tam ca, Tam ca, được chưa, được chưa?"

"Con mẹ nó ngu quá." Sử Tam Nhi vừa chạy vừa lẩm bẩm. Dọc đường ngẫu nhiên gặp ai đó, đều hỏi y: "Tiểu tam nhi, vui quá nhỉ? Nhặt được vàng hả?"

Y chỉ cười ha hả không đáp, đội vầng mặt trời mùa thu trắng xóa, tiếp tục cất bước.

Nhưng một chốc sau, cơn cao hứng qua đi, đột nhiên y cảm thấy lừa tiền một thằng ngốc không phải việc hay ho gì, nhưng giờ mà quay về thì có phần không đành lòng, cứ cân nhác mãi, lúc ngẩng lên thì đã đến cửa sòng bạc Ngân Câu.

Mộng tưởng khác của y là kiếm nhiều tiền ở sòng bạc Ngân Câu.

Cha mẹ y rất chi ly về khoản tiền bạc, một vài lần y khó khăn lắm mới thó được mấy đồng, đến sòng bạc Ngân Câu, chui qua đám đông, đứng xem hồi lâu mới hạ quyết tâm đặt hết tiền. Lúc đó nhà cái sẽ liếc nhìn y rồi lạnh lùng nói to: "Mở."

Đấy là giây phút y thích nhất.

Cảm giác nghe rõ tiếng tim mình đập tình thịch, tư thái dốc túi ra quyết thắng bại, mùi vị kỳ diệu như thể cả người treo lơ lửng đối diện với tương lai bất định khiến y thích thú từ tận đáy lòng.

Tuy nhiên sau cùng y luôn thua sạch bách.

Đi đánh một lần thôi, y tự nhủ, vận khí hôm nay hình như không tệ, thắng rồi sẽ trả lại đồng tiền cho Vương Nhị.

Sử Tam Nhi đi vào bàn đánh bạc, nghe người ở đó bàn luận: "Năm lần Đại liên tục rồi, lần này nhất định Tiểu."

"Đúng thế, không lẽ lại là tà môn."

Mọi người quả nhiên nhao nhao đặt cửa Tiểu, chỉ có Sử Tam Nhi nắm chặt bàn tay cầm đồng tiền, hồi lâu không đặt xuống nổi, lòng tay lấm tấm mồ hôi. Chợt có người thì thầm vào tai y: "Ta mà là ngươi sẽ đặt Đại."

Sử Tam Nhi ngoẹo đầu, cạnh y là một nam trẻ tuổi vận áo xanh may bằng loại vải thông thường, đôi mắt hơi nhướng lên, mày dài rủ xuống, cặp môi mỏng hơi chu lại thành nụ cười mỉm. Không hiểu sao, Sử Tam Nhi cho rằng thanh niên không ăn vận xa hoa này lại toát lên khí thế cao quý, bản thân y như được cổ vũ, bất giác đặt đồng tiền trong tay vào cửa Đại.

"Ta mà là ngươi sẽ đặt ba con lục." Người đó lại nói, thanh âm tựa hồ rất nhẹ, như thể chỉ nói cho riêng mình y nghe, nhưng nhà cái rõ ràng cũng nghe được, cơ mặt co lại.

Tâm lý Sử Tam Nhi thắt lại, biết rằng đặt Đại chỉ thắng được một đồng, vừa đặt Đại vừa đặt thêm ba con lục sẽ thắng một trăm tám mươi đồng.

"Đặt đi, một đồng thôi mà, có gì to tát đâu." Giọng người đó tỏ rõ vẻ uể oải.

"Được, thì đặt." Sử Tam Nhi nói, đẩy đồng tiền vào ba con lục.

Nhà cái, một nam tử trung niên mặt dài, liếc cả hai bằng ánh mắt xám đục, bàn tay gầy gò hữu lực cầm lấy ống lắc, dài giọng nói to: "Mở đây." Rồi nhanh chóng lắc ông, tiếng xúc xắc va nhau công cốc, bộp một tiếng, hắn dộng ống lắc xuống: "Mở."

Giọng nói chưa tắt, Sử Tam Nhi nghe nam tử đứng cạnh y vỗ tay xuống bàn, có vẻ nổi giận: "Hừ, lại dám không nể mặt Tiêu thập nhị thiếu ta đây."

Nhà cái nghe thấy mấy chữ Tiêu thập nhị thiếu, biến hẳn sắc mặt, bàn tay đặt trên ống đổ run run, tựa hồ không nhấc lên nổi, con bạc vây quanh không nén được, kêu ầm lên: "Mở ra, mau mau mở ra."

Ống đổ từ từ mở ra, Sử Tam Nhi và tất thảy kêu a một tiếng, ba con lục, đúng là ba con lục.

Chỉ có nam tử tên Tiêu thập nhị thiếu mỉm cười: "Không nể mặt thì ta tránh mặt vậy." Đoạn đi khỏi đám đông, đến chỗ nhà cái nói: "Đánh một ván ngàn lạng vàng."

Nhà cái chơi Đại, Tiểu vội đến nơi, cười vuốt: "Thập nhị thiếu, xin được tha lỗi, địa phương nhỏ xíu như chỗ chúng tôi đâu ngờ được người cao quý như thập nhị thiếu hạ cố. Tiểu nhân vừa rồi không nhận ra thiếu gia, bằng không có thêm một túi mật nữa tiểu nhân sao dám không nể mặt thập nhị thiếu. Hơn nữa, là tiểu nhân hay ai đi chăng nữa, thập nhị thiếu cũng sẽ thắng thôi mà. Tiểu nhân xin được, à không, thiệp nhị thiếu quý nhân đại lượng, xin tha cho tiểu nhân."

Sử Tam Nhi chưa bao giờ thấy nhà cái lạnh lùng lại hạ giọng cầu xin ai như vậy, cộng thêm y đang giữ một trăm tám mươi đồng tiền, số tiền chưa giờ có được, y tưởng như tất cả đang trong mộng. Đám đông xung quanh ồn ã hẳn, Sử Tam Nhi không nghe rõ tiếng gì, chỉ có từng tiếng từng tiếng gọi thập nhị thiếu lọt vào tai.

Hôm đó, mọi con bạc ở sòng Ngân Câu tại huyện Hưng An lần đầu tiên được thấy ván bạc ngàn lạng vàng, còn cả Tiêu thập nhị thiếu được tôn sùng như thiên thần bất bại.

Sau đó Sử Tam Nhi theo Tiêu thập nhị thiếu rời khỏi sòng bạc Ngân Câu, đi hồi lâu Tiêu thập nhị thiếu sau cùng cũng ngoái lại, ôn hòa hỏi: "Nhóc con, theo ta làm gì?"

"Tôi, tôi muốn đa tạ thập nhị thiếu." Sử Tam Nhi hơi khẩn trương.

"Một đồng là đủ, ta thấy ngươi trù trừ nên mới giúp thôi. Không cần cảm tạ, sau này đừng đánh bạc nữa, cong phu đổ xúc xắc đều nằm trong tay nhà cái, lẽ nào hôm nay ngươi còn chưa rõ? Được rồi, đi thôi." Tiêu thập nhị thiếu nói đoạn xoay người bước đi, Sử Tam Nhi quỳ dưới đất ôm chặt đùi gã, khẩn cẩn: "Tiêu thập nhị thiếu, sau này tôi hầu hạ cho ngài, mong ngài nhận tôi làm đồ đệ."

Tiêu thập nhị thiếu nhìn y, dáng vẻ y không lấy gì làm chỉnh tề, gương mặt đen nhẻm, mắt không lớn lắm nhưng ánh lên linh quang, đầu tóc nửa rối bù, nửa búi gọn, đúng kiểu trẻ con, nên bảo: "Ngươi còn nhỏ quá, đợi khi búi tóc xong mà có duyên gặp lại thì tính sau."

"Tiêu thập nhị thiếu, tôi mười bốn tuổi rồi, đến tuổi búi tóc, ngài cứ đợi xem, tôi sẽ búi lên cho mà xem." Đoạn Sử Tam Nhi quỳ dưới đất cuống cuồng gom mái tóc rối bời lại.

Tiêu thập nhị thiếu đỡ y đứng dậy rồi nói: "Được rồi, được rồi, không phải bái sư gì hết, ta dạy nhóc chút công phu đổ xúc xắc đó coi như duyên phận, những thứ khác đừng nài nữa."

Sử Tam Nhi biết thế cũng là phúc phận to lớn với mình, liền không nói nữa, quỳ xuống dập đầu bái tạ.

Tiêu thập nhị thiếu dạy y một thời thần rồi nói sau đấy cần chính bản thân y rèn luyện, học tập. Sử Tam Nhi không dây dưa, biết đây là kỳ ngộ khó gặp, liền bái tạ như tạ ơn sư phụ.

Xẩm tối rồi, ngực áo Sử Tam Nhi nổi cộm một trăm tám mươi đồng tiền vừa kiếm được, tung tẩy đi trên đường, chuẩn bị gọi bằng hữu đến tửu lâu lớn nhất huyện An Hưng đánh chén một bữa thỏa thích, thì thấy Thường lão đầu xem bói đang dọn hàng.

Y ngồi phịch xuống cái ghế trúc trước quán, móc ra ba đồng tiền, gục gặc đầu nói: "Thường lão đầu, bói cho Sử tam thiếu một quẻ."

Thường lão đầu biết Sử Tam Nhi là tiểu tử mạt rệp thường chơi cùng với đứa cháu gái Thường Ngọc của lão, bình thường lão không buồn để ý đến chúng nhưng giờ nể ba đồng tiền, liền nói với vẻ khách khí: "Tiểu tam nhi có chuyện vui rồi."

"Chuyện vui nhiều lắm, xem lão có bói được không thôi."

"Tiểu tam nhi muốn bói gì?"

"Bói tương lai của tam thiếu ta đi."

"Vậy đoán chữ nào."

Sử Tam Nhi thuận tay viết chữ Tam rồi hỏi: "Lão nói xem có gì đúng không nào?"

Thường lão đầu cố ra vẻ kinh ngạc, vuốt chòm râu dê nói: "Ái chà chà, quý khôn tả đây."

Sử Tam Nhi mở lớn mắt, chúi người tới hỏi gấp gáp: "Thế là thế nào?"

"Tiểu tam nhi xem đi, ba chữ nhất có nghĩa là ba việc quan trọng trong tương lai của cậu đều hạng nhất." Thường lão đầu cố ra vẻ huyền hư, ngừng lời cười ha hả.

Sử Tam Nhi đảo mắt, lại móc ra ba đồng: "Nói mau."

Thường lão đầu đã nghĩ được mấy lời có cánh: "Xem này, ba chữ đó mà thêm một nét sổ chẳng phải chữ Vương biểu hiện địa vị tôn quý ư? Trên dưới mà thêm hai nét chấm thì là chữ Phong, biểu thị giàu có. Cả hai việc đời người cầu mong là địa vị tài phú thì giờ cậu có đủ, đúng là mệnh đại phú đại quý."

Sử Tam Nhi cười toe toét, hỏi nhanh: "Việc thứ ba là gì?"

"Việc thứ ba là nhân duyên. Tiểu tam nhi cậu tương lai nhất định lấy được mỹ nữ hạng nhất." Thường lão đầu nhận ra ánh mắt thiếu niên nhìn mình chằm chằm, chợt nghĩ tiểu tử này đang mơ đến việc cưới cháu gái ta hả, quả thật cóc lại đòi ăn thịt thiên nga. Càng nghĩ, lão càng thấy Sử Tam Nhi khả nghi, thầm nhủ phải mau dập tắt ý niệm của tiểu tử mạt rệp này đi: "Thế này đi, cậu vui như thế, lão phu tặng cậu một lá thăm nhân duyên, xem lương duyên của cậu ở đâu."

Sử Tam Nhi cầm lấy ống thăm lắc mạnh, một cái thẻ rơi ra, y vội vàng cầm lên xem, tấm thẻ vẽ một vách đá cao, trên vách có một đóa mẫu đơn cô độc bừng nở, bên dưới là năm chữ: "Mẫu đơn trên vách núi."

"Đây là ý gì?" Y nghi hoặc đưa lá thăm tới.

Thường lão đầu cười bảo: "Cung hỉ cung hỉ, quẻ này tốt lắm. 'Mẫu đơn trên vách núi' là nhân duyên của cậu không phải ở chốn tầm thường, phải nhìn lên cao, mẫu đơn là hoa trung chi vương, thiên tư quốc sắc, thê tử tương lai của Tiểu tam nhi nhất định là tuyệt đại giai nhân, cao quý bất phàm. Phải mất nhiều công hơn người ta mới đạt được nhân duyên đấy."

Sử Tam Nhi chưa bao giờ thấy lòng thư thái đến thế, lại lấy ra hai đồng tiền: "Bói hay lắm, thưởng cho lão đầu."

Lúc y và mấy bằng hữu Phương Hóa, Lý Tế đến tửu lâu, chọn luôn chỗ ngồi tốt nhất ở tầng hai, Phương Hóa vênh mặt lớn tiếng: "Hỏa kế, mang rượu ngon thịt béo lên cho Sử tam thiếu."

Rượu thịt chưa được mang lên, chúng nhân đang cười nói ồn ã, Lý Tế chỉ vào một cái bàn gần đó: "Mau xem kìa, không phải kiếm đồng Thục Sơn ư?"

Sử Tam Nhi thuận theo tay Lý Tế chỉ, nhìn đúng gương mặt một thiêu nữ áo đỏ. Khoảnh khắc đó, tâm tạng y như bị bàn tay nào đó ấn mạnh vào, lồng ngực bức bối. Thanh âm lao xao chung quanh chợt tan đi, chỉ còn y và thiếu nữ đó cấu thành một thế giới riêng, cứ thế nhìn nhau.

Nói chính xác, thiếu nữ chỉ liếc y rồi nghênh cằm, nhướng mày, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.

Sử Tam Nhi nghĩ thầm: Tiểu cô nương có thần khí quá, cả đời ta chưa gặp tiểu cô nương nào có thần khí như thế.

Rồi cảm giác chưa từng trải nghiệm từ từ lan khắp tứ chi, như ngọn lửa chảy khắp huyết dịch, lại như một con hung thú còn non chạy lung tung tìm lối ra nhưng không thấy.

Tim đập thình thịch, lòng tay nóng dần, mặt cũng nóng lên.

Ta sắp phát bệnh rồi, lúc đó Sử Tam Nhi nghĩ thế.

Trước đó, Sử Tam Nhi chưa từng gặp kiếm đồng Thục Sơn nào, cũng không tưởng tượng được kiếm đồng Thục Sơn đại danh đỉnh đỉnh đầu cua tai nheo ra sao. Hiện giờ y đã hiểu vì sao người ta lại ca ngợi những thiếu niên tuổi tác tương tự y như thế.

Hóa ra họ khác biệt quá.

Tiếu cô nương Thục Sơn đó chừng mười ba, mười bốn, nhưng không đầu tóc lòa xòa hay búi qua loa thành hai búi như mấy tiểu nha đầu, cũng không búi gọn thành một búi như thiếu nữ cập kê, mà trên đầu cài thoa cùng trang sức đóa hoa các màu. Tóc cô bé búi gọn lại, phảng phất muốn nói rằng đừng coi cô bé là trẻ con. Mái tóc búi đơn giản lại đó cài một cái trâm gỗ đen, lối búi tóc kiểu nam tử đó khiến cô bé toát lên khí khái khó tả.

Khí chất còn nhỏ tuổi nhưng lại thành thục như người lớn đó khiến Sử Tam Nhi không nhận ra cảm xúc trong lòng là gì, hình như là ngưỡng mộ, óc y lóe lên mấy chữ 'mẫu đơn trên vách đá. '

"Hai tiểu cô nương Thục Sơn đó đều xinh đẹp quá nhỉ." Phương hóa nói.

Sử Tam Nhi chú ý thấy canậ tiểu cô nương đó còn một tiểu cô nương khác, thấp hơn một chút nhưng ánh mắt to sáng lấp lánh, đượm tinh thần. Cô bé đó đang cười nheo nheo mắt nhìn y, rồi thì thầm với tiểu cô nương ngồi cạnh mấy câu, tiểu cô nương liền ngoái lại, nhìn thẳng vào mắt y.

Sử Tam Nhi giật mình, bị ánh mắt đó nhiếp hồn. Đôi mắt phượng hơi nhướng lên đó, ánh mắt trong veo cơ hồ toát ra khí lạnh. Nhưng không hiểu sao, đôi mắt hơi nheo lại đó một lần nữa cười với y.

Chớp mắt, trong lòng Sử Tam Nhi ngập niềm vui, nhưng y chưa kịp tận hưởng niềm vui thì hai tiểu cô nương Thục Sơn đã đứng dậy.

"Cô nương." Y gần như không kịp nghĩ gì, đứng dậy định đuổi theo, nhưng bước quá gấp, dưới chân mềm nhũn, ngã phịch xuống.

Hai tiểu cô nương ngoái lại, mỉm cười rồi đi thẳng.

Sử Tam Nhi nhổm lên từ dưới đất, sau lưng là tiếng bằng hữu cười nhạo, bên dưới là một trăm tám mươi đồng khiến y đau nhói, nhưng y nghĩ: Cô nương đi rồi, e rằng không gặp lại nữa. Nên y nén đau, bò lên đuổi theo.

Lần này y chỉ dám bám theo từ xa, đến khi hai tiểu cô nương vào khách sạn, y cũng không dám ho he gì.

Tối đó, lần đầu tiên Sử Tam Nhi nếm mùi mất ngủ. hơn nữa còn nghĩ đến bài thơ của Khổng phu tử, lẩm nhẩm: "Du tai du tai, triển chuyển phản trắc." (1) Mà đợi lê minh tới.

Khi tia nắng đầu tiên rọi qua song cửa, Sử Tam Nhi lồm cồm bò dậy, nhón chân nhón tay lấy tấn gương đồng của mẹ rồi quay về chăm chú búi tóc. Xong xuôi, y ra giếng rửa mặt, mặc bộ y phục tử tế nhất trước khi rời nhà.

Lúc đến cửa khách sạn, trời còn chưa sáng rõ, hai cánh cửa vẫn khép kín, ngọn đèn lồng treo đằng trước chưa tắt, phát ra ánh sáng vàng vọt. Không muốn làm nhăn nhúm y phục, y không tùy tiện tìm một chỗ ngồi như bình thường mà đứng nghiêm trang cạnh gốc đại thụ gần cửa.

Y đợi gì nhỉ? Chính y cũng không rõ nhưng nhất định phải đợi gì đó, niềm tự tin đó y có được sau một đêm cân nhắc, cho rằng tiểu cô nương không thể vô duyên vô cớ mỉm cười với mình.

Y cứ đợi thế cho đến lúc trên đường đông người, cửa khách sạn đột nhiên bật mở, nữ kiếm đồng Thục Sơn thấp hơn hậm hực đi ra cùng điếm hỏa kế, bực bọc cất tiếng: "Người ở đâu?"

"Dạ, ở chuồng ngựa." Điếm hỏa kế chỉ đường rồi nhanh chóng lẩn vào.

Tiểu cô nương đến chuồng ngựa, chỉ vào một hán tử dáng vẻ như xa phu nói: "Sao nói không đưa nữa là không đưa nữa, dọc dường bọn ta bạc đãi ngươi? Bọn ta định xuất phát ngươi mới nói là không đưa nữa, bảo ta tìm người ở đâu ra."

Xa phu vội vàng xin lỗi: "Thật sự nhà tiểu nhân có việc gấp, mới nhận được tin, cô nương, ở đây thiếu gì xa phu rỗi việc, chọn ai chả được."

Sử Tam Nhi nghe thế, bước nhanh tới: "Tại hạ nhận lời."

Tiểu cô nương thấy thật sự có người nhận lời, liền ngẩn người rồi quan sát Sử Tam Nhi thật kỹ, cười ranh mãnh: "Được, ngươi cũng được, bọn ta muốn đến Dĩnh Thành, kinh đô nước Sở, ngươi biết đường không?"

Sử Tam Nhi thở phào, đi nơi nào thì không biết chứ đi Dĩnh Thành chỉ cần đi theo quan đạo hướng nam của nước Triệu là xong, liền đáp: "Biết chứ, cô nương yên tâm. Nhưng cô nương phải đợi một lúc, tại hạ về nhà sắp xếp."

Y về nhà, cha mẹ đều vắng mặt, liền viết thử cài lên bàn, chia tiền thành ba phần, một để lại nhà, một chôn ở sân, một phần mang theo, rồi nhặt nhạnh qua loa nhét vào một cái bao nhỏ, bước ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa, thấy Vương Nhị ngồi ngây ngô bên đường, liền đi tới bảo: "Vương Nhị, tiền của ngươi hôm qua sinh được chín đứa con, hôm nay thành mười đồng rồi." Đoạn móc ra mười đồng nhét vào tay Vương Nhị.

Vương Nhị hớn hở: "Thật ư, sinh được ư?"

"Được chứ, cưới vợ là được."

Lúc đó Vương Nhị mới chú ý hình như Sử Tam Nhi có vẻ sắp đi xa, liền hỏi: "Tam ca, định làm gì thế?"

Sử Tam Nhi cười hì hì: "Đi tìm vợ." Đoạn chạy ngay.

Sau lưng y vang lên tiếng Vương Nhị: "Cũng sinh chín đứa con?"

"Hơn chứ, hơn chứ." Y gào lên, trong lòng vui vẻ khôn cùng.

Nhưng nhiều ngày sau, tình hình của y không thuận lợi lắm, hai tiểu cô nương gần như không nói gì với y, cơ hồ không nhìn thấy xa phu ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái của y. Mỗi khi y tìm cớ gì đó gợi chuyện, cô bé thấp hơn lại lễ mạo trả lời, còn cô kia hoàn toàn không phản ứng.

Y thích ngắm trăng ban đêm, lẩm bẩm lại ý nghĩ: Lúc đó vì sao cô nương ấy cười với ta? Lần nào câu trả lời cũng là chỉ và Sử tam thiếu ta đấy ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Rồi lòng y dấy lên dũng khi vô vàn, tìm cách ngày mai dùng lý do nào đó khiến tiểu cô nương mở miệng,

"Ánh trăng đẹp không?" Y nghe thấy sau lưng có người hỏi, ngoái lại hóa ra là tiểu cô nương thấp hơn.

"Đẹp lắm." Y đáp.

"Chỉ Vi có đẹp không?"

"Đẹp." Y buột miệng, chợt ra không ổn, tỏ vẻ kinh ngạc: "Tiểu cô nương biết hết hả?"

"Ha ha, có thế không nhận ra thì người coi thường tỷ tỷ ta quá." Cô bé đáp, cười quỷ dị: "Ngươi tên gì?"

"Sử Tam Thuận."

Cô bé cười khanh khách khiến Sử Tam Nhi nổi da gà.

"Thế nào, có gì không ổn hả?"

Cô bé nín cười: "Ngươi có biết cái tên ngươi bất lợi với nhân duyên lắm không?"

Sử Tam Nhi buồn hẳn, tỏ vẻ khẩn trương: "Thế là thế nào?"

Cô bé ra vẻ nghiêm túc, cặp mắt to hấp háy: "Ngươi biết không, thời cổ có người tên Sử Tam Thuận mà, nhân duyên phi thường bất thuận. Qua nhiều lần thấy bại, y phát hiện nguyên nhân là cái tên Tam Thuận đó không có lợicho nhân duyên tí nào, bèn đổi thành Kim Hy Chân, từ đó tung hoành tình trường, đạt được lương duyên."

"Thật thế hả?" Y nghi ngờ: "Sao ta không nghe thấy bao giờ?"

"Bách gia chư tử, ngươi đọc sách của mấy nhà rồi?" Cô bé có vẻ không vui.

"Hai, ba nhà."

"Ta đọc hai, ba chục nhà rồi, chuyện đó ghi trong Hàn tử."

"Sách của Hàn Phi Tử hả?"

"Không, là Hàn Kịch, Hàn Kịch Tử."

"Đổi tên là được hả? Sao ta thấy không đơn giản như thế? Nàng ta có nhìn ta lần nào đâu?"

Lần này tiểu cô nương ngẫm nghĩ một chỗ rồi nói thật thành khẩn: "Thật lòng thì đổi rồi cũng vẫn còn nhiều chướng ngại, ngươi mà thành công cũng coi là kỳ tích. Nhưng trên đời có hai thứ không phải ai cũng gặp nhưng chúng thật sự tồn tại, là nhất kiến chung tình và kỳ tích."

Sử Tam Nhi xáo động trong lòng, như thể có gì đó đang cổ vũ, nói dứt khoát: "Được, ta đổi." Đoạn tỏ vẻ khó xử: "Nhưng đổi thế nào mới được?"

Tiểu cô nương nhíu mày trầm tư một chốc, rồi mắt sáng rực lên hưng phân nói: "Ta nghĩ ra một cái tên. Ta lấy nhân cách của Đường Mật ta ra bảo đảm, cái tên này tương lai nhất định sẽ đại danh đỉnh đỉnh, ai cũng biết tới."

"Tên gì?"

Tiểu cô nương đưa ngón tay chỉ vào ngực y: "Ngươi đổi tên thành Sử Lai Khắc đi?"

"Sử Lai Khắc? Tên kỳ lạ lắm, ý nghĩa là gì?" Y nghi hoặc.

"Ngươi đọc nhanh ba chữ đó đi, là Shrek đó. Ngươi nghe đi, Shrek soái ca, Shrek soái ca, Shrek soái ca. Ngươi gọi kiểu gì cũng tên soái ca hết, làm sao nhân duyên lại không tốt được." Cô bé tiếp tục cười, khiến Sử Tam Nhi đột nhiên thấy bất an.

Đột nhiên sau lưng y vang lên tiếng cười trong vắt, y nghe thấy giọng nói lọt tai vang lên: "Đường Mật, đừng trêu người ta nữa."

Sử Tam Nhi chưa nghe giọng nói đó nhiều nhưng không nhận nhầm. Toàn thân y trong giây lát đó cứng hẳn, tim đập thình thịch như ngựa sút cương.

"Ta không trêu y, thật không nghĩ ra cái tên gì hay."

"Ừ, nếu muốn đổi, theo ta đổi thành Sử Thụy được không? Thụy là ngọc, thụy là điềm lành, chẳng phải cái tên thay đổi vận mệnh ư? Là con thứ ba thì về sau lấy tên chữ là Thúc Tường đi, ngươi thấy thế nào?"

Sử Tam Nhi không phản ứng gì, cô bé nói 'người' là chỉ y, nên y không trả lời.

Im lặng một lúc.

"Không thích hả?" Cô bé hỏi.

"Không, không, thích lắm, cái tên rất hay." Y vội vàng đáp, trong lòng hớn hở.

Tối đó, thiếu niên Sử Tam Nhi quả nhiên thấy cả nhất kiến chung tình và kỳ tích đều xảy ra.


*-------

(1) Nhớ cô dằng dặc cơn sầu, Cho ta dằn dọc dễ hầu ngủ yên –

Nguyên là thiên Thư Cưu trong Kinh Thi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-87)