← Ch.46 | Ch.48 → |
"Tam nương, còn gian nào đẹp thì cho tại hạ một gian." Lý Liệt hỏi, khẩu khí ra chiều quen biết.
"Thiếu gia, ngày rằm lại náo nhiệt thế nào, lấy đâu ra cho thiếu gia." Nhan Thượng đáp lời Lý Liệt, nhưng mắt không rời Đường Mật.
"Tam nương là bà chủ, tất sẽ có cách." Lý Liệt mỉm cười.
Nhan Thượng đảo mắt mấy lần, lắc lắc đầu, vẫy cái chén: "Theo tôi."
Gian phòng sắp xếp cho Đường Mật cách nơi múa hơi xa, dung mạo đệ nhất mỹ nữ không nhìn rõ nhưng tư thế của nàng ta nhiếp hồn đoạt phách, đủ để hút hồn người khác, Đường Mật ngắm mà mêm mẩn. Lúc đó, cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng, nó ghé mắt nhìn, phát hiện Lý Liệt đang yên lặng nhìn mình.
Sát na Đường Mật nhìn vào đôi mắt hổ phách đó, cảm giác trong lòng như có gì đó bị nắm chặt, thất thần không nghĩ được gì. Tiếng đàn ca từ trên vũ đài luấn quấn quanh mình, nhưng nó lại cảm thấy yên lặng đến độ nghe rõ cả tiếng tim đập. Lúc định thần lại, nó bị cảm giác khôn tả đó làm giật mình, mím môi nói: "Chúng ta đi thôi, không xem nữa."
Tận lúc quay lại đường phố náo nhiệt mà nó vẫn nghi hoặc với sát na kỳ dị vừa nãy. Không phải ta có cảm giác gì với tiểu tử này chứ, nó tự hỏi, lẽ nào ta cũng phải tin vào câu nhất kiến chung tình? Nó vội bước chéo một bước, giữ cự ly với Lý Liệt.
Lý Liệt không có cử động đặc biệt gì, lặng lẽ đi bên. Ánh đèn ven đường chiếu lên mặt y, sắc thái biến ảo khôn lường khiến gương mặt có phần thần bí mạc trắc.
Đường Mật yên lặng đi một đoạn, rồi nhìn ngắm đèn hoa hai bên đường. Chưa được bao xa, hai thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, nó vui mừng gọi: "Chỉ Vi."
Bạch Chỉ Vi và Mộ Dung Phỉ quay lại, thấy hai người, cũng lấy làm vui vẻ. Bạch Chỉ Vi hỏi: "Hai người trốn ở đâu?"
"Không đâu cả, đến ca vũ phường xem múa hát một lúc." Đường Mật đáp qua loa, không hiểu sao giọng nó hơi khác.
Bạch Chỉ Vi định hỏi tiếp, chợt chỉ vào sau lưng Đường Mật: "Xem kìa, là ai đấy?"
Đường Mật ngoẹo đầu nhìn, dưới ngọn đèn thỏ ngọc cực lớn có một đôi thiếu niên nam nữ, nam tử tuy chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng dáng vẻ đó trừ Trương Úy còn ai được nữa?"
"Đầu to." Nó gọi.
Trương Úy ngoái lại, nhin quanh đầy nghi hoặc, lúc thấy Đường Mật và Bạch Chỉ Vi liền ngẩn ra rôi gì mà ì toét miệng cười chạy tới: "Ái chà, là các ngươi, thương thế khỏi chưa? Đúng là xảo hợp, ta vốn định ngày mai đến thăm Bạch Chỉ Vi?"
Thấy Trương Úy, tâm tình bãn nãy của Đường Mật tan biến hết, hỏi trêu: "Đầu to, sao mới hai tháng không gặp đã cao lên thế này? Còn có mỹ nữ đi cùng nữa, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng ánh mắt khác."
Trương Úy ngượng ngùng, cuoười hì hì gãi đầu: "Cái gì mà mỹ nữ bên mình, là người các ngươi quen."
Thiếu nữ đi cùng gã cũng tới, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nghe thấy giọng nói ngọt ngào cất lên: "Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, chúng ta gặp nhau rồi mà."
Đường Mật nhìn thấy thiếu nữ, kinh ngạc đến độ suýt nữa rớt cằm xuống. Đích xác nó gặp thiếu nữ đó rồi, bất quá chỉ có nó biết người ta là ai còn người ta chắc không biết nó là ai. Thiếu nữ đó là đệ nhất mỹ nữ Quân Nam Phù của Ngự Kiếm đường.
"Quân cô nương khách khí rồi, chúng tôi gặp cô nương là thật, cô nương chưa chắc đã gặp chúng tôi, gặp rồi cũng chưa chắc nhớ mới phải chứ." Bạch Chỉ Vi lên tiếng.
Quân Nam Phù cười dịu dàng: "Tôi có ấn tượng, Trương Úy vừa tả lại là tôi nghĩ ra ngay."
Đường Mật thầm nhủ: Bọn ta đâu chỉ có ấn tượng với ngươi, mà định chỉnh sửa dung mạo theo ngũ quan của ngươi kia. Nhưng ngoài miệng lại nói: "Vậy hả, bọn ta cũng có ấn tượng với Quân cô nương. Bất quá gặp đột ngột nên phải nghĩ một lúc mới nhớ ra tên."
Trương Úy hình như không hiểu chỉ vài câu vừa rồi, ba thiếu nữ đã ngầm so tài vài chiêu, gã vẫn cười hỏi: "Hôm nay được gặp các vị đi coi náo nhiệt thật tốt quá. Đường Mật, ngươi có dự trò đoán câu đố đèn không?"
Đi chơi vào đêm rằm tháng Giêng, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi có cảm thụ giống nhau. Không phải sáu người đi cùng nhau thì không vui, nhưng tiết tấu hai cô quen thuộc đã bị phá vỡ.
Trước đây, chỉ có ba đứa, dù là việc gì gần như Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đều phản ứng nhanh hơn, sau đó Trương Úy mới theo kịp, có lúc gã còn hiểu lầm hoặc giả bộ mơ hồ rồi mỉm cười. Đường Mật bảo: "Cũng như nhịp đánh trống, hai nhanh một chậm, hai khinh một trọng, tùng tùng cắc, tùng tùng cắc."
Thấm thoắt, ba người đã quen với tiết tấu đó.
Nhưng Mộ Dung Phỉ, Lý Liệt, Quân Nam Phù đều là người lanh lợi, với cơ trí và thông tuệ của họ cũng như tiếng thanh la nhẹ nhàng nhưng gấp gáp chen vào khiến tình hình biến hóa đa đoan, song đó không còn là tiết tấu ba người nữa.
Đường Mật liên tưởng đến một việc hiện thực, có lẽ không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có bạn bè theo suốt cả đời. Sẽ có ngày Bạch Chỉ Vi và Trương Úy tìm thấy người đi cùng cả đời, chỉ tiết tấu giữa những người này mới không bao giờ bị phá vỡ, còn nó, lúc đó sẽ thế nào? Nếu vạn nhất không thể về lại thế giới trước kia, nó có tìm được người như vậy không?
Ý niệm này chợt đến, nó nghĩ tới thiếu niên ánh mắt màu hổ phách, bất giác nhíu mày.
"Chỉ Vi, ngươi hiểu gì về Lý Liệt không?" Nó hỏi.
"Một chút thôi, sao hả?"
"Ta có cảm giác không thể tả thành lời về y. Ngươi cũng biết nếu không phải từng bị Giải Trĩ coi lén tâm linh, cảm giác đó sẽ khiến ta cho là mình động lòng với y. Nhưng hiện tại ta nghi hoặc, không hiểu mình thích hay đề phòng y. Ừ, cũng như y đang dùng phương pháp nào đó coi lén tâm tư ta." Đường Mật giải thích, tỳ tay lên cằm, mắt nhìn về xa xăm, cố gắng nhớ lại cảm giác đó. Nhưng tình cảnh đó hơi hư ảo, thiếu niên cùng chạy trong ánh sáng, người múa yểu điệu, tiếng tơ tiếng trúc uyển chuyển du dương, giờ nhớ lại như giấc mộng.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ Vi nghe Đường Mật nói năng thẳng thắn đến thế về cảm giác đối với một nam tử, vốn cô hơi ngại nhưng thấy Đường Mật thành thật nên cô cho rằng không cần quanh co: "Y là nhi tử của Bình Nguyên quận chúa, phụ thân mất sớm, hai năm trước qua được ngũ đại điện thí, hiện tại tiếp tục tu luyện tại Kiếm tông. Ta chỉ biết thế, bất quá, có người giúp được."
"Ai?"
Bạch Chỉ Vi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ xem nên giới thiệu ai: "Theo lý, đấy là thân thích ở xa của ta, nhưng vì thân phận của người ấy mà họ Bạch không thừa nhận quan hệ máu mủ. Bất quá, quan hệ giữa ta với người ấy không tệ, người ấy nắm trong tay mạng lưới tin tức không lớn nhưng linh thông, chúng ta đi hỏi."
Kết quả Bạch Chỉ Vi lại dẫn Đường Mật đến Đồng Xuân các.
Đường Mật ngẩng nhìn tấm biển đen chữ vàng: "Chỉ Vi, thân thích của ngươi không phải bà chủ Nhan Thượng ở đây chứ hả?"
"Đúng là bà ấy, ở đây ai cũng gọi bà ấy là Ngạn tam nương." Bạch Chỉ Vi nói xong, đến bảo tạp dịch ở cửa mấy câu, rồi quay lại kéo tay Đường Mật: "Chúng ta vào bằng cửa sau, chúng ta không nên đi cửa chính vào những nơi thế này."
Hai người đến cửa sau, Nhan Thượng đã uể oải ngồi trên ghế tựa cạnh cửa chờ đợi. Thấy Bạch Chỉ Vi, bà ta cười ẩn ý, ngón tay thon dài gõ lên đầu cô, mắng yêu: "Nha đầu đáng chết, về lâu thế mới đến thăm ta."
Bạch Chỉ Vi để lộ vẻ thân thiết hiếm thấy: "Vừa về là bệnh rồi."
"Ta biết." Nhan Thượng đứng dậy, dưới chân đinh đang một hồi: "Lại đằng này nói chuyện đi."
Ba người vào phòng Nhan Thượng, Bạch Chỉ Vi nói rõ ý định, không ngờ Nhan Thượng nghe xong liền cười sặc sụa, đoạn nheo nheo nhìn Đường Mật với ánh mắt của loài hồ ly: "Ngươi là tiểu cô nương tối qua, nói thử xem hỏi thăm về Lý Liệt làm gì?"
Đường Mật nhớ lại tối qua, xem ra quan hệ giữa Lý Liệt và Nhan Thượng không tệ, liền cố ý hổ thẹn: "Chuyện đó, muội, muội cho là y có lẽ thích muội, nên ..."
Nhan Thượng cười hiểu ý: "Lý Liệt là bằng hữu của ta, bất quá, tối qua là lần đầu tiên ta thấy y đi cùng một cô nương. Chỉ Vi hiểu đúng đấy, đối tượng mà mẫu thân muội nhắm cho chả lẽ còn chưa bị bà ta điều tra mười tám đời tổ tông? Còn những việc khác, các vị đều là bằng hữu của ta, ta sẽ nói."
"Cứ nói về tính cách của y cũng được." Bạch Chỉ Vi tỏ vẻ không cam lòng.
Nhan Thượng ngẫm nghĩ một chốc, tựa hồ cân nhắc: "Y không phải người xấu, rất thông minh nhưng vì thế mà đa nghi, không dễ dàng tin ai, kể cả ta. Nên Đường cô nương, nếu nói đến nhân duyên, Lý Liệt không phải là người gửi gắm. Nếu tin vào con mắt của tỷ tỷ thì tuyệt đối đừng động lòng với y."
Đường Mật ngẩng mắt lên, giả bộ cảm kịch: "Hiểu rồi, đa tạ Nhan tỷ tỷ."
Đợi khi ra khỏi Đồng Xuân các, Đường Mật suy nghĩ hồi lâu mới nói với Bạch Chỉ Vi: "Nhan Thượng muốn nói là chỉ cần ta không thích Lý Liệt là không có gì xảy ra. Thế là thế nào? Lẽ nào y định dùng mỹ nam kế với ta?" Rồi nó cười nhăn nhở: "Nếu thật thế thì cứ việc, tỷ tỷ ta không bao giờ sợ mỹ nam kế."
Bạch Chỉ Vi bị nó chọc cho cười sằng sặc, một lúc sau mới bình thường trở lại: "Cả đời ta chưa gặp tiểu cô nương nào giống ngươi." Đoạn cô nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, tối qua không hỏi Trương Úy và đệ nhất mỹ nữ là sao, chúng ta đến tìm y đi."
Cả hai về đến khách sạn, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa lốc cốc, ngoảnh lại là Trương Úy cưỡi hắc mã lao nhanh qua, chợt gã dừng phắt lại, nhảy xuống mỉm cười: "Các ngươi đến rồi."
"Trương Úy, học cưỡi ngựa từ bao giờ thế?" Đường Mật hiếu kỳ.
"Học từ bé, cha ta một lòng muốn ta làm đại tướng quân, bảo phải học cưỡi ngựa từ bé." Trương Úy đáp, rồi hỏi: "Các ngươi đến thăm ta?"
Đường Mật cười cười lắc đầu: "Không phải, đến thăm đệ nhất mỹ nữ."
Trương Úy bất ngờ: "Nam Phù cùng cha mẹ đi bái phỏng người quen rồi, tối mới về."
"Vậy thuận tiện thăm ngươi cũng tốt. Bất quá khai thật mai, chuyện với Quân Nam Phù là thế nào?" Bạch Chỉ Vi mỉm cười.
"Chuyện, chuyện đó à." Trương Úy ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Vào trong hẵng nói, ở ngoài này không tiện."
Cả ba vào phòng, Trương Úy rót cho hai cô mỗi người một chén trà: "Việc này ta chỉ cho hai ngươi biết, nhất định không được để lộ, được không?"
"Yên tâm, bọn ta nghe rồi sẽ bưng kín miệng bình." Đường Mật gật mạnh đầu bảo đảm.
"Việc là thế này. Trên đường cùng cha đến nước Sở xem tỷ võ, ta nghỉ chân ở một khách sạn. Kết quả xảo hợp gặp một tên giặc hái hoa phóng thuốc mê vào phòng Quân Nam Phù, bèn ra tay cứu. Tuy nhiên tên giặc đó khinh công rất cao, nên sau rốt hắn chạy thoát, song vì thế mà cha ta gặp cha Nam Phù." Trương Úy hơi ngừng lời, lại nở nụ cười: "Các ngươi đoán xem tiếp đó thế nào? Cha ta và cha Nam Phù lại là bằng hữu thất tán nhiều năm, còn ta và Quân Nam Phù đã được xác định hôn nhân từ trước."
"A!" Bạch Chỉ Vi và Đường Mật gần như đồng thời kêu lên nhìn nhau, nhất thời không biết nói thế nào về Trương Úy gặp số đào hoa.
Đường Mật cho rằng Trương Úy được sắp đặt hôn sự như thế, nó nên vui cho gã mới phải nhưng cũng như vấn đề cảm tình của bản thân xuất hiện quá đột ngột, nó không cách nào tiếp nhận vận may của Trương Úy, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đầu to, vậy ngươi có thích Quân Nam Phù không?"
Trương Úy nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Đường Mật rồi đáp: "Thích."
Kỳ thật Đường Mật hỏi xong là biết mình hỏi thừa, hỏi bất kỳ nam tử nào biết Quân Nam Phù là có thích cô không mà trả lời rằng không thì chỉ có hai nguyên nhân, một là kẻ đó nói dối, hai là chỉ thích nam nhân. Nên nó hỏi luôn: "Vậy thì ngươi cho rằng Quân Nam Phù có thích ngươi không?"
Lần nãy gã càng nghĩ lung hơn: "Có lẽ có, Nam Phù đối với ta rất tốt."
Bạch Chỉ Vi lắc đầu: "Nếu ta không nhầm thời Quân Nam Phù và ngươi cùng lên Thục Sơn một năm. Quen nhau cũng ba năm rồi, trong thời gian đó các ngươi nói với nhau mấy câu? Nàng ta thích ngươi vì cái gì?"
"Theo lệnh cha mẹ." Trương Úy đáp chắc nịch.
Đường Mật rất muốn vỗ vai gã, nhấn mạnh rằng: "Đầu to, ngươi là thanh niên mẫu mực của thời đại mới, sao lại bị hôn nhân cổ hủ trói buôc. Phải dũng cảm thoát ra khỏi lễ giáo phong kiến, tìm cho mình ái tình chân chính." Nhưng nó biết nói thế với người đầu óc cố chấp như Trương Úy chả tác dụng gì nên bảo: "Theo lệnh cha mẹ mà thích một người, thế nếu cha mẹ ngươi bảo ngươi cưới ta thì ngươi có thích ta không?"
"Có, ta vốn thích ngươi." Trương Úy đáp không cần suy nghĩ.
Đường Mật suýt nữa sặc trà, ném cái chén xuống bàn, giận dữ: "Ngươi, ngươi đúng là hết thuốc chữa, tức chết ta thôi."
Trương Úy cảm giác hơi hoang mang, lẽ nào thích một người cũng là tội lỗi: "Đường Mật, thật ra ngươi có ý gì?"
Đường Mật nhìn y rồi Bạch Chỉ Vi, cho rằng đến nước này cần phải tiến hành đôi chút giáo dục vỡ lòng cho hai nhóc con này mất thôi: "Thích mà ta nói đến không phải thích kiểu thông thường, mà là thứ tình cảm khiến ngươi nôn nao. Lúc không gặp một người, ngươi nhớ nhung người đó, sắp gặp rồi thì khẩn trương bất an, lúc gặp rồi thì lòng đầy niềm vui. Cảm giác đó như con mãnh hổ trong tim, rõ ràng đầy sức mạnh, đầy xung động nhưng lại cực kỳ khắc chế, cẩn thận muôn phần ngửi một đóa tường vi, sợ thở mạnh là sẽ quấy nhiễu đóa hoa. Hiểu chưa, thích là như thế đấy."
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi đều trầm mặc, bốn con mắt sáng lên nghĩ ngợi, hồi lâu Trương Úy mới nói: "Vậy ta phải cố gắng đem tình cảm đó đi thích Quân Nam Phù?"
Đường Mật tuyệt vọng ngã ngửa, đầu đập đánh cốp vào tường, ngửa mặt thở dài: "Được, ngươi thử đi."
Ba đứa đang trò chuyện, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai niên nam tử đi vào. Người đi trước da đen nhẻm, trán rộng râu lún phún, người đi sau thân hình cao lớn, mắt hổ râu quai nón. Trương Úy vội đứng dậy gọi: "Cha, Quân bá bá." Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cũng vội đứng dậy thi lễ chào hỏi.
Người đi trước là Trương Mậu, phụ thân Trương Úy, ông ta dịu giọng nói với Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: "Bá phụ có nghe Trương Úy nhắc đến hai nha đầu là bằng hữu tốt nhất của nó, đã giúp đỡ rất lớn."
"Chỉ là việc nhỏ không đáng gì." Đường Mật khách khí.
Quân Đình Ngọc, phụ thân Quân Nam Phù, lên tiếng: "Hiền điệt, ta và phụ thân cháu đã xác định xong một việc lớn, đang tìm cháu thương lượng." Đoạn mỉm cười với Bạch Chỉ Vi và Đường Mật, hàm ý hai đứa nên tránh ra.
Khẩu khí Quân Đình Ngọc nghiêm túc, Đường Mật đoán rằng họ định thương thảo hôn sự chăng, liền cười ngọt ngào với ông ta nhưng giả bộ không hiểu ý, giữ Bạch Chỉ Vi đứng lại.
Quân Đình Ngọc thấy hai tiểu cô nương không định đi, định lên tiếng thời Trương Úy hỏi: "Việc lớn gì ạ?"
"Quân bá bá của con vừa thương lượng với các bằng hữu ở nước Sở để con tham gia thi võ." Trương Mậu đáp.
"Vì sao cơ, Trương Úy mới lớn, sao không đợi tu luyện ở Thục Sơn xong rồi hẵng tham gia." Đường Mật là người đầu tiên không hiểu, lên tiếng hỏi.
Quân Đình Ngọc nhíu mày, ông ta không thích tiểu cô nương không hiểu ý lại hay chen lời này: "Hiền điệt, chi bằng đến phòng bá bá trò chuyện."
"Quân bá bá, cháu định tương lai sẽ tham gia thi võ nên mới đến nước Sở xem, bất quá giờ cháu còn nhỏ tuổi, võ công chưa đến đầu đến đũa, tham gia hình như còn quá sớm. Hơn nữa đây là thi võ của nước Sở, cháu định tham gia kỳ thi của nước Ngụy chúng ta." Trương Úy nói.
"Trừ nước Sở, các nước đều hơn mười năm chưa thi võ, sao hiền điệt biết khi rời Thục Sơn thì nước Ngụy sẽ thi? Ta định tương lai sẽ tiến cử hiền điệt nhưng cháu muốn dựa vào bản lĩnh trở thành đại tướng quân nên ta nghĩ lần này nước Sở thi võ chính là cơ hội cho cháu biết thi là như thế nào, tương lai nước Ngụy phục hồi thi võ thì cháu đã có kinh nghiệm rồi, còn nếu không khôi phục thì tốt xấu gì cháu cùng tham gia một lần, không còn canh cánh việc này nữa. Lúc ấy ta sẽ tiến cử cháu nhập triều, được không?" Quân Đình Ngọc bảo: "Ta đã thương lượng kỹ với cha cháu rồi, đều vì tốt cháu cả thôi."
"Vốn đã ngừng ứng cử rồi, Quân bá bá nhờ quan hệ mới để con chen vào được. Hơn nữa lần này nhiều nhân vật của các nước đên tham gia, con vừa được kiến thức vừa giao thủ với họ cũng là việc hay. Thua thắng không quan trọng, cơ hội này khó có lắm." Xem ra Trương Mậu cũng tán đồng cho con trai thử thi một lần.
Phụ thân cũng nói vậy, Trương Úy đành bảo: "Vạy cũng được, thử một lần xem sao."
Bạch Chỉ Vi định nói nhưng chợt thấy Đường Mật bấm tay, ngoái sang thấy nó làm hiệu im lặng, cô bèn cùng nó ra khỏi khách sạn.
Bạch Chỉ Vi hỏi: "Đường Mật, ngươi nghĩ sao về việc này?"
Đường Mật đáp: "Nếu cha đệ nhất mỹ nữ nói ra thì tựa hồ không có gì bất thường, chẳng qua là thử một lần, đầu to cũng có chí hướng này, thử cũng chẳng sao. Con rể là người ta, người ta quan tâm đến tiền đồ của y cũng đúng thôi. Thật tình việc này ta chỉ thấy quá đột ngột, nhưng nếu bảo người ta hành xử có gì không ổn thì ta không nói ra được, chúng ta cứ đợi xem tình hình thi võ đã. Ta chỉ lo về tình cảm của đầu to. Hai các ngươi, đúng là không biết làm sao nữa. Người thì không dễ thích ai, còn y thì quá dễ thích một người."
Bạch Chỉ Vi mỉm cười: "Còn ngươi nữa, không rõ là mình có thích ai hay không kìa."
Đường Mật trầm mặc, nhớ đến Lý Liệt, lòng nó đâm ra hoang mang. Nó biết Nhan Thượng chưa nói hết nhưng rõ ràng có ý bảo nó chỉ cần đừng thích Lý Liệt là không có gì đáng lo, nhưng cảm giác tối đó là gì? Lẽ nào, trong tim nó xuất hiện một con mãnh hổ?
← Ch. 46 | Ch. 48 → |