← Ch.49 | Ch.51 → |
Ba người đi suốt ba ngày mới đến Thục Sơn, Đường Mật đứng ra điều đình nên Trương Úy và Bạch Chỉ Vi nhanh chóng thỏa hiệp, Bạch Chỉ Vi đồng ý không nhắc đến chuyện Quân Nam Phù lừa Trương Úy nữa, Trương Úy cũng đồng ý không hỏi lại Quân Nam Phù, coi như mọi sự chỉ là hiểu lầm. Nhưng sự tình không phải cứ nói không nên là sẽ không xảy ra, cả ba điều hiểu đấy là chủ đề cấm kỵ, không ai nên động tới.
Xe ngựa sắp đến cửa Ngự Kiếm đường, người đi càng lúc càng đông, phần lớn là hài tử chừng mười tuổi cùng phụ mẫu. Đường vốn hẹp, xe ngựa khó lòng tiến tiếp, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đành xuống xe, để Trương Úy cõng đồ, hòa cùng dòng người lên núi.
Bạch Chỉ Vi biết Đường Mật chưa từng chứng kiến cảnh tuyển lựa tân kiếm đông, nên giải thích: "Những hài tử này đều lên Ngự Kiếm đường ứng tuyển, phải qua ba ải, thứ nhất là xem gân cốt, dáng vẻ, tuổi tác, qua rồi là sẽ được kiểm tra tâm trí, sức tập trung, thân thể linh hoạt hay không, phản ứng nhanh hay chậm, ải sau cùng là nói chuyện mới Mục điện giám."
Trương Úy dắt ngựa đi bên, nghe rồi liền cười: "Ai là trẻ con, hình như ngươi lớn hơn người ta nhỉ."
Đường Mật nhìn toán trẻ con lạ mặt, phát giác chúng còn nhỏ hơn nó. Độ tuổi lên mười là thời kỳ thân thể phát triển nhanh, hơn một tuổi là trông lớn hơn hẳn, ba đứa đi giữa đám đông, không chỉ cao hơn một cái đầu mà khí chất và ánh mắt cùng khác, như hạc giữa đàn gà. Nó tức cảnh sinh tình, cảm thán: Ta lại lớn hơn rồi.
Gần đây Bạch Chỉ Vi thường châm chọc Trương Úy, liếc gã đoạn bảo: "Đúng, ngươi lớn hơn, sắp làm tân lang quân rồi."
Trương Úy cười ngượng ngùng, ngoảnh đi vuốt ve cổ ngựa, không dám chạm đến cô.
Sắp đến cửa Ngự Kiếm đường, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc đang tranh cãi bèn nhìn vào, ở cửa bày một cái trường kỷ gỗ đen, ngồi phía sau là điện phán Diêm Giai Chi và tân điện phán Mộ Dung Trinh Lộ.
Người đang tranh cãi với Diêm Giai Chi và Mộ Dung Trinh Lộ cũng là người quen, chính thị kẻ không chịu gánh trách nhiệm, chạy trốn dọc đường khiến Đường Mật phí bao nhiêu là tiền, nhân tuyển làm quý công tử: Sử Thụy.
Diêm Giai Chi từ tốn giải thích: "Nghe ta nói này, hài tử hơn mười tuổi đương nhiên có thể ứng tuyển kiếm đồng nhưng Ngự Kiếm đường còn một quy củ khác, mười lăm tuổi mà chưa qua được ngũ đại điện thí thì sẽ bị đuổi khỏi Thục Sơn. Năm nay con mười bốn, dù là thiên tài cũng chỉ được phép một năm dự hai kỳ điện thí, cho dù thế thì mười lăm tuổi con cũng chỉ qua được bốn kỳ thi, con cân nhắc xem, có nên lãng phí thời gian thế không? Ta thấy gân cốt của con không tệ, khuyên con không nên lãng phí tuổi xuân ở Thục Sơn, sớm tìm lấy một vị danh sư, nhất định sẽ có thành tựu."
Sử Thụy thẩn nhiên lắc đầu: "Nếu tu luyện ở Thục Sơn, dù chỉ hai năm cũng không phải là lãng phí thời gian. Hơn nữa, danh sư gì đó hoặc thành tựu không phải là thứ con muốn, con chỉ muốn tu luyện ở Thục Sơn, trừ nơi này ra sẽ không đi đâu, dù là thiên vương lão tử thì con cũng không bái làm thầy."
Mộ Dung Trinh Lộ nhìn y đầy hứng thú: "Sử Thụy, vì sao nhất định phải đến Thục Sơn?"
Sử Thụy đáp: "Mộ Dung tỷ tỷ còn nhớ đòn sau cùng của ba người Mộ Dung Phỉ ở Ma cung không? Từ lúc đó đệ đã nghĩ nhất định phải lên Thục Sơn tìm được bạn bè như thế, bạn bè bất kể sinh tử, hoàn toàn tín nhiệm nhau."
"Được, đến cửa thứ hai đi." Mộ Dung Trinh Lộ nghe y trả lời, cảm giác tuổi trẻ quả thật tươi đẹp.
Sử Thụy vui mừng nhảy dựng lên, nói to: "Đa tạ, đa tạ Mộ Dung tỷ tỷ." Nói đoạn y cảm giác có người nhìn ở sau lưng, bất giác ngoảnh lại, thấy ngay gương mặt Bạch Chỉ Vi ở rát gần đang mỉm cười, buộc phải thừa nhận dù thế nào, hơn nửa nguyên nhân y lên Thục Sơn vì muốn nhìn thấy cô.
Thiếu niên lạ mặt ngăm ngăm đen đứng cạnh Bạch Chỉ Vi rảo bước đến chỗ y, cao hứng vòng tay: "Vị huynh đài này, tại hạ Thục Sơn Ngự Kiếm đường Thục Sơn, ban nãy nghe huynh đài nói thật hào sảng. Tại hạ nguyện ý kết giao bằng hữu với huynh đài."
Sử Thụy quan sát thiếu niên lạ mặt ánh mắt trong veo, thân hình còn cao hơn mình, trong lòng dấy lên niềm vui khôn tả, vòng tay đáp: "Tại hạ Sử Thụy, sau này có vào được Ngự Kiếm đường hay không cũng phải kết giao với huynh đài."
Khoảnh khắc đó, hai thiếu niên nhìn nhau, đều dâng tràn hào tình anh hùng giang hồ gặp nhau.
Đợi khi Đường Mật và Bạch Chỉ Vi sắp xếp xong mọi sự, nhân lúc nhàn rỗi đến Tùng uyển rủ Trương Úy đi xem Nghĩa Kim điện. Bố cục của điện này khác hẳn Trí Mộc điện, cao hơn hẳn, ba đứa vốn cho rằng cửa có khóa nhưng đến gần mới biết là chỉ khép hờ. Đẩy cửa ra, hình ảnh đập vào mắt là ba nam kiếm đồng đang quét đại điện.
Nghĩa Kim điện cao đến thế vì bên trong có hai tầng, tầng hai chỉ là khán đài có lan can bao quanh nối với tầng một qua một cái cầu thang duy nhất. Đường Mật có cảm giác kết cấu địa điện khá giống với kết cấu nhà thi đấu thể thao ở thế giới cũ, đang tự hỏi vì sao lại thiết kế theo kiểu này thì một trong ba kiếm đồng đang quét điện đến chào hỏi.
Kiếm đồng này dong dỏng cao, mặt vuông trán rộng, dáng chắc nịch, quan sát ba đứa một lúc, ánh mắt dừng lại ở ba đóa hoa vàng thêu trên vạt áo, rồi tỏ ra rất nhiệt tình: "Các vị là kiếm đồng mở Nghĩa Kim điện rồi, ta tên Đặng Phương, đằng kia là Vương Động và Phương Trật Ly, bọn ta đều là người cũ của Nghĩa Kim điện, có gì không hiểu cứ hỏi."
Đường Mật không hề khách khí: "Người cũ ở Nghĩa Kim điện là ý gì?"
Gương mặt Đặng Phương cứng lại: "Là đã ở đây hơn một năm rồi."
"Ngươi ở đây mấy năm rồi?" Bạch Chỉ Vi hỏi tiếp.
Đặng Phương nhìn hai tiểu cô nương xinh đẹp, tâm tình kích động vì thấy người mới xinh đẹp đã tan đi quá nữa, nhưng vẫn giữ phong độ: "Tại hạ đã ở đây hai năm, năm nay là năm thứ ba."
Bạch Chỉ Vi quay lại nói với Trương Úy: "Trương Úy, ngươi coi như gặp được kẻ cùng cảnh ngộ, ở tại một điện ba năm kìa."
Đặng Phương nghe tên Trương Úy, mắt sáng lên, bước tới: "Lẽ nào là Trương Úy hai năm không qua được kỳ điện thí đầu tiên, năm thứ ba qua liền hai kỳ? Ái chà chà, thấy huynh đệ đúng là tốt quá. Cho đệ biết, ta là lão đại ở đây, sau này có chuyện gì thì cứ nói một tiếng, ta sẽ lo hết."
"Hảo, đa tạ Đặng lão đại." Trương Úy cười đáp.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau, tỏ vẻn ghi hoặc: lẽ nào chỉ mấy tháng qua mà đầu to đã thành danh nhân của Ngự Kiếm đường?
Đối với việc Trương Úy đột nhiên nổi tiếng ở Ngự Kiếm đường, Đường Mật giải thích là: bởi Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ rời đi, Ngự Kiếm đường rơi vào thời kỳ chưa từng có trong mấy năm nay, thời kỳ không có thần tượng. Biểu hiện thần kỳ của đầu to trong kỳ điện thí, được chúng nhân thêm mắm dặm muối, gã liền trở thành thần thoại của vô số lưu cấp sinh tại các điện, thành thần tượng của thời kỳ không có thần tượng.
Lưu cấp sinh là cách gọi của Đường Mật, cũng như bọn Đặng Phương gọi tắt là "người cũ". Hai kỳ điện thí trước khi vào Nghĩa Kim điện, gần như không ai không qua, thành thử như Trương Úy đã được coi là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Nhưng từ Nghĩa Kim điện trở đi, có không ít kiếm đồng không qua được.
Thật ra có bao nhiêu người bị khốn tại Nghĩa Kim điện? Lúc Đường Mật lần đầu tiên vào điện, coi như có khái niệm trực quan về vấn đề này.
Nó đi vào cửa Nghĩa Kim điện, giật mình trước số lượng kiếm đồng ở đây, bèn thầm đếm, cộng thêm ba đứa nó là tới hai mươi bảy kiếm đồng. Vì mỗi lần Ngự Kiếm đường chỉ thu chừng mười kiếm đồng mới, chưa từng thu hơn hai mươi bao giờ, thành ra kiếm đồng ở Nghĩa Kim điện mới nhiều gấp hơn hai lần điện trước.
Kiếm đồng ở đây chia làm hai nhóm, một là người cũ giống bọn Đặng Phương, còn lại là hơn mười kiếm đồng từ Nhân Hỏa điện thăng lên. Đường Mật chợt nhận ra toán của nó không thuộc nhóm nào.
Đặng Phương là người đầu tiên lớn tiếng chào: "Trương Úy đến đây."
Câu nói này mang lại hiệu quả kinh ngạc, cả đại điện ồn ã chợt yên tĩnh lại, ai nấy chú ý đến ba thiếu niên ở cửa.
Trương Úy bị chúng nhân nhìn đâm quẫn, vội vòng tay thi lễ: "Xin chào các vị, tại hạ Trương Úy."
Đăng phương chạy tới kéo gã: "Được rồi, ai cũng biết rồi, đi thôi, để ta giới thiệu."
Bạch Chỉ Vi định đi theo, Đường Mật kéo cô lại, nói nhỏ vào tai: "Đừng đi, chúng ta phải trung lập, thành một nhóm riêng."
Từ nhóm kia có một thiếu nữ mặt mũi trắng trẻo, nổi vài chấm nhỏ trên mặt, mắt tròn mũi cai, dáng vẻ rất khả ái bước tới, cười nói với ba đứa: "Các vị là Đường Mật và Bạch Chỉ Vi qua liền hai kỳ điện thí đó hả, ta tên Trang Viên, hoan nghênh các vị lên Nghĩa Kim điện."
Đoạn Trang Viên thân thiết kéo hai cô về nhóm của mình.
Chỉ là cả toán vây lấy hỏi han về Trương Úy.
Ví như "Trương Úy đó chả phải tư chất kém lắm cơ mà, sau lại qua được đại thí?"
Lại như "Năm ngoái Trương Úy lén học được tuyệt thế võ công gì?"
Lại như "Năm nay Trương Úy bao tuổi? Người ở đâu?"
Bạch Chỉ Vi lạnh lùng không đáp, Đường Mật đành một mình ứng phó với mấy đứa nhóc hiếu kỳ, hơn nữa để giữ gìn hình tượng của Trương Úy, nó khuấy loạn nhiều vấn đề lên.
Nên nó đáp: "Tư chất là thứ khó nói lắm, trên đời chẳng phải có người tài cao mà thành danh muộn sao?"
"Tuyệt thế võ công? Chẳng phải Đọa Thiên đại nhân nói là trên đời không có tuyệt thế võ công, chỉ người tuyệt thế ư?"
"Hỏi tuổi làm gì? Vị cô nương này hỏi thế là có ý đồ hả?"
Đang lúc các kiếm đồng xôn xao, cửa Nghĩa Kim điện chợt kêu kẹt một tiếng nặng nề rồi khép lại.
Tất thảy nhìn ra cửa, Mộ Dung Trinh Lộ mặc hắc y đứng đó, ánh mắt lẫm liệt nhìn chúng kiếm đồng.
Đường Mật chưa từng thấy Mộ Dung Trinh Lộ bình thường vẫn cười cợt lại nghiêm túc thế nào, liền tự giác tắt cười, đợi nàng ta hỏi.
Mộ Dung Trinh Lộ đảo mắt một vòng, hơi dừng lại ở Đường Mật một chốc rồi mới từ tốn cất lời: "Ta là Mộ Dung Trinh Lộ của Kiếm tông, sau nay dạy kiếm pháp ở Nghĩa Kim điện. Các con đã lên được Nghĩa Kim điện, cùng nên biết kỳ điện thí này được coi là kỳ thi chết chóc, luôn có người không thể vượt qua được. Nên trong một năm này mong các con càng nỗ lực hơn, còn phải chuẩn bị sẵn sàng cho đại thí."
Dứt lời, các kiếm đồng lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
Mộ Dung Trinh Lộ ho một tiếng, dẹp yên mọi lời bàn tán: "Ta giải thích quy tắc thi ở Nghĩa Kim điện cho các con. Thứ nhất mỗi môn đều thi riêng lẻ, có nghĩa là thuật pháp, kiếm pháp đều chia ra thi, không qua được một môn sẽ trượt đại thí. Cuối năm các con sẽ phải trải qua mười hai lần thi. Thứ hai, người qua được cả mười hai lần sẽ có tư cách tỷ võ, ba người đứng cuối sẽ không được lên điện tiếp theo. Tức là dù thế nào cũng sẽ có ba người không qua được đại thí. Hiểu chưa?"
Đường Mật nghe thấy quy tắc điện thí mới, chợt giật mình nhìn Trương Úy ở ngoài xa, thầm lo lắng: "Nếu thi pháp thuật phải tách ra thì Trương Úy làm thế nào mà qua được?"
Trương Úy nhíu mày, dáng vẻ trầm tư, Đặng Phương ở cạnh y chợt nói cứng: "Con bà nó chứ, năm nay lão tử nhất định phải qua. Trương Úy, bọn ta có nghe nói về trường hợp của ngươi, cảm giác bọn ta vẫn còn hy vọng, năm nay không thể gục ngã ở đây."
Mộ Dung Trinh Lộ ở xa nghe thấy lời Đặng Phương, ánh mắt sắc bén như phi đao bắn tới: "Tính cả điểm hạnh kiểm nữa. Xếp hạng tỷ võ có tính cả điểm hạnh kiểm, nên cần chú ý, kiếm đồng vừa nói bậy bị trừ năm điểm."
Dứt lời, đại điện liền im phăng phắc, không ai dám gây chuyện nữa.
Giờ kiếm thuật, ai ấy đều cẩn thận học hành, đến khi Mộ Dung Trinh Lộ khuất bóng, bầu không khí trong điện mới sôi nổi trở lại. Trang Viên tung tăng đến cạnh Đường Mật: "Ta giới thiệu cho các vị mấy bằng hữu tốt."
Cô bé chỉ vào một nữ hài yểu điệu: "Đây là Chu Tĩnh, có một viên bảo ngọc có thể nói chuyện với các loại tẩu thú phi cầm, hết sức thần kỳ."
Rồi lại kéo nó đến chỗ một nữ hài cao nghều, thần thái rỡ ràng: "Đây là Lý Lý, lão đại Côn Bằng bang là ngoại công của Tiểu Lý, không gì trên giang hồ mà Tiểu Lý không biết, tỏ tường mọi tin tức của Ngự Kiếm đường, có gì cứ tìm."
Đường Mật gật đầu chào hỏi, định bắt chuyện vài câu chợt nghe ngoài cửa có người gọi: "Đường Mật, Tiểu Đường Mật đến rồi."
Ba chữ "Tiểu Đường Mật" khiến nó nổi da gà, quay nhìn chỗ phát ra tiếng nói xem ai đang gọi thân thiết như thế.
Ở cửa điện có một người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn hồng mộc, chính là điện phán kiêm thủ thư Tàng thư các Chúc Ninh.
Các kiếm đồng chưa rời đi dù có tu luyện thuật cơ quan hay không, đều biết tính tình cổ quái của thủ thư Tàng thư các, thấy y gọi Đường Mật thân thiết như vậy liền cùng nhìn nó.
Đường Mật cảm giác mọi ánh mắt nhìn mình đều có phần đồng tình, chợt lại nghe có tiếng Tiểu Đường Mật vang lên, đành tự lên gân: "Con ở đây."
Gương mặt gầy gò của Chúc Ninh nở nụ cười nhàn nhạt cơ hồ không nhận ra, khẩu khí khá vui vẻ: "Bản lĩnh của con khá lắm, vốn tưởng một năm nữa mới được dạy con, không ngờ năm nay đã đến rồi, được lắm, theo ta."
"Làm gì cơ? Con muốn ăn cơm." Đường Mật thoái thác, đoán rằng Chúc Ninh vẫn nhớ lời năm ngoái sẽ thu nó làm đồ đệ, còn nó không thấy thuật cơ quan có gì hay, ăn cơm còn quan trọng hơn.
"Vậy tối nay con đến tìm ta cũng được, nên nhớ năm nay không được thất bại kỳ thi nào, ta là điện phán của con đấy." Chúc Ninh dặn, mặt vẫn giữ nụ cười thoảng qua khiến người ta nhìn vào có cảm giác cao thâm mạc trắc.
Đường Mật nhìn theo y lăn xe từ từ đi khỏi, đoạn nói với Bạch Chỉ Vi vừa đến cạnh: "Nếu có Lục Húc Ngôn ở đây thì tốt."
"Hả? Tiểu quỷ đó có tác dụng gì?" Bạch Chỉ Vi không hiểu.
"Ta muốn hỏi tiểu quỷ về dự cảm, ta đột nhiên có dự cảm không lành."
Tối đó Đường Mật đến Tàng thư các, phát hiện giác quan thứ sáu của mình quả nhiên chuẩn xác.
Giữa hai hàng trường kỷ chất sách cao ngất như ngọn núi nhỏ mà ngày nào vào cũng thấy, gương mặt Chúc Ninh lộ ra giữa kẽ hở quyển sách đang đọc: "Tiểu Đường Mật, mau vào giúp sư huynh con sửa sang đề mục đọc."
Đường Mật lắc đầu bất lực, đảo mắt hỏi: "Làm gì có chuyện sư phụ thu đồ đệ mà không dạy bản lĩnh, cũng không có lễ vật ra mắt?"
Chúc Ninh cười ha hả: "Lễ vật ra mắt cho từ năm ngoái rồi còn gì, còn muốn gì nữa, nói xem bảo bối gì mới khiến con động lòng."
Đường Mật chắp tay sau lưng đi lại mấy bước, không nghĩ ra thứ gì nhưng tuyệt đối không thể cho qua, liền nheo mắt cười: "Sư phụ cứ tùy ý tặng, sư phụ không phải người hẹp lượng, lễ vật chắc sẽ là bảo bối hảo hạng. Tương lai đồ đệ lấy ra dùng sẽ bảo với mọi người là lễ vật gặp mặt được sư phụ cho, lúc ấy người sẽ nổi tiếng hơn nhiều."
Chúc Ninh nhìn nó cười, biết rõ tiểu nha đầu này chỉ được cái mồm mép, nếu người khác nói ra tất y không đời nào đáp nhưng Đường Mật nói ra thì y lại không nổi cáu được: "Được, con đợi đi, sẽ cho con lễ vật ra trò."
Chúc Ninh đẩy xe đi, dừng trước cánh cửa điêu khắc lăng hoa, hai cánh cửa tự mở ra. Y vào một chốc, lúc trở ra trên đầu gối đặt một cái hộp gỗ đàn, bốn góc khảm vàng. Đường Mật từ xa đã ngửi mùi đàn hương thoang thoảng, thầm nhủ: "Không hiểu trong hộp là bảo bối gì nhỉ?"
Đường Mật huơ huơ cái hộp trước mắt nó: "Vào trong giúp sư huynh đã, lúc nào làm xong mới được lấy cái này."
"Được được, con biết là sư phụ không dễ cho cái gì mà." Đường Mật thở dài: "Vị sư ca chưa biết mặt của con ở đâu?"
Đường Mật theo Chúc Ninh vào trong, hóa ra là một cái kho lớn. Khoảng trống giữa kho chất đầy linh kiện to nhỏ đủ loại, một thiếu niên mặc áo chàm Thuật tông đang ngồi xổm, không hiểu sắp xếp cái gì.
Thiếu niên tựa hồ không phát giác có người vào, không ngẩng mặt lên mà cắm cúi lắp ráp. Đường Mật nhìn nghiêng nhận ra thiếu niên cũng như Chúc Ninh, đều cực gầy, tự hỏi có phải vì họ dốc hết tâm lực chế tạo cơ quan nên mới gầy nhẳng như thế.
"Âu Dương Vũ, mau gặp sư muội Đường Mật." Chúc Ninh nói.
Thiếu niên tên Âu Dương Vũ xoay mặt ra, nhìn Đường Mật rồi mới phản ứng, từ từ đứng dậy, hơi cúi người thi lễ: "Đường sư muội, tại hạ Âu Dương Vũ, môn hạ đệ tử Thuật tông."
Lúc đó Đường Mật mới nhận ra Âu Dương Vũ không chỉ gầy mà còn cao, không khác gì các sào trúc phơi quần áo. Nó lại nhìn sang Chúc Ninh cũng với dáng vẻ tương tự, lập tức hạ chủ ý: nếu nghiên cứu cơ quan chi thuật ảnh hưởng đến phát triển hình thế, kiên quyết không nhập bọn với họ.
"Xin chào Âu Dương sư ca, không hiểu chúng ta phải làm gì?" Nó hỏi.
Âu Dương Vũ đến giá sách ôm xuống một mớ sổ mượn: "Rút hết những tờ từ hơn hai mươi năm, Tàng thư các không cần những tờ lâu như thế, rồi gom số còn lại thành quyển." Y vừa nói vừa ôm sổ mượn ra ngoài, tiếp tục nói: "Chúng ta ra ngoài làm, ở đây sư phụ làm việc. Ta đã chỉnh được một phần rồi, còn lại không nhiều lắm."
Đường Mật đến ôm sổ mượn, không ngờ được hai bước liền chạm phải Âu Dương Vũ vừa đặt đồ xuống, y không nói nhiều, đón lấy sách trong tay nó: "Đường sư muội, việc này không cần muội làm."
Đường Mật hớn hở: Nam hài tử hơn vài tuổi có khác, biết quan tâm đến con gái.
Âu Dương Vũ khuân năm sáu chuyến, chuyển hết sổ mượn ra gian ngoài, lau mồ hôi bảo Đường Mật: "Sư muội, huynh làm xong rồi, còn lại của muội."
"Ý sư cả là gì? Không phải chúng ta cùng chỉnh lý sao?" Đường Mật nhìn số sách bày đầy trường kỷ và mặt đất, kinh ngạc thiếu điều rớt cả cằm.
"Thì cùng làm mà, huynh làm những việc nặng, còn lại muội làm việc nhẹ." Âu Dương Vũ đáp, đáng ghét là thần sắc y rất thật thà, không hề có ý đùa Đường Mật. Đoạn y bảo: "Sư muội, chỉ khâu và đinh ghim đều để trên ghế. Huynh phải giúp sư phụ chế tạo phi dực, không thể bồi tiếp muội nữa, hôm nay muội không làm xong cũng không sao, trước khi chỉnh lý xong, Tàng thư các vẫn đóng, muội cứ từ từ." Nói đoạn, bóng dáng dài thượt của y lẫn vào cánh cửa khắc lăng hoa.
Đường Mật trừng mắt nhìn cánh cửa, đá mạnh một cước, quả nhiên không mở được, giận dữ rủa: "Đồ con nít, chỉ biết bắt nạt người thật thà, ta rủa ngươi tám đời không lấy được vợ."
Cũng may lúc đó nó đã thông thuộc văn tự của thế giới này, chỉnh lý không vất vả lắm, chỉ là sách trong Tàng thư các quá nhiều, mỗi quyển có một sổ mượn riêng. Những quyển sách được mượn nhiều như Binh sách tập chú có tới ba trăm tờ ghi ngày, nó thuận tay giở ra, phát hiện trang nào cũng ghi dày đặc ai mượn ngày nào trả ngày nào, nhưng chỉ trả chưa đầy hai ngày là ngườ khác đã mượn tiếp. Tất nhiên, cả biển sách nên đại đa số ít người mượn, vài ba tờ ghi mỏng tang ghi lại cơ duyên nhỏ nhoi của quyển sách đó được tiếp xúc với người mượn trong hơn trăm năm qua. Nó nhủ thầm: May mà thế chứ không sổ ghi chắc chất đầy cả tầng lầu.
← Ch. 49 | Ch. 51 → |