Vay nóng Tima

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 52

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 52: Thục Sơn bí động (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Vì cước trình nhanh hơn hơn năm ngoái, lúc chúng nhân đến Huyền Thiên các trên Vô Võng phong còn chưa đến trưa. Những lúc thế này, các kiếm đồng đều tự luyện kiếm ở diễn vò trường phía tây. Nhóm Đường Mật đến nơi, đã có mấy kiếm đồng đang luyện Ngự kiếm thuật ở đó.

Đường Mật liếc mắt, nhận ra bên trọng có ba người nó quen là Quân Nam Phù, Tư Đồ Thận và Báo Sơn, thuận miệng hỏi Trương Úy: "Bên đó toàn là kiếm đồng cùng đến Thục Sơn với ngươi?"

"Gần như thế, những người không quen là đến sau." Trương Úy đáp.

Trong lòng Đường Mật đột nhiên thoáng qua ý niệm, mím môi không nói gì nữa.

Ba đưa luyện kiếm một lúc, Bạch Chỉ Vi thấy Lý Liệt từ xa đi tới, lắc đầu nói với Đường Mật: "Dù Lý Liệt thích ngươi cũng không cần đeo sát như vậy, cứ như muốn lấy ngươi ngay ấy."

Đường Mật cũng hạ giọng, nhìn về phía hắc y thiếu niên đang đi tới: "Hôm nay nhất định phải nói rõ chuyện này."

Lý Liệt đến nơi, bảo nó: "Đường Mật, đến giờ ăn trưa rồi, cùng đi nào."

Đường Mật đang muốn nói chuyện riêng nên gật đầu đi theo.

Trương Úy thu kiếm lại, bảo Bạch Chỉ Vi: "Đi thôi, đi ăn cùng nhau."

Bạch Chỉ Vi bật cười: "Ngươi đi cùng ai?"

"Hai người đó, không phải họ đi ăn cơm sao."

"Hai người người ta muốn ăn riêng, ngươi đi theo làm gì."

"Vì sao?"

"Dọc đường ta chả bao ngươi rồi là gì, Lý Liệt thích Đường Mật."

"Ta biết, thế thì bọn ta không đi cùng được hả?" Trương Úy nghi hoặc.

Bạch Chỉ Vi nhìn chằm chằm vào gương mặt ngơ ngác, nói đầy ẩn ý: "Đầu to, thích một người là như thế, chỉ muốn ở cạnh người đó. Quân Nam Phù của ngươi không thèm nhìn ngươi, không để ý đến ngươi, không muốn đi cùng ngươi, đấy mới là kỳ quái, hiểu chưa?"

Không hiểu sao trong lòng Trương Úy ảm đạm hẳn. Gã chưa từng trải qua cảm giác này, cũng như trên nền trời trong veo đột nhiên có mây xám lướt qua, nhất thời đất trời không xua đi hết được bóng rợp. Lại cũng như gã nhìn thấy gì đó qua làn sương mỏng, chỉ thiếu một chút nữa thôi là nhìn rõ ràng.

Gã quay phắt lại nhìn Quân Nam Phù đang luyện kiếm cách không xa. Gương mặt cô tinh tế như được điêu khắc, lúc này đang nhuộm một lớp hồng phớt, nhan sắc trẻ trung quyến rũ hơn bao giờ hết. Trong sát na, lòng gã như vang lên tiếng hổ gầm, cổ động gã không nghĩ gì nữa, rảo bước đến nói: "Quân Nam Phù, cùng đi ăn cơm nào."

Giọng gã không lớn nhưng đủ cho tất cả nghe thấy. Lập tức tất cả lặng ngắt, nam nam nữ nữ đều áp chế hưng phấn, lặng lẽ đợi xem tiểu tử lỗ mãng không biết cân lạng kia sẽ bầm dập thế nào với đóa hoa cao ngạo nhất Ngự Kiếm đường.

Quân Nam Phù ngẩn người, mặt đỏ lựng, đáp bằng giọng cực khẽ: "Trương Úy, ngươi định làm gì?"

"Muốn cùng muội đi ăn cơm." Trương Úy đáp, đột nhiên giọng nói lí nhí cùng thần sắc hoảng hốt của Quân Nam Phù khiến lòng gã thắt lại.

Quân Nam Phù xoay lưng về phía một kiếm đồng cùng điện, nháy mắt ra hiệu cho Trương Úy rồi nhanh chóng bỏ đi, lớn tiếng: "Ta không đi, ta không quen ngươi."

Trương Úy vẫn nhớ Đường Mật bảo nó không hiểu sắc mặt người khác nhưng giây phút này nó gần như đọc được hết cả câu trong mắt Quân Nam Phù, câu đó khiến lòng nó trầm xuống: "Vậy gặp lại sau." Đoạn cúi đầu xách kiếm rảo bước đi ngay.

Bạch Chỉ Vi nhìn theo bóng áo lam bước đi, cái đầu cúi gằm cùng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm khiến cô nhói lòng, cơn giận nổi lên, đến trước mặt Quân Nam Phù bất ngờ vung Vụ Ẩn lên.

Vụ Ẩn cơ hồ trong suốt, lúc rời vỏ gần như không lóe kiếm quang mà mờ mờ như sương sớm.

Một lọn tóc xanh rơi xuống, Quân Nam Phù cả kinh, mái tóc xòa trước trán vô thanh vô tức bị cắt đứt mấy sợi.

Cô nghe thấy thiếu nữ mặt mũi lạnh băng đó thốt lên: "Quân Nam Phù, đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò gì, từ hôm nay, ngươi là địch nhân của ta."

Thiếu nữ đó trời sinh đã có áp lực cao cao tại thượng khiến cô nhất thời quên cả trả đòn, mãi khi đối phương đi rồi, khí lạnh mới dâng lên trong lòng.

Đường Mật và Lý Liệt chọn chỗ ngồi ở góc Thực đường, Đường Mật nghĩ một chốc rồi nói: "Lý Liệt, ngươi kỳ quái lắm."

"Cô nương cũng rất kỳ quái, chẳng phải như thế là tuyệt phối ư." Lý Liệt cười bảo.

"Ta có gì kỳ quái?" Đường Mật hỏi ngược.

"Cô nương không gióng một tiểu cô nương còn nhỏ, lòng dạ kín bưng, hình như tưởng tượng rất giỏi." Lý Liệt đáp, ánh mắt màu hổ phách nhìn Đường Mật chằm chằm.

Đường Mật giật mình, nhãn quang trở nên sắc bén: "Vì sao ngươi nói thế?"

"Cảm giác thôi. Cô nương có biết là mình rất khó khiến người khác không chú ý đến."

Lý Liệt đối đáp ung dung khiến Đường Mật càng nghi hoặc, một người nói dối có thể ung dung như vậy ư?

"Ngươi không vì thế mà thích ta chứ." Nó hỏi.

"Chính vì thế." Y đáp.

Nó đột nhiên cảm giác như đang giao thủ với y, xuất chiêu sai lầm khiến nó dấy lên hưng thú nghênh chiến: "Nhưng nói thật là ta không có lý do gì thích ngươi."

"Nhưng cũng không thể nói là không thích ta."

"Ta không thích ngươi."

"Nói ngay tức là nói dối." Lý Liệt vẫn giữ nụ cười.

Đường Mật trầm mặc, biết đã gặp đối thủ, liền lắc đầu: "Được rồi, đã thế để xem ai thắng ai thua."

Đoạn gương mặt trẻ con nở nụ cười cao thâm mạc trắc. Nụ cười ấy kỳ dị đến lạ lùng khiến Lý Liệt đột nhiên cảm thấy như đang chứng kiến chiến khí trải ra theo lá cờ phần phật trong gió nơi chiến trận, chỉ cần lá cờ không đổ là vĩnh viễn có vô số bình sĩ xông lên như nước triều. Y bất chợt cảm giác thiếu nữ trước mặt có sức mạnh tựa tà ma.

Đường Mật ăn xong quay về diễn võ trường, nhìn quanh không thấy Trương Úy và Bạch Chỉ Vi, chỉ có nhóm Trang Viên đang hào hứng trò chuyện, nó liền rảo bước đến.

Mấy cô bé không giấu được niềm vui trong ánh mắt, thấy nó đến, Trang Viên liền kéo lại hỏi: "Đường Mật, ngươi thân với Hoàn Lan lắm đúng không?"

"Coi như quen biết." Đường Mật đáp, nhìn cả toán đầy ngạc nhiên.

"Cái gì mà coi như quen." Nữ kiếm đồng khá cao đứng cạnh thò tay ra đếm: "Chí ít ngươi cũng là đối thủ của y khi tham dự sư hí, cùng bị phạt ở Huyền Thiên các, được hồn thú của y đưa về Ngự Kiếm đường. Hơn nữa có người thấy ngươi và y nói chuyện dưới gốc cây, cùng cứu các kiếm đồng bị Ảo điệp tập kích, lại cùng qua đêm ở Thuật tông, đúng không?"

Đường Mật giật mình trước tin tức tường tận vừa được nghe, hình như nó bị ai bám theo, kinh ngạc nhìn nữ kiếm đồng hỏi: "Ngươi biết từ đâu?"

Nữ kiếm đồng đó tỏ vẻ đắc ý: "Ngươi quên rồi hả, dù là ở Ngự Kiếm đường hay giang hồ, có việc gì Lý Lý ta không biết."

Lúc đó Đường Mật mới nhớ rằng tối qua Trang Viên giới thiệu Lý Lý là cháu gái lão đại Côn Bằng bang, bất luận tin tức giang hồ hay Ngự Kiếm đường đều có thể hỏi cô bé. Xem ra Trang Viên không nói khoác, nha đầu này quả thật có nguồn tin. Có điều bản thân nó cũng có bí mật, còn biết rõ phải đào sâu chôn chặt những chuyện ở địa cung Ngự Kiếm đường hôm đó, giờ gặp người có tin tức linh thông thì không khỏi hơi hoảng, dùng khẩu khí đùa cợt hỏi dò: "Lý Lý sao lại biết những chuyện đó, có phải ngưỡng mộ Hoàn Lan đã lâu nên ngày nào cũng bám theo y?"

Lý Lý lộ rõ thần sắc kiêu ngạo, lắc đầu: "Ta không có hứng thú đó, bất quá nhiều người hứng thú với y, tin tức dễ bán được giá cao, nên ta mới chú ý thu lượm."

"Cũng phải có bản lĩnh mới thu lượm được, người khác có muốn cũng không được." Đường Mật vỗ mông ngựa xong, lại hỏi: "Sao ngươi thu lượm được?"

Lý Lý không mắc hỡm, cười lắc đầu: "Việc đó là bản lĩnh kiếm cơm tương lai của ta, không thể tiết lộ."

Đường Mật biết không hỏi được, cũng không dây dưa: "Hỏi ta chuyện đó làm gì, ta chỉ có chút giao tình với y mà thôi."

Trang Viên trừng mắt kêu lên: "Chính là chút giao tình đó đấy, ngươi biết không, Hoàn Lan không bao giờ nói gì với nữ kiếm đồng cùng điện, giao tình của y với ngươi và Bạch Chỉ Vi cũng là sâu sắc rồi."

"Vậy ư?" Đường Mật nghĩ đến thằng nhóc lúc nào mặt mũi cũng khó đăm đăm đó, đúng là thế thật, đừng nói nữ kiếm đồng, dù nam kiếm đồng cũng không mấy ai giao tình với y, liền hỏi: "Thật ra là chuyện gì?"

"Theo tin tức mới nhất của Lý Lý, trong số đệ tử Kiếm tông đến trợ giúp dạy chúng ta có Hoàn Lan." Giọng Trang Viên bất chợt cao lên, cặp mắt tròn xoe sáng rực.

Đường Mật tất nhiên biết Thục Sơn có truyền thống phái đệ tử đang tu luyện đến giúp các điện phán dạy dỗ kiếm đồng, nó bảo: "Những đệ tử trước đây đến phụ dạy đều kiêu căng, làm như qua được ngũ đại điện thí là việc gì đó ghê gớm lắm. Hoàn Lan này chỉ e còn kiêu hơn, các ngươi đừng tưởng tượng lắm làm gì."

"Nên mới cần ngươi và Bạch Chỉ Vi giúp, ngươi cứ giới thiệu cho bọn ta quen biết là được." Trang Viên nắm tay Đường Mật, lắc lắc ra vẻ khẩn cầu.

Đường Mật mỉm cười: "Không thành vấn đề, bất quá, Lý Lý giúp ta một việc được chăng?"

"Cứ nói đi." Lý Lý tỏ vẻ giang hồ hào khí.

"Ta muốn biết về một người, ngươi giúp ta được không? Ta trả tiền cũng được."

Lý Lý xua tay: "Cái gì mà tiền với nong, coi như quà ra mắt của tỷ tỷ đây, nói đi, ai?"

Đường Mật nhìn về phía kiếm đồng ở góc xa, khẽ thốt lên ba chữ: "Quân Nam Phù."

Không lâu sau, Mộ Dung Trinh Lộ dẫn hai thiếu niên Kiếm tông đến diễn võ trường, một trong hai người tướng mạo tuấn mỹ nhưng thần sắc lạnh băng, chính là Hoàn Lan được chúng nhân mong đợi.

Mộ Dung Trinh Lộ nhìn một vòng, không thấy Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, định hỏi thì nhận ra hai đứa đang cúi đầu đi tới, liền bảo: "Ta giới thiệu qua, năm nay đệ tử Thục Sơn được phái đến dạy phụ các con là Vương Nhĩ và Hoàn Lan."

Đường Mật nghe tên Vương Nhĩ thành "Vương Nhị", phì cười nhìn thiếu niên áo đen. Không ngờ y nghe thấy nó cười, cũng liếc mắt nhìn, Hoàn Lan đứng cạnh đó lạnh lùng, nhìn chăm chú xuống đất như không thấy nó.

Mộ Dung Trinh Lộ nói: "Ngự kiếm thuật là môn khó bậc nhất trong võ công Thục Sơn, bản thân ta cũng không dám chắc đã nắm vững, nhưng các con đã biết hết yếu lĩnh và khẩu quyết từ năm ngoái. Từ năm nay các con sẽ học cách vận dụng sức mạnh kiếm hồn qua Ngự kiếm thuật."

Đường Mật giật mình, bất giác nắm chặt Vị Sương. Cây kiếm này đã được nó mời thợ giỏi ở nước Sở cải tạo, lắp thêm một cái bảo vệ tay rỗng vào, đính lên một viên ngọc, khi ấn xuống là cái bảo vệ tay sẽ mở ra như vỏ sò, đặt cái lược tinh thiết vào đó. Nó cho rằng như thế là hợp hai thanh kiếm làm một, nhưng không khẳng định được có phát huy nổi tác dụng của kiếm hồn "còn sống" không, Vị Sương thật ta có tính là một thanh vong kiếm?

Mộ Dung Trinh Lộ giải thích cách kết nối tâm lực và kiếm hồn, Đường Mật chợt nghĩ đến Trương Úy không hề có tâm lực, liếc nhìn gã đứng cách đó không xa, lắng nghe rất chăm chú. Khoảnh khắc đó nó không nói rõ được vì sao lại cảm thấy thiếu niên thân thuộc đó không còn như trước.

Nghe giảng giải xong, các kiếm đồng tự luyện tập. Hoàn Lan và Vương Nhĩ được phái đến đốc thúc đi khắp nơi, không nói gì với các kiếm đồng. Đường Mật cho rằng hai người này còn làm cao hơn những đệ tử được phái đến trước đây, nó không vui nên giả bộ không thấy Hoàn Lan, lặng lẽ luyện kiếm.

Lúc hai người đến gần, nó nghe thấy "Vương Nhị" ung dung bình phẩm: "Kiếm pháp của nữ kiếm đồng kia giống hệt ngươi, Hoàn Lan, xuất thủ quả quyết."

Đường Mật thuận theo ánh mắt "Vương Nhị", hóa ra là Bạch Chỉ Vi, cũng cảm thấy vui vẻ đôi phần, ai ngờ tiếp đó "Vương Nhị" lại nói: "Bất quá, kiếm pháp không ra làm sao cả. Ồ, tiểu cô nương xinh đẹp như thế học kiếm làm cái gì, tay rộp hết lên kìa."

Đường Mật không thuận tai, nhìn sang "Vương Nhị", thấy y nhìn Bạch Chỉ Vi đầy si mê, nó chỉ muốn giáo huấn một phen.

Thuận tay giáo huấn vì lúc luyện Ngự kiếm thuật rất dễ vô tình đả thương người khác. Bước đầu tiên của Ngự kiếm thuật là luyện tập cho kiếm rời tay, với năng lực của các kiếm đồng chỉ có thể vận dụng nội lực khống chế kiếm cách người nửa tấc là cùng, một khi xa hơn là khó lòng khống chế được, bay đến đâu cũng chưa biết. Nên trách nhiệm chính của đệ tử Kiếm tông đến đốc thúc là không thể xảy ra biến cố.

Đường Mật thấy vương nhìn chắp tay sau lưng, tà áo phất lên trong gió liền ném Vị Sương ra, định giả tuột tay cắt đứt nửa ống tay áo của y. hai người đứng rất gần, nó rất tin vào bản thân, ai ngờ Vương Nhĩ không nhìn mà chỉ phất tay, cuốn lấy Vị Sương, thuận tay phất lại, Vị Sương bắn luôn vào mặt nó.

Lực đạo nhát kiếm của lớn, Đường Mật không ngờ đối phương ra tay độc địa như vậy, muốn tránh cũng không kịp. Hoàn Lan vội ném kiếm vào Vị Sương, choang một tiếng, trước mặt Đường Mật lóe lên hắc ảnh rồi nó bị một người ôm vào lòng.

Định thần lại, nó nhận ra mình đang nằm trong lòng "Vương Nhị", y mỉm cười nhưng nụ cười đầy vẻ gian xảo, không hề giống người tốt tí nào. Nó tỉnh ngộ, hóa ra bị y trêu cợt, liền nổi đóa lên, ngưng khí vào lòng tay tống mạnh vào ngực y.

Cánh tay Vương Nhĩ không ôm Đường Mật chặn thế công, đồng thời cánh tay cầm tay nó khẽ đẩy, nó xoay người lướt khỏi lòng y, tà áo đỏ phất lên đáp xuống đất như đóa hoa.

Không đợi nó lên tiếng, Vương Nhĩ liền cợt nhả: "Cẩn thận chứ, tiểu cô nương xinh đẹp thế này, rách mặt thì làm thế nào."

Đường Mật thầm mắng: Tên nhóc con, dám trêu tỷ tỷ đấy. Nhưng ngoài mặt lại cười ngọt ngào hơn: "Rách mặt thì cả đời bám theo người khiến ta rách, như ma quỷ ám y không được yên thân."

Nó không đỏ mặt, cũng không khẩn trương, khiến Vương Nhĩ thầm khen, tiếp tục cợt nhả: "Ban nãy tại hạ không xuất thủ thì phải, để tiểu cô nương theo cả đời cũng được."

Đường Mật làm mặt lạnh, lớn tiếng: "Các vị đều nghe rõ rồi nhé, người này thừa nhận có ý làm ta rách mặt. Mộ Dung điện phán, xử trí thế nào đây?"

Mọi ánh mắt kiếm đồng đều bị hút tới. Mộ Dung Trinh Lộ dừng dạy, bước tới lạnh lùng nói: "Vương Nhĩ, theo ta một chốc. Hoàn Lan, ở lại đốc thúc."

Đợi khi Vương Nhĩ và Mộ Dung Trinh Lộ đi rồi, Hoàn Lan nói với nó đầy bực dọc: "Ngươi chọc đến hắn làm gì?" Đường Mật không giải thích, Bạch Chỉ Vi đã nói: "Rõ ràng hắn trêu cợt người khác, sao ngươi lại nói giúp hắn?"

Trương Úy cũng bảo: "Giọng điệu của hắn có vẻ không phải người tốt, Đường Mật, có bị thương không?"

"Không sao, không sao." Đường Mật xua tay, nhìn Hoàn Lan với vẻ nghi hoặc: Hôm nay y sao thế, lạnh lùng đã đành, lại còn nói giúp người khác, lẽ nào vừa lên núi là xa rời?

Hoàn Lan tránh khỏi ánh mắt dò hỏi của nó, không nói gì mà ngoảnh đầu bước đi.

"Đúng là bực mình." Đường Mật lắc đầu, chợt nảy ra ý nghĩ: "Y đang cáu bẳn với ai, ai chạm đến y chăng?"

Bất quá nó chưa kịp tìm lời giả đáp đã bị câu hỏi lớn hơn quấn lấy.

Những người khác gần như đều tìm được cảm giác dùng tâm lực khống chế ngự kiếm, 'người cũ' đã đành, ngay như Trang Viên và Bạch Chỉ Vi tuy kiếm rời khỏi tay quá nửa thước thì không dễ khống chế nhưng trong phạm vi nửa thước, tựa hồ kiếm lực tăng hẳn, kiếm chiêu linh hoạt vô ngần. Chỉ có Đường Mật và Trương Úy luyện cật lực cũng không mảy may khởi sắc.

Trước đây nó là kiếm đồng học cái gì cũng nhanh, luyện như thế một lúc, bản thân cũng thấy tự ti, cầm kiếm đi đến chỗ vắng người.

Nó chọn chỗ yên tĩnh, bình lặng tâm tư, theo cách Mộ Dung Trinh Lộ dạy, cố gắng coi cây kiếm trong tay không phải là thanh kiếm thực hòng tìm được sức mạnh. Ngưng thần hồi lâu mà cảm giác đó không xuất hiện, lòng tay cầm kiếm rịn mồ hôi, thấm ướt lớp da mãng xà bọc chuôi kiếm.

Nó thở dài, nhận ra ban nãy toàn thân vô tình dùng đến sức mạnh, tuy chỉ là động tác khởi thức cầm kiếm nhưng lưng cũng ướt mồ hôi, gió núi lướt qua khiến hậu tâm mát lạnh.

Từ khi đến Thục Sơn, nó chưa bao giờ thất bại thế này, đang ảo não thì có tiếng chí chóe từ sau lưng vang lên như tiếng trẻ con cười, nó ngoái lại, trừ gốc cổ thụ cao ngất trời ra nào thấy bóng ai.

Nó nghi ngờ bản thân luyện công tẩu hỏa nhập ma, xuất hiện bệnh nghe nhầm. Nhưng từ giữa đám cây cối um tùm rung rinh, kẽ lá thò ra hai con mắt đen nhánh đảo loạn lên.

"Ngươi là ai?" Nó ngẩng lên hỏi.

"Khách khách" lại một trận cười vang lên, một vật màu lục từ trên cây lao thẳng xuống. Nó không kịp nhìn rõ, vung kiếm lên chặn, vật màu lục ngay lúc sắp va vào kiếm thì thu lại, đổi hướng đáp nhẹ nhàng xuống đất.

Hóa ra là một con khí lông màu lục lớn cỡ bàn tay, đang chống nạnh đứng đó giận dữ.

Con khỉ chỉ lớn cỡ bàn tay, trên mình phủ một lớp lông mịn màng màu lục nhạt, trông như cục bông. Tựa hồ lúc đó nó rất giận, chí chóe chỉ vào cây kiếm của Đường Mật hồi lâu, rồi mô phỏng tư thế cầm kiếm đứng sừng sững, toàn thân căng ra, đoạn ôm bụng cười đến độ đứng không vững, ngã xuống đất cười sặc sụa.

Dù không hiểu ngôn ngữ loài thú thì Đường Mật cũng biết con khỉ cười mình, vừa bực vừa buồn cười mà nó không tiện động thủ, lại bảo: "Có bản lĩnh thì thể hiện đi, ta cũng biết cười người khác đấy."

Con khỉ phảng phất hiểu được, bò dậy cầm một cành cây lên múa. Đường Mật nhận ra con khỉ múa Hồi Phong kiếm pháp còn linh hoạt hơn mình, bất giác lòng lạnh hẳn đi. Múa xong pho kiếm, con khỉ ném cành cây, tiếp tục chống nạnh, một tay chỉ vào Đường Mật chí chóe liên hồi.

Đường Mật hoang mang, biết điều con khỉ định nói rất trọng yếu, đang âu sầu vì không hiểu tiếng thú, chợt nhớ đến Chu Tĩnh mà Trang Viên giới thiệu hôm qua có bảo ngọc hiểu được. Nó vội nói với con khỉ: "Đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay. Đừng đi, đừng đi đâu nhé."

Nó chạy một mạch về chỗ các kiếm đồng đang luyện kiếm, kéo Chu Tĩnh đến chỗ con khỉ: "Chu Tĩnh, mau theo ta."

Chu Tĩnh rất tốt tính, bị Đường Mật đột ngột kéo đi mà cũng không giận hay kêu lên. Đường Mật vừa đi vừa giải thích: "Bên kia có con khỉ nói chuyện với ta, ngươi cho ta biết nó nói gì."

Hai cô đến dưới gốc cây, không thấy bóng con khỉ đâu, Đường Mật nóng lòng giậm chân: "Sao lại chạy rồi, con khỉ chết tiệt, không hiểu tiếng người hả, bảo ngươi đừng chạy rồi cơ mà."

"Con khỉ trông thế nào?" Chu Tĩnh chu môi cười hỏi.

"Cao chừng bằng bàn tay, màu xanh nhạt." Đường Mật đưa tay ra so sánh.

Chu Tĩnh bảo: "Khỉ thường không màu lục, hình như là dị thú, theo ta biết nhiều loại dị thú lúc còn nhỏ, vì năng lực không đủ, sợ bị người ta bắt nên đều mọc lông xanh hòng dễ dàng ẩn nấp, đợi khi lớn lên, màu sắc sẽ thay đổi."

"Chắc không phải khỉ thường, nó còn biết múa Hồi Phong kiếm pháp." Đường Mật đáp: "Hơn nữa tựa hồ nó còn nói với chuyện với ta."

"Linh thú thường xuất hiện ở Thục Sơn biết nửa chiêu một thức cũng không lạ, ngươi cũng biết con yêu tinh mèo thường đến Ngự Kiếm đường còn biết hai loại bộ pháp Đại tiểu chu thiên cơ. Bất quá những lời dị thú nói ra, dù hiểu cũng không nên tin, vì chúng coi chúng ta không phải đồng loại, tất nhiên không đời nào nói thật." Chu Tĩnh giải thích.

Lúc đó Mộ Dung Trinh Lộ cùng Vương Nhĩ quay lại chỗ các kiếm đồng, Vương Nhĩ hiển nhiên bị giáo huấn, gục đầu đi theo Mộ Dung Trinh Lộ, dáng vẻ không còn đắc ý như lúc mới đến.

Mộ Dung Trinh Lộ gọi các kiếm đồng tập hợp lại, lớn tiếng: "Các con cũng biết năm năm một lần Thục Sơn chúng ta lại tỷ võ với Thanh Nguyên tự rồi chứ."

"Biết ạ." Các kiếm đồng đồng thanh đáp.

Đường Mật cũng nghe nói đến chuyện này. Thanh Nguyên tự và Thục Sơn hai lãnh tụ võ lâm, bề ngoài hòa khí nhưng lại ngấm ngầm so kè. Địa vị cả hai phái đều quá được tôn sùng, phái nào thua tỷ thí cũng đều thấy mất mặt song vẫn hi vọng tổ chức được một kỳ tỷ thí, từ mấy chục năm trước đã bắt đầu ước định năm năm một lần sẽ tổ chức tỷ võ cho các đệ tử chưa quá mười tám. Thanh Nguyên tự và Thục Sơn sẽ tỷ thí cao thấp, bên thắng được người giang hồ đặt địa vị lên cao hơn, thứ nữa là đệ tử tham gia đều chưa chân chính xuất sư nên bên thua cũng không mất mặt quá.

"Mộ Dung điện phán, chuyện đó liên quan gì đến chúng con?" Có kiếm đồng hỏi.

Mộ Dung Trinh Lộ đáp: "Trước đây không liên quan đến các con vì bốn mươi người tham gia tỷ võ đều là các kiếm đồng ở điện cao hơn và các đệ tử qua được ngũ đại điện thí tuyển ra. Nhưng năm nay khác. Mục tông chủ của Kiếm tông năm ngoái mất vì bạo bệnh, hiện tại do chưởng môn kiêm nhiệm quản lý Kiếm tông, đại đa số đệ tử dưới mười tám tuổi tu luyện ở Kiếm tông là đệ tử trực hệ của Mục tông chủ, vì muốn thủ hiếu nên không tham gia."

Nếu luận võ nghệ, đệ tử Kiếm tông được công nhận là mạnh nhất, chúng nhân lập tức bàn luận: "Vậy Thục Sơn chúng ta sút hẳn thực lực rồi."

"Ái chà, để mấy con lừa trọc đó được lợi."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-87)