Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 57

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 57: Ảo ảnh bong bóng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đường Mật nhìn lên, con mèo mun đó, từ động tác vung trảo đến bộ pháp đều đậm phong thái Thục Sơn. Còn con khỉ càng không đơn giản, vì giống người nên lúc vung tay rất giống võ công Thục Sơn. Nó nhìn một lúc, không khỏi xấu hổ, nhỏ giọng nói với Bạch Chỉ Vi: "Xem ra chúng ta phải cùng rèn võ công với con khỉ này mới đúng."

Con mèo mun sau cùng không địch nổi, rít lên ngao ngao rồi bỏ chạy, chúng nhân lúc đó mới chịu giải tán. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vừa vào phòng, Lý Lý đi theo vẫy tay với nó, nháy mắt thật thần bí: "Đường Mật, ra đây một chút, có chuyện cần nói."

Đường Mật ra khỏi phòng, hạ giọng: "Thế nào, tìm được tin gì chăng?"

Lý Lý gật đầu: "Lý Liệt thì chưa có tiến triển gì nhưng về Quân Nam Phù thì ta tìm được bí mật nho nhỏ."

"Bí mật gì cơ?"

Lý Lý cúi đầu, ghé sát tai Đường Mật: "Bốn năm nay Quân Nam Phù ở Ngự Kiếm đường, chỉ có người ta tặng ả cỏ Đồng quản chứ chưa nghe nói ả tặng ai, đúng không?"

"Ta không biết, cũng không quan tâm." Đường Mật nói thẳng.

Lý Lý trừng mắt: "Kỳ thật, ả có tặng một người, duy nhất một lần."

"Ai?"

"Hoàn Lan."

Hôm sau, Đường Mật, Bạch Chỉ Vi và Trương Úy lên Thuật tông học pháp thuật, đến Trường Minh các thấy ngay Mộ Dung Phỉ mặc áo màu chàm đang đứng trước Trường Minh các. Người Thuật tông đa phần đều tiêu sái, y mới lên Thuật tông vài ngày đã nhiễm khí chất này, trông càng phong độ tự nhiên hơn so với lúc ở Ngự Kiếm đường.

Đường Mật xưa nay vẫn cho rằng Mộ Dung Phỉ là người theo đuổi sự hoàn mỹ đến độ quá đà, không ngờ hôm nay, dưới ánh nắng sớm lấp lánh, chợt thấy trong y phảng phất bóng dáng Cố Thanh Thành, liền nhìn đến thất thần, quên cả chào hỏi. Mộ Dung Phỉ chào cả ba: "Các vị lên học pháp thuật hả, đệ tử đến đốc thúc là ta và một đệ tử Thuật tông tên Trình Nhung. Ảo thuật cũng như Ngự kiếm thuật, đều rất nguy hiểm, các vị mới học nên cẩn thận. Bất quá Hồ điện phán dạy các vị là nhân vật hạng nhất trong quá khứ của Thuật tông."

"Sao lại là nhân vật hạng nhất trong quá khứ?" Bạch Chỉ Vi nghi hoặc.

"Hình như mười mấy năm trước không ai trong thiên hạ địch nổi Hồ điện phán về pháp thuật, sau đó không hiểu sao mà thân thụ trọng thương, tuy được Mạc điện phán cứu sống nhưng mất quá nửa tam lực, không thể tiếp tục luyện võ. Nên về Ngự Kiếm đường dạy các kiếm đồng."

"Chả trách, lúc ông ta ho như bệnh phổi." Bạch Chỉ Vi nói.

Mộ Dung Phỉ bật cười, Bạch Chỉ Vi vẫn nói năng khó nghe như trước nhưng không hiểu sao từ lúc lên núi, y thường nhớ đến họ. Lúc ở Ngự Kiếm đường cũng không ở gần nhau nhưng quãng thời gian ngắn ngủi đó lại hằn sâu vào lòng y. Có khoảnh khắc y đâm hận Mộ Dung Trinh Lộ sao cứ bắt y phải phân rõ ra là thích ai, cứ như cũ không phải tốt lắm rồi sao? Không liên can gì đến tình cảm nam nữ, tất cả cùng chơi với nhau, thế cũng tốt rồi còn gì?

Y thở dài, thông minh như y nên hiểu rõ Mộ Dung Trinh Lộ nói đúng, thời gian không dừng lại ở khoảnh khắc đó, nếu muốn giữ được ai thì cần chọn trước. Đời người có lúc phải lựa chọn, tránh cũng không được.

Giờ ảo thuật chính thức bắt đầu, Hồ điện phán giới thiệu Mộ Dung Phỉ và Trình Nhung, hai đệ tử Thuật tông đến trợ giúp. Các nữ kiếm đồng cũng xôn xao như khi Hoàn Lan đến, cộng thêm Mộ Dung Phỉ dễ gần hơn Hoàn Lan nhiều nên giờ ảo thuật đượm không khí vui vẻ.

Hồ điện phán cũng nhận ra bầu không khí này, ho sù sụ rồi bảo: "Ta không nhớ lầm thì mọi kiếm đồng không qua được điện thí năm ngoái thì ảo thuật là môn không ai qua được, đúng không?"

Lời buông ra quả nhiên hữu dụng, chúng nhân lập tức yên tĩnh đợi ông ta nói tiếp. "Ảo thuật và Ngự kiếm thuật là hai môn khó nhất, nhưng các con có hiểu vì sao vừa vào Ngự Kiếm đường là học Ngự kiếm thuật ngay mà đến giờ mới được học ảo thuật không?" Hồ điện phán vuốt chòm râu bạc hỏi.

"Vì phải sử dụng sức mạnh kiếm hồn hả?"

"Vì hiện tại tâm lực của chúng con mới đủ."

"Đều trả lời đúng một phần. Lúc mới học ảo thuật, đúng là các con phải dùng đến sức mạnh của kiếm hồn bởi tâm lực chưa đủ, cần kiếm hồn phụ trợ, còn tương lai, tất nhiên phải dựa vào chính mình. Còn một điểm chưa nói đến, ảo thuật là pháp thuật tạo ra ảo ảnh, không chỉ mê hoặc người khác mà cả chính mình nên cần có nội tâm mạnh mẽ, ý chí kiên định mới có thể khống chế tùy tâm. Nên có bị mê hoặc cũng không hẳn do sức mạnh quyết định, hiểu chưa?" Hồ điện phán nói một hơi dài mới dừng lại, ho sù sụ.

"Nói chung, các con phải nỗ lực, dụng tâm gấp đôi." Hồ điện phán quay sang hỏi đệ tử đến đốc thúc tên Trình Nhung: "Con vì không qua được ảo thuật mà học ở điện này hai năm?"

Trình Nhung là nữ kiếm đồng mảnh mai, xinh xắn, gật đầu đáp: "Mọi người muốn tham khảo kinh nghiệm thất bại lúc dự đại thí hoặc trút bỏ tự ti vì nhiều lần không qua thì cứ tìm ta."

Bên dưới im phăng phắc.

Đường Mật lắc đầu, nhìn Mộ Dung Phỉ với vẻ đồng tình: Lần này e rằng phải nhờ đến y.

Hoa đào ở Thục Sơn nở hơi muộn, trung tuần tháng Ba mỗi năm, đỉnh núi khe suối lại lấm tấm nụ hoa nhưng rồi một ngày khi thức dậy, đột nhiên cảnh sắc màu hồng rực rỡ trải dài trăm dặm đập vào mắt, cũng là thời cơ học Đào hoa chướng tốt nhất.

Hồ điện phán từ từ đưa tay phải vồng gân xanh lên, một đóa hoa màu trắng muốt đậu xuống lòng tay, nói với các kiếm đồng: "Mới học ảo thuật, đầu tiên cần học Đào hoa chướng vì hoa đào vốn là thứ có ảo lực."

Cánh hoa lả tả rơi xuống tay, ông ta ngừng lại rồi nói tiếp: "Nghe nói có người chỉ nhìn hoa đào cũng thất thần liền ba ngày đêm không ăn uống gì, không cần biết đó là thật hay giả, đối với những người mới học ảo thuật như các con thì ảo lực vốn có của hoa đào cộng thêm sức mạnh kiếm hồn sẽ nhanh chóng giúp các con hiểu cảm giác tạo ra được ảo ảnh là thế nào. Thành thử Đào hoa chướng là ảo thuật chỉ sử dụng được vào thời gian này, nhưng rất quan trọng với các con." Hồ điện phán yêu cầu các kiếm đồng vây thành vòng tròn quanh ông ta, Mộ Dung Phỉ và Trình Nhung, chúng kiếm đồng không cần phải làm gì, cứ kiên nhẫn đợi ảo ảnh xuất hiện.

Thoáng sau, không trung càng lúc càng rơi nhiều cánh hoa màu trắng, gió nổi lên, cánh hoa xoay tròn trong gió. Lúc lên lúc xuống, càng lúc càng nhiều, sau cùng ngập cả đất trời.

Lúc Đường Mật thu tâm thần khỏi cơn mưa hoa mới phát hiện Hồ điện phán và Mộ Dung Phỉ đã biến mất. Các kiếm đồng khác không hiểu cũng đi đâu rồi, khắp trời toàn cánh hoa đào, chỉ mình nó lẻ loi đứng đó.

Nó hít sâu một hơi, biết mình đang lạc vào Đào hoa chướng, thoáng sau ảo ảnh lại xuất hiện. Trong sát na, toàn bộ hoa đào tan biến hết, trước mắt nó xuất hiện hai thiếu niên mặc áo màu chàm.

Hai thiếu niên ngoảnh mặt lại, nó thấy hai gương mặt giống hệt nhau, cùng còn nhỏ mà dáng vẻ nóng lòng.

Một thiếu niên nói: "Đây là thanh kiếm bá vương Phá Giáp ư? Nghe nói rằng thanh kiếm này có thể phá được mọi pháp thuật phòng ngự, bá đạo vô cùng. Đưa cho huynh xem một lát được không?"

Thiếu niên kia gật đầu, đưa kiếm tới. Thiếu niên vừa hỏi đón lấy nhìn kỹ, rồi đưa trả lại, ngay sát na nhả kiếm chợt nắm chặt lại đâm thật mạnh.

Thiết kiếm đen nhánh đâm vào thiếu niên giống hệt kia, gương mặt thiếu niên cầm kiếm nở nụ cười nhạt, hỏi khẽ: "Vì sao? Chúng ta không phải giống nhau ư, sao Phá Giáp lại nhận ngươi? Trên đời không có Hoảng thì tốt biết mấy." Dù biết bản thân đang ở trong ảo ảnh, Đường Mật vẫn cảm giác thấy đầu ngón tay lạnh buốt, lùi lại nửa bước, định chạy khỏi ảnh ảnh, không ngờ thiếu niên kia bật cười hung ác, hai tay nắm chặt lưỡi kiếm cắm vào thân thể mình, từng tấc từng tấc rút ra: "Hóa ra kiếm đâm vào thân thể là cảm giác này, ngươi cũng đau như ta, Hiển à, chúng ta vẫn phải sống trên đời cùng nhau, chẳng phải ư?"

Sát na thiết kiếm rời thân thể, Đường Mật nhìn thấy một mớ có lẽ là ruột hoặc thịt và gân mạch đỏ lòm dính vào mũi kiếm, rơi xuống đất.

"A---" Nó che mắt, rú lên.

"Đường Mật, sao thế, nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm ư?" Trương Úy chợt xuất hiện trước mặt nó, hỏi đầy lo lắng.

Đường Mật ngẩng lên, còn chưa rõ vì sao gã xuất hiện thì ảo ảnh tan biến hết.

"Tất cả đều thấy ảo ảnh hả?" Hồ điện phán hỏi.

Đường Mật nhìn kỹ, trong vòng tròn cách nó không xa có ba người thật sự đang đứng đó khiến nó bình tĩnh lại, đưa tay gạt mới tóc trước trán, che đi nét kinh hoảng vừa rồi.

"Ảo ảnh ban nãy là do ba người chúng ta phát động, các con sa vào đều nhìn thấy ảo ảnh khác nhau. Thứ nhìn thấy có thể là nghi hoặc trong lòng hoặc chấp niệm của bản thân. Nói chung là có liên quan đến nội tâm." Hồ điện phán lại ho sặc sụa: "Hiện tại các con bắt đầu học cách cùng phát động Đào hoa chướng, mê hoặc ba chúng ta. Chú ý, mục tiêu của các là mê hoặc chúng ta, đừng để mình bị mê hoặc trước."

Hồ điện phán nói đoạn đặt tay lên bội kiếm, cất giọng khàn khàn: "Như ta làm đây này, nén tâm tư xuống, để kiếm hồn phát huy sức mạnh dấy lên Đào hoa chi phong."

Chúng kiếm đồng theo lời Hồ điện phán, đặt tay lên chuôi kiếm, ngưng lực vào tâm. Ngay cả Trương Úy không thể sử dụng tâm lực và Đường Mật không gọi được kiếm hồn cũng giả bộ nắm chặt.

Gió thổi ào ào, hoa đào rợp trời.

Hồ điện phán nói giữa cơn mưa hoa xao xác: "Hiện tại, phát sức mạnh ra, nhất định phải chậm, thật chậm vào, như khi đang gỡ kén tằm." Mộ Dung Phỉ yên lặng đợi ảo ảnh xuất hiện, thời gian qua đi, hoa đào trên không dày đến độ y không nhìn rõ diện mạo các kiếm đồng mà ảo ảnh vẫn không thấy đâu. Y nhận ra bất thường, ngó sang hỏi: "Hồ điện phán, hình như có vấn đề."

Hồ điện phán thần sắc ngưng trọng: "Đào hoa chi phong mạnh quá, sao kiếm hồn của các kiếm đồng lại có sức mạnh này?"

"Có cần bảo họ dừng lại?" Trình Nhung hỏi.

"Đợi đã, ta muốn xem ai có được sức mạnh này." Hồ điện phán đáp.

Mộ Dung Phỉ nhìn sang chỗ Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, cả hai ngập trong hoa đào, hòa vào đám nữ kiếm đồng váy đỏ, không thể phân biệt được ai với ai. Lẽ nào đó là sức mạnh kiếm hồn của họ? Y chợt nghi hoặc.

Ảo ảnh vẫn không xuất hiện, hoa đào nuốt chửng cả thế giới, Hồ điện phán kêu lên khe khẽ: "Hỏng rồi, hoa đào này chính là ảo ảnh."

Mộ Dung Phỉ biến sắc: "Điện phán nói là chúng ta sa vào ảo ảnh mà không biết?"

"Chắc là vậy, đây không phải hoa đào thật sự. Ta nghĩ đấy là ảo giác của chúng ta." Hồ điện phán khẳng định.

"Ý điện phán là các kiếm đồng có thể tạo ra ảo ảnh khiến chúng ta sa vào mà không biết?" Trình Nhung hỏi, bất giác đặt tay lên chuôi kiếm.

Hồ điện phán gật đầu: "Đúng, chỉ là ta không hiểu mấy hài tử này sao lại mạnh đến thế? Hai con, mau cùng ta vận công xung phá ảo ảnh, thêm nữa chỉ e mấy hài tử cũng không khống chế được sức mạnh."

Lúc đó Đường Mật và Trương Úy đều đang kinh ngạc. Cả hai vốn không thể phát động kiếm hồn mà cũng cảm ứng thấy gì đó, tựa hồ hoa đào đang bay múa hoặc kiếm hồn của chúng nhân đang đánh thức trái tim ngủ quên nằm trong kiếm hồn của cả hai, cảm giác cây kiếm trong tay chứa đựng sức mạnh chưa từng có, cơ hồ lúc nào cũng có thể vuột khỏi tay bay đi.

Chỉ là cả hai không nhìn thấy nhau.

Trước mắt Trương Úy là hoa đào dày đặc như mưa. Cánh hoa lả tả rơi xuống mặt, hơi ran rát, cơ hồ gã không mở mắt nổi. Hít thở là cảnh hoa liền chui vào mũi ngay, trực giác cho gã biết tình hình không ổn, hoa đào chân thật đột nhiên trở thành hung hãn.

Đường Mật cũng sa vào vùng hoa đào, chỉ là cơ mưa hoa không mãnh liệt như Trương Úy nhìn thấy trong thế giới chân thật, có điều cảm giác một mình đơn độc giữa đất trời mênh mang khiến gã thắc thỏm bất an. Ngươi đi đâu hết rồi? Ảo ảnh bắt đầu chưa? Nó tự hỏi mình như thế.

Chợt ý nghĩ lướt qua óc nó: Bọn ta tạo ra ảo ảnh cho nhóm Mộ Dung Phỉ. Như thế thì phải nhìn thấy nhau rồi thấy cả Mộ Dung Phỉ, nhưng hiện tại tứ bề vắng lặng, lẽ nào ta tự mê hoặc chính mình?

Lúc Đường Mật ý thức được vấn đề này, tuyệt không hề kinh hoảng bởi từng có kinh nghiệm phá giải kết giới ảo ảnh trong địa cung, biết một người nhận ra mình đang ở trong ảo ảnh chính là bước đầu tiên để giải trừ. Nó nhắm mắt, thử dùng cảm quan tìm ra điểm đột phá.

Ngay lúc nó ngưng tụ tâm lực, cảm giác lạ lùng từ cây kiếm dấy lên, hình như sức mạnh nào đó nối liền với tâm. Kiếm hồn, là kiếm hồn sao? Nó hoan hỉ.

Nhưng lập tức nó nhận ra sự tình không đơn giản. Lẽ ra là bản thân nối thông với kiếm hồn, phát ra sức mạnh điều động kiếm hồn nhưng hiệu tại lại là kiếm hồn điều khiển nó. Nó cảm giác được kiếm hồn đang bị thứ gì đó kích thích, tựa con ngựa hoang sút cương đang khát vọng tung vó, không nén được ham muốn lao về phía trước. Ánh mắt nó dần mờ đi, màu đỏ ngập trời khiến nó dần mất đi ý chí.

Trương Úy cũng cảm giác được Trầm Phong khác thường, trước giờ Trầm Phong không khác gì thiết kiếm thông thường về bản chất, nhưng giờ đây gã cảm nhận được cây kiếm trong tay đang khao khát đột phá nội tâm để hợp nhất với gã.

Chỉ là tâm gã vẫn như trước, bị trùng trùng tường vách thép luyện bao vây, không thể bị đột phá. Gã từng vô số lần thử phát động tâm lực, thoát khỏi bức vách vây khốn sức mạnh mình nhưng mỗi lần sức mạnh nổ tung thì gã lại không chịu nổi mà ngất đi. Nhưng lần này cảm giác khác hẳn, sức mạnh từ cây kiếm tựa ngòi nổ, từng điểm từng điểm xuyên qua lớp sắt. Gã cảm nhận được sức mạnh đó càng lúc càng gần, càng mạnh mẽ, một chút nữa thôi là phá được.

"Không phá giải được sao? Điện phán, với sức chúng ta mà không phải giải được ảo ảnh do các kiếm đồng tạo ra." Trình Nhung nhìn hoa đào bay tứ tán, lo lắng cất tiếng.

Hồ điện phán dằn cơn ho, sắc mặt đỏ lên, giọng nói càng khàn hơn: "Không phải, đấy không phải sức mạnh của kiếm đồng mà của kiếm hồn. Trong số các kiếm đồng, ít nhất có một người có kiếm hồn cực kỳ mạnh mẽ. Tình hình hiện tại là do kiếm hồn đó gọi đến quá nhiều hoa đào, ảo lực của hoa đào do luồng lực quá mạnh đó tạo thành. Ta đoán không lầm thì ở thế giới chân thực cũng ngập trong hoa đào."

Mộ Dung Phỉ nhíu chặt mày, trầm ngâm hồi lâu: "Điện phán muốn nói là chúng ta dù phá được ảo ảnh thì khung cảnh cũng không khác thế này?"

"Đúng, đó mới là Đào hoa chướng thật sự."

Trương Úy không nói rõ được cảm giác đó là gì. Trầm Phong nắm chẳc trong tay như con chim bị buộc mỏ được đưa vào chốn rừng rậm chim muông hót ca, chỉ muốn thoát khỏi trói buộc để cùng hòa tiếng hót.

Đó là sức mạnh bao năm nay vẫn trói buộc tâm linh gã.

Thật lòng, gã vẫn oán hận sức mạnh đó, tựa như vách thép vây kím tâm gã, không phát ra được nửa phân tâm lực, nhưng hiện thời, khi sức mạnh Trầm Phong tựa ngòi nổ sắp nổ tung bức vách thì gã lại cảm giác rất rõ rằng, sức mạnh từng cấm cố mình lại đang là sức mạnh bảo vệ bản thân. Sức mạnh của Trầm Phong khiến gã có cảm giác điên cuồng, một lòng muốn phá bỏ lớp tường vây quanh tâm, song gã biết một khi lớp tường này đổ xuống, bản thân sẽ bị mê hoặc.

Ảo cảnh này là ảo ảnh mà Hồ điện phán nhắc đến chăng? Nếu nhìn thấy ảo ảnh liệu có bị ảo cảnh mê hoặc? Những người khác đang làm gì? Cảm giác nghi hoặc ngày càng nói lên trong lòng, gã biết sức mạnh của Trầm Phong sắp xuyên vào.

Có khoảnh khắc gã nghĩ: Thế cũng tốt, chỉ cần chịu đau là sức mạnh cấm cố tâm linh sẽ bị triệt để phá tan. Từ đây gã sẽ có thể thôi động tâm lực, thi triển thuật pháp, đương nhiên cũng sẽ bị ảo ảnh mê hoặc.

Nhưng khi hoa đào bay khắp trời tựa đàn ong thoát khỏi vòng khống chế, gã lại càng bất an. Nhất định xảy ra chuyện gì đó. Gã nghĩ thế, cố gắng tìm đồng bạn trong cơn mưa hoa.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cách gã không xa lắm, nhưng giờ không thể nhìn rõ họ trong cơn mưa hoa, gã cố gắng mở mắt vốn bị cánh hoa đập vào đến nỗi gần như không mở ra được, sau rốt cũng lờ mờ thấy một bóng đỏ liền rảo bước tới. Đường Mật đứng đó như pho tượng, xa một chút nữa là Bạch Chỉ Vi, ánh mắt cả hai đều hoang mang vô thần. Cánh hoa rơi xuống vai, xuống đầu cả hai phủ lên một lớp tuyết mỏng. Gã lớn tiếng gọi tên nhưng giọng nói cơ hô không thể nghe rõ, hóa ra cơn mưa hoa ma ảo này có thể cách âm. Gã nóng lòng lay cả hai nhưng họ không hề phản ứng, tựa hồ đã hóa thạch từ lâu.

Lúc đó gã mới nhận ra tình hình không đơn giản tí nào, cố nén cơn đau dữ dội trong tâm, dựa vào vị trí còn nhớ được để đi tìm các kiếm đồng khác. Đầu tiên gã thấy Đặng Phương đang múa chân múa tay, ánh mắt mê loạn, rồi thấy Vương Động ngồi dưới đất nhìn trời, rồi thấy Chu Tĩnh đang nói lảm nhảm.

Gã lạnh mình, nhìn về phía Hồ điện phán ở trung tâm vòng tròn. Ba người đó đã chìm trong cơn mưa hoa, biết rằng cần tính tới tình huống xấu nhất là ba người cũng như Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, đều bị ảo ảnh mê hoặc.

Gã hiểu lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân, quyết định chống lại Trầm Phong vốn toan phá tan sức mạnh trong lòng gã, dù mất cơ hội có được tâm lực cũng phải làm.

Gã biết tất phải tỉnh táo.

Chỉ là gã không biết dùng cách nào chống lại sức mạnh của Trầm Phong, tim mỗi lúc một đau dữ dội, đến lúc không thể chịu nổi nữa có lẽ sẽ là lúc Trầm Phong công phá được.

Có phải phương pháp khống chế kiếm hồn phát cuồng cũng như khống chế nước lũ? Ý niệm vừa lóe lên, gã cho rằng ngoài cách liên tục đắp cao bờ đê, nhưng trị thủy còn phương pháp khác là dẫn nước chảy đi, gã đã không biết cách ngăn trở, vậy thì nên chăng dẫn đạo sức mạnh đi?

Nghĩ vậy, gã bắt đầu múa kiếm, kiếm phong của gã chưa bao giờ mạnh đến thế, kiếm khí cương mãnh khiến hoa bay trên không quay tít không rơi xuống, quan trọng nhất là khi múa kiếm, cảm giác đau đớn dần dần giảm đi.

oOo

Mộ Dung Phỉ đặt tay lên kiếm, cảm giác được Bách Vũ cũng đang náo động, sau trận đấu với Đông Ngao, y nhân thấy sức mạnh kiếm hồn tăng lên, bất luận là Ngự kiếm thuật hay pháp thuật cần kiếm hồn dẫn đạo, thậm chí chỉ là kiếm pháp bình thường cũng trở nên nhuần nhuyễn hơn, uy lực tăng hẳn.

Lúc đó gã mới hiểu vì sao có nhiều kiếm khách lang bạt khắp nơi, khát vọng giao đấu vói đối thủ mạnh hơn đến thế, vì khi chiến thắng, cảm giác kiếm hồn tăng tiến mãnh liệt có sức quyến rũ khôn tả, khác hẳn với cảm thụ mỗi ngày mỗi tháng, đêm đêm mài giũa tâm linh và nhục thể, kiếm hồn tăng tường dần dần theo sức mạnh bản thân. Lối tu luyện nước chảy đá mòn đó dễ dàng khiến người ta quên mất cảm giác sức mạnh biến hóa vì xảy ra quá lâu, còn cảm giác đột nhiên tiến lên tầm cao mới rồi nhìn xuống khiến người ta chân chân thiết thiết hiểu được sức mạnh mình có.

Chân thiết đến vậy, chỉ cần nắm chặt chuôi kiếm là nắm chắc được sức mạnh.

Chỉ có lúc như thế, y mới nảy sinh cảm giác hư ảo tự đáy lòng, kiếm hồn chi lực vượt xa góc độ khống chế của bản thân y.

Đó là kiếm hồn chi lực thuộc về ta sao? Mỗi khi y nghi hoặc liền đặt tay lên chuôi kiếm. Từ Bách Vũ truyền lên lòng tay sức mạnh ổn định mà thần phục, khiến y yên tâm, phảng phất nắm chắc mọi thứ.

Dù sao, đó cũng là thứ y chính đại quang minh có được.

Hiện tại, nếu Hồ điện phán không sai, cơn mưa hoa ngập trời này do kiếm hồn mạnh đến độ kiếm đồng không thể khống chế dấy lên thì chỉ có hai người có khả năng sở hữu kiếm hồn như thế. Mộ Dung Phỉ chợt thấy bất an.

"Mộ Dung Phỉ, Trình Nhung, nghe rõ đây." Hồ điện phán cất giọng khàn khàn: "Mười năm trước ta thụ thương, may mắn mới sống sót, cộng lực còn lại không bao nhiêu, nên cần hai con trợ lực. Chốc nữa ba chúng ta cùng vận công tìm ra kiếm hồn đang phát cuồng ở đâu."

Mộ Dung Phỉ và Trình Nhung gật đầu, tựa lưng vào Hồ điện phán theo hình tam giác, ngưng thần vận công tìm nguồn góc sức mạnh trong cơn mưa hoa đỏ rực. Thoáng sau cả ba mở mắt nhìn nhau, Hồ điện phán thấy hai đệ tử nghi hoặc liền ho sù sụ rồi khẳng định: "Không sai, ta phát hiện ra ba nguồn sức mạnh."

Sao lại là ba luồng? Hai mới phải chứ, chỉ có hai người cùng y được kiếm hồn chi lực của Đông Ngao. Mộ Dung Phỉ cảm nhân được điều đó, còn cho rằng mình không đủ kinh nghiệm nên phán đoạn sai lầm.

"Không ngờ lại có ba kiếm hồn như thế. Hơn nữa cả ba kiếm hồn lại hưởng ứng lẫn nhau, như trẻ con cùng chơi đùa, một đứa làm ồn là hai đứa kia hòa theo đổ dầu vào lửa, chỉ e thiên hạ không loạn." Hồ điện phán khẳng định.

Mộ Dung Phỉ chợt hiểu vì sao Bách Vũ náo động, đoán ra người thứ ba là ai, có điều sao gã lại có kiếm hồn mạnh như thế? Y trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Hồ điện phán, trong các kiếm đồng có ba người sử dụng Vị Sương, Vụ Ẩn và Trầm Phong kiếm, có phải ba thanh này tác quái."

"Chả trách được. Truyền thuyết rằng năm cây Loạn thế chi kiếm cùng được đúc, chỉ là từ khi đúc thành tới giờ chưa từng bao giờ hai thanh cùng hiện thế, nay có tới ba thanh thì gây loạn là phải. Nhưng sức mạnh mấy kiếm hồn này quá mức, theo lý kiếm hồn tìm được chủ mới sẽ mất đi sức mạnh vốn có, không phải như hiện tại mới đúng chứ nhỉ." Hồ điện phán vuốt chòm râu bạc nghi ngờ.

"Đại khái mấy thanh kiếm này khác hẳn." Mộ Dung Phỉ thản nhiên che giấu.

"Cứ kệ đi, ba thanh kiếm phải cùng bị chế trụ, ba chúng ta chia ra lao đến chỗ ba kiếm hồn, rồi thi triển Kim cương ảo diệt chú." Hồ điện phán dặn.

"Ý điện phán là ba kiếm chủ đều bị kiếm hồn khống chế, sa vào ảo ảnh?" Trình Nhung hỏi.

"Đúng, nếu ta đoán không lầm, ba kiếm đồng này không chế ngự được kiếm hồn, cũng bị ảo ảnh mê hoặc như những kiếm đồng khác, đánh thức cả ba là Đào hoa chướng sẽ tiêu tan." Hồ điện phán nói đoạn, phát ra hiệu lệnh, cả ba chia ra ba hướng lao về ba nguồn sức mạnh.

oOo

Bạch Chỉ Vi nhìn thấy phụ thân cùng ba hài tử đùa chơi dưới ba gốc đào. Nghe nói lúc trẻ, ông là mỹ nam tử danh động thiên hạ, có lẽ hiện tại vẫn thế, chỉ cần ông vẫn cười như thế.

Có lẽ do ông không thích cười nên khi cười đều như tuyết mùa xuân tan chảy.

Ông mặc áo nhẹ màu vàng nhạt, màu sắc cực kỳ thanh đạm, cơ hồ hòa vào tiết xuân rực rỡ. Bạch Sùng này khác hẳn với người cha Bạch Chỉ Vi thường thấy: vị Bạch Thông hầu mặc áo đen thêu gấm, mũ cao áo rộng.

Cô chỉ biết đến một vị hầu gia cao quý đến độ xa vời.

Bốn đứa bé cùng ngoái lại nhìn cô, bốn đôi mắt như nhau, tròn xoe, linh động khiến người ta nhìn vào là nhận ra quan hệ máu mủ. Một bé trai chạy đến cười hỏi.

"Tỷ là ai?"

"Ta là tỷ tỷ của đệ."

"Sao có thể, mắt tỷ xấu quá, chả trách phụ thân không thích."

Đúng vậy, Bạch Chỉ Vi biết mắt mình khác hẳn chúng, con mắt phượng hơi nhướng lên đó rất giống mẫu thân cô, Hy Hoa công chúa.

"Chi bằng tỷ đưa mắt cho đệ, đệ sẽ đổi cho đôi mắt giống đệ, phụ thân nhất định thích lắm."

"Được ư?"

"Được chứ."

"Được, vậy cho đệ." Cô nói đoạn thò hai ngón tay đâm vào mắt mình.

Trước mắt tối sầm, đau đớn không ngờ, nhưng cô biết phải cố gắng, chịu đựng được là sẽ ổn. Chỉ cần chịu được là cô sẽ có đôi mắt được người ta yêu mến. Tay chợt bị nắm lại, cô bực dọc mở bừng mắt, trừng trừng nhìn người đã cản trở.

"Di phu, sao lại là di phu?" Cô kêu lên.

Gương mặt Lục Triệt cứng lại rồi hiểu ra: "Là ta, cháu định làm gì?"

"Cháu không thích đôi mắt này, xấu quá."

"Sao thế, đẹp lắm mà, giống mắt di mẫu cháu lắm."

"Di phuc thích hả?” Cô nhìn y si dại.

"Thích chứ."

"Thích thì hôn đi."

Lục Triệt đứng đó, thần sắc dần ôn nhu, đến gần cô, đôi môi nóng bỏng khẽ đặt lên ràm mi cô, rồi y đưa tay phải dí hai ngón tay lên trán cô: "Tất cả đều theo phép tắc, như ảo ảnh bong bóng, như sương lại như chớp, diệt."

Crypto.com Exchange

Chương (1-87)