← Ch.59 | Ch.61 → |
Sau khi bay thử một thời gian, điều Đường Mật canh cánh nhất là Mục điện giám thường ra vào sơn cốc có lớp sương đen, bất luận là từ lần lần ngẫu nhiên phát hiện ở thôn nhỏ gần cầu hoặc ở trong sổ mượn sách, tên lão liên tục xuất hiện, gieo vào lòng nó nỗi bất an và hoài nghi. Nó nhớ lại tình hình trong ảo cảnh, đoán rằng mình mắc phải tâm kết nên mới xuất hiện ảo ảnh như vậy, cần phải tự giải khải mới được.
Về sơn cốc thì nó và Trương Úy, Bạch Chỉ Vi lật xem sách suốt mấy ngày ở Tàng thư các nhưng không tìm được manh mối nào. Đường Mật ngước nhìn tầng hai giá sách cao gần đến đỉnh phòng và chồng sách như núi trước mặt, nói với hai đồng bạn: "Có hai khả năng, thứ nhất là trên đời không có cuốn sách nào ghi chép về nơi đó, thứ hai là chỗ ghi chép ấy đã bị người ta lấy đi."
"Khả năng thứ hai không lớn, ngươi nghĩ coi, sách ở đây đều có hai tầng kết giới, một bảo vệ sách không bị hủy hoại, một để không bị lấy khỏi Tàng thư các, trừ phi được Chúc thủ thư giải giải khai kết giới." Trương Úy nói.
Bạch Chỉ Vi lắc đầu: "Đầu to, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta tìm sách về Thi vương đã xảy ra chuyện gì không? Quyển sách đó bị xé mất trang quan trọng, hơn nữa Đường Mật còn cảm thấy có người lén theo dõi, nên Tàng thư các không phải nơi an toàn nhất."
Đường Mật nhớ lại tình cảnh hôm đó, lâu quá rồi nên ấn tượng trở nên mờ nhạt, nhưng nó vẫn nhớ. Trang sách bị mất liên quan đến cách chế phục Thi vương, còn đôi mắt lóe lên sau giá sách ấy, hiện giờ nhớ lại mới thấy rằng đã gặp ở đâu đó. Chỉ là ánh mắt tan biến quá nhanh, không thể mang lại manh mối gì, dù cho nhớ lại thật kỹ.
Ý niệm nhanh chóng hình thành trong đầu nó, dù là ai, vì mục đích gì vào đây xé trang sách thì nguyên nhân chỉ là cuốn sách đó chép tay, chắc cũng là cuốn duy nhất trên đời, xé đi rồi sẽ không còn ai biết phương pháp đối phó Thi vương – trừ người đã đọc qua. Nghĩ vậy, lòng nó thắt lại, nhảy bật khỏi mặt đất, lao xuống lầu.
Sau cùng, tại một quyển sổ mượn, nó tìm thấy tên cuốn sách về Thi vương, quả nhiên vẫn là cuốn sách ít người mượn, Mục Hiển có tên trong số ít này.
"Đường Mật, sao thế, chạy đi đâu mà vội vàng." Bạch Chỉ Vi đi sau hỏi.
Đường Mật cúi đầu không nói hồi lâu mới bảo: "Ta nghĩ ra một cách vào sơn cốc đó, dù lớp sương đen có độc cũng không ngại."
"Cách gì?" Trương Úy hỏi.
Đường Mật ngẩng mặt lên nhìn gã, cười hỏi: "Đầu to, ngươi có biết đốt than không?"
"Có, nhưng sao cơ?" Trương Úy nghi hoặc.
"Vậy ngươi đốt than đi, chúng ta làm mạng che mặt nhiều lớp, nhét than vào lớp giữa rồi che lên mũi, thế sẽ không sợ khí độc nữa." Đường Mật khẳng định, bất quá kỳ thật nó cũng hồi hộp, tuy biết rằng than hấp phụ khí độc, cũng biết mặt nạ phòng độc được nhồi những gì vào, nhưng chưa từng thử nghiệm thật sự, thành thử không dám chắc trăm phần trăm.
"Cách quái lạ gì hả, hữu dụng không?" Bạch Chỉ Vi hỏi.
"Hữu dụng, chúng ta đến nhà xí thử xem, tin ta đi." Đường Mật vỗ ngực bảo đảm, thầm nhủ: Phải tìm nhà xí thối nhất Thục Sơn, việc liên quan đến tính mệnh chứ chả chơi.
Cả ba đang bàn bạc, Âu Dương Vũ từ ngoài vào bảo Đường Mật: "Sư muội, sư phụ phân công chúng ta lau chùi cơ quan cũ, muội thích lau ống hay là tra yên phấn?"
Đường Mật hỏi: "Việc nào dễ hơn?"
"Tất nhiên là tra phấn, yên cầu có mấy chục lỗ nhỏ xíu, phải dùng kim châm rồi tra phấn vào, tiếp đó lắc quả cầu cho phấn trôi vào trong là xong. À, kỳ thật hai việc cũng như nhau, tùy muội chọn." Âu Dương Vũ rất thoải mái.
Đường Mật thầm nhủ, sư ca tuy có vẻ thành thật nhưng thực ra rất giảo hoạt, việc gì nói là nhẹ thì chưa chắc đã nhẹ, ta cứ chọn lau ống là được. Nhưng nó lại nghĩ hình như đơn giản quá, nhất định sư ca biết ta không chọn việc trước nên cố ý đẩy việc nhẹ lên, ta nên chọn tra yên phấn.
"Vậy muội tra phấn, đa tạ sư ca nhường nhịn." Đường Mật cười đáp.
"Được, huynh đi lau yên cầu, lau xong thì muội tra phấn vào." Âu Dương Vũ nhanh nhẹn quay người đi, được vài bước ngoái lại bảo: "Muội đừng ngẩn ra đấy, giã nát yên thạch ra đã, thành bột mới tra vào được chứ, mệt lắm đấy."
Đường Mật ngẩn ra, sầm mặt xuống, biết lại mắc hỡm thiên địch, ai ngờ Bạch Chỉ Vi bĩu môi xen lời: "Đường Mật không giã đá sỏi gì hết, ngươi có đồng ý làm việc đó đâu."
Âu Dương Vũ dừng bước ngắm Bạch Chỉ Vi: "Vị cô nương này nói năng không hợp lý gì cả, không giã nát yên thạch thì lấy đâu ra yên phấn mà tra, đương nhiên nhận một việc thì làm cả hai."
"Không giảng lý thì sao hả?" Bạch Chỉ Vi ngoẹo đầu, nheo nheo mắt, khẩu khí ngang ngược: "Ngươi để Đường Mật tra phấn thì Đường Mật chỉ tra phấn, không thì cứ bảo Chúc thủ thư đến sai."
"Được, được rồi. Duy có tiểu nhân và nữ tử khó chơi, ta không phí lời với cô nữa." Âu Dương Vũ ai oán cúi đầu đi ra.
Bạch Chỉ Vi nhìn theo, hỏi Đường Mật: "Đường Mật, đây là vị sư ca ngươi vẫn bảo hay bắt nạt ngươi hả? Dễ đối phó mà."
Đường Mật cũng thấy lạ, hôm nay sư ca đầu hàng hơi nhanh: "Chủ yếu vì ta là người trọng lý lẽ, không ngang như ngươi."
"Ngươi ấy, nghĩ nhiều quá mà."
Sự thật chứng minh Âu Dương Vũ xác thật có vấn đề, không chỉ chủ động giúp Đường Mật tra yên phấn mà giúp cả đốt than chế tạo khăn phòng độc, lại lắp thêm mắt kính vào. Tay y khéo léo cực độ, được Đường Mật chỉ huy, thành phẩm làm ra rất giống với yêu cầu. Đường Mật cười hỏi nên đáp tạ thế nào, không ngờ người cao ngỏng như y lại đỏ mặt, tựa như sào trúc treo đèn lồng, ấp úng hỏi: "Đường Mật, Bạch cô nương chắc được nhiều người tặng cỏ Đồng quản lắm nhỉ?"
Đường Mật hiểu ra cười ha hả: "Không có, sư ca muốn tặng thì muội giúp."
Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, cả ba chọn một đêm trăng sáng sao thưa để xuất phát. Dực mã thường luyện tập phi hành, giờ bay lượn trên trời cao rất thoải mái, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi lại nhẹ người, nó cõng ba người cũng không vất vả lắm. Thoáng sau cả ba đã đến tầng không phía trên khe núi hắc vụ.
Hiển nhiên dực mã không an lòng, lượn vòng trên hiệp cốc không chịu hạ xuống. Trương Úy rạp mình xuống thì thầm vào tai nó: "Không sao đâu, ngươi đợi bọn ta ở cửa cốc."
Dực mã hí lên, vẫn không chịu hạ xuống. Trương Úy lại bảo: "Bọn ta không sao đâu, vào xem một chút, không ổn là rút lui ngay, nghe lời nào, hạ xuống."
Dực mã sau rốt cũng dựng lông cổ, miễn cưỡng đồng ý, từ từ đáp xuống lối vào hiệp cốc. Cả ba nhảy xuống, đeo kính mặt và lớp phòng độc bào, quan sát kỹ càng một lúc, phát hiện không chỉ sương đen lan tỏa khắp cốc mà mặt đất còn mọc nhiều bụi cây cổ quái, vỏ đen xì nhưng nổi đầy nốt trắng, cơ hồ trơ trụi lá, thân cây cao lớn nhưng cành vừa nhỏ vừa dày, phủ một lớp gai nhọn hoắt.
Không còn đường khác nên cả ba tuốt kiếm chặt bớt cành cây chắn lối, chật vật lần từng bước. Đường Mật lấy làm lạ, từ sau lớp khăn phòng độc vang lên âm thanh trầm trầm: "Lần trước nghe thấy tiếng dã thú gầm ở đây, theo thanh âm thì chắc phải là thú lớn, nhưng cành cây dày thế này thì thân thể hơi to là khó di chuyển rồi, dã thú nào sống được ở trong?"
"Có phải nơi này dùng để giam giữ dã thú? Ta thấy có khác gì một cái lồng lớn đâu?" Giọng nói trong veo của Bạch Chỉ Vi vang lên sau lớp phòng độc, hóa thành mơ hồ.
Đường Mật ngẩng lên nhìn trời, nhủ thầm: Không phải chứ, những cây này cực lớn, gai càng về ngòn càng to, phía trên lại có sương đen che phủ, căn bản không thể nhìn rõ mà tránh, dù dực mã là dị thú biết bay cũng không dám từ đây bay lên. Bị nhốt ở đây thì đúng là mọc cánh khó bay.
Cả bai lại chặt cành cây đi thêm một đoạn dài, không thấy thứ gì kỳ quái hơn, lần thám hiểm này hóa ra trở thành chuyến đi chặt cành dọn cây vô vị. Đường Mật giơ tay ra hiệu nghỉ một chút: "Không biết còn phải chặt bao lâu nữa, chúng ta nên giữ thể lực, phân phối cho đều."
Cả hai cho rằng hợp lý, tìm chỗ thích hợp nghỉ chân, chợt nghe tiếng dã thú chấn động cõi lòng vang lên bên tai. Ba đứa cùng rùng mình.
"Không sao đâu, ở đây cây cối dày thế này, động vật to lớn không qua được." Trương Úy an ủi.
Đường Mật nói: "Chúng ta không nên chặt cây nữa, chẳng phải sẽ dọn đường cho dã thú sao. Ta thấy cứ luồn đi tiếp an toàn hơn."
Bạch Chỉ Vi cúi đầu xuống, khoảng cách giữa các tán cây và mặt đất chừng một thước, nếu phải luồn thì hơi nhếch nhác nhưng cũng không đến nỗi không được, chỉ có Đường Mật mới nghĩ ra cách như thế.
Đường Mật thấy hai đồng bạn không có ý kiến liền cúi đầu xuống từ từ luồn đi, kko lâu sau nó dừng phắt lại, vẫy tay về phía sau ra hiệu cho Trương Úy và Bạch Chỉ Vi dừng theo.
Trước mặt chợt xuất hiện một bãi đất khá lớn không mọc quái thụ nhưng phía trên lại bị lớp cành gai rậm rịt vây phủ, hình thành một cái lồng chi chít gai nhọn. Giữa bãi là một con hổ to lớn, lưng có hai canh đang nóng nảy cào cào xuống đất, xem ra nó không vui nên không phát hiện được bọn Đường Mật ở dưới gốc cây cách không xa.
Cả ba nhìn con hổ có cánh lớn gấp đôi hổ thường, đều nín thở không dám phát ra tiếng động, người khác còn không biết yêu thú lợi hại thế nào chứ cả ba sau lần trải qua hỗn loạn ở kỳ thi võ nước Sở thì biết đó là yêu thú tà ác nhất trên đời- - - Cùng Kỳ.
Đường Mật biết Cùng Kỳ nguy hiểm thế nào, định lùi lại nhưng vì sợ nên thân thể cứng đơ. Nó cố đá về phía sau, không ngờ trúng đầu Bạch Chỉ Vi khiến cô khẽ kêu lên.
Tiếng kêu không lớn nhưng Cùng Kỳ lại quay nhìn, cả ba thấy một đôi mắt lớn đỏ ngầu nhìn chằm chằm, ánh mắt như lưỡi dao dính độc, tỏa ánh sáng lạnh âm hàn. Đang lúc tưởng Cùng Kỳ nhảy tới thì hắc vụ trên không chợt tan đi tứ phía, lớp cây cối vây kín trên không cũng tản ra, điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển ngự kiếm đáp xuống.
Cây kiếm dừng lại cách mặt đất chừng cao hơn thân người, Mục Hiển quay lưng về phía ba đứa, không hề rời khỏi phi kiếm. Lão xách hai con nai béo múp, máu tươi từ mồm chúng chảy ròng ròng, hiển nhiên mới chết. Lão thả tay, ném hai con nai xuống đất, Cùng Kỳ lập tức nhảy bổ tới cắn xé, cổ họng phát ra tiếng gầm khe khẽ.
Trương Úy chưa từng thấy Mục điện giám xuất thủ nhưng giờ ông ta dễ dàng xách hai con nai trưởng thành thì biết ít nhất sức mạnh của ông ta không tệ, hành động của ông ta dĩ nhiên để nuôi Cùng Kỳ, bất giác gã giật mình.
Trong lòng Đường Mật cũng dậy sóng nghi vấn, nó biết Cùng Kỳ được gọi là yêu thú tà ác nhất vì thấy người thiện lương thì ăn thịt còn gặp người gian nịnh thì chủ động săn thú cho họ ăn. Theo đó, Mục Hiển có thể tiếp xúc với nó, chẳng phải lão là người có tâm linh đen tối ru?
Mục Hiển nhìn Cùng Kỳ ăn ngấu nghiến, liền thôi động phi kiếm lướt sang phía khu rừng đối diện với bọn Đường Mật. Đến trước vạt rừng, lão phất tay, không hiểu lầm rầm gì đó mà vạt rừng tự rẽ làm đôi, một gian thạch ốc nhỏ xây từ đá xanh nhạt xuất hiện.
Khoảnh khắc nhìn thấy gian tiểu thạch ốc, đột nhiên trong lòng Đường Mật dấy lên cảm giác lạ lùng, hai tay nắm chặt lại, nhìn chăm chăm gian nhà như muốn xem có gì ở trong.
Gian nhà không có khóa, Mục Hiển khẽ đẩy cửa ra, không vào trong mà chỉ nhìn vào, tựa hồ xác định mọi thứ vẫn như thường, đoạn đóng cửa lại, phất tay khép mớ cây cối, thôi động phi kiếm đằng không bay đi.
Đường Mật thấy lão đi rồi liền nói khẽ: "Đi mau." Đoạn vội bò lùi lại. Chỉ có điều nó lên tiếng hơi muộn, Cùng Kỳ vừa mới ngấu nghiên ăn thịt nai xong đã nhảy đến trước mặt. Đường Mật nằm bẹp xuống đất, ngẩng mặt lên bò lùi, chợt thấy phía trên có gió cuốn tới, theo ý thức nó rụt đầu, ngọn trảo của Cùng Kỳ đánh tan búi tóc của nó. Bạch Chỉ Vi ở phía sau kêu lên khe khẽ: "Cẩn thận." Hổ trảo khổng lồ lại vung tới, Đường Mật không kịp lùi lại, cô vội tuốt Vị Sương ra đâm vào ngọn trảo rít giò vù vù.
Nhát kiếm đâm trúng lớp thịt dày, yêu thú đau đớn kêu lên ngao ngao, lăm về phía sau. Đường Mật nhân cơ hội chiu vào rừng, Bạch Chỉ Vi và Trương Úy cũng bò lùi, định dọn đường cho Đường Mật, không ngờ nó lại bảo: "Không được, không thể rời khỏi đây, ta muốn xem trong thạch ốc có gì."
Bạch Chỉ Vi thấy Cùng Kỳ đã bò dậy, hai con mắt đỏ ngầu lớn như chuông đồng lạnh lùng sát khí, cô biết đại sự không ổn, yêu thú nhất định đã bị kích nộ, nên mặc kệ Đường Mật nói, cứ kéo nó lùi lại nửa thước rồi mới bảo: "Mặc kệ, chúng ta không thể qua đó xem."
Nhưng Đường Mật không dứt được cảm giác lúc vừa thấy gian nhà, hình như thứ nó muốn tìm đang ở trong đó. Nó ngẩng mặt lên, thấy ngay lỗ mũi Cùng Kỳ phun ra khí nóng, yêu vật đang lách vào khe bụi gai tìm kiếm, hơi nước mang theo nhiệt khí phun vào mặt nó, dù lớp khăn che đã chặn hết mùi vị nhưng nó vẫn thấy ghê tởm.
"Đợi đã, Cùng Kỳ không vào rừng được, chúng ta nghĩ cách xem, ta rất muốn xem gian thạch ốc đó." Đường Mật nóng lòng.
"Không thể được, chúng ta không đấu lại nó, ngươi không thấy hả, Cùng Kỳ được Mục điện giám nuôi để trông coi thạch ốc." Bạch Chỉ Vi nhíu mày.
"Thử tìm cách vòng qua xem sao?" Trương Úy đứng sau Bạch Chỉ Vi nói, gã biết Đường Mật không phải người ngang ngược, quyết tâm tìm hiểu việc này tất có nguyên nhân riêng.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cũng thấy lời gã đáng để thử một lần, tìm cách vòng qua bãi đất được cây cối vây kín chung quanh. Không bò được bao xa, Đường Mật phát hiện cây cối phía trước mặt có điểm dị thường. Vốn lúc trước cách mặt đất cả thước mới mọc cành gai, ba đứa miễn cưỡng bò được nhưng đám cây hiện thời không chỉ lòa xòa cành lá đến độ không bò nổi mà những nốt trắng trên thân cũng dày mịt, thoạt nhìn cứ như thân cây màu trắng. Nó tuốt Vị Sương định chặt cành chặn trước mặt, ai ngờ cành lá hoàn toàn không thương tổn gì.
Vị Sương cắt sắt như bùn mà không làm cành lá trầy xước, nó hít sâu một hơi: "Thôi vậy, loại cây này chắc càng vào trong càng già, đạt đủ năm rồi thì có thể là vật thể rắn chắc nhất trên đời. Xem này, chỉ có một lối đi được."
"Đừng tơ tưởng lối đó." Bạch Chỉ Vi cảnh tỉnh. Cả ba lại bò về lối lúc đầu, phát hiện Cùng Kỳ đang điên cuồng đi lại phía ngoài, Đường Mật nảy ra kế: "Hai ngươi ở đây thu hút chú ý của yêu thú, ta đi qua mé kia."
"Phương pháp không cần chặt cây rừng của ngươi đó, sang đó mà gặp cổ thụ chặn đường, không chui qua được thì sao?" Bạch Chỉ Vi hỏi.
Đường Mật mím môi nhìn khu rừng chặn trước gian nhà đá, cố nghĩ xem có những loại cây gì mọc trong đó, nhưng vì quá xa, ánh trăng bị màn sương đen che phủ, căn bản không thể đoán được.
Hồi lâu nó nói: "Để ta thử xem, không được thì quay lại."
"Không được, quá mạo hiểm." Trương Úy kiên quyết ngăn cản.
"Đường Mật, tuy ngươi hiếu kỳ nhưng như thế là không biết cân nhắc nặng nhẹ." Bạch Chỉ Vi phụ họa.
"Các ngươi không hiểu đâu, ta không bao giờ vô cớ cho rằng nơi đó rất quan trọng với bọn ta. Ta cầu xin các ngươi đấy, giúp ta." Đường Mật khẩn cầu, ánh mắt lấp lánh, cơ hồ nước mắt sắp chảy ra.
Bạch Chỉ Vi và Trương Úy chưa từng thấy nó khẩn cầu ai bao giờ, liền nhìn nhau, gật đầu yếu ớt. Trương Úy nói: "Cũng được, bọn ta giúp ngươi nhưng chỉ cần không ổn là nhất định không được sính cường. Ngươi không được ngang ngược, cố chấp, bằng không bọn ta đành lao ra liều mạng. Ba chúng ta giờ cùng trên một con thuyền, ngươi đừng tự tung tự tác."
Đường Mật nhìn gương mặt gã hiện lên rõ rệt trong bóng tối, trong thoáng chốc chợt phát hiện thiếu niên bé bỏng vẫn ngồi trên bức tường trắng lợp ngói đen đã biến đổi, lòng nó ấm lại: "Được rồi, ta sẽ cẩn thận. Ta biết quý mạng mình, yên tâm đi."
Trương Úy thận trọng thò đầu ra khỏi vạt rừng, quát to với Cùng Kỳ, quả nhiên yêu thú bổ tới. Trương Úy vội rụt vào rừng, bò xuống đất tiếp tục trêu ghẹo yêu thú. Đường Mật từ từ bò sang phía kia, đoán rằng đã cách Trương Úy và Cùng Kỳ chừng sáu, bảy thước mới bò dần ra rìa vạt rừng. Đến nơi, nó thò đầu ra xem thử, quả nhiên thấy Cùng Kỳ đang bới đất đầy giận dữ ở chỗ bị Trương Úy dẫn dụ, không phát hiện nó đã thò đầu ra.
Nó nhanh chóng bò khỏi vạt rừng, thi triển khinh công, vút khỏi bãi đất sáng vạt rừng phía kia, mắt liếc nhanh tìm chỗ chui vào. Thoáng sau, lòng nó lạnh ngắt vì cành cây đầy gai góc cơ hồ mọc sát mặt đất, hoàn toàn không có hi vọng gì qua được. Cùng lúc nó nghe thấy tiếng Bạch Chỉ Vi vang lên: "Đường Mật, tránh đi." Tiếp đó có tiếng gió rít lên, nó không kịp ngoái lại, thi triển Ma La vũ lướt phải bên ba bước, hóa ra Cùng Kỳ đã nhảy tới cạnh nó.
Lúc đó Cùng Kỳ đã bị chọc giận tột độ, vẫy mạnh hai cánh lao lên lưng chừng không, chăm chăm nhìn Đường Mật, chuẩn bị lao xuống. Đường Mật hơi hoảng loạn, không hiểu yêu thú nhảy được bao xa, khinh công và bộ pháp của nó có tránh được không, đành tự lên gân hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay sát na Cùng Kỳ lao xuống, Đường Mật nhìn chuẩn hướng lao của yêu thú, thi triển Ma La vũ lao sang một hướng bất ngờ, định tránh khỏi. Theo lý thuyết, mãnh thú khi thi triển toàn lực sẽ khó lòng thay đổi được hướng lao, không ngờ Cùng Kỳ có hai cánh sau lưng, thân hình chưa đáp xuống đất, một cánh đã quạt về phía Đường Mật. Lưng nó toát mồ lạnh trước tính cơ động linh hoạt của yêu thú, cũng may đã kịp tuốt Vị Sương ra đâm lại. Vũ khí vào tay nó, tình thế cũng khá hơn, Cùng Kỳ vì bị thương lần trước nên không dám ngạnh tiếp, há mồm phun ra một dải bạch khí.
Đường Mật biết dải khí thể này có độc, đâm ra lại vui mừng, không tránh né mà đâm thẳng một kiếm nữa vào Cùng Kỳ. Cùng Kỳ không ngờ nó không sợ độc khí, nên không tránh được nhát kiếm, bị đâm trúng chân trước. Ai ngờ lông yêu thú vừa dày vừa cứng, nhát kiếm chém xuống như bùn chảy vào lòng biển, vô tung vô tích. Đường Mật thầm kêu không ổn, kiếm của nó ngắn hơn kiếm thường, xuất ra một nhát không đắc thủ, không dám tưởng tượng có tránh được đòn trả đũa của Cùng Kỳ không nữa.
Cũng lúc ấy, một dải hỏa cầu đập trúng bụng Cùng Kỳ khiến quái thú loạng choạng lùi lại, không tận dụng được cơ hội tuyệt hảo để tấn công Đường Mật. Đường Mật nhảy lùi lại liếc nhìn phía sau, hóa ra Bạch Chỉ Vi chui ra khỏi vạt rừng, đứng ngoài xa trợ lực.
Cùng Kỳ bị hỏa cầu công kích, thân thể hơi lắc hai lần chứ không hề thương tổn gì, há miệng phun ra sương đỏ không ngớt. Lần này lớp sương không tấn công Đường Mật hay Bạch Chỉ Vi mà bao phủ chính nó. Bạch Chỉ Vi tiếp tục phát ra hỏa cầu, đập vào màn sương như chạm phải lớp bông, vô thanh vô tức lần lượt rơi xuống đất rồi tan biến.
Trương Úy cũng đến cạnh Đường Mật: "Xem ra chỉ còn cách đấu với nó." Đoạn tuốt kiếm ra.
Đường Mật và Trương Úy, cộng thêm Bạch Chỉ Vi, chia ra ba hướng đồng thời công kích đầu, đuôi và bụng Cùng Kỳ. Lúc đó kiếm pháp của cả ba không thể coi thường, cao thủ bình thường hoặc yêu vật bị tấn công như thế tất khó lòng đoạt lại thượng phong nhưng Cùng Kỳ lanh lẹ lại mạnh mẽ, da không sợ đao kiếm, chỉ hơn mười hiệp là dần áp chế cả ba.
Trương Úy nhận ra tình hình không ổn, cả ba dốc hết sở học nhưng cơ hội đào tẩu cũng không có, càng đánh càng nguy hiểm, gã bảo: "Đường Mật, ta gọi dực mã đến đấy, bọn ta không thể ở lại chỗ này."
"Dực mã không bay vào được." Đường Mật vừa đánh vừa đáp.
"Đến nước này chỉ đành để nó thử, ta thấy yêu vật này còn chưa giở bản lĩnh ra, hiện tại nó tuy nóng nảy nhưng chưa thật sự giận dữ, hình như đang lấy chúng ta ra giải sầu. Thêm chút nữa thì không ổn đâu." Trương Úy nói đoạn, ngửa mặt hú gọi bực mã.
"Ngươi dùng Trầm Địch đi, chúng ta chống chọi thêm lúc nữa, có lẽ tìm được cách đến chỗ gian nhà đá xem sao." Đường Mật vẫn không ngã lòng.
"Đợi đến khi Trầm Địch bị công phá rồi mới nghĩ cách thì muộn mất, Đường Mật, đừng cố chấp nữa, chúng ta không phải đối thủ của quái vật." Trương Úy khuyên.
Thoáng sau, tiếng dực mã hí vang phía trên lớp sương đen rồi không thấy động tĩnh gì.
"Ta nói rồi, nó không hạ xuống được." Đường Mật nói.
"Đang nghĩ cách xuống đấy." Trương Úy đáp.
Đường Mật cảm giác được Cùng Kỳ tấn công hung mãnh hơn, cả ba chật vật chống đỡ. Nó thầm kêu không ổn, lẽ nào lại như Trương Úy nói, ban nãy gã chỉ đùa thôi mà hiện tại lạ xảy ra như thế?
Nó hơi phân thần, kiếm pháp phòng ngự không đến nơi đến chốn, tay áo bị Cùng Kỳ xé toạc, may mà Bạch Chỉ Vi đỡ hộ một đòn, nó mới không sa vào cảnh tệ hơn. "Đường Mật, đừng tơ tưởng gian nhà nữa, mạng quan trọng hơn." Bạch Chỉ Vi quát.
Đường Mật đâm kiếm ra, chợt nghe trên đầu có tiếng vỗ cánh, dực mã từ trên trời đáp xuống.
Trương Úy thấy dực mã xuyên qua được lớp sương đen và rừng cây gai, liền kêu to: "Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, xích lại chỗ ta."
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đang yếu thế, chiêu nào cũng chỉ mong giữ mình, muốn rút khỏi chiến cục nào có dễ, nào ngờ Cùng Kỳ thấy dực mã xuống được liền hiểu rằng đám cây vẫn vây khốn nó có vấn đề, bèn bỏ rơi cả ba lao lên trời.
Trương Úy vội lấy Trầm Địch ra, nhảy vào giữa Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: "Mau lên ngựa."
Cả ba nhảy lên lưng ngưa, dực mã hí vang, thân thể run rẩy, Đường Mật nhận ra tay nó dính máu đang khô dần, ánh lên màu đỏ sậm trong đêm, liền kêu to kinh hãi: "Dực mã thụ thương."
Cả ba nhìn kỹ, quả nhiên cánh và thân dực mã chi chít vết thương, máu chảy đầy lớp lông đen, vì không nổi bật lắm trong màn đêm nên ba đứa không chú ý.
Bạch Chỉ Vi khẽ kinh hãi: "Trương Úy, dực mã của ngươi liều xông vào."
Trương Úy lớn lên cùng dực mã, không khỏi đau lòng với tình trạng của ái mã, khẽ vuốt ve đầu nó: "Cố chịu chốc nữa, bọn ta ra được sẽ chữa cho ngươi."
Đường Mật ngẩng lên nhìn vòm không bị cành gai phủ kín, Cùng Kỳ đang vẫy cánh tìm lối ra nhưng thân thể nó lớn gấp đôi dực mã, khe hở mà dực mã liều chết lao qua được thì nó không thể lao qua, công cốc lượn hai vòng rồi đành hậm hực đáp xuống.
Lúc đó quầng sáng của Trầm Địch che phủ kín dực mã và ba người trên lưng. Nhưng Cùng Kỳ không phải yêu vật thấy ánh sáng của Trầm Địch là tránh, ngược lại nó không hề do dự lao luôn tới, ngọn trảo sắc nhọn lao tới như biển gào vỗ mạnh vào vầng sáng vàng nhạt, Trầm Địch lóe sáng rồi vụt tắt.
Ba đứa không ngờ Cùng Kỳ phát lực công kích đạt đến uy lực đó, càng không ngờ công năng bảo vệ của Trầm Địch đột nhiên bị công phá, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Cũng may Cùng Kỳ tựa hồ cũng bị Trầm Địch gây thương tổn, thân thể to lớn bị văng đi vài trượng, hồi lâu không bò dậy được.
"Đi mau." Trương Úy hét to giục dực mã. Dực mã nhận lệnh vẫy cánh bay lên thinh không ngập trong hắc vụ và gai góc. Đường Mật nóng nảy bảo Bạch Chỉ Vi: "Mau, thi triển phong thuẫn."
Bạch Chỉ Vi hiểu ngay, cùng Đường Mật thi triển phong thuẫn, vừa gạt hắc vụ ra để dực mã nhìn rõ đường, dễ dàng tránh được cành gai, vừa giúp nó chặn được những cành quất vào. Chỉ là phong thuẫn của hai cô không thể bảo vệ toàn thân dực mã.
"Ta bảo vệ phần đầu, ngươi tùy tiện chọn một bên sườn, cố đừng để dực mã thụ thương nhiều." Bạch Chỉ Vi nói.
"Ta giúp một tay." Trương Úy đột nhiên nói, đẩy mạnh song chưởng, một lớp khí vô hình bảo vệ một sườn dực mã, tuy không đạt được phạm vi như phong thuẫn của hai cô nhưng xác xác thật thật là một lớp bảo vệ.
Đường Mật ngẩn người, vừa duy trì phong thuẫn bảo vệ dực mã vừa hỏi: "Đầu to, việc gì thế? Ngươi biết thi triển pháp thuật từ lúc nào?"
Trương Úy cười hì hì: "Nhờ lần kiếm hồn phát cuồng, ta cảm giác được thứ gì đó vẫn chế ước và khốn trụ ta thi triển tâm lực bị khoét thủng, ta có thể vận dụng đôi chút tâm lực."
"Việc tốt thế mà giờ mới nói, đầu to đáng chết." Đường Mật bật cười đánh ra một chưởng, ngoẹo đầu nhìn mới thấy nóc tòa nhà đá vẫn loáng thoáng hiện ra dưới lớp hắc vụ mênh mông, bất chợt nghĩ hóa ra từ trên không cũng xuống đó được, định mở miệng thì lại liên tưởng đến thương thế của dực mã nên mím môi im lặng.
Dực mã miễn cưỡng đưa ba đứa về được Ngự Kiếm đường, kiệt lực gục xuống. Trương Úy thương nó nên tối đó ngủ tại chuồng ngựa để chăm sóc. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi về Mai uyển tìm thuốc giúp dực mã chỉ huyết liệu thương, vốn định luân phiên với Trương Úy cùng chăm sóc con ngựa nhưng gã nổi tính ngang, không yên tâm với bất kỳ ai, nên hai cô đành thôi.
Sáng hôm sau, hai thiếu niên vẫn đứng đợi dưới gốc đào trước cửa Mai uyển lại thiếu một người, người có mặt chắp tay sau lưng, cố gắng nhìn xuống mũi chân.
Đường Mật cười hỏi: "Sử Thụy, giày rách hả?"
Sử Thụy kinh hoảng ngẩng lên: "Không, không phải, chào hai vị."
Bạch Chỉ Vi đã quen với việc sáng nào cũng thấy y đợi ở đó, y lại không lẵng nhẵng bám theo, chỉ chào hỏi như bạn bè bình thường nên cùng đi một đoạn đường cũng không khiến cô bực mình, khẽ gật đầu coi như chào y.
Sử Thụy cứng người, chợt phất cánh tay giấu sau lưng, chưởng phong cuốn đến mặt Đường Mật và Bạch Chỉ Vi. Cả hai đều tập võ, theo bản năng khi bị tấn công, lách người ra phía sau, định thần nhìn kỹ. Một nhánh cỏ Đồng quản đỏ rực chợt xuất hiện trước mặt.
"Bạch Chỉ Vi, tặng cô nương này." Giọng Sử Thụy vang lên, thanh âm từ trong lồng ngực phát ra lồng lộng, như tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân vang vang.
Bạch Chỉ Vi ngẩn ra thoáng chốc, từ từ ngẩng lên đón lên nhánh cỏ xuân mềm mại, hơi đỏ mặt đáp: "Ồ, đa tạ." Rồi rảo bước đi mất.
Sử Thụy ngẩn ra nhìn theo bóng thanh mảnh một lúc rồi mới hỏi Đường Mật đang cười hì hì xem náo nhiệt: "Đường Mật, ngươi cho rằng nhánh cỏ đó có tác dụng không?"
"Tác dụng gì?" Đường Mật hơi bất ngờ, rồi kêu lên lanh lảnh: "A, của ngươi là nhánh cỏ Đồng quản đầu tiên chuyển màu đỏ phải không?"
"Ừ, nghe nói vậy." Sử Thụy ngượng ngùng.
"Nghe nói?" Đường Mật thở dài, lắc đầu bảo: "Chà, Sử Thụy. Ngươi mua đúng không? Mất bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi đồng."
← Ch. 59 | Ch. 61 → |