Vay nóng Tinvay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 70

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 70: Trưởng thành sau một đêm (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Lazada


Sáng hôm sau, Hoàn Lan hẹn Thạch Thiên Minh đến chẩn mạch cho Đường Mật. Tuy ai cũng bảo y thuật của Thạch Thiên Minh và Mạc Thất Thương ngang nhau nhưng thanh danh họ Thạch hơn hẳn. Mạc Thất Thương cả năm ở Thục Sơn, trừ người bản phái thì hiếm khi trị bệnh cho người khác còn Thạch Thiên Minh cư trú ở đô thành phồn hoa nhất, kết giao với toàn bộ quyền quý hào môn, danh vọng tất nhiên cao hơn.

Thạch Thiên Minh chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo tuấn mỹ, ngôn ngữ ôn hòa, dưới cằm là chòm râu tỉa tót công phu, dáng vẻ khác hẳn với vị đại phu khám bệnh một lần thu trăm đồng như tưởng tượng của Đường Mật. Lão chẩn mạch xong, dùng một dùi đồng nhỏ gõ khắp các đốt xương của Đường Mật, gật đầu tựa hồ mãn ý với tình hình hồi phục của nó: "Phương thuốc của Mạc tiền bối, tại hạ đã xem, cứ thế dùng là được." Lão chợt liếc Hoàn Lan, phát hiện y nhíu mày liền bảo: "Nhưng thân thể cô nương yếu ớt, cần phải bồi bổ, sau này mỗi ngày cần dùng băng đường tổ yến, cho thêm một phần bách niên xích chi vào thang thuốc của Mạc tiền bối thì càng tốt, cho y nữ đến châm cứu xoa bóp mỗi ngày thì không cần một tháng sẽ hoàn toàn khôi phục."

Thạch Thiên Minh liếc nhìn Hoàn Lan, thấy vị tiểu phật này có vẻ đồng ý liền mỉm cười: "Vậy để y nữ lại châm cứu cho cô nương, tại hạ tạm thời cáo từ, sau này có việc gì cứ sai người đến là được."

Thạch Thiên Minh đứng dậy định đi, Trương Úy và Bạch Chỉ Vi vừa hay đi vào. Thạch Thiên Minh nhìn thấy Trương Úy, thân hình nhấc chân lên chuẩn bị đi chợt cứng lại, dáng vẻ thất thái đó khiến Đường Mật vốn không quen biết gì lắm với lão cũng giật mình, ho khẽ: "Thạch đại phu, đây là bằng hữu của Mật, Trương Úy và Bạch Chỉ Vi. Đều là kiếm đồng Thục Sơn."

Thạch Thiên Minh cười gượng: "Vậy hả, vị Trương thiếu hiệp này rất giống với một cố nhân của tại hạ, lúc còn trẻ tại hạ quen thân với người đó, vừa này thấy Trương thiếu hiệp, còn tưởng xuất hiện ảo giác rằng vị bằng hữu đó tới."

Trương Úy thấy thú vị, hỏi: "Có việc đó hả, không hiểu vị bằng hữu của Thạch đại phu tên là gì? Hiện tại ở đâu?"

Thạch Thiên Minh hình như không muốn nói nhiều: "Người đó mất sớm, không nhắc đến thì hơn. Thạch mỗ cáo từ." Đoạn vội vàng bước đi.

Trương Úy không để tâm, đến hỏi thăm thương thế của Đường Mật. Đường Mật cho rằng có ẩn tình khác, bèn ghi nhớ trong lòng, đợi lúc thích hợp sẽ hỏi rõ ràng.

Sau đó mỗi ngày Thạch Thiên Minh đều đến chỗ Đường Mật hỏi han. Nó hỏi dò về vị bằng hữu giống Trương Úy, Thạch Thiên Minh khéo léo ứng phó, tựa hồ không muốn nói nhiều, càng khiến nó cho rằng có ẩn tình gì đó. Vốn nó vẫn hoài nghi thân thế Trương Úy, bởi nhà bình thường thì lấy đâu ra bảo vật như Trầm Địch, càng không nói đến bảo vật khiến cha con nhà họ Quân nhắm tới, giờ với thái độ của Thạch Thiên Minh thì thân thế của đầu to nhất định không đơn giản.

Một người nữa nó muốn hỏi chuyện là Ngọc Diện.

Vì mặt Ngọc Diện vằn vện nên nó không đoán được tuổi của nàng ta, mỗi lần điều tức đều trò chuyện, nó hỏi đông hỏi tây mới biết tên thật nàng ta là Lâm Uyển, từ bé đã sống ở Thục Sơn, cùng thế hệ với Tiêu Vô Cực, Mục Hiển và Tư Đồ Minh, là một trong năm trưởng sứ của Khí tông.

"Lúc nhỏ điện giám của bọn muội là người thế nào?" Nó hiếu kỳ.

Ngọc Diện xếp bằng trên giường, ngoẹo đầu nghĩ ngợi. Mỗi lần như thế, Đường Mật lại cảm giác trên mình Ngọc Diện xuất hiện khí chất ngây thơ, thầm cho rằng nàng ta đặc biệt, chắc từ bé ở Thục Sơn nên ngần này tuổi vẫn còn tính trẻ con, chỉ cần gọi nàng ta là tỷ tỷ hoặc khen xinh đẹp là nàng ta cười ha hả. Nhưng có lúc không hiểu chạm vào góc nào mà tâm tình Ngọc Diện đột ngột biến đổi thành nóng nảy.

"Mục Hiển từ bé đã nghĩ nhiều, đọc nhiều nhưng không thích nói năng gì. Tâm địa cũng tốt, ngay cả yêu vật yếu ớt cũng không nỡ thương tổn đến." Ngọc Diện đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, ta còn nhớ có lần y cứu một con Cùng Kỳ non thụ thương, lúc đó ai cũng bảo là yêu vật tà ác nhất trên đời, nhân lúc nó còn bé lại thụ thương thì mau giết đi, nhưng y không nhẫn tâm, sau đó lén ôm đi đâu đấy, ta đoán rằng y nuôi nó."

Đường Mật sáng mắt: "Còn ai biết việc đó?"

"Lúc đó có nhiều người lắm, để ta nghĩ, có lão Mạc, Trí Mộc điện, đệ đệ của y, còn cả... Ôi, lâu quá rồi, nhớ không rõ nữa, đại khái Tiêu Vô Cực cũng có mặt." Ngọc Diện lắc đầu, không dám khẳng định.

"Vậy Tiêu chưởng môn và Tư Đồ tông chủ là người thế nào?"

"Tư Đồ Minh từ bé đã may mắn, hiện giờ nghĩ lại chắc y có phúc nhất, con cái đầy đàn, vô dục vô cầu. Tiêu Vô Cực thì không có gì thú vị, từ bé đã nghiêm cẩn, sùng bái Đọa Thiên đại nhân cực độ, chắc từ lúc đó đã muốn làm chưởng môn Thục Sơn, ngồi lên vị trí mà đại nhân từng ngồi. Nên lúc nào y cũng luyện võ, không ngừng luyện, không hiểu Nhạc Oánh gả cho y thì thế nào." Ngọc Diện đáp.

"Đúng rồi Ngọc Diện tỷ tỷ có tìm được người biết Ma La vũ không?"

Đường Mật hỏi câu này, thần sắc Ngọc Diện biến hẳn, dù được vô số vằn vện che giấu nhưng từ độ uốn khúc của những hoa văn đó là viết nàng ta giận thế nào. Tay Ngọc Diện nắm lấy cổ tay Đường Mật, ngón tay ấn sâu vào da nó, giọng không giấu được phẫn nộ: "Sau đó các ngươi không gặp người mặc áo xám đã dạy Ma La vũ?"

Cổ tay Đường Mật bị nắm đau nhói, kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bỏ tay ra đi, đau quá."

Ngọc Diện không lỏng tay mà gia lực cơ hồ bóp nát cổ tay Đường Mật, quát khẽ: "Nói mau."

Đường Mật biết việc này nhất định quan hệ trọng đại với Ngọc Diện, cho rằng không nên lừa gạt: "Tỷ tỷ, nghe muội này, kỳ thật muội không học Ma La vũ với người áo xám nào hết mà từ một cái đèn. Lúc đó muội nói thế vì chưa quen tỷ tỷ, sợ nói ra sự thật thì tỷ tỷ không tin. Tỷ tỷ, bỏ tay ra đã, có gì từ từ nói."

Ngọc Diện từ từ buông tay, trầm mặc một lúc, tựa hồ muốn bình lặng tâm tư, hồi lâu mới nói: "Hài tử ngươi trơn tuột, không biết câu nào thật câu nào giả nữa."

Đường Mật lập tức phát thệ: "Muội đảm bảo lần này là nói thật, nếu có nửa lời dối trá thì bị thiên lôi đánh. Không tin thì tỷ tỷ thử hỏi đồng bạn của muội xem, tất cả cùng tìm được cái đèn, cùng học Ma La vũ."

Ngọc Diện bảo: "Tất nhiên ta sẽ hỏi, nào thế cái đèn lấy được từ đâu, trông thế nào?"

Đường Mật kể lại sơ qua quá tình lấy đèn và hình dáng: "Tỷ tỷ, cái đèn đó cũng là bảo vật, tỷ có nghe nói đến không?"

Ngọc Diện đã tin tám phần: "Ta không biết nhiều về bảo vật, bất quá Đại Lương thành là nơi thương buôn trân bảo tập trung, nổi danh nhất là Dị bảo quán ở Đông thị. Ta sẽ đến đó nghe ngóng, chưa biết chừng có thể tìm được người cần tìm."

Đường Mật hiếu kỳ, tuy biết hỏi tiếp sẽ kích nộ Ngọc Diện nhưng vẫn thăm dò: "Người biết Ma La vũ đó là cừu nhân của Ngọc Diện tỷ tỷ"?

Ngọc Diện vỗ mạnh xuống cái ghế bên cạnh, nghiến răng: "Không sai, thù này không báo chết không nhắm mắt."

Cái ghế gỗ hoàng lê bị một chưởng của Ngọc Diện chấn nát, tan tác dưới đất, Đường Mật thè lưỡi, không dám hỏi nữa.

Thạch Thiên Minh nói không sai, không đầy một tháng, ngay khi năm mới sắp đến, Đường Mật hoàn toàn khôi phục. Lúc đó Hoàn Lan mới bảo cả nhóm đi bái kiếm mẫu thân và ca ca y.

Bọn Đường Mật nghĩ cũng đúng, đến đây lâu thế, quấy loạn cả nhà Hoàn Lan lên mà chưa đến bái kiến chủ nhân, thật không hợp lễ số. Cuối năm là thời điểm quân chủ một nước bận nhất, trừ việc hàng ngày còn đủ loại nghi thức cần tham gia, nên họ đến bái kến mẫu thân Hoàn Lan - Linh Lung phu nhân.

Ba đứa ở Ngụy cung đã hơn tháng, được cung nhân cho biết nhiều việc về mẫu thân Hoàn Lan. Đồn rằng Linh Lung phu nhân là người dị tộc ở thảo nguyên tái ngoại, lúc còn thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, được đưa vào lời ca tiếng hát, sau đó có người nước Ngụy đi sứ, thấy Linh Lung phu nhân rồi thì về báo lại cho Ngụy vương: Người này linh lung như ngọc, sáng rực khắp nhà, đẹp đến cực điểm, không dám nhìn thẳng vào. Nên bà ta tuy là người man tộc phương bắc nhưng được phụ vương Hoàn Lan nghênh đón cực kỳ long trọng, sai mười vạn đại quân hộ tống, phong làm phu nhân chỉ đứng sau hoàng hậu, vinh sủng vô vàn.

Nhưng Đường Mật cũng được cung nhân cho biết Linh Lung phu nhân tính tình lạnh lùng, rất khó thân cận, ngay cả đứa con duy nhất là Hoàn Lan cũng không được bà ta quan tâm, hiếm khi nói câu nào ngọt ngào. Thành ra trên đường đi gặp Linh Lung phu nhân, nó cứ thấp thỏm, không hiểu sắp gặp một mỹ nữ tính tình cổ quái thế nào.

Vừa vào cung thất liền ngủi thấy mùi thơm hoa cỏ thoang thoảng, Đường Mật hỏi Hoàn Lan: "Mùi hương gì mà thơm thế, như mùi cỏ thu phơi khô, lại khiến người ta nghĩ đến trời xanh cao vời."

"Là cỏ Vô ưu, chỉ ở quê mẹ ta mới có." Hoàn Lan dứt lời, rèm châu khẽ động, vòng xuyến leng keng, váy áo sột soạt, Linh Lung phu nhân đến.

Mấy thiếu niên chưa nhìn rõ dáng vẻ bà ta đã cùng quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Giọng nói yểu điệu cất lên: "Lan, đây là bằng hữu con nhắc đến hả?"

"Hồi bẩm mẫu thân đại nhân, đấy là Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, đồng môn ở Thục Sơn mà Lan từng nhắc đến." Hoàn Lan đáp, thanh âm khiêm cung lễ độ như thần tử.

"Đường Mật là ai, ngẩng lên cho ta xem."

Đường Mật không ngờ mình là người được nhắc đến đầu tiên, ngẩng lên nhìn mỹ nhân ngồi trên ghế mềm, bất giác hít sâu một hơi. Nó cho rằng trong đời mình gặp không ít mỹ nữ, như Bạch Chỉ Vi, Quân Nam Phù đều thuộc hạng nhất nhưng dù mười Bạch Chỉ Vi hoặc Quân Nam Phù đứng cạnh Linh Lung phu nhân cũng bị che mờ, bèn than thầm: Linh Lung phu nhân quả nhiên người như danh hiệu, thật không dám nhìn thẳng vào.

Nó khẽ ổn định hơi thở, cung kính đáp: "Vâng, dân nữ Thục Sơn Đường Mật."

Linh Lung phu nhân khẽ nhíu mày ngài, hỏi Hoàn Lan: "Tiểu cô nương này sao nói năng cứng thế, không giống nữ hài tử chút nào, giọng nói không dễ nghe như Gia Hòa."

Hoàn Lan hơi biến sắc, vội giải thích: "Mẫu thân đại nhân, họ mới vào cung đình, không khỏi cẩn trọng quá, kỳ thật tính Đường Mật rất hoạt bát."

Linh Lung phu nhân tựa hồ không nghe thấy lời Hoàn Lan: "Hai hài tử còn lại cũng ngẩng đầu lên đi." Trương Úy và Bạch Chỉ Vi cùng ngẩng lên, cung kính nhìn bà ta. Ánh mắt Linh Lung phu nhân vừa thấy Trương Úy thì gương mặt lạnh lùng chợt máy động, gã cảm giác được đôi mắt đẹp cực độ nhìn mình, một lúc sau vang lên giọng nói đang khắc chế hết mức: "Hài tử này tên gì?"

Trương Úy bị nữ tử xinh đẹp như thế nhìn chăm chăm, lòng run lên, cố ý tránh ánh mắt Linh Lung phu nhân: "Thưa phu nhân, con tên Trương Úy."

Linh Lung phu nhân tựa hồ không nhận ra mình thất thái, ngón tay mảnh mai nắm chặt tấm gấm năm sắc trên ghế mềm, dải tua rua bị nắm thành một mớ, nát vụn hỗn loạn.

"Cha ngươi tên gì, nhà ở đâu?" Bà ta hỏi tiếp.

Trương Úy định đáp thì Đường Mật nhận ra Linh Lung phu nhân hơi khác thường, định ngăn cản nhưng không biết dùng cách gì, nóng lòng quá liền đảo người giả bộ ngất xỉu.

Trương Úy không kịp đáp, vội đưa tay đỡ, Hoàn Lan cũng nắm tay nó bắt mạch, Bạch Chỉ Vi hiểu nó hơn hết vội chắp tay: "Phu nhân thứ tội, Đường Mật trọng thương mới lành, có lẽ quỳ lâu nên thể lực không chịu nổi, bọn tiểu nữ xin cáo từ, hôm khác sẽ đến thỉnh an."

Linh Lung phu nhân hừ lạnh: "Có khác gì thiên kim tiểu thư, các ngươi lui đi."

Về đến phòng, Đường Mật bảo những người khác lui đi, riêng Bạch Chỉ Vi ở lại, tỏ vẻ lo lắng hỏi: "Chỉ Vi, ngươi có thấy Linh Lung phu nhân khác thường không?"

Bạch Chỉ Vi thoáng nghĩ: "Từ đầu đến cuối không thấy bà ta cười, với Hoàn Lan cũng không tỏ tình cảm gì, còn nữa, ta thấy ánh mắt bà ta nhìn đầu to..." Cô nhìn Đường Mật xem nó có cùng cảm giác với mình không.

"Chứa hận ý, đúng không?"

Quả nhiên Đường Mật nói ra điều Bạch Chỉ Vi nghĩ. Cô gật đầu: "Đúng, nhưng bà ta không lý gì lại hận đầu to, mà hận người Thạch đại phu quen, vốn giống đầu to mới đúng."

"Ta cũng nghĩ thế. Từ thái độ của Thạch đại phu và Linh Lung phu nhân, chắc Trương Úy rất giống người đó, không có quan hệ máu mủ thì khó giống nhau lắm. Chúng ta không phải vẫn nghi ngờ thân thế đầu to hả? Nên đi hỏi Thạch đại phu." Đường Mật nói.

"Có phải ngươi nói là Thạch đại phu đang ứng phó, tựa hồ không muốn cho ngươi biết?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Ta vốn cho rằng như thế nhưng hôm nay từ thái độ của Linh Lung phu nhân, ta lại nghĩ ông ta đang bảo vệ đầu to, vì đây là cung đình, ông ta không thể nói nhiều."

Bạch Chỉ Vi cho rằng Đường Mật đoán đúng, nên quyết định xuất cung đi tìm Thạch Thiên Minh, để thuận tiện nên gọi thêm Hoàn Lan và Trương Úy. Hai gã tuy lo lắng cho Đường Mật nhưng không chịu được nó mè nheo nên đành đồng ý. Cũng may ra khỏi cửa, thấy nó sinh long hoạt hổ thì cả hai yên tâm hẳn, cùng hai thiếu nữ hào hứng bát phố khắp Đại Lương thành náo nhiệt.

Chốc sau, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nói là muốn đi mua son phấn, hẹn Trương Úy và Hoàn Lan gặp mặt lúc ăn trưa, rồi vội vàng đến nhà Thạch Thiên Minh ở gần đó.

Người cho hai cô biết chỗ ở của Thạch Thiên Minh bảo rằng nhà Thạch đại phu rất dễ tìm, chỉ cần thấy ở cửa có người khóc gào xin chữa bệnh là đúng. Quả nhiên, hai cô vào ngõ, nghe thấy có người khấn cầu trước một vòm cổng. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhờ tạp dịch vào thông báo, thấy người đó đáng thương liền cho mấy đồng tiền, người đó gạt đi, tức giận: "Ta đến cầu đại phu chứ không xin cơm." Đoạn nhổ toẹt vào cánh cửa đỏ rực của Thạch phủ, quay người đi ngay.

Gặp Thạch Thiên Minh, Đường Mật vẫn bất bình, nhưng vì cần hỏi nên không tiện chỉ trích mà khéo léo hỏi: "Thạch đại phu có thấy mỗi ngày những người đến cửa quấy nhiễu phiền lắm không? Ngài động đầu ngón tay là thanh tịnh ngay mà."

Thạch Thiên Minh tất nhiên hiểu ý, cũng không tức giận mà cười đáp: "Nếu đại phu bình thường thì không cần tìm tại hạ, còn nếu không chữa được mà tại chữa được thì tất phải dùng đến dược vật quý, phương thuốc này không phải chỉ một hai thang mà xong, không có tiền chịu sao thấu? Chi bằng sớm siêu sinh luân hồi thì hơn."

Đường Mật uất ức, nhưng không tiện tranh luận, cố nén giận hỏi: "Thạch đại phu đại khái đoán được bọn tiểu nữ đến làm gì rồi?"

"Để hỏi thăm về người giống Trương Úy, đúng không? Thạch mỗ vẫn đợi hai vị đại giá quang lâm." Thạch Thiên Minh nhìn hoa cỏ khô héo khắp vườn: "Đường cô nương có thể cho Thạch mỗ biết thân thế Trương Úy chăng?"

Đường Mật đáp: "Cha y chỉ là bách tính bình thường, tựa hồ từng làm truyền lệnh binh dưới trướng Ngụy quốc đại tướng quân Thẩm Mục, sau đó Thẩm tướng quân bị gian thần hại, ông ta liền rời quân ngũ."

Thạch Thiên Minh hơi giật giật mí mắt: "Cha y nói Thẩm tướng quân thị bị gian thần hại là y tin? Ừ, cha y có lẽ sống ở nơi rất hoang vắng. Tuy là việc đã hơn mười năm rồi nhưng cô nương cứ thử hỏi khắp Đại Lương thành xem người năm xưa hiệu xưng bách chiến bất bại chiến thần Thẩm Mục vì sao mà chết thì sẽ được trả lời rằng chiến bại nên hổ thẹn tự vẫn sa trường. Mười vạn đại quân gần như chết hết, Thẩm Mục mười tám tuổi làm tướng quân, trải qua hơn hai mươi trận lớn nhỏ chưa từng thất bại, sau cùng lại dùng phương thức sỉ nhục đó kết thúc sinh mệnh." Thạch Thiên Minh ngừng lời, thu ánh mắt khỏi hoa cỏ khắp vườn, nhìn Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: "Thẩm Mục là vị bằng hữu của tại hạ giống hệt Trương Úy."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi tuy chuẩn bị nghe những tin tức bất ngờ những vẫn không giấu được thần sắc kinh ngạc. Đường Mật hỏi: "Thẩm tướng quân có con cái gì không?"

Thạch Thiên Minh lắc đầu: "Không, lúc chết y mới hai mươi nhăm, quanh năm chinh chiến, chưa từng lấy vợ, ngay cả bừng hữu tốt nhất của y là tại hạ cũng không biết y có con nên lúc tại hạ gặp Trương Úy mới lấy làm lạ, không có quan hệ máu mủ sao giống nhau đến thế. Giờ biết cha Trương Úy từng phục vụ dưới trướng Thẩm Mục, tại hạ đoán..."

Lão không nói tiếp, Đường Mật cũng hiểu ý, hỏi: "Thạch đại phu, tiểu nữ còn một việc muốn hỏi. Có phải Linh Lung phu nhân liên quan gì đó đến Thẩm tướng quân chăng?"

Thạch Thiên Minh hơi biến sắc: "Hài tử đó đã gặp Linh Lung phu nhân?"

"Mới gặp sáng nay."

Thạch Thiên Minh thở dài, đi đi lại lại trong phòng, cân nhắc hồi lâu mới nói: "Các vị không còn nhỏ nữa, cũng nên biết có nhiều không như các vị nghe nói, về Linh Lung phu nhân cũng thế. Vốn bà ta là mỹ nữ được người Thát Đát ca ngợi trong bài hát, sau đó Thẩm Mục dẫn quân qua bộ tộc của bà ta, có duyên gặp mặt một lần. Về Đại Lương, tiên vương hỏi Linh Lung phu nhân dáng vẻ thế nào, y đáp: Người này linh lung như ngọc, sáng rực khắp nhà, đẹp đến cực điểm, không dám nhìn thẳng vào. Thẩm Mục giỏi vẽ nên tiên vương lệnh cho y vẽ một bức tranh, ai ngờ xem xong thì tiên vương nảy lòng muốn cướp đoạt, sai sứ thần đến cần thân. Lúc đó Linh Lung phu nhân đã gả cho thủ lĩnh bộ tộc nên cứng cỏi cự tuyệt, tiên vương bèn lệnh cho Thẩm Mục dẫn mười vạn đại quân tấn công, nếu bị kháng cự thì diệt bộ tộc đó để đoạt Linh Lung phu nhân."

Thạch Thiên Minh hơi trầm ngâm: "Nếu hài tử đó là con của cố hữu thì dưỡng phụ của nó đã giấu một số việc, không muốn nó phải chịu sỉ nhục. Cũng để giúp nó tránh được một vài cừu địch. Các vị cũng biết thế nào là vinh diệu của tướng quân thường thắng đứng trên xương máu vô số người."

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi rời Thạch phủ, lòng đều không vui vẻ gì, trầm mặc đi một đoạn, Bạch Chỉ Vi mới lên tiếng: "Ngươi nói thử xem, việc này nên cho đầu to biết mới phải. Linh Lung phu nhân nhất định sẽ đến hỏi thân thế, y không thể trả lời thật, bằng không ngoài chuyện y gặp nguy hiểm ra thì y phải cư xử thế nào với Hoàn Lan đây?"

Đường Mật cũng cân nhắc việc này: "Kỳ thật, nếu đầu to và Hoàn Lan hiểu rõ, việc này không ảnh hưởng đến họ. Trầm tướng quân làm gì cũng là tuân theo mệnh lệnh của phụ vương Hoàn Lan, còn Linh Lung phu nhân, ôi, mỗi người có lập trường riêng, không phải chuyện chúng ta bình phẩm được." Nói đến đây, nó nhớ ra mẫu thân Hoàn Lan có vẻ chú ý đến mình, thoáng do dự: "Nên cho đầu to biết để y biết đường phòng bị, tránh bị Linh Lung phu nhân hỏi thì không mắc hỡm, còn về Hoàn Lan thì đừng để y biết là hơn."

Bạch Chỉ Vi cũng thấy thế thỏa đáng: "Ừ, cũng được. Hiện tại cũng đoán được đại khái cha Quân Nam Phù muốn gạt đầu to chuyện gì, chắc là di vật Thẩm tướng quân để lại."

"Đúng vậy, Trầm Địch chắc là một di vật, vậy thì Trầm Địch bị hỏng thật đáng tiếc." Đường Mật nói đoạn, ngẩng nhìn cửa một gian điếm trước mặt có một vũ cơ Ba Tư đang đứng, uốn éo eo múa theo tiếng địch du dương.

Ngoải cửa có một đám đông vây quanh, hứng thú xem điệu múa đẹp đẽ, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi hòa vào, nhìn kỹ mới thất vũ cơ là một con rối. Có điều con rối được chế tạo quá ư tinh diệu, eo nhỏ tay ngọc, tóc vàng mắt xanh, tư thái quyến rũ.

"Kỳ quái, sao lúc đến không thấy nhỉ?" Đường Mật lẩm bẩm.

"Tiệm này chính ngọ hàng ngày mới để con rối ra múa." Người qua đường đáp.

Nó quan sát kỹ gian tiệm, hóa ra là Dị bảo quán mà Ngọc Diện từng đề cập, vốn định đến đó một chuyến, thầm nhủ đã gặp rồi thì đến, liền kéo Bạch Chỉ Vi đi tới.

Cả hai đẩy cánh cửa quán khép chặt, như bước chân vào một thế giới khác.

Đó là một giam tiệm rộng rãi nhưng tối tăm, cửa sổ đóng kín, trên nóc treo một ngọn đèn cổ quái hình chim chóc, ánh lửa lập lòe, khắp phòng bày đủ loại giá cao cao thấp thấp, dưới đất ngổn ngang những thứ cổ quái. Đường Mật nhìn sơ qua, có một cái giá bày mười đế đèn đủ loại hình thù, có hình quái thú, hình nô lệ quỳ... đều phủ một lớp đồng, xem ra cực kỳ cổ kính. Một cái rương mở hờ, bên trong kim quang lấp lánh, thoáng thấy được một cái chậu vàng đáy khắc hình cá chép. Góc tường bày năm, sáu con rối gỗ tạo hình người Hồ, ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn nó và Bạch Chỉ Vi chằm chằm, dị quãng lóe lên dưới ánh đuốc lập lòe.

Xuyên qua gian phòng chất đầy dị bảo, hai cô đến trước một quầy dài, một lão nhân người Hồ mũi cao mắt sâu, râu tóc đều bạc phơ đang sửa một sợi dây chuyền, ngẩng lên nhìn hai tiểu cô nương, hỏi: "Hai tiểu hài đến xem hay mua đồ?"

Ông chủ người Hồ có cái mũi đỏ phối hợp cùng chòm râu trắng xóa, rất giống ông già Noel, Đường Mật cho rằng lão rất dễ bắt chuyện liền cười hỏi: "Lão gia gia, tiểu nữ muốn hỏi mấy chuyện."

Không ngờ ông chủ liếc nó bằng ánh mắt xám xịt, rồi tiếp tục cụp mắt xuống sửa sợi dây chuyền vàng, đáp: "Thấy chiêu bài không, đây là Dị bảo quán, chỗ hội tụ của đồ cổ kỳ trân khắp thiên hạ, không phải chỗ nghe ngóng tin tức."

"Bọn tiểu nữ muốn hỏi tin tức bảo vật." Đường Mật nói.

"Bảo vật gì?" Ông chủ không thèm nhìn, tiếp tục công việc.

"Lão bản có nghe nói đến một cái đèn làm bằng gỗ đen, đốt nến lên liền xuất hiện một nữ tử múa trong đó?" Đường Mật hỏi.

Ông chủ hơi ngừng lại, tựa hồ hồi tưởng: "Không, vật như thế thì là bảo vật gì chứ, chẳng qua do người ta dùng pháp thuật cao minh tạo ra."

"Có lẽ không phải bảo vật nhưng cũng hơn trăm tuổi rồi, thế nào cũng là đồ cổ, lão bản không nghe nói qua?" Đường Mật hỏi với vẻ không cam lòng.

Lão nhân hừ đầy coi thường: "Trăm năm thì có là gì, chưa từng nghe."

Thái độ muốn đuổi khách của lão nhân khiến Đường Mật nhận ra người này là thương nhân cực kỳ tinh minh, không mốn hao phí thời gian với những việc vô bổ. Nó chợt hỏi: "Bọn ta muốn mua mấy thứ, thử nói xem ở đây có bản vật gì đáng cho bản tiểu thư chú ý."

Lão bản ngẩng lên đánh giá hai tiểu cô nương: "Đồ tốt nhiều lắm, hai vị là người Thục Sơn, thì ở kia có tinh thiết ngân ti hộ giáp, mặc vào là đao thương bất nhập, chỉ có mười vạn kim thôi. Ở kia có kim lý ngư bồn, mỗi ngày dùng rửa mặt thì giữ được dung nhan bất lão, chỉ mỗi năm mươi vạn. Còn cả..."

"Được rồi, được rồi..." Đường Mật cắt ngang, tuy biết lão bản nói 'kim' là chỉ tiền đồng, nhưng nó vẫn giật mình, nói thẳng luôn: "Bọn ta muốn mua một thứ, đồng thời hỏi tin một vật, nói đi, ở đây có gì hữu dụng cho bọn ta mà bọn ta mua được. Cho giá đi."

Lão bản cười xán lạn, chỉ vào sợi dây đang sửa: "Chính là Như ý câu này, giá một nghìn đồng." Đoạn đưa cho Đường Mật xem, nó nhận ra sợi dây dài chừng hơn mười thước, hai đầu gắn câu. Lão bản thu sợi dây vào cái đeo cổ tay màu bạc rồi ấn cơ quan, hai đầu sợi dây bắn ra, móc vào hộp gỗ đàn đặt trên cái giá sau lưng hai cô, rồi lại ấn cơ quan, sợi dây thu về, cái hộp cũng bị móc theo.

Lão bản giải thích: "Như ý câu này đúc bằng tinh thiết đúc kiếm, vừa sắc vừa bền. Nếu móc thứ gì cũng không sợ câu bị hỏng, sử dụng như ban nãy lão phu dùng. Nếu sợ câu hỏng thì lúc ấn cơn quan gạt thêm cái này, sợi dây sẽ xoay chuyển, quấn lấy sự vật, hai móc câu móc phụ trợ, giữ chặt hơn."

Bạch Chỉ Vi hỏi: "Vật này có ích gì với bọn tiểu nữ, là đồ chơi trẻ con mà."

"Sao lại vô dụng, lúc leo tường có thể dùng làm móc, lúc đánh nhau có thể làm ám khí, bình thường đeo ở cổ tay cũng rất đẹp, đeo chán thì đổi thành dây lưng. Đây chính là bảo vật tiện dụng bậc nhất."

Đường Mật nghe ông chủ bịa đặt, cảm giác muốn bật cười nhưng nghĩ một lúc, hình như tương lai cần dùng đến vật này, bèn bảo: "Vậy được, mua vật này, mai trả tiền."

Ông chủ lập tức đổi sắc mặt, cười hỏi: "Vậy hai vị hỏi thăm cái đèn đó định để mua chăng? Thế này đi, lão phu sẽ hỏi thăm hộ, không dám giấu gì, chỉ cần xuất hiện cổ vật nào là lão phu đều nghe ngóng được."

"Tất nhiên muốn mua, có tin thì báo cho bọn tiểu nữ." Đường Mật lại hỏi: "Còn một việc, ở đây có sửa được bảo vật bị hỏng không?"

"Có, hai vị muốn sửa vật gì?"

"Lão bản có biết Trầm Địch không? Bảo châu Trầm Địch của bằng hữu bọn tiểu nữ bị Cùng Kỳ tập kích hỏng mất, sửa được không?"

Lão bản lắc đầu, tỏ vẻ không tin: "Không thể nào, Trầm Địch là bảo vật phòng ngự mạnh nhất trên đời, chuyên môn phòng ngự pháp thuật và yêu vật, dã thú, kể cả là Cùng Kỳ cũng không thể làm hỏng được, trừ phi không phải Trầm Địch chân chính."

Dám vẻ lão bản khiến Đường Mật sinh nghi, quyết định ngày mai đưa Trương Úy và Trầm Địch đến xem sao.

Cả hai rời Dị bảo quán, Bạch Chỉ Vi hỏi: "Ngươi thấy có manh mối gì không?"

Đường Mật gật đầu: "Dáng vẻ Mục điện giám lúc lấy cái đèn đi thì đích xác điện giám chưa thấy nó. Nhưng sau đó điện giám lấy một cái giống hệt từ trong cái hồ ở rừng Ảo hải. Mộ Dung Phỉ bảo rằng cái đèn của chúng ta là Đọa Thiên tặng Ma vương vào dịp sinh thần, có thể Hoa Anh sinh cùng ngày với Ma vương cũng nhận được một cái. Khả năng đĩa đèn trong tay Mục điện giám là cái này. Hai cái đèn này vốn không có gì, ta chỉ nghĩ Ngọc Diện đã gặp người biết Ma La vũ, giả thiết Ma La vũ chỉ được ghi lại trong hai cái đèn thì nhất định người đó từng thấy một trong hai cái đèn. Trực giác của ta cho biết, người này liên quan đến việc chúng ta đang điều tra."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-87)