Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thục Sơn Thiếu Niên - Chương 80

Thục Sơn Thiếu Niên
Trọn bộ 87 chương
Chương 80: Kẻ đánh lén (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cả nhóm ra khỏi rừng, trời đã tối hẳn, con đường thông lên Thục Sơn lăng viên phải vòng qua Vô Lượng phong, vì đi qua một khu rừng, nên tay mỗi đứa đều sáng rực ảo hỏa soi đường.

Đường Mật vô tình phát hiện Trương Úy gọi ảo hỏa nhuần nhuyễn hơn bình thường nhiều, hỏi: "Đầu to, sao giờ thi triển pháp thuật nhuyễn thế?"

Trương Úy cười: "Ta cũng phát hiện, tựa hồ qua lần ở Thiên âm lâm, sức mạnh của Trầm Địch tan mất."

"A, chúc mừng ngươi. Hồn thú của Chỉ Vi cũng gọi được, lần này ba chúng ta có thể chính đại quang minh qua được kỳ điện thí thứ tư." Đường Mật vui vẻ.

"Gì hả, trước đây chúng ta không chính đại quang minh hả?" Bạch Chỉ Vi đi bên cạnh phản kích.

Trương Úy cùng Đường Mật mỉm cười, Đường Mật bảo: "Đúng rồi, Bạch đại tiểu thư đã nói chính đại quang minh thì ai dám bảo không?" Mấy thiếu niên đều mỉm cười.

Thục Sơn lăng viên không có tường bao mà là vạt rừng thủy sam lớn nằm phía sau Vô Lượng phong, cây nào cũng là cổ thụ ngàn năm, đám lá xanh biếc hình lông vũ đan vào nhau dày khít, dù đi vào giữa ban ngày cũng thấy tối om như ban đêm. Gió núi lướt qua rít lên lanh lảnh kỳ dị hồi lâu không tan, như khúc hát bi thương của vong hồn.

Khu rừng này là cấm địa của Thục Sơn, lúc các thiếu niên đưa tang cũng chưa từng đặt chân vào, giờ ban đêm vào đây, dù gan mật lớn đến đâu cũng không khỏi sợ. Đội ngũ vốn sắp thành hàng bất giác sít lại, ai nấy thở thật khẽ, tay áo chạm nhau cũng thấy yên tâm hơn.

Ở trong rừng thường nhìn thấy những ngôi mộ đá nhỏ, nơi các bậc tiên hiền của Thục Sơn an nghỉ, đến giữa rừng là lăng mộ Vương Lẫm. Ngôi mộ hình bán nguyệt này lớn hơn mộ thường hai lần, không phải kiến trúc gì hùng vĩ mà xây từ đá trắng, ánh lên lấp lánh dưới màn đêm, ẩn dưới màu trắng là vân đỏ, xem ra thuộc hàng hi hữu.

Đường Mật tuân theo phuong pháp ra vào mộ trong di tín, đi một vòng quanh mộ, đánh mạnh lên một vài khối đá, bức tường phía nam từ từ lún xuống, lộ ra dãy bậc thang dẫn xuống lòng đất. Nó dẫn đồng bạn đi xuống mộ thất, giờ nó tương đối hiểu biết cơ quan thuật, cộng thêm chỉ dẫn trong di tín nên đi từ cửa xuống lòng mộ không hề phí sức, chừng một tuần trà sau, mấy đứa đến trước quan tài đá, bên trái quan tài có một giá đèn, đĩa đèn đã quay về chỗ cũ, treo ở trên đó.

Không chỉ chúng nhân thấy xuống đây quá dễ dàng mà Đường Mật cũng lấy làm may mắn vì đã lấy theo di tín của Mục Hiển, lúc đó nó không hiểu lấy đi có tác dụng gì nhưng trong lòng cho là quan trọng nên cứ lấy đi. Nó nhìn quan tài đến xuất thần, không hiểu vì sao đến thế giới này lại thường vô cớ nảy sinh cảm giác khi đến nời nào đó hoặc thấy vật gì đó quan trọng, có phải việc này liên quan đến quá trình nó đến thế giới này?

Mộ Dung Phỉ thấy nó đang ngẩn ra liền hỏi: "Đường Mật, cô nương thấy kỳ quái hả, vì sao lăng mộ này không có pháp thuật bảo vệ?"

Đường Mật tỉnh lại, nghĩ đến việc này liền hỏi: "Trong thư có viết rằng rừng sam vốn giảm hẳn sức mạnh pháp thuật, còn loại đá trắng xây mộ này miễn nhiễm mọi pháp thuật, dù có cao thủ sử dụng pháp thuật công kích lợi hại như Thiên lôi trảm cũng không phá hoại được. Nhưng Đọa Thiên đại nhân lại dựa vào tà thuật bố trí kết giới ở ngoại vi ngôi mộ, trong thư cũng có viết lại phương pháp giải khai, vốn ta tưởng với sức chúng ta khó lòng giải được, ai ngờ kết giới đã không còn nữa, xem ra pháp thuật thật sự chỉ duy trì được trăm năm."

Mấy thiếu niên tuy đã nghe nó kể rằng sức mạnh của Vương Lẫm chỉ duy trì được trăm năm, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy, lòng không khỏi mất mát, ai cũng quen với vòng tay che chở của Vương Lẫm, hiện tại không còn nữa, tất nhiên thấy bất an.

Dáng vẻ chúng nhân khiến Đường Mật đoán được tâm sự: "Không có gì quan trọng hết, năm chúng ta biết nhau, sức mạnh của Đọa Thiên đại nhân đã không còn rồi, dãy bậc đá phải nhờ vào chưởng môn và các tông chủ bày kết giới phòng ngự, bằng không Mục tông chủ đâu thể dễ dàng mở được."

Chúng nhân lúc đó mới tỉnh ngộ: đúng là thế thật. Kỳ thật Thục Sơn từ lâu đã dựa vào sức mình để tự vệ. Hoàn Lan khẽ than: "Hóa ra thấm thoắt mà thời đại của họ đã qua rồi."

Câu nói cực khẽ nhưng chấn động lòng mỗi người. Nếu bảo lời Đường Mật lúc trước "đây là thế giới của chúng ta" là những lời khích lệ thì hiện giờ tận mắt thất sức mạnh nhất trong truyền thuyết đã tan, nhân vật không thể ngã gục biến thành hình tượng thần linh chân chân chính chính chỉ để lễ bái chứ không còn ý nghĩa thực tế nào, thậm chí ngay cả ma huyết, vật khiến các tiền bối biến sắc, cũng không còn mang tính uy hiếp thực sự nữa, thì có lẽ thời đại đó đã qua rồi.

Trong sát na, tại sâu thẳm của khu mộ địa, thế giới mới hiện lên trước mặt các thiếu niên, theo phương thức không rõ ràng lắm, có thể nói là hơi mù mờ lại chứa đựng túc mệnh thần bí.

Đường Mật ấn cơ quan, từ góc phía bắc quan tài đá bắn ra một cái hộp, bên trọng chỉ chứa một lá thư chất giấy ngả vàng. Nó lấy bức thư ra, dựa vào ánh sáng ảo hỏa của đồng bạn đọc xong rồi nhướng mắt lên nói: "Trong thư, Đọa Thiên đại nhân nói rằng trung tâm phòng vệ Thục Sơn được đặt ở lòng hồ giữa Ảo hải, khi không còn cách gì nữa thì có thể cho phép điện giám Ngự Kiếm đường lấy đĩa đèn bên quan tài đá mang xuống hồ vào ngày mười lăm tháng Tám xem sẽ xảy ra chuyện gì. Việc này giải thích chuyện mùa hè năm ngoái ta thấy Mục điện giám xuất hiện tại cái hồ trong Ảo hải."

Chúng nhân đều tỏ vẻ thất vọng, Bạch Chỉ Vi hỏi: "Cũng có nghĩa là Đọa Thiên đại nhân không dám chắc mình có chuyển thế được sau trăm năm hay chăng, cũng không dám chắc nếu chuyển thế thất bại rồi thì còn cách nào hay hơn để ức chế ma huyết và bảo vệ Thục Sơn, nên để các điện giám Ngự Kiếm đường đời sau tự nghĩ cách?"

"Đúng, ta cũng thấy thế." Đường Mật nói đoạn, đưa bức thư cho đồng bạn xem.

Mộ Dung Phỉ nói: "Lịch đại điện giám khi chọn người kế nhiệm đều chọn bậc bác học đa tài, khác hẳn tiêu chuẩn chọn người võ công cao nhất làm chưởng môn, xem ra Đọa Thiên đại nhân cũng hy vọng hậu nhân có thể nghĩ ra cách nào hay hơn, nên chìa khóa tĩnh thất của người mới để lại cho điện giám."

Hoàn Lan đặt thư xuống, tán đồng: "Hiện tại xem ra mọi thứ đều như Đường Mật đoán, trong giấy phút sau cùng, Đọa Thiên đại nhân đã dao động với thuyết luân hồi chuyển thế nên chọn cách người cho rằng có thể khống chế được, chính là tà thuật, để duy trì sức mạnh bảo vệ Thục Sơn. Nhưng sau trăm năm, bản thân Người cũng không dám chắc là chuyển thế được nên thứ để lại sau cùng cho hậu nhân là những bố trí quan trọng nhất về pháp thuật, hy vọng hậu nhân có thể nghĩ ra cách riêng."

Đường Mật nói: "Như vậy giải thích được vì sao khi Mục điện giám sắp chết lại đưa chìa khóa cho ta, vì có quá nhiều thứ cần giải thích. Lúc ấy ta hỏi điện giám nghi ngờ ai giết mình, nhất định điện giám nhớ đến việc bản thân đang làm và chuyện tranh chấp với chưởng môn, và cho rằng việc đó đáng hoài nghi nhất."

Trương Úy đưa thư cho Bạch Chỉ Vi, lắc đầu, hỏi Đường Mật với vẻ mê hoặc: "Ngươi vẫn bảo Đọa Thiên đại nhân gửi hy vọng sau cùng vào chuyển thế, nhưng rồi nghe chưởng môn nói với Ngân Hồ rằng lúc họ nghênh tiếp đại nhân chuyển thế có thấy bóng người rồi lóe lên hỏa quang gì gì đó, thật ra là sao hả?"

Đường Mật đáp: "Chỗ đó ta chưa nghĩ thông, luôn cho rằng trong việc Đọa Thiên đại nhân chuyển thế còn có gì đó mắc mứu. Di tín của người nhắc đến Tị thất và Tịch Chiếu phong nhưng ta cùng Bạch Chỉ Vi nghe ngóng khắp Thục Sơn vẫn không biết đó là nơi nào."

Mộ Dung Phỉ xen lời: "Tị có ý rời đi, căn nhà rời đi có phải chỉ phần mộ?"

Đường Mật sáng bừng trong lòng: "Đọa Thiên đại nhân chết như thế nào?"

Mộ Dung Phỉ nói: "Nghe nói đại nhân biết ngày tháng của mình không còn nhiều liền bái biệt chưởng môn, điện giám và chư vị tông chủ ở chính mộ địa này, tự đóng cửa mộ. Chưởng môn lúc đó tự trông mộ trăm ngay, thấy đá trắng trước mộ có máu tươi chảy ra, biết rằng đại nhân đã khứ thế."

"Có phải tòa mộ này không? Âm dương chi tâm là nói đến quan tài đá?" Đường Mật thử đoán.

Cả nhóm đều thấy có lý, thương lượng xem có nên mở quan tài ra xem không. Chỉ là trừ lòng kính ngưỡng với Vương Lẫm ra thì trong mộ thất tối om này, cả nhóm chỉ dựa vào ảo hỏa lập lòe trên ngón tay chiếu sáng, dưới áp lực vô thanh vô tức từ bốn bề dồn lại, quả thật cũng hơi sợ những nơi ảo hỏa không chiếu đến có ẩn tàng quái thú gì đó. Sau rốt Trương Úy, Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ gan dạ hơn hợp lực đẩy quan tài ra xem.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi thò đầu vào nhìn, trong quan tài đá chỏ có một bộ xương mặc áo xanh, thoạt nhìn không có cả đò tùy táng nhưng sạch sẽ vô cùng, tuy nói vốn nên tìm trong quan tài nhưng không ai chịu, nên đành thôi.

Mắc tội khinh nhờn tiền bối để mở quan tài đá ra xem cũng không thấy gì, chúng nhân đều thất vọng, Đường Mật liền gọi tất cả đi xem những nơi khác trong mộ hòng phát hiện được gì chăng. Thoáng sau, Bạch Chỉ Vi gọi khẽ: "Các ngươi đến đây."

Bạch Chỉ Vi dùng ảo hỏa chiếu sáng một bức tường mộ, trên bức tường trắng có dấu vết hình tròn cao chừng nửa thước, không theo quy tắc nào. Chất đá trong hình tròn hơi khác chung quanh, không lưu ý tất không phát hiện. Đường Mật sờ lên rồi bảo: "Chất đá này mịn hơn, hình như dùng thứ gì khác lấp vào lỗ."

Chúng nhân cho rằng đó là cơ quan nhưng rồi kiểm tra mấy lần vẫn không thấy gì, đành tạm để lại, tiếp tục xem xét mộ thất còn chỗ nào bất thường không. Một lúc sao, cả nhóm phát hiện ra những dấu vết hình tròn tương tự trên tường đá và vách thạch quan, đâm ra sinh nghi.

"Là gì đây nhỉ, như thể mộ bị thủng rồi mới lấp vật liệu khác vào. Lẽ nào do chuột đào?" Đường Mật không hiểu.

Lòng Bạch Chỉ Vi máy động: "Có phải Xích phong tứ dực xà? Trong sách có dạy rằng yêu xà cảm nhận được từ xa bảo vật trong mộ huyệt rồi xâm nhập vào. Nhưng chúng chỉ nuốt bảo vật chứ không gây hại cho mộ huyệt, phương pháp xâm nhập vào là ăn đá và đất cát trên tường mộ rồi bài tiết những gì ăn được ra để lấp lại."

Bạch Chỉ Vi thoáng đỏ mặt, có vẻ hơi ngượng, Đường Mật nói thẳng ruột ngựa: "Hiểu rồi, dùng phân rắn lấp vào động."

Trương Úy, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ không thấy lời nó có vấn đề gì, Trương Úy tiếp tục: "Xem ra là vậy, ăn vào phải thải ra, tuy là cùng một thứ nhưng đã được dạ dày nghiền nhỏ rồi, chất đã thay đổi."

Mộ Dung Phỉ lần lần một dấu vết: "Ừ, có lẽ còn dùng cả tân dịch trong thân thể mới khít thế này."

Bạch Chỉ Vi đỏ mặt, ho khan hai tiếng, luống cuống chuyển đề tài: "Nên nơi này đã bị Xích phong tứ dực xà xâm nhập."

Thảo luận đến phân rắn, mấy đứa mới nhận ra rằng không nên tập trung vào đó, Hoàn Lan chỉ vào ngọn đèn trên nắp quan tài hỏi: "Kỳ quái, chúng ta thấy ngọn đèn này trong bụng Xích phong tứ dực xà, được yêu xà nhận định là bảo vật thì sao khi yêu xà vào đây lại không nuốt nó?"

Cả nhóm thoáng nghĩ, quả nhiên thấy không ổn, mộ thất này hiển nhiên bị Xích phong tứ dực xà quét sạch, ngay cả quan tài đá cũng có dấu hiệu bị xâm nhập, chỉ còn lại một đĩa đèn.

Đường Mật nghĩ có phải nơi này bảo vật tùy táng quá nhiều, yêu xà không nuốt nổi thêm ngọn đèn nữa? Nhưng đem theo vô số trân bảo nhập táng không phải là tác phong của Vương Lẫm. Nó chợt nhận ra còn có chỗ chưa thông về ngọn đèn, bèn yên tâm lại, chắp nối kỹ càng mọi manh mối rải rác, tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, cấp thiết hỏi: "Chỉ Vi, Hoa Anh chết rồi thì di vật có thể lọt ra ngoài không? Ví như được Đọa Thiên đại nhân lấy đi."

Bạch Chỉ Vi không hiểu sao nó lại hỏi thế, mím môi suy nghĩ: "Hoa Anh được Sở vương lúc đó sủng ái, vương lệnh cho nàng ta tự tận ban xuống quá đột nhiên nên viện thủ không đến kịp, bằng không, tuy Hoa Tuyền chết rồi nhưng một tay nàng ta lập lên Xích Ngọc cung làm hậu thuẫn, sao lại dễ dàng bó tay chịu chết. Nàng ta được ban chết rồi, lập tức bị phong bế cung điện và hạ táng, toàn bộ đồ vật yêu thích đều được táng cùng, với mức độ bảo vệ bên ngoài vương lăng cùng cơ quan bên trong lăng tẩm thì dù Đọa Thiên đại nhân muốn thần bất tri quỷ bất giác tiến vào cũng không phải dễ. Nhưng hai, ba chục năm trước từng xảy ra loạn, lăng mộ vương gia bị hủy hoại, nhiều trân bảo tùy táng trong các lăng tẩm bị trộm mất."

Đường Mật thấy sự tình đúng như suy tính, liền nói với chúng nhân: "Đã vậy các ngươi thử nghe suy đoán của ta xem sao. Ngọn đèn này là để chúc mừng sinh nhân tỷ muội Hoa Tuyền, Hoa Anh, ngọn hiện treo ở đây là tặng Hoa Anh. Lúc ấy hai tỷ muội mới mười sáu, giao tình với Đọa Thiên đại nhân vẫn còn tốt đẹp, tặng đèn thì nhất định phải tặng cho mỗi người, hiện giờ ngọn đèn ở đất tất có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Đọa Thiên đại nhân muốn lấy làm kỷ niệm. Theo lý, ngọn đèn trong tay Hoa Tuyền thì đại nhân rất dễ dàng lấy được khi đánh vào Triệu cung, còn ngọn của Hoa Anh thì không dễ, nên đại nhân muốn lấy vật gì đó của Hoa Anh làm kỷ niệm thì đến Xích Ngọc cung lấy Vị Sương kiếm sẽ hợp lý hơn, Xích Ngọc cung dù gì cũng là chốn đại nhân đã vào quá quen thuộc. Như vậy thì ngọn đèn này vốn là của Hoa Tuyền." Đường Mật đáp.

"Vì sao ở đây lại có ngọn đèn của Hoa Anh?" Mộ Dung Phỉ hỏi.

"Theo ta nghĩ, ở đây vốn treo ngọn đèn của Hoa Tuyền. Lúc chuyển thế của Đọa Thiên đại nhân xảy ra chuyện, kết giới phòng vệ bên ngoài lăng mộ tan biến, Xích phong tứ dực xà vốn tin nhạy với bảo vật, tất cảm được mà vào đây, vì thế bọn ta mới thấy ngọn đèn của Hoa Tuyền và cái lược của ta trên mình yêu xà. Khi đó, các vị điện giám, tông chủ, chưởng môn chỉ theo lời dặn đi bố phòng lại kết giới chứ không dám xâm nhiễu lăng mộ, sở dĩ, họ thấy ngọn đèn của bọn ta mới không biết là vật trong mộ, lập tức hủy đi. Còn nếu ngọn đèn của Hoa Anh cũng bị trộm cùng với bảo vật trong lăng mộ nước Sở thì rất có thể do cơ duyên xảo hợp bị ai đó lấy được, người này ngày nào cũng quan sát ngọn đèn sẽ dễ dàng nhận ra lai lịch của nó, như Mộ Dung Phỉ từng phát hiện, mà người này lại có thể ra vào lăng mộ thì sẽ thấy giá đèn đặc chế ở đây, cộng thêm được đọc thư để lại trong hộp đá, và biết Xích phong tứ dực xà từng tìm được ngọn đèn thì sẽ dễ dàng phán đoán ra trên giá đặt thứ gì." Đường Mật ngừng lời đợi chúng nhân phản ứng.

Ai nấy đều im lặng, nín thở đợi Đường Mật nói tiếp, nhưng ngay cả Trương Úy cũng nghe rõ, tuy nó không chỉ mặt đặt tên ai nhưng phù hợp điều kiện chỉ có mấy người.

Đường Mật tiếp lời: "Người đó biết rằng muốn dụ Mục điện giám vào ngày mười lăm tháng Tám, cũng là ngày sinh thần của chị em Hoa Tuyền, vào hồ Ảo hải để ta thấy điện giám sử dụng tà thuật thì ngọn đèn này không thể thiếu. Nhưng hiện nay ngòn đèn ban đầu đã bị hủy, nhất định người đó rất vui mừng vì lấy được ngọn đè này, nên mói treo ở đây."

Nó hít sâu một hơi, cảm giác tảng đá ngàn cân đè lên ngực mình nhẹ hẳn đi: "Nếu lão bản Dị bảo quán tìm được ai lấy đĩa đèn từ trong mộ ra thì chúng ta sẽ có chứng cớ bắt thóp kẻ đó."

Cả nhóm rời lăng mộ, bàn bạc một hồi đều thấy còn lâu mới đến rằm tháng Tám, không thể đến hồ Ảo hải tra xét, ai nấy cứ lưu ý thấy việc gì khả nghi, đặc biệt là từ các nhân vật chủ chốt như Tiêu Vô Cực, Cố Thanh Thành thì càng phải chú ý, dùng hồn thú đưa tin ngay.

Tiếp đó, Đường Mật bận rộn vô cùng, công trình tu sửa cơ quan ở Thục Sơn vẫn tiếp tục, lúc nào rỗi là nó bị Chúc Ninh kéo đi, cùng Âu Dương Vũ kiểm tra mọi nơi, thuận tiện hỏi thăm về Tị thất và Tịch Chiếu phong nhưng không thu được kết quả gì.

Để chuẩn bị cho kỳ thi lên điện cuối cùng trong ngũ đại điện thí, Lễ Thủy điện học tập rất bận rộn, yêu cầu của điện phán cũng nghiêm khắc gấp nhiều lần. Đường Mật cho rằng yêu cầu của Mộ Dung Trinh Lộ về Ngự kiếm thuật đạt đến độ biến thái, chỉ cần hơi sai sót là bị phạt luyện tập một trăm lần. Nên dù Hoàn Lan vẫn là đệ tử đốc thúc nhưng không còn nữ kiếm đồng nào phân thần chú ý đến y nữa, với những thiếu nữ thông minh này, thiếu niên đẹp trai xa xăm đó không chân thực như trừng phạt hiện ngay trước mắt, dù thật sự có ý với y cũng đành nén xuống đáy lòng. Đường Mật nghĩ: Kỳ thật đại đa số mọi người không khác gì Trang Viên, ngoài miệng nói mạnh nhưng trong lòng không thích thật sự, còn thích thật sự thì sẽ vùi xuống đáy lòng, không dễ nói ra miệng.

Nó chợt thấy có lỗi với Quân Nam Phù, quả thật lúc đó xuất thủ vừa chuẩn vừa độc. Đột nhiên nó hiểu vì sao Trương Úy tác giận, cần tìm cơ hội xin lỗi Quân Nam Phù vậy. Sát na nghĩ như thế, nó cảm giác mình thật sự giống một thiếu niên, bất giác ngẩng nhìn thinh không trong trẻo giữa tháng Tư Thục Sơn biếc xanh một màu, mỉm cười hoan hỉ.

Nhưng bảo nó dành thời gian ta thì quả thật khó khăn, ban tối mà có thời gian thì đều cùng Bạch Chỉ Vi lén vào địa cung đọc sách Vương Lẫm để lại, xem có tìm thêm được manh mối nào không. Thục Sơn nguyệt báo vẫn phải tiếp tục, tháng Tư cỏ Đồng quản chuyển đó càng là lúc cập rập, thời gian rỗi của nó và Lý Lý đổ hết vào tờ tạp chí. Vì thấy vất vả, nó nghĩ ra cách mới kiếm thêm tiền, lấy lý do thêm nội dung liên quan đến cỏ Đồng quản mà giá bán cũng tăng thành hai đồng. Thành ra nội dung nguyệt báo không tăng bao nhiêu nhưng kiếm được gấp đôi.

Thật ra nó cũng thấy may mắn, nhân vật chính của nguyệt báo lần này là người quen --- Bạch Chỉ Vi. Vì sao cô nổi tiếng thì quả thật bất ngờ. Vốn cô không xinh đẹp lắm, từ bé đã mang khí chất lạnh lẽo, không bắt mắt như những thiếu nữ cười nói ngọt ngào, linh hoạt, thiếu niên cùng tuổi thấy cô khó tiếp cận chứ đừng nói tiến xa hơn. Nhưng một năm nay cô lớn rất nhanh, cao hơn Đường Mật một cái đầu, thoáng cái đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ trẻ con, thân hình mảnh mai, mắt sáng mày thanh, thể hiện rõ phong vận chân chính của một thiếu nữ. Chú ý đến đóa hoa nở thầm này không phải kiếm đồng Ngự Kiếm đường mà một buổi sáng, Bạch Chỉ Vi, Đường Mật và Trương Úy đang đi lên Khí tông thì một thiếu niên mặc áo màu nguyệt bạch không hiểu từ đâu chui ra, cúi gằm đầu, trán nhỏ mồ hôi thấy rõ, ấp úng hồi lâu không thành câu hoàn chỉnh, sau cùng đưa ra một nhánh cỏ Đồng quản đỏ rực rồi cắm đầu chạy mất. Bạch Chỉ Vi hoang mang nhìn theo thân ảnh thiếu niên, quay sáng hỏi Đường Mật cười ha hả cạnh đó: "Đường Mật, người đó không nói gì, y tên gì hả?"

Rồi không hiểu tin đồn từ đâu ra, có người nói đệ nhất mỹ nữ Ngự Kiếm đường kỳ thật là một kiếm đồng tên Bạch Chỉ Vi chứ không phải Quân Nam Phù như vẫn đồn đại. Việc này dẫn đến tranh luận kịch liệt xem ai mới là đệ nhất mỹ nữ. Lúc đầu "Bạch phái" người ít thế bạc nhưng khi sa vào nghịch cảnh, con người ta lại bùng phát vô hạn, nên rất nhanh Bạch Chỉ Vi trở thành 'tiểu thiên hậu' mới.

Đường Mật tất nhiên không bỏ qua chủ đề này, đóng cửa phòng phỏng vấn cô: "Ngươi thấy ai là Ngự Kiếm đường đệ nhất mỹ nữ?"

"Ta nhận định ai thì người đó là đệ nhất thật ư?"

"Ủng hộ ngươi là đệ nhất mỹ nữ phần lớn là các nữ kiếm đồng, ngươi thấy thế nào?"

"Hơi kinh ngạc."

"Người thế nào thì ngươi sẽ tặng lại cỏ Đồng quản?"

"Ngươi cũng bảo là ta không muốn trả lời thì thôi."

"Nghe nói ngươi khiến các nam kiếm đồng cảm thấy áp lực, ngươi thấy sao?"

"Ngươi phải hỏi các nam kiếm đồng."

Tuy liên tục có người tặng Bạch Chỉ Vi cỏ Đồng quản nhưng Sử Thụy không đến, khiến Đường Mật lấy làm lạ, tìm cơ hội hỏi y: "Ngươi sao thế? Không biết năm nay Chỉ Vi thu được bao nhiêu có đâu nhỉ? Nhánh của ngươi đâu?"

Sử Thụy có phần buồn bã: "Có tác dụng gì, không phải nhánh cỏ đầu tiên chuyển màu đỏ, tặng cũng phí thôi mà."

"Sao ngươi không tìm nhánh đó? Hiện tại muộn rồi."

Sử Thụy tỏ vẻ ấm ức, nhăn nhó: "Ta nghe lời ngươi nói rằng Thuật tông thường là nơi cỏ Đồng quản chuyển đỏ đầu tiên vì ở đó có ôn tuyền, liền tốn công kết giao với tạp dịch Thuật tông, y đồng ý giúp ta giám sát hai ngọn suối của đó, khi cỏ Đồng quản chuyển đỏ thì hái hộ ra, ai ngờ y chỉ hơi lơi lỏng một chút là bị người ta lấy mất."

Với chức nghiệp của ký giả, Đường Mật hiếu kỳ: "Ai hái?"

"Một nơi là Tạ điện giám, một là Cố tông chủ." Nghe đến tên Cố Thanh Thành, lòng nó buồn hẳn, không còn hứng thú hỏi nữa.

Đường Mật vẫn không được yêu thích như mọi năm, dù quan hệ với các nam kiếm đồng khá tốt, bình thường vẫn xưng huynh gọi đệ, nhưng cỏ Đồng quản thì không thể tặng huynh đệ được. Đặng Phương năm ngoái vì nó nhúng tay mà y vẫn còn giữ chục nhánh cỏ, giờ đã ép thành cỏ khô, nếu không ai tặng thì cứ lấy hết ra khoe. Tất nhiên, y nói xong liền bị vỏ kiếm Vị Sương làm từ da xích mãng đập cho sưng u một cục.

Năm ngoái, Mộ Dung Phỉ tặng nó cỏ Đồng quản. Năm nay không tặng nữa, không phải nó đoán ra mà chính miệng y nói. Sáng hôm đó, nó và Bạch Chỉ Vi, Trương Úy vừa đến Vong Ưu phong của Thuật tông, từ xa thấy một đội nam nữ đứng dưới ánh nắng sớm vàng nhạt, không ai nhìn rõ dung mạo họ. Thiếu nữ đó mặc áo đen, tấm lưng thẳng lên để lộ tâm trạng khẩn trương. Ba đứa ở xa chỉ thấy thiếu nữ đưa ra một ngọn cỏ mềm màu đỏ, chốc sau đến gần hơn nhận ra thiếu niên được tặng chính là Mộ Dung Phỉ, giọng y cũng bay tới: "Đa tạ, bất quá Phỉ chưa từng tặng lại ai cỏ Đồng quản, năm nay cũng không ngoại lệ."

Huyền y thiếu nữ nói: "Ta biết, bất quá ta muốn tặng thôi mà." Đoạn dứt khoát quay người đi khỏi, khiến Đường Mật bội phục tính cách thẳng thắn của nhi nữ Thục Sơn.

Ba người đến trước mặt Mộ Dung Phỉ, Đường Mật cười quỷ dị: "Mộ Dung Phỉ, không phải tác phong của ngươi, trước đây ngươi nói những lời kiểu này khéo lắm."

Mộ Dung Phỉ thấy ba đứa đến, mỉm cười đáp: "Năm nay chợt nghĩ thông, không muốn làm người tốt kiểu vô vị đó nữa. Năm trước chẳng phải cô nương cười tại hạ không dám đắc tội với ai ư."

Bạch Chỉ Vi hừ khẽ: "Tiếc là ngươi nói dóc, từng tặng lại Đường Mật rồi mà."

Mộ Dung Phỉ thần sắc thản nhiên: "Không phải tặng lại. Đấy là tại hạ tặng Đường Mật. Nhưng năm nay không tặng nữa." Đoạn y liếc Bạch Chỉ Vi: "Cũng không tặng ai khác?"

"A, vì sao? Vì sao? Ngươi làm lòng ta đau lắm, ngày nào ta cũng háo hức đợi ngươi tặng." Đường Mật giả bộ nhăn nhó, ngữ điệu khoa trương.

Mộ Dung Phỉ bật cười, thông minh như y tất hiểu rõ Đường Mật chẳng phải người vô tâm, Bạch Chỉ Vi không phải tâm lạnh như băng nhưng tâm tư hai cô đều không ở đây. Đóa hoa trước mắt tuy say lòng nhưng tỏa mùi hương khiến người ta phiền não, cũng may y chưa lún sâu quá mức, chỉ cần cố khắc ý giữ tình cảm ở đáy lòng là được. Có bạn như hai cô cũng là may mắn trong đời.

"Vì ta thấy tặng cỏ Đồng quản cho bằng hữu thì cổ quái quá, dù là nữ bằng hữu cũng vậy." Y đáp.

"Chà vậy là nói ta cổ quái hả? Năm nay ta cũng không tặng nữa, dù sao hai người cũng không thiếu." Trương Úy chen lời.

Đường Mật nhăn mặt: Năm nay coi như không nhận được nửa cọng.

Có hôm luyện kiếm ở Kiếm tông xong xuôi, Hoàn Lan phụ trách đốc thúc đến cạnh nó, hỏi khẽ: "Đường Mật, chốc nữa có bận không?"

"Không, đi ăn cơm tối thôi." Nó tùy ý đáp.

"Vậy đừng ăn vội, có việc quan trọng tìm ngươi." Hoàn Lan nói đoạn, ra hiệu cho nó đi theo.

Đường Mật theo sau y, lòng thoáng đoán rằng có việc, thời điểm này nam nam nữ nữ đều mẫn cảm hơn hẳn, hà huống nó đã biết tâm ý y, liền bảo: "Đi đâu đây, có gì nói luôn đi."

Cước hộ Hoàn Lan nhanh dần, thấy nó còn dung dăng phía sau liền kéo tay áo: "Nào, đi mau."

Lúc đó vầng dương ngả xuống trời tây, thái dương màu vàng chanh ẩn quá nửa sau đỉnh núi ở cực tây Thục Sơn, Hoàn Lan dẫn Đường Mật nhảy lên tảng đá đột ngột nhô lên, chỉ vào ngọn núi ở mé tây hỏi: "Đường Mật, có biết tên ngọn núi kia không?"

Đường Mật đưa mắt nhìn, ngọn núi đó rất kỳ lạ, lưng chừng đỉnh núi hình bình ngọc như bị chém một đao, hé ra một khe vừa sâu vừa hẹp xuống tận chân núi, tuy nó biết tên nhưng lại cố ý nói sai: "Biết, là núi Đoạn Bối."

Hoàn Lan ngẩn ra, nhưng không quan tâm vì sao nó đáp bừa: "Không phải, là Nhất Tâm phong."

Vầng dương hoàn toàn chìm xuống sau Nhất Tâm phong, cả Thục Sơn chìm vào bóng tối, chỉ có khe núi dài trên Nhất Tâm phong lóe lên ánh sáng màu vàng đỏ, cuốn nốt tia sáng sau cùng vào màn đêm. Hoàn Lan hít sâu một hơi: "Ngươi thấy ánh đỏ trong khe núi có giống cỏ Đồng quản không?"

Đường Mật hiểu ngay ý, lòng thắt lại, không biết dùng cách gì ngăn y đừng nói ra, nhìn khe núi đỏ chằm chằm, lòng rúng động kêu lên: "À, ta hiểu rồi, đó có thể là Tịch Chiếu phong, đỉnh núi sau cùng được tịch dương chiếu sáng. Đúng, đúng, hắc vụ cốc ở bên dưới, trong cốc là mộ Ma vương, cũng coi là một phần mộ, gọi Tị thất không phải hợp lắm ư? Đúng không, Hoàn Lan."

Đoạn nó không đợi Hoàn Lan kịp phản ứng, vừa chạy vừa kêu lên: "Hoàn Lan, đi mau, chúng ta phải cho những người khác biết phát hiện trọng đại này."

Việc lớn nhất tháng Tư với Thục Sơn là lễ thọ vào cuối tháng, năm nay vì táng lễ của Mục Hiển nên người Thục Sơn ở các nơi về rất đông, lúc các kiếm đồng đến lượt tế bái, Đường Mật bị ánh nắng to ngoài Trùng Dương điện trên Vô Lượng phong khiến đầu óc nặng trịch, lúc vào trong điện tối tăm thì mắt hoa lên, một lúc sau mới kịp thích ứng.

Hiện giờ nó là kiếm đồng lâu năm, vị trí đứng tế bái ở hàng đầu, lần đầu tiên nhìn rõ hình vẽ Vương Lẫm ở sau bài vị. Ông ta không anh tuấn như nó tưởng tượng, khóe mắt hơi rủ xuống toát lên vẻ tán mạn, lông mày rậm rịt là điểm nổi bật nhất trong ngũ quan. Gương mặt đó vốn đượm vẻ hòa hoãn nhưng cằm lại cứng cáp kiên nghị khiến người ta tin rằng ông ta chính là Đọa Thiên từng vung kiếm chém Ma vương.

Đường Mật thất thần nhìn ảnh Vương Lẫm, đầu óc trống rỗng, phảng phất mất đi mọi ký ức, mã đến khi Bạch Chỉ Vi kéo áo thì nó mới tỉnh lại, vội quỳ xuống.

Tế lễ kết thúc là thời điểm thết yến khách bên ngoài Vô Lượng điện, năm nay sư hí đến lượt kiếm đồng của điện mà Tư Đồ Thận học, Đường Mật nghe nói một trong hai người đóng sư tử vàng là Quân Nam Phù thì liếc nhìn Trương Úy. Không hiểu gã biết hay không mà thần tình cực kỳ chăm chú, một lúc sau mới nhận ra Đường Mật nhìn mình, ngoẹo đầu cười: "Không hay như lúc các ngươi diễn."

Kết quả tổ sư tử vàng thắng, lúc mấy kiếm đồng bỏ trang phục xuống, gã thấy Quân Nam Phù giữ vị trí đuôi, còn đầu sư tử là Tư Đồ Thận, thần sắc gã hơi cứng lại rồi nhìn sang chỗ khác. Đường Mật khẽ nắm tay gã, thì thầm vào tai: "Đầu to, ta sẽ tìm cơ hội xin lỗi Nam Phù, ngươi đừng để tâm. Không đáng đâu."

Trương Úy nhìn Đường Mật, gương mặt thiếu nữ luôn nở nụ cười tinh nghịch, lúc đó trời xuân trong veo, nó lại không dùng ngữ khí cao cao tại thượng mà mang ba phần thương lượng, bảy phần quan tâm, tuy không nói ra những lời ấm áp song lòng y như tắm gió xuân, thoáng đãng hẳn, bật cười đáp: "Được rồi, ta hiểu."

Mấy kiếm đồng đóng sư tử lui xuống, Tiêu Vô Cực bước lên đài cao trước Vô Lượng điện nói mấy lời cảm tạ tân khách rồi bày tỏ đau xót vì mấy năm nay Thục Sơn liên tục mất đi nhân vật trọng yếu, đặc biệt phẫn khái trước việc điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển chết dưới tay hồn thú của Ma vương, tất nhiên có đề cập đến chuyện ma đạo lại hưng vượng, thuận tiện tự trách mấy câu.

Mấy câu tự trách này vốn là lời khách sáo, võ lâm hào kiệt ở dưới vốn không ai nói gì, đột nhiên Tạ Thượng đứng cùng hàng với Tư Đồ Minh, Cố Thanh Thành cách sau lưng Tiêu Vô Cực không xa hừ lạnh rồi bảo: "Vậy thì nên giao chứ chưởng môn ra đi để bù tội."

Tạ Thượng dùng nội lực nên đệ tử Thục Sơn và quần hào võ lâm đều nghe rõ. Sát na, cả quảng trường trước đại điện lặng ngắt, nghe rõ cả tiếng thở, ai nấy đều nhìn hai bóng xám bất động trên đài cao, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Tiêu Vô Cực từ từ quay lại, dùng khẩu khí uy nghiêm của chưởng môn một phái hỏi: "Tạ điện giám có ý gì?"

"Tỷ võ chưởng môn hai mươi năm trước, sư phụ là ta đây tự bỏ đi, hai tay dâng chức chưởng môn cho đồ đệ ngươi, tiếc là cho ngươi nhiều thời gian như thế mà Thục Sơn ngày càng tệ, giờ ta cần thu hồi lại chức vị đấy." Y cố ý nhấn mạnh hai chữ sư phụ, ánh mắt nhìn Tiêu Vô Cực đầu uất hận.

Sát na Tiêu Vô Cực chạm vào ánh mắt đó liền hiểu được mấy phần, biết không thể chối được: "Ý Tạ điện giám là hôm nay tái hiện lại trận tỷ võ hai mươi hai năm trước, trước mặt hào kiệt võ lâm?"

Tạ Thượng cười lạnh: "Nếu đồ nhi thấy như thế mà tâm phục khẩu phục ra đi thì đương nhiên tốt nhất." Cố Thanh Thành và Tư Đồ Minh đều động dung, Cố Thanh Thành nói: "Xin chưởng môn và điện giám cân nhắc, dù có mâu thuẫn gì cũng là chuyện cũ, hà tất phải như thế."

Hào kiệt võ lâm có mắt phần lớn từng là đệ tử Thục Sơn hoặc có vô vàn quan hệ, không ai ngờ trong thời khắc này hai nhân vật quyền lực cao nhất lại trở mặt, thi nhau khuyên can. Mặc kệ bao nhiêu người, Tạ Thượng đều bỏ ngoài tai, quyết ý tỷ võ với Tiêu Vô Cực.

Tiêu Vô Cực hiểu tính y hơn hết, biết y võ công tạo nghệ cực cao nhưng tính vẫn như thời trẻ, đã quyết định gì là bất chấp tất cả, không đạt được mục đích không dừng. Tiêu Vô Cực vốn cẩn thận lo xa, thấy khó tránh khỏi giao đấu, bản thân không nắm chắc tí nào, tâm niệm xoay chuyển: "Tạ điện giám, ở vị trí chúng ta mà đánh đấm trước mặt ngần này hào kiệt võ lâm thì không ổn, nếu nhất quyết tỷ thí thì đổi sang cách khác được chăng?"

"Ngươi muốn tỷ thí thế nào?"

"Cực và điện giám cũng chọn ra một đệ tử Thục Sơn, trong thời gian ba nén hương truyền cho một pho võ công do chúng ta tự sáng tạo, rồi để hai đệ tử đó tỷ võ, thế nào?" Tiêu Vô Cực hỏi. Lão đề xuất ý kiến này tất nhiên đã tính toán, một là e dè võ công Tạ Thượng lợi lại, hai là hai mươi năm nay lão quả thật khổ công sáng tạo một pho kiếm pháp mới thoát thai từ Thục Sơn kiếm pháp, còn Tạ Thượng có thể cũng sáng tạo được nhưng cũng có thể không, nếu không thì trong vòng ba nén hương bảo y sáng tạo ra một pho võ công mới, dẫu là kiếm tiên cũng không thể. Thứ ba, dù Tạ Thượng có sáng tạo võ công thì Tiêu Vô Cực cũng hiểu đệ tử Thục Sơn hơn, nhất định chọn được người thích hợp, cuối cùng dù đệ tử thua nhưng chỉ cần bản thân lão không thua tất vạn sự đều có thể vãn hồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-87)