Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Hạ Vô Song - Chương 0091

Thiên Hạ Vô Song
Trọn bộ 1154 chương
Chương 0091: Thủ hộ kỵ sĩ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1154)

Siêu sale Shopee


Elyse nhanh chóng thi lễ rồi rời đi, Mạnh Hàn đưa mắt nhìn nàng đi xa, lúc này mới quay đầu trở lại, hòa ái hỏi:

- Xin hỏi hai v, xưng hô như thế nào?

- Ta tên là Kiều, đây là đệ đệ ta, Chu!

Kỵ sĩ bên trái vừa nói xong nhanh chóng giới thiệu đệ đệ của mình.

- Các ngươi là kỵ sĩ, vậy tọa kỵ của các ngươi đâu?

Mạnh Hàn hiếu kỳ hỏi.

- Tại tửu quán bên kia. Đại nhân!

Kiều cung kính trả lời, giống như Mạnh Hàn đã thành cố chủ của bọn họ. Thái độ như vậy làm cho Mạnh Hàn thỏa mãn. Hộ vệ bảo vệ an toàn cần trung thành làm điểm đầu tiên, cho dù là biểu hiện trung thành bề ngoài thì ít ra cũng nên làm một chút.

Mạnh Hàn cùng hai người tán gẫu, không có gì hơn là hỏi một ít tình huống của hai người. Kiều cùng Chu trả lời rất chân thành, Mạnh Hàn cũng biết rõ một ít tình huống đơn giản.

Hai người là huynh đệ, đã tham gia một dong binh đoàn. Mộng tưởng của hai người là trở thành kỵ sĩ chính thức, cho nên bọn họ mỗi lần chiến đấu đều tiến hành theo phương thức của kỵ sĩ. Có đôi khi họ và đồng bọn dong binh đoàn không có hợp nhau, cho nên gần đây mới thoát ly dong binh đoàn, ý định một lần nữa tìm một công tác. Nhìn thấy Mạnh Hàn phát bố cáo chiêu thu hộ vệ, cho nên nhận lời mời tới đây.

Thời điểm này Mạnh Hàn cũng không tiện phê bình tinh thần kỵ sĩ của hai người là có đúng hay không, dù sao thân thiết với người mới quen sơ là không nên. Ngược lại hai người nói chuyện trong mơ hồ làm cho Mạnh Hàn cảm thấy hứng thú, dường như hai người là kẻ có bản lĩnh. Ít nhất hai người bọn họ học đấu khí gia truyền. Hơn nữa vừa rồi Mạnh Hàn phân phó tìm mười dong binh bọn họ một chút cũng không khẩn trương, cũng có thể thấy được một là kẻ ngốc lớn mật, hai là người có thực lực chân chính.

Đương nhiên Mạnh Hàn kỳ vọng là thứ hai, lãnh địa này quá mức yếu ớt, hơi có chút mưa gió là lâm vào tai họa ngập đầu. Trước kia thời điểm tìm người không có biện pháp, chỉ có thể tìm cách tự lực cánh sinh, hiện tại nếu có hai cao thủ gia nhập trận doanh của mình, đương nhiên Mạnh Hàn cầu còn không được.

Chỉ chốc lát Elyse đã dẫn mười dong binh tới. Nghe nói chỉ luận bàn với hai người gầy yếu, hơn nữa không thấy máu, không giết người, lập tức thì có mười đồng bạc xài, phần lớn mọi người náo nức tham gia. Elyse tuyển mười đại gia hỏa khổ người lớn nhất, mang theo bọn họ tới phủ lãnh chúa.

- Kiều, Chu, không ngại biểu hiện một chút chứ?

Mạnh Hàn cũng nhìn thấy khổ người của đám gia hỏa Elyse mang đến, trong nội tâm cũng gật gật đầu, nếu như hai người có thể đánh bại mười người này, như vậy xác thực có thể nói là hai tiểu cao thủ.

- Đương nhiên, đại nhân!

Kiều nhìn qua mười dong binh đi tới, cười cười, chỉ nhìn về phía Chu một cái, ý bảo hắn xuất chiến, chính mình thì đứng tại chỗ động cũng không có động.

- Mỗi lần đều là như thế này.

Vẻ mặt Chu mất hứng lầm bầm, đi đến phía trước, đứng trước mười dong binh rút bội kiếm ra.

Nhìn qua bội kiếm này cánh cửa nhỏ thì Mạnh Hàn cũng nhịn không được hít một hơi lãnh khí. Vừa mới nhìn người thì không có chú ý binh khí của bọn họ lại lớn như vậy. Quay đầu nhìn qua Kiều lại phát hiện trên người hắn kiếm cũng vô cùng nhỏ, xem ra hai người không có cùng phong cách.

- Các ngươi cùng lên đi!

Mạnh Hàn không có mở miệng, Chu đã nhìn qua mười dong binh mà vung vẩy kiếm của mình. Mạnh Hàn vốn có ý định cho mười người luân phiên nhau, không nghĩ tới Chu lại mãnh liệt như thế. Nhưng ma bọn họ càng lợi hại Mạnh Hàn càng cao hứng, cũng không có mở miệng ngăn cản.

Mười đại hán xem xét Chu nhỏ như vậy mà khiêu khích bọn họ, hơn nữa Kiều còn đứng cách đó không xa mà nhìn, căn bản không có ý định xuất thủ, một đám giận tím mặt. Toàn bộ đều nổi giận gầm lên một tiếng, rút binh khí bản thân ra, vung mạnh xông lên.

"Phanh " một tiếng vang thật lớn, đại kiếm của Chu va chạm cùng một chỗ với cây búa lớn. Búa vang lên một cái từ trong tay chủ nhân bay lên không trung, nhìn thấy rơi trên mặt đất xa xa. Sau đó Chu nhanh chóng vung vẩy đại kiếm bổ lên người của chủ nhân cây búa, chỉ dính quần áo là tránh ra, tiếp tục công kích người thứ hai.

Kế tiếp âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, binh khí mười đại hán dong binh bay lên không trung, rơi xa xa. Sau khi binh khí mỗi người rời tay, Chu đều bổ hư chiêu vào bọn họ, sau đó nhanh chóng thay người.

Tất cả mọi người hiểu rõ lần này bổ hư chiêu này nếu như là trong thực chiến, bọn họ đã biến thành người chết. Chu hạ thủ lưu tình ai cũng biết, cho nên không có người nào đi lên dây dưa không ngớt, binh khí rời tay thì lập tức đi cầm lên.

- Lợi hại!

Mạnh Hàn vỗ tay vui vẻ kêu lên. Nhìn qua Elyse gật gật đầu:

- Trả tiền!

Mặc dù dù giao thủ thời gian ngắn không tới một phút, Mạnh Hàn đã tốn một mai kim tệ, nhưng mà tiền này Mạnh Hàn lại cảm thấy thập phần đáng giá. Nhìn qua Elyse mang tiền đưa cho những dong binh kia Mạnh Hàn hưng phấn xoay đầu lại, nhìn qua Kiều cùng Chu hai huynh đệ hỏi:

- Rất tốt, ta thuê. Các ngươi muốn bao nhiêu tiền thuê?

- Đại nhân, chúng ta không cần tiền thuê.

Kiều nói ra làm cho Mạnh Hàn mơ hồ, không muốn tiền thuê? Chẳng lẽ thế giới ma pháp sống bằng không khí sao?

- Chúng ta hy vọng có thể trở thành thủ hộ kỵ sĩ của đại nhân.

Kiều không đợi Mạnh Hàn đặt câu hỏi, chủ động nói ra nguyên nhân:

- Chúng ta muốn trở thành kỵ sĩ chính thức.

- Chẳng lẽ các ngươi không sợ song bào thai nguyền rủa sao?

Mạnh Hàn hết sức kỳ quái, nơi này chính là Hoàng Sa Trấn, cho dù hắn là lãnh chúa, có quyền sắc phong mấy kỵ sĩ chính thức, nhưng mà làm gì có người nào không muốn sống tới mức này chứ?

Hai người ai cũng không có trả lời, chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời tháo nón xuống, lộ ra hai gương mặt giống nhau như đúc.

- Các ngươi cũng là song bào thai?

Mạnh Hàn nhìn qua hai gương mặt giống nhau như đúc, lập tức hiểu được hết thảy. Trách không được hai người biết rõ trong Hoàng Sa Trấn phủ lãnh chủ là nơi nguyền rủa mà bọn họ còn nô nức tới đây, thì ra là như vậy.

Bản thân cũng là song bào thai đương nhiên bọn họ cũng không sợ cái gì nguyền rủa song bài thai. Hơn nữa bọn thân phận song bào thai của bọn họ càng thêm dễ dàng làm cho cư dân trong lãnh địa thừa nhận. Thoạt nhìn hai người cũng là người thông minh.

Chỉ có điều Mạnh Hàn không biết vì cái gì bọn họ lại đi tới Hoàng Sa Trấn không lớn này, bọn họ đi làm dong binh ở bên ngoài, với đấu khí trong người điều này hiển nhiên không phải sông trong hoàn cảnh kỳ thị mà lớn lên.

Mạnh Hàn đem nghi hoặc của mình hỏi ra khỏi miệng, đương nhiên hắn cũng nói rõ hai người có thể không cần trả lời.

Kiều cùng Chu nhìn nhau một cái, Kiều mới đại biểu hai người mở miệng. Rất nhanh Mạnh Hàn đã biết rõ hết thảy. Lúc bọn họ sinh ra người trong nhà không nỡ vút bỏ bọn họ, cha mẹ cố ý mang một người trong số bọn họ giấu ở nơi người bình thường không tới.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1154)