← Ch.0515 | Ch.0517 → |
Thậm chí vì thế, nàng đã không tiếc vận dụng vị mật thám có thực lực mạnh nhất của bệ hạ Đại Công.
Dù nàng nghĩ thế nào vẫn cảm thấy không thông. Nàng không làm sao hiểu rõ được khi phát hiện Mạnh Hàn đã không còn bao nhiêu kim tệ. Số kim tệ thu vào, dường như cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống sinh hoạt sa hoa của Mạnh Hàn mà thôi. Cũng không biết tại sao, Mạnh Hàn lập tức có thêm một buổi đấu giá bán hàng mỹ nghệ của Tinh Linh Tộc. Sau đó, hắn lại thu được số kim tệ khiến bệ hạ Đại Công cũng cảm giác nhìn thấy mà thèm.
Bệ hạ Đại Công và hầu tước đại nhân tranh đấu với nhau giống như đã đến một mức độ khiến người ta không nói được lời nào. Khi đã đến mức độ này, nếu tiếp tục tranh đấu nữa không phải là nắm giữ bao nhiêu quân, không phải tranh đấu lôi kéo bao nhiêu cao thủ, không phải tranh đấu có bao nhiêu quý tộc quy hàng, bao nhiêu quyền lên tiếng, mà quy kết lại một thứ đơn giản nhất khiến người ta thực sự không nói được gì. Đó chính là trên phương diện kim tệ. Bây giờ bọn họ đấu tranh xem ai đang có kim tệ nhiều hơn so với người khác.
Chỉ cần có đủ kim tệ, vậy có thể vũ trang được càng nhiều quân đội, có thể lôi kéo được càng nhiều cao thủ thậm chí là ma pháp sư, có thể thu mua được càng nhiều quý tộc, có thể thu được càng nhiều quyền lên tiếng. Điều này nhìn vào dường như rất hoang đường, nhưng sự thực chính là như vậy. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Ngay ở thế giới này, đạo lý như vậy cũng không thể lật đổ được.
Vì thế, công chúa Catherine tuyệt đối tập trung vào càng nhiều tinh lực hơn nữa, để hiểu rõ Hoàng Sa Thành Tử tước Antonio làm sao có thể dễ dàng như trở bàn tay biến một Hoàng Sa Trấn hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì, trong vòng mấy năm ngắn ngủi thành một thủ phủ bên trong Công quốc như hiện nay. Nếu như có thể học được bản lĩnh như vậy, có lẽ bệ hạ Đại Công sẽ không cần phải lo lắng khi đối địch với hầu tước đại nhân.
Đương nhiên Mạnh Hàn không biết, Mạnh Hàn chỉ gặp công chúa Catherine có một lần như vậy, công chúa Catherine từ một kẻ ngây thơ ấu trĩ muốn hiến thân sau đó đã đổi thành một kẻ ủng hộ Mạnh Hàn, chú ý mật thiết tới hướng đi của hắn. Hiện tại hắn đng vô cùng hài lòng khi lại có thêm một nguồn tài nguyên. Hơn nữa đây còn là loại tài nguyên có lãi kếch sù nhất.
Đại điện hạ vừa hiểu được Mạnh Hàn nói bán lại cho hắn một lần nữa là có ý gì. Mạnh Hàn muốn nói hắn phái người tới, sẽ bị bắt hết một lượt. Sau đó tại thời điểm Đại điện hạ cần lại mua binh khí, hắn sẽ mang hàng bán lại lần thứ hai, kiếm hai lần tiền. Nói cách khác, Mạnh Hàn có lòng tin diệt sạch bất kỳ phiền phức nào do Đại điện hạ phái ra.
Đây là cuồng vọng đến mức nào, vô tri tới mức nào? Cho dù Mạnh Hàn có hai trăm tên thân vệ với thực lực xuất chúng, cho dù vũ khí của bọn họ cực kỳ sắc bén, cho dù thành bảo Hoàng Sa Thành kiên cố hơn mấy phần, Đại điện hạ cũng tuyệt đối không tin, hai trăm cái thân vệ cùng mấy ngàn thành vệ quân có thể đối kháng với mấy vạn đại quân. Nhưng một gia hỏa chỉ hiểu cách kiếm tiền thậm chí không tiếc những binh khí với chất lượng tốt như vậy bán cho kẻ địch, lại sao có thể hiểu được những điều này?
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, Đại điện hạ bỗng nhiên lại không nỡ giết chết Mạnh Hàn trong quân doanh. Một mặt, Mạnh Hàn đã nói trước, việc buôn bán binh khí chỉ được tiến hành sau khi cuộc chiến tranh chấm dứt. Mặt khác, giữ lại một gia hỏa ngu xuẩn siêu cấp chỉ biết kiếm tiền, chờ tới lúc nuôi đủ béo mới giết, sẽ càng vui vẻ hơn một chút.
- Ha ha ha ha!
Đại điện hạ cười gần như muốn khom eo, đặt biệt không có phong độ hết ngửa tới ngửa lui, lúc này mới tỏ ra hào sảng vỗ vai Mạnh Hàn, cười to nói:
- Tử tước Antonio, ngươi thật biết kể chuyện cười! Ha ha ha ha!
Đám quan quân phía sau Đại điện hạ cũng cười vang một hồi. Tuy nhiên, lần này biểu hiện của bọn họ không tệ. Chí ít thời điểm bọn họ cười, vẫn duy trì cảnh giác, không có vẻ phân tán tư tưởng giống như lần trước. Xem ra, uy hiếp của Mạnh Hàn lần trước đã có hiệu quả.
- Được rồi!
Rốt cuộc Đại điện hạ đứng thẳng người, không còn cười lớn như trước nữa. Sắc mặt của hắn đã khôi phục lại bình thường. Đại điện hạ nhìn Mạnh Hàn, rất nghiêm túc trả lời:
- Ta đang chờ đến ngày đó. Nếu nói như vậy, ta sẽ tăng giá gấp đôi, mua vũ khí kia trở về.
- Thành giao, điện hạ!
Trên mặt Mạnh Hàn vẫn duy trì nụ cười đầy tính chuyên nghiệp khi đối mặt với khách hàng. Tuy rằng vị khách này chỉ làm một vụ buôn bán với hai ngàn kim tệ, nghe ra dường như không đủ lớn, tuy nhiên, ai bảo người ta có năng lực tiêu phí ẩn như vậy?
Chờ đến lúc Đại điện hạ cũng rời khỏi, các quý tộc mới nhìn mà thèm muốn từ lâu mới cùng nhau tiến lên, cùng Mạnh Hàn thực hiện công việc quyết định mua vũ khí chất lượng tốt. Mạnh Hàn không ngại phiền toái, nhưng cũng không có cách nào từ chối. Cho tới giờ phút này, Mạnh Hàn mới cảm thấy hối hận. Sớm biết như vậy, hắn đã dẫn theo bất luận người nào trong hai người Grace hoặc là Elyse tới đây. Như vậy hắn đã có thể tránh được loại phiền toái này.
Cho dù phiền chán, nhưng những người này có tới hơn mười lãnh chúa, vẫn mang đến cho Mạnh Hàn một chuyện buôn bán vượt quá hai vạn thanh kiếm chất lượng tốt. Cho dù chia đều xuống mỗi lãnh chúa cũng là số lượng mấy trăm thanh kiếm. Nhưng tổng hợp tất cả lại, thêm vào số lượng Đại điện hạ và hầu tước đại nhân đã đặt hàng, cũng vượt quá ba vạn thanh kiếm.
Nói cách khác, chuyện làm ăn này chí ít phải tới sáu vạn kim tệ. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể nắm chắc trong tay số tiền trị quá hơn sáu trăm triệu nhân dân tệ. Mặc kệ ở thế giới này hay ở thế giới trước đây đều có thể coi là chuyện làm ăn lớn.
Quả nhiên buôn bán vũ khí vẫn dễ kiếm tiền nhất! Cho dù lợi nhuận trong việc buôn bán tơ lụa cũng đã gấp trăm lần trở lên, nhưng tơ lụa thuộc về kinh doanh độc quyền. Vũ khí lại không phải như vậy, nhưng cũng có thể có lợi nhuận như kinh doanh độc quyền. Đây chỉ là loại đao kiếm cơ bản. Nếu như đổi thành nỏ kim loại, có thể bán được bao nhiêu tiền? Suy nghĩ một chút cũng làm người ta cảm thấy trước mắt là một đống vàng với hào quang rực rỡ.
Tại nơi đóng quân, đại quân lại được tập trung. Tất nhiên đây chính là lúc luận công ban thưởng. Ở trong quân đội, có công không thưởng có sai không phạt là điều tối kỵ. Ngươi có thể nói rõ sau này sẽ làm, nhưng không thể không thực hiện. Thắng lợi lần này vốn chính là chiến thắng đầu tiên sau khi kẻ địch xâm lấn tới nay. Đương nhiên bọn họ phải gióng trống khua chiêng tuyên dương, thuận tiện khích lệ sĩ khí bên mình. Dưới tình huống này, làm sao có thể thiếu được chuyện luận công ban thưởng?
Chỉ có điều, bất kể là hầu tước đại nhân hay Đại điện hạ đều cảm thấy có chút nhức đầu đối với chuyện khen ngợi Mạnh Hàn. Những binh sĩ kia, thậm chí Lôi Âu thống soái đều rất dễ nói. Một khi bọn họ là người trong quân đội chính thức, sau đó dùng một ít kim tệ để ban thưởng là đủ.
← Ch. 0515 | Ch. 0517 → |