← Ch.1032 | Ch.1034 → |
Khả năng quan sát của Mạnh Hàn, hiện tại đã không phải nông cạn như thời điểm vừa mới tới thế giới này nữa. Từ chi tiết nhỏ của một vài địa phương hắn đã có thể nhìn ra nội dung thực chất.
Lần này Angelina cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Mạnh Hàn xem một hồi. Sau đó nàng chỉ cho đội ngũ một hướng. Đội ngũ nhanh chóng tìm đúng điểm đến, đáp xuống phía trên một mảnh đất trống.
Đây là một mảnh đất trung tâm của bộ lạc thú nhân. Xem ra nơi này giống như là nơi cúng tế vậy. Đột nhiên có rất nhiều đại bàng sư hạ xuống, đã khiến các thú nhân cảm thấy khủng hoảng và thù hận. Vô số chiến sĩ thú nhân phẫn nộ xông tới.
Angelina thể hiện ra đôi cánh Ác Ma. Rất nhanh liền có thú nhân nhận ra thân phận của Angelina. Chỉ trong chốc lát, có thể nhìn thấy người trông giống như tù trưởng và trưởng lão của bộ lạc tới bái kiến.
- Đây là chủ nhân mới của các ngươi, hầu tước đại nhân Antonio!
Angelina làm việc vô cùng lanh lẹ, lập tức giới thiệu Mạnh Hàn cho mấy tù trưởng và trưởng lão của bộ lạc này. Tuy nhiên, đối với chủ nhân mới đột nhiên xuất hiện này, hình như những thú nhân này cũng không hoan nghênh cho lắm. Ánh mắt bọn họ nhìn Mạnh Hàn, đều mang theo thái độ thù địch mơ hồ. Thậm chí, các chiến sĩ trẻ tuổi đều nắm chặt binh khí, giống như hổ đói rình mồi nhìn nhóm người Mạnh Hàn.
- Ta biết các ngươi không phục. Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội!
Nói xong, Mạnh Hàn sai người mở thùng chứa hàng của mười mấy chiếc xe ngựa ra. Binh khí tốt và những túi lương thực lớn liền xuất hiện ở trước mặt một đám thú nhân.
- Ta có một lão bộc. Chỉ cần trong số các ngươi có bất kỳ người nào có thể đánh bại hắn, như vậy những thứ này liền thuộc về các ngươi.
Giọng nói của Mạnh Hàn truyền khắp bộ lạc:
- Tuy nhiên, nếu như các ngươi không có ai có thể đánh bại lão bộc của ta. Như vậy, các ngươi hãy ngoan ngoãn trở thành thuộc hạ của ta. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể nhận được những thứ này!
Nói xong, Mạnh Hàn mặc kệ những thú nhân này có cảm giác thế nào. Hắn nhìn sang bên cạnh ra hiệu một chút:
- Roger, đi đánh cho bọn họ phục đi!
Roger là ai, từ trước đến nay Angelina chưa có nghe nói qua về người này. Vừa nhìn thấy một lão già đi một bước còn run rẩy, dường như ở trong đội ngũ của Mạnh Hàn, cũng không hề dễ thấy. Điều khiến Angelina kinh ngạc không thôi chính là không ngờ lúc này lão già kia vẫn run rẩy như vậy đi tới phía trước, đối mặt với một đám thú nhân nhìn thấy binh khí chất lượng tốt và lương thực liền mù quáng kia.
- Tony, ngươi làm cái gì vậy?
Angelina kéo tay Mạnh Hàn lại, chỉ vào Roger hỏi:
- Còn nữa, hắn rốt cuộc là ai?
Roger không lộ ra ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là Angelina không biết sự tồn tại của người này. Chỉ có điều nàng không biết thân phận cụ thể của hắn mà thôi.
- Làm gì sao?
Mạnh Hàn rất kỳ quái liếc mắt nhìn Angelina một cái, thực sự kinh ngạc hỏi:
- Không phải nàng nói không dễ dàng khiến đám thú nhân này tín phục sao? Hơn nữa nàng còn nói đám thú nhân này thẳng tính. Bây giờ ta dùng biện pháp đơn giản nhất, đánh cho bọn họ phục!
- Còn về Roger mà ngươi nói rốt cuộc là ai? Người này, ha ha.
Mạnh Hàn mỉm cười, chỉ vào y phục trên người Roger nói:
- Ngươi xem, hắn chỉ là một thuộc hạ bên trong Hoàng Kim Thành của ta mà thôi.
- Ngươi!
Angelina không biết nội tình của Roger, nghe vậy lại càng khẩn trương:
- Trong bộ lạc thú nhân này có mười chiến sĩ đã đạt đến cấp bậc Kiếm Thánh. Ngươi để một ông già như hắn đối chiến, ngươi không sợ hắn sẽ bị thương sao? Ôi, ngươi mau gọi hắn lại, bảo Joey hoặc là Juli lên chiến đấu một trận trước đi!
- Bị thương sao?
Mạnh Hàn cả kinh, dáng vẻ giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ. Angelina nhìn thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười. Đang lúc nàng cho rằng lời khuyên bảo của nàng đã có tác dụng, Mạnh Hàn lại nhìn về phía trước kêu lên một câu:
- Roger, cẩn thận không nên làm bọn họ bị thương. Sau này, bọn họ đều là thuộc hạ của ta!
Nghe thấy câu này, Angelina đã không nhịn được cười ngất. Mạnh Hàn rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Nàng đã không còn muốn biết nữa. Nàng chỉ biết là, mình hình như vẫn không có nhìn thấu được Mạnh Hàn rốt cuộc có bao nhiêu lá bài tẩy. Nếu như Mạnh Hàn đã nói như vậy, rõ ràng Roger này chắc chắn là một cao thủ. Hơn nữa hắn hẳn phải là cao thủ còn lợi hại hơn cả Joey và Juli.
Sát bên cạnh Mạnh Hàn rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ? Angelina đã không muốn biết nữa. Sau khi nàng mơ hồ đoán được cảnh giới ma pháp của bản thân Mạnh Hàn lúc này, sát bên cạnh Mạnh Hàn có cao thủ hay không, thật ra kết quả không có gì khác nhau. Chỉ có điều thân phận và địa vị của Mạnh Hàn, khiến hắn có thể không cần bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải ra tay chỉ vì một ít phiền toái nhỏ nữa. Hiện tại Mạnh Hàn bày ra một tư thế như vậy, xem ra, Angelina muốn Mạnh Hàn làm trò cười, tuyệt đối không thành.
Tù trưởng và các trưởng lão của bộ lạc thú nhân không ngờ được người chủ nhân mới tới này lại lấy ra một đống lớn vũ khí và lương thực như vậy. Những thứ này đối với các thú nhân đang trong thời kỳ thiếu hụt tài nguyên quả thực chính là sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa nghe thấy Mạnh Hàn nói ra những lời giống như đang khiêu khích, ngay cả tù trưởng và các trưởng lão là những người thận trọng cũng không nhịn được mà đỏ mắt.
Tuy nhiên, dù sao vẫn là một người quản lý bộ lạc lớn, sau khi tù trưởng quan sát những lương thực và vũ khí này một hồi lâu, mới xoay người kéo các trưởng lão cũng đang đỏ mắt nhỏ giọng bàn bạc với nhau.
Ý tứ của Mạnh Hàn rất đơn giản, hoặc là trở thành thuộc hạ của hắn, nhận được những vũ khí và lương thực này, hoặc là đánh thắng lão già hắn phái ra này. Thắng, tất nhiên cũng không cần nói tới cái gì là thuộc hạ chủ nhân nữa. Đó là vinh dự. Nhưng một khi thua, đó chính là sỉ nhục của bộ lạc thú nhân. Nhiều chiến sĩ như vậy, không ngờ đánh không lại một lão già nhân loại, những chiến sĩ trẻ tuổi này đều có thể đập đầu chết.
Sau khi bàn bạc sơ qua một lúc, một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi xem ra cũng không phải là cường tráng lắm được phái ra. Đối mặt với Roger giống như gió thổi qua sẽ ngã xuống, các thú nhân thẳng tính cũng không muốn quá mức bắt nạt người.
Chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi đi tới trước mặt Roger, nhìn thân thể gầy yếu của Roger một chút, hắn lại có chút do dự nhìn về phía sau nhìn. Tù trưởng thấy ánh mắt hắn nhìn sang, dường như cũng có chút không đành lòng. Tù trưởng hướng về phía hắn gật đầu lia lịa, ra hiệu hắn động thủ. Chiến sĩ trẻ tuổi vẫn do dự một chút, sau đó cầm búa lớn có vẻ rất nặng trong tay ném đến phía sau. Bắp thịt cuồn cuộn tráng kiện cùng nắm đấm to bằng miệng bát vung lên. Sau đó chiến sĩ trẻ tuổi hướng về phía Roger có lòng tốt kêu một tiếng:
- Lão đầu, lão cẩn thận rồi!
Nói xong, chiến sĩ trẻ tuổi kia giơ nắm đấm, xông lên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào bước chân của chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi. Chỉ có điều, hắn vừa nhanh chóng vọt tới trước người Roger, chỉ còn cách khoảng hai bước, thân thể bay lên trời.
← Ch. 1032 | Ch. 1034 → |