← Ch.1122 | Ch.1124 → |
Vinh hạnh là người đầu tiên phát động quyển sách cấp chín, hắn dành cho Mạnh Hàn. Benson tiên sinh làm như vậy, bất kỳ ai cũng không ý gì. Nếu như nói lúc mới bắt đầu, hắn làm như vậy có thể sẽ khiến mấy người không phục. Nhưng hiện tại lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tất cả mọi người đều nhìn Mạnh Hàn đầy vẻ chờ mong. Tất cả mọi người bay lên trên không trung, lẳng lặng chờ đợi.
Mạnh Hàn vuốt ve kết cấu lập thể ba chiều kia, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút do dự nói:
- Chúng ta...
Hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người lập tức đều dựng lỗ tai lên, nghe xem rốt cuộc hắn muốn nói gì. Nhưng lời nói sau đó của Mạnh Hàn lại khiến rất nhiều người thiếu chút nữa thì ngã nhào trên đất đi.
- Chúng ta có phải nên đứng xa thêm một chút nữa hay không?
Mạnh Hàn nói xong lời này, dường như có chút chột dạ. Tuy nhiên, hắn luôn cảm thấy hẳn phải cẩn thận vẫn tốt hơn. Quyển sách mặt phẳng chiếu là do hắn chế tạo, rốt cuộc nạp vào bao nhiêu ma lực, chính hắn rõ ràng nhất. Cho dù tất cả mọi người là cao thủ, nhưng Mạnh Hàn vẫn không hy vọng có người bị thương.
Cho nên lúc nói chuyện hắn có chút do dự, cũng bởi vì tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Lời này nói ra, có vẻ hơi khinh thường mọi người quá.
Thời điểm ánh mắt mọi người ở đây nhìn Mạnh Hàn có phần không đồng sy, Benson tiên sinh lại ngoài dự đoán mọi người gật đầu, vung tay về phía mọi người ở đây nói:
- Mọi người lùi lại phía sau. Tiếp tục lùi lại phía sau, cho đến khi Tony nói có thể mới dừng.
Benson tiên sinh đã mở miệng, tất nhiên là không có vấn đề gì. Rất nhanh, sau khi Mạnh Hàn đã chỉ huy Eva bay ra ngoài ra mười mấy dặm. Lúc này Mạnh Hàn mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía dãy núi phía xa trên đảo.
Theo động tác của Mạnh Hàn, mọi người đều ngừng lại, nhìn theo ánh mắt của Mạnh Hàn, đồng thời nhìn vị trí hội nghị từ trước tới nay đã được sắp đặt là bia ngắm kia.
Xì.
Một tiếng động khẽ vang lên. Nếu là người bình thường hẳn sẽ không nghe được âm thanh này. Quyển sách ma pháp lập thể trong tay Mạnh Hàn đã được kích thích. Tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ. Bọn họ đều nghe rất rõ ràng. Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả đều tập trung đến trên tay Mạnh Hàn.
Một đốm lửa nhỏ màu xanh từ trong tay Mạnh Hàn xuất hiện, bay về phía đỉnh núi cách đó mười mấy dặm. Đốm lửa nhỏ như vậy, khiến người ta vô cùng nghi ngờ. Đốm lửa nho nhỏ này có thể có tác dụng lớn tới mức nào?
Tuy nhiên, mấy cao thủ ma pháp sư vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Mỗi người đều đã nhận ra trong ngọn lửa màu xanh kia ẩn chứa năng lượng lớn tới mức nào.
Tốc độ bay của đốm lửa rất nhanh. Từ khi bị kích thích trên tay Mạnh Hàn bay đến mục tiêu phía xa với khoảng cách mười mấy dặm, cũng chỉ là một lần hít thở. Mọi người trơ mắt nhìn đốm lửa rơi xuống vị trí cao nhất bên trên ngọn núi kia, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Không nổ tung, không có ánh lửa, không có âm thanh. Cái này cũng có thể xem là ma pháp sao? Có phải đang nói đùa hay không? Ai cũng không dám tin tưởng vào cảnh tượng vừa nhìn thấy trước mắt. Một ma pháp khiến người ta chờ mong như vậy, lẽ nào chính là một biểu diễn thất bại như thế?
Sau khi đám người lúng túng trầm mặc một hồi, Andrea có chút không tin tưởng hỏi:
- Chỉ như vậy thôi sao?
Nàng nói, giống như phản ánh tiếng lòng của tất cả mọi người. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại, chăm chú vào trên người của Mạnh Hàn và Benson tiên sinh.
Chỉ có điều, Mạnh Hàn không cần phải trả lời vấn đề của Andrea nữa. Ngay trong nháy mắt khi tất cả mọi người quay đầu lại, từ trên hải đảo phía xa đột nhiên phát ra một năng lượng cực lớn trong thiên địa. Một hào quang màu xanh giống như tia chớp chợt hiện lên. Sau đó hải đảo cực lớn vốn đứng sững ở trên mặt biển, qua trong giây lát đã biến mất không thấy hình bóng.
Ầm.
Trong chớp mắt hải đảo biến mất, trên mặt biển xuất hiện một chỗ trống cực lớn. Nước biển xung quanh giống như cuồng triều dâng lên, phát ra một tiếng nổ vang. Nhưng ai cũng biết, đây là âm thanh do nước biển ập vào chỗ trống kia tạo thành. Ma pháp vừa rồi không hề có một chút âm thanh nào, chỉ có một ánh hào quang chợt hiện lên.
Kết quả như vậy thực sự khiến tất cả mọi người đều dựng tóc gáy. Hải đảo này cực lớn có thể khiến Eva bay hơn nửa canh giờ mới hết một vòng. Cả dãy núi đã bị tuyết phủ bao nhiêu năm. Không ngờ sau khi một đốm lửa nhỏ công kích, cả hải đảo đã biến mất không còn tăm hơi không thấy hình bóng.
Im hơi lặng tiếng, không có một chút dấu hiệu nào. Nhưng đây chính là điểm khiến người ta sợ hãi nhất. Cho dù là đốm lửa bay ra trong chớp mắt, ngay cả cao thủ như Benson tiên sinh, cũng chỉ cảm giác được một chút chấn động ma pháp tương tự với hỏa cầu lớn thuật mà thôi. Ai có thể ngờ được, trong đốm lửa này lại hàm chứa uy lực ma pháp khiến người ta sợ hãi như vậy?
Nước biển điên cuồng bù vào tạo thành một vòng xoáy lớn, phát ra tiếng nổ vang. Nhưng mọi người ở đó dường như đều có chút mắt điếc tai ngơ. Grace đã vùi đầu ở trong lòng Mạnh Hàn, giống như không thể tin tưởng được những gì mình mới nhìn thấy.
Một đám cao thủ tuyệt đỉnh trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Trong đầu bọn họ dường như đang không ngừng phát lại hình ảnh vừa rồi. Cho dù là bọn họ đã đứng ở đỉnh cao của ma pháp và đấu khí cũng không thể tưởng tượng được, chế tạo ra quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu có uy lực khủng bố như vậy khiến người ta muốn suy sụp.
- Nguy hiểm thật! May mà chúng ta tránh xa!
Dưới chân Mạnh Hàn, Eva hóa thân làm hình rồng trong miệng đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy. Nàng nói, gần như đã khiến mọi người đều có cùng cảm nghĩ. Trước đó các gia hỏa này vẫn cảm thấy buồn cười khi Mạnh Hàn tỏ ra cẩn thận như vậy, hiện tại trong đầu đều trống rỗng. Ngoại trừ cảm giác mình may mắn ra, cũng chính là may mắn. May mà bọn họ nghe theo lời của Benson lùi ra xa, nếu không đến chết cũng không có chỗ chôn.
Sau khi Andrea và Eva nói vài câu, mọi người không còn lời nào khác để nói. Kể cả bản thân Mạnh Hàn cũng vậy. Chính hắn cũng chưa hề nghĩ tới, uy lực của ma pháp này lại kinh khủng như vậy. Chuyện kia quả thật đang khiêu chiến trí tưởng tượng của tất cả các cao thủ có mặt ở đây.
Sau khi trầm mặc kéo dài hơn nửa giờ, không ai có lời gì để nói. Hội nghị năm nay, nhân vật chính hoàn toàn là Mạnh Hàn, không còn người nào khác. Bất kể là khu vực ma pháp khiến người ta kinh ngạc cảm thán, hay quyển sách mặt phẳng chiếu cấp chín khiến cho người ta phải chấn động. Những điều này khiến tất cả mọi người khắc sâu ấn tượng đến mức cũng không còn cách nào quên được.
- Vậy, dường như sang năm chúng ta phải chuyển đến hội họp ở nơi khác.
Rốt cuộc, Mạnh Hàn đã mở miệng. Không ai trả lời, Mạnh Hàn cũng chỉ có thể tự mình phá vỡ sự trầm mặc này.
Hắn vừa nói xong, nhất thời khiến mọi người đều cất tiếng cười vang.
← Ch. 1122 | Ch. 1124 → |