← Ch.0507 | Ch.0509 → |
Có một đội đại kiếm sư cao cấp tạo thành thân binh, trong đó còn có mười mấy đại kiếm sư đỉnh phong và hai vị Kiếm Thánh. Hơn nữa kể cả Mạnh Hàn mình nữa là có ba ma pháp sư. Một chiếc xe thiết giáp ma pháp. Còn nữa, trong tay mỗi người đều có bốn quyển sách Hỏa cầu thuật có uy lực cấp bốn và có một quyển sách đại hỏa cầu với uy lực cấp bảy. Đừng nói là sáu ngàn kỵ binh không có ma pháp sư, cho dù có mười ma đạo sư trở xuống, Mạnh Hàn cũng tự tin sau mấy vòng công kích có thể tiêu diệt sạch bọn họ.
Mạnh Hàn đang tự hỏi mình một vấn đề khác. Ngay cả trong cùng trận doanh với hầu tước đại nhân cũng đã có người tỏ ra bất mãn đối với mình. Rõ ràng mình ở trên phương diện khác danh tiếng của mình đã quá lớn. Mình chiếm cứ vị trí trọng yếu, cũng có nghĩa là đã cản trở con đường tiến lên của người khác. Mạnh Hàn cần nghiêm túc cân nhắc một chút, sau này mình thật sự muốn xông pha chiến đấu dưới trướng của một thế lực chính trị nào đó hay sao?
Cùng đi theo Mạnh Hàn, còn có binh lính riêng của các lãnh chúa còn lại kia. Những người này ngoại trừ tướng lĩnh thống lĩnh binh sĩ ra, những người khác còn không biết bọn họ sẽ làm thế nào để đối mặt với kẻ địch, số lượng kẻ địch thế nào, thậm chí không biết chủ nhân của bọn họ đã chỉ định cho bọn họ tương lai vận mệnh ra sao?
Bọn họ chỉ biết đi theo dẫn dắt của tướng lĩnh, biếng nhác xuất phát theo đội ngũ. Sau đó khi bọn họ nhìn thấy xe ngựa xa hoa của Mạnh Hàn, tưởng tượng thấy hai tiểu thị nữ xinh đẹp kia, trong lòng bọn họ vừa mắng quý tộc sa hoa, vừa lười biếng theo ở phía sau. Cũng may đãi ngộ của mọi người cũng không tệ. Chí ít mỗi lãnh chúa đều phân phối vật cưỡi cho binh lính của mình.
Sau một ngày hành quân gấp gáp, ngoại trừ đội ngũ của Mạnh Hàn, hết nửa đám người đều mệt mỏi muốn co quắp. Tướng lĩnh dẫn dắt đội ngũ ra lệnh nghỉ ngơi một chút. Những gia hỏa đã chạy suốt một ngày, lập tức từ trên ngựa trượt xuống, nằm trên mặt đất, ngay cả đầu ngón út cũng lười cử động.
Chỉ có đội ngũ của Mạnh Hàn vẫn duy trì đội hình. Đến địa điểm nghỉ ngơi, mọi người bắt đầu đóng quân đâu vào đấy, không hề có chút biểu hiện hoảng loạn nào. Hơn nữa mỗi người dường như đều có tinh lực dồi dào, không có một chút mệt mỏi nào.
Nhìn cảnh tượng như vậy, ngay cả tướng lĩnh đã có kinh nghiệm dẫn quân phong phú cũng trong lòng cũng không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng. Thân binh như vậy, nếu như bỏ qua thật sự đáng tiếc. Bọn họ lại không biết, trong mắt Joey và Juli liên tục chạy một ngày như vậy không hề có một chút áp lực chiến đấu nào.
Đối với bọn họ mà nói, quả thực di chuyển như vậy không tính là chuyện gì. Trong hành động trả thù vừa rồi, trong một lần vô cùng nguy hiểm, bọn họ đã bị mấy đoàn lính đánh thuê đuổi giết chặn đường. Bọn họ người không rời ngựa gần như đã di chuyển ròng rã suốt năm ngày.
Sau khi các thân binh đã dựng xong nơi đóng quân đơn giản, Mạnh Hàn mới cùng hai người thị nữ nâng đỡ hai bên chậm rãi bước xuống xe ngựa. Trong ánh mắt kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm của một đám người, Mạnh Hàn dưới sự hầu hạ của hai tiểu thị nữ, không chút hoang mang rửa tay, uống nước, sau đó vô cùng tao nhã hưởng thụ mỹ thực.
Điều càng làm cho mọi người cảm thấy không nhịn được bất bình chính là trong lúc Mạnh Hàn đang ăn cơm, hai tiểu mỹ nữ một người bóp vai cho Mạnh Hàn, một lại ngồi xổm ở bên chân Mạnh Hàn, nhẹ nhàng đấm chân cho Mạnh Hàn.
Người so với người khác nhau như vậy, thực làm cho người ta tức chết. Bên này người ngựa đều mệt đến nức không muốn cử động. Trong khí đó Mạnh Hàn ở bên kia lại đang hưởng thụ sa hoa như vậy. Đây vốn không phải là đội quân chính quy.
Cho dù tướng lĩnh cũng không có cách nào đè ép được tâm tình này. Trong nháy mắt, lập tức có không ít người kêu la ầm ĩ. Sau đó, càng nhiều người bắt đầu kêu réo. Mãi đến tận lúc mọi người đều không nhịn dược bất bình nhảy lên để thể hiện sự bất mãn của mình.
- Xem kìa. Không phải tất cả mọi người đều có sức lực sao?
Mạnh Hàn nhìn về phía mấy vị tướng lĩnh đi đến điều đình với mình.
Hắn khẽ mỉm cười chỉ vào mọi người chung quanh cười nói:
- Vừa vẫn còn như chó giả chết, bây giờ không phải đều sinh long hoạt hổ sao? Sau khi ăn cơm xong ngươi đến một chuyến. Ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Tướng lĩnh dẫn đội là một người lính dày dạn kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng khi hắn đối mặt với Mạnh Hàn, Mạnh Hàn thực sự không có hắn có cơ hội phản đối mệnh lệnh. Ngay cả một câu nói hắn còn không nói ra được. Hắn chỉ có thể nghiêm chỉnh trở về nơi tạm thời xây dựng đóng quân để nghỉ ngơi. Sau khi đã an bài tốt tất cả mọi chuyện, hắn lịa vội vàng đi tới chỗ của Mạnh Hàn.
- Kẻ địch ở cách đây khoảng năm mươi dặm, cũng đang nghỉ ngơi.
Mạnh Hàn đã sớm thông qua tầm nhìn của sủng vật đám mây thấy được đám kỵ binh của quân địch. Hắn gọi tướng lĩnh dẫn đầu đội ngũ lại đây, vẫn muốn thông qua kinh nghiệm phong phú của hắn, để tìm hiểu rõ một vài chuyện:
- Ngươi ở trong quân đội hẳn không ít thời gian. Ta rất muốn biết, chúng ta sẽ mặt đối mặt đánh bại những gia hoả kia để nhận được công lao lớn, hay là ban đêm đánh lén nhận được công lao lớn hơn.
- Ách!
Tướng lĩnh dẫn đội bị Mạnh Hàn trực tiếp hỏi như vậy, không tìm được manh mối. Dọc đường đi mình luôn đau đầu suy nghĩ dẫn theo một đội quân không chính quy như thế làm sao có thể dưới tình huống không lo đào binh vẫn có thể còn sống trở về, vị Tử tước đại nhân Antonio trước mắt này không ngờ lại hỏi mình, chiến công khi đánh chính diện lớn hay đánh lén sẽ có công lao lớn hơn? Hắn đang nói đùa với mình saosao?
Thật may, Mạnh Hàn và những các thân binh hoàn toàn ung dung không để ý tới khiến tướng lĩnh dẫn đầu đội ngũ dường như nhìn thấy một chút hi vọng. Chí ít vị Tử tước đại nhân trước mắt này không phải đang nói đùa với hắn, mà đang nghiêm túc hỏi hắn. Cho dù mọi người tỏ ra không để ý đến, vị tướng lĩnh kia vẫn không khỏi cảm thấy tim đập tăng nhanh một nhịp. Hắn nghĩ đến một khả năng. Có lẽ vị đại nhân này đã an bài các lực lượng khác của mình nên mới muốn tự mình dẫn theo đội ngũ xông pha chiến trường. Hắn có lực lượng che giấu, nói không chừng, cuộc chiến đấu này có thể trở mình.
- Đại nhân, bất kể chiến đấu như thế nào, chỉ cần đánh bại kẻ địch đó chính là công lao.
Nghĩ tới đây là một trận chiến đấu mang đến công lao và lợi ích, tướng lĩnh kia cũng không nhịn được có chút mong đợi. Trong lúc nói chuyện, hắn cũng tỏ ra thú vị hơn rất nhiều:
- Nói không dễ nghe một chút, cho dù ngài đánh rắm ra, khiến kẻ địch chết vì hôi, đó cũng vẫn là công lao thực sự. Bất kỳ ai cũng không cướp được công lao của ngài!
Một câu nói thô tục lại lập tức khiến Mạnh Hàn bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với vị tướng lĩnh trung niên dẫn đầu đội ngũ này. Sau khi chứng kiến hắn diễn xuất như một người chìm đắm trong sa hoa, người này còn có thể tâm bình khí hòa đứng ở trước mặt mình như vậy, thậm chí mơ hồ chờ mong mình sẽ giành được thắng lợi.
← Ch. 0507 | Ch. 0509 → |