← Ch.0612 | Ch.0614 → |
- Liệu ngươi có thể vô cùng nhiệt tình hài lòng mời tất cả Ám Dạ Tinh Linh trong bộ lạc này tới chúc mừng một lần, để thể hiện lòng cám ơn đối với tộc trưởng tuyệt vời của bọn họ hay không?
Mỗi một câu nói của Mạnh Hàn thốt ra, biểu tình trên mặt nữ thích khách lại càng phát u ám hơn một phần. Đợi tới lúc Mạnh Hàn nói hết lời, trên mặt nữ thích khách đã không còn nhìn thấy nụ cười giả tạo và nghi hoặc nữa. Tất cả chỉ còn lại là một màu xám như tro.
Cho tới bây giờ, nữ thích khách mới ý thức được, mình cũng không phải là một thân một mình. Phía sau mình còn có một bộ lạc rất lớn. Bởi vì nàng thất thủ, bộ lạc của mình sẽ gặp phải sự trả thù ác liệt thảm khốc không thể nào tưởng tượng được.
Nhìn vẻ mặt nữ thích khách duy trì trong suốt một thời gian như vậy, sau khi xác định nàng đã thực sự hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng của chuyện ám sát lần này, lúc này Mạnh Hàn mới mở miệng nói tiếp:
- Ta nghĩ ngươi đã biết rất rõ tình thế bây giờ. Ta nghĩ chúng ta có thể thật sự bắt đầu nói chuyện.
Tâm tư của nữ thích khách từ lâu đã không còn đặt ở trên người Mạnh Hàn. Thậm chí Mạnh Hàn nói cái gì, nàng cũng không chú ý. Chỉ có điều sắc mặt nữ thích khách xám như tro tàn, dường như đột nhiên biến thành một người chết.
Mạnh Hàn nhíu nhíu mày, không thể không lên giọng lại nói:
- Nếu như ngươi không muốn để Tinh Linh Tộc giận cá chém thớt giận lây sang người trong tộc ngươi, ta đề nghị ngươi tốt nhất là ta hỏi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó.
- Ngươi có thể bảo đảm Tinh Linh Tộc không truy cứu tộc nhân của ta?
Rốt cuộc nữ thích khách đã hồi phục lại tinh thần, căn bản không có nghĩ tới chuyện mình có thể tránh được tội. Nữ thích khách chỉ dùng ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn Mạnh Hàn, chờ mong câu trả lời khẳng định của hắn.
- Không thể!
Mạnh Hàn không chút do dự lắc đầu:
- Nhưng ta chí ít có thể nỗ lực một chút. Dù sao đi nữa so với ngươi cái gì cũng không nói, không phải có thêm một chút hi vọng hay sao?
- Ngươi không thể bảo đảm, tại sao ta phải nói cho ngươi biết những điều này?
Nữ thích khách giống như thấy được một cọng rơm cứu mạng, nhưng cũng không thể nhận được bảo đảm của Mạnh Hàn. Nàng có chút khó xử, thái độ cũng chẳng phải hợp tác lắm.
- Ngươi có thể cái gì cũng không nói.
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Ta cũng sẽ không ép buộc ngươi nhất định phải hợp tác với ta. Thậm chí ta còn có thể xem như nể mặt George và Gavin, cho ngươi một cơ hội lựa chọn.
- Lựa chọn thế nào?
Nữ thích khách vội vàng hỏi.
- Thời gian bộ lạc của ngươi bị diệt tộc.
Lúc này Mạnh Hàn cười giống như một thiên sứ ở giữa địa ngục:
- Ngươi có thể lựa chọn điều đó phát sinh trước khi ngươi chết, hoặc là phát sinh sau khi ngươi chết.
Phát sinh sau khi chết, chính là hiện tại nữ thích khách chết, sau đó bộ lạc của nàng bị diệt tộc. Phát sinh trước khi chết chính là nhìn bộ lạc bị diệt tộc, sau đó sẽ chết. Bất luận lựa chọn cái nào đều không phải là điều nữ thích khách muốn. Cũng không phải bởi vì nàng sợ chết, mà sợ bộ lạc của mình bị mình liên lụy.
Câu nói này hoàn toàn đánh nát hy vọng cuối cùng của nữ thích khách. Cả người giống như bị mất hết tinh khí thần, trong nhất thời liền toàn thân xụi lơ xuống.
Mạnh Hàn tin chắc, nếu như không phải có dây thừng tơ nhện trói chặt nàng vào trên tường, nàng nhất định sẽ ngã oặt trên mặt đất.
- Ngươi muốn biết cái gì? Người chủ sử sao?
Nữ thích khách nở nụ cười đầy vẻ sầu thảm, có chút bi quan trả lời:
- Ta cũng không biết, ta chỉ nhận được nhiệm vụ từ một tổ chức sát thủ mà thôi. Ta sao có thể biết được người chủ sử là ai?
Nếu như không thẳng thắn đối với Mạnh Hàn, nàng không nhìn thấy một chút hi vọng nào. Nhưng chính vì nàng không biết rõ người chủ sử là ai, cho nên nàng càng biết, cho dù thẳng thắn cũng sẽ không nhận được một chút trợ giú nào của Mạnh Hàn.
Trong lòng Mạnh Hàn đầy chờ mong. Khi phải nhận được một trả lời như vậy, có thể tưởng tượng ra được phẫn nộ trong lòng hắn thế nào. Tuy nhiên, hắn vẫn tương đối kìm chế. Tình huống như thế cũng rất thông thường. Tuy rằng nữ thích khách rõ ràng đã biểu hiện cho thấy một sát thủ có thực lực phi thường cường hãn, nhưng sát thủ không biết người chủ sử là chuyện rất bình thường.
- Vậy ngươi biết cái gì?
Mạnh Hàn không phải là thiện nam tín nữ. Phải nói rằng hắn chỉ để ý tới những cặp sinh đôi bên trong lãnh địa của mình. Những người khác, Mạnh Hàn cũng không hề cho bọn họ lý do để thân thiết, đặc biệt là tự dưng thân thiết:
- Điều ngươi biết, có đáng giá để cho ta đứng ra tranh thủ cơ hội với nữ hoàng Tinh Linh một lần hay không?
Đứng ra tranh thủ cơ hội với nữ hoàng Tinh Linh, chuyện này đối với nữ thích khách mà nói, quả thực chính là một câu nói của tự nhiên. Ai cũng biết quan hệ giữa Mạnh Hàn và Tinh Linh Tộc hết sức gắn bó. Tại một vài thời điểm, thân là sát thủ, đồng thời lại là một vị tộc trưởng của Ám Dạ Tinh Linh, hiểu biết của nàng còn nhiều hơn so với những người khác. Mạnh Hàn có thể nói chuyện ở trước mặt nữ hoàng Tinh Linh, về điểm này nàng vô cùng rõ ràng.
Nữ thích khách nghe thấy Mạnh Hàn nói câu này càng hiểu rõ mình không có đặt lòng tin nhầm. Ánh mắt nữ thích khách lộ ra một tia sáng hi vọng. Chỉ có điều hào quang này chỉ lóe lên một cái, sau đó liền hoàn toàn dập tắt. Nàng tự mình biết, tin tức của mình dường như cũng không nhiều, căn bản không đáng giá để Mạnh Hàn vận dụng người như vậy.
Nhìn thấy biểu hiện của nữ thích khách như vậy, Mạnh Hàn càng thêm phẫn nộ. Một thích khách ngay cả chút tình hình cũng không mò ra được, như vậy mà dám ngênh ngang đến ám sát mình. Chẳng lẽ mình thật sự dễ khi dễ như vậy sao?
- Ngươi sẽ không tới mức ngay cả ta là ai cũng không biết chứ?
Cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng xuống, Mạnh Hàn lạnh lùng hỏi.
- Chỉ biết ngươi là mục tiêu nhiệm vụ. Còn có một chút tư liệu bọn họ cung cấp, cũng không nhiều.
Bây giờ, nữ thích khách đối với vấn đề của Mạnh Hàn chính là hỏi gì đáp nấy. Nàng cũng biết giá trị lời hứa hẹn của Mạnh Hàn, tuyệt không muốn thoải mái buông tha cơ hội này:
- Tuy nhiên chỉ có tư liệu về mấy cường giả bên cạnh ngươi thôi. Bọn họ cũng không biết thân vệ bên cạnh ngươi cũng có thực lực như vậy. Bằng không giá sẽ không chỉ có một chút như thế.
- Giá chỉ có một chút sao?
Mạnh Hàn ngạc nhiên một chút, sau đó tò mò hỏi:
- Giá để ám sát ta là bao nhiêu kim tệ?
Nghĩ đến giá trị bản thân mình hẳn cũng phải là một con số trên trời đi!
- Một ngàn kim tệ!
Nữ thích khách không dự đoán được Mạnh Hàn sẽ cảm thấy hứng thú đối với vấn đề này. Nàng vội vàng trả lời, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ ước mơ, dường như đang mơ tới hạnh phúc sau khi một ngàn kim tệ tới tay.
- Cái gì?
Lần này, Mạnh Hàn thật sự nổi giận. Trước đó thời điểm Mạnh Hàn ở cùng với thành chủ Bạo Phong Thành Adrian có lục đục, hắn đã từng hỏi dò qua giá cả của sát thủ.
← Ch. 0612 | Ch. 0614 → |