← Ch.0690 | Ch.0692 → |
- Donald tiên sinh, tiên sinh đi tìm hiểu một chút, xem những người nào thích kim tệ, những người nào thích quyển sách ma pháp.
Mạnh Hàn lại căn dặn Donald tiên sinh:
- Cầm kim tệ và quyển sách đi đưa cho bọn họ. Trong thời gian ba ngày, ta muốn có ít nhất mười đại quý tộc ở thủ đô ủng hộ cho chuyện đại công bệ hạ Catherine kế vị.
Sở dĩ Mạnh Hàn cho quyển sách mà không phải là quyển sách mặt phẳng chiếu, bởi vì Mạnh Hàn biết những người cây cấp bảy di chuyển tương đối chậm chạp. Nếu dùng để phòng ngự thì tuyệt hảo. Nhưng nếu dùng để công kích lại có phần không đủ. Làm như vậy mới không uy hiếp đến phe mình. Tạm thời mà nói, Mạnh Hàn không quen nhiều người, cũng không có phương pháp nào tốt hơn. Hắn chỉ có thể mở cục diện ra từng chút một như vậy. Thật may là Donald tiên sinh đã từng hoạt động ở nơi này hơn một tháng. Những chuyện như vậy, hắn cũng không cần tự mình ra tay.
Ở cửa khách sạn lại sôi sùng sục, không biết chuyện gì xảy ra. Rất nhanh đã có hộ vệ đi vào báo cáo. Ngoài cửa có người muốn khiêu chiến với Mạnh Hàn. Hơn nữa đó còn là một vị bá tước.
- Khiêu chiến sao?
Mạnh Hàn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Quý tộc thủ đô cũng lưu hành loại trò chơi này sao? Một bá tước sẽ đến khiêu chiến với mình, đây cũng là chuyện kỳ lạ:
- Đi, đi ra ngoài xem thử!
Chờ đến khi Mạnh Hàn xuất hiện ở cửa quán trọ, hắn liền thấy được một đám quý tộc tuổi trẻ. Những người này có một người quý tộc trẻ tuổi mặc ma pháp bào dẫn đầu, đang cười dài chờ xem trò vui.
- Ngươi chính là bá tước Antonio?
Ma pháp sư chính là Joseph. Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn xuất hiện, hắn liền tiến lên hỏi một câu, cũng mặc kệ Mạnh Hàn có thừa nhận hay không, đã trực tiếp ném một cái gắng tay lại:
- Ta muốn khiêu chiến với ngươi!
- Ngu ngốc!
Mạnh Hàn nhìn một nhóm thanh niên quý tộc hăng hái này, lại nhìn tới tử tước Jieluo Fu đứng ở phía sau Joseph lộ vẻ mặt đắc ý, không nhịn được mắng một câu:
- Muốn khiêu chiến với ta, trước tiên đánh qua được hộ vệ của ta rồi nói sau!
Phù.
Một cái găng tay trực tiếp đập vào mặt Mạnh Hàn. Chỉ có điều, cái găng tay còn chưa chạm tới mặt Mạnh Hàn, đã trực tiếp hóa thành một quả cầu lửa. Chính là Demy ra tay, đỡ cái găng tay xỉ nhục này.
- Hộ vệ của ngươi, có hộ vệ của ta khiêu chiến.
Bá tước Joseph nhìn Mạnh Hàn nở nụ cười khinh miệt nói:
- Kẻ nhu nhược chỉ dám trốn ở sau lưng nữ nhân, dám tự mình tiếp nhận sự khiêu chiến của ta sao?
Trốn ở sau lưng nữ nhân?
Mạnh Hàn tự hỏi ngoại trừ thời gian trước trên chiến trường không tự mình một đường xung phong liều chết ra, cho dù lần trước thời điểm liên quân năm nước xâm lược, khi Mạnh Hàn bắt được hầu tước Antony, cũng là tự mình ra trận. Tại sao lại bảo mình trốn ở sau lưng nữ nhân nói chuyện?
Chỉ có điều, thái độ của Joseph vẫn thành công chọc giận Mạnh Hàn. Khi mặt của Mạnh Hàn bị hai cái găng tay ném tới, còn có lời nói mang tính sỉ nhục như vậy, nếu như Mạnh Hàn không có phản ứng nói, vậy không phải là Mạnh Hàn nữa.
- Ngươi và ta, một chọi một, đúng không?
Mạnh Hàn nhìn gia hỏa mặc áo bào pháp sư đứng đối diện này. Trên áo bào pháp sư của hắn không nhìn ra được tiêu chí đẳng cấp, nhưng có thể khẳng định hắn tuyệt đối là một ma pháp sư chính thức. Hơn nữa rất có thể hắn là Đại ma pháp sư thậm chí còn cao hơn. Một gia hoả như vậy lại khiêu chiến với Mạnh Hàn, kẻ được gọi là ma pháp học đồ? Không thể không nói, chỉ dựa vào điểm này, hắn cũng đã thua nửa bậc trên phương diện tự tin. Chỉ có điều, Mạnh Hàn cũng không biểu hiện ra sự phẫn nộ của hắn. Trái lại hắn giống như người không liên quan, hỏi dò về một chi tiết nhỏ.
- Không sai. Ngươi và ta, một chọi một!
Joseph đang chờ đợi Mạnh Hàn đáp ứng. Hắn đã không thể chờ đợi được nữa, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Hàn bị chà đạp dưới pháp thuật của hắn. Nhưng nếu chỉ là như vậy, hắn vẫn chưa thấy đủ.
Từ trên người gia chủ, hắn đã thấy được rất nhiều chỗ không đủ so với trước đây. Nếu muốn cho tên nhà quê này không thể quay về, chỉ có một mình hắn cũng không đủ:
- Mặt khác, ta còn có ba thủ hạ tới khiêu chiến với ba hộ vệ mà ngươi chỉ điểm ra. Một người là ma pháp sư, hai người là chiến sĩ. Tương tự cũng là một đối một. Kẻ nhu ngược kia ngươi có dám hay không?
- Bá tước đại nhân, khiêu chiến như vậy, ta cảm thấy rất hứng thú.
Mạnh Hàn vẫn chưa trả lời, phía sau đã truyền đến giọng nói của trưởng lão Meredith. Trong giọng nói rõ ràng mang theo một sự phẫn nộ, đồng thời còn kèm theo một sự khoái chí có thể phát tiết một cách thoả thích. Hiển nhiên, thái độ của Joseph không chỉ khiến một mình Mạnh Hàn phẫn nộ.
- Như ngươi mong muốn, ba hộ vệ, một chọi một!
Mạnh Hàn nhìn Joseph trước mắt, trong lòng đã cảm thấy bi ai cho những thủ hạ hắn vừa nhắc tới, còn chưa biết là người nào.
Trưởng lão Meredith muốn tự mình ra tay, trừ phi đối phương có cao thủ cấp bậc Pháp Thần. Nếu không, quyết đấu với Pháp Thánh cấp cao giàu nứt đố đổ vách của Tinh Linh tộc, trưởng lão Meredith một trong sáu vị đại lão, ngay cả người bình thường cũng sẽ không có ý nghĩ như vậy:
- Thời gian, địa điểm!
- Đừng nóng nảy!
Joseph chỉ cần Mạnh Hàn đồng ý, những cái khác hắn cũng không vội. Đúng như gia chủ đã nói, hắn còn cần chờ sau khi buổi đấu giá của Mạnh Hàn qua đi, chắc chắn một chút về tài sản của Mạnh Hàn, mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng có mấy lời nhất định phải nói trước:
- Ngươi đã dám quyết đấu, như vậy chúng ta không ngại đặt thêm chút tiền đặt cược chứ? Ngươi thấy như thế nào?
- Như ngươi mong muốn. Chỉ cần ngươi lấy ra được, ta sẽ tiếp được!
Mạnh Hàn có trưởng lão Meredith mở miệng, còn có gì không dám đáp ứng. Hắn lập tức đáp ứng những điều kiện thêm vào của Joseph.
- Được, chúng ta tăng thêm chút tiền đặt cược.
Trên mặt Joseph cười quả thực như muốn nở hoa. Tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn. Mạnh Hàn đang từng bước đi vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn.
Đối mặt với loại quý tộc còn trẻ khí thịnh này, chỉ cần dùng vài từ mang tính sỉ nhục và động tác kích thích hắn tức giận, hắn sẽ liều lĩnh.
Trong lòng Joseph thầm cảm thấy đắc ý. Nhưng trong miệng hắn lại nói:
- Nếu không, trước tiên chỉ cần đặt cược chút tiền. Một trăm vạn kim tệ, ngươi thấy thế nào?
- Quá ít. Ta không có hứng thú!
Mạnh Hàn nhìn bá tước Joseph dương dương đắc ý như vậy, trực tiếp nói một câu đáp lại, khiến Joseph nghẹn tới mức mặt đỏ tới tận mang tai. Chỉ riêng một lời này, đã khiến cho đám người đang đứng xung quanh vây xem phải thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc. Một trăm vạn kim tệ hắn còn chê quá ít. Gia hoả này quả nhiên không hổ danh là kẻ giàu xổi ở nông thôn như lời đồn đại.
- Vậy ngươi nói thử xem nào.
Joseph cũng có chút hối hận. Vừa nãy mình mở miệng có chút giữ ý. Biết rõ gia hoả này là tài chủ lại nói ít như vậy, đây là do mình phạm sai lầm.
Sau khi trong lòng tự xét lại một lúc, Joseph liền trao quyền chủ động cho Mạnh Hàn.
- 1 ngàn vạn kim tệ!
Không cần suy nghĩ, Mạnh Hàn trực tiếp mở miệng, lại dẫn tới những tiếng kêu kinh ngạc thốt ra thành tiếng.
← Ch. 0690 | Ch. 0692 → |