← Ch.0816 | Ch.0818 → |
Nghị trưởng các hạ cũng hiếm khi nghiêm túc như vậy. Tuy rằng trong quá trình đàm phán trước đó, cũng từng có tranh chấp, nhưng đều nhằm vào có vài chuyện cụ thể hoặc là một ít cò kè mặc cả được mất, nhưng chưa từng có chuyện như hôm nay, chuyện quan hệ kẻ địch của đế quốc.
- Đương nhiên phải cân nhắc!
Mạnh Hàn trực tiếp gật đầu, thậm chí nói ra lời nói khiến nghị trưởng các hạ cũng không thể tin được vào tai mình:
- Xuất phát từ cân nhắc này, trên nguyên tắc ta có thể đồng ý, công quốc Transco không tiến hành hợp tác với bất kỳ kẻ địch nào của đế quốc Hắc Ám.
- Điều kiện thì sao?
Nghị trưởng các hạ kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không hề vui mừng bất ngờ. Mạnh Hàn sớm đã nói, hơn nữa ngay vừa nãy, hắn còn không ngại phiền toái nhắc lại mấy lần, hắn là một thương nhân, theo đuổi chính là sử dụng lợi ích tốt nhất. Chuyện không có điều kiện, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Cho nên, nghị trưởng các hạ trực tiếp hỏi điều kiện của Mạnh Hàn.
Các nghị viên cùng với thánh nữ Angelina phía sau nghị trưởng các hạ đều hết sức chăm chú nghe hai người nói chuyện, rất sợ bỏ qua điều gì. Ai cũng biết, loại đàm phán này, một chút lợi ích, chính là lợi ích lớn lao. Nếu Mạnh Hàn dám đáp ứng loại yêu cầu này, như vậy, điều kiện của hắn tuyệt đối sẽ khiến người ta không thể nào tưởng tượng được.
- Căn cứ vào nguyên tắc công bằng công chính, đế quốc Hắc Ám chỉ cần làm được một điểm là được rồi.
Mạnh Hàn hơi nở nụ cười:
- Một chuyện nhỏ rất dễ dàng.
- Chuyện gì?
Thấy vào lúc này Mạnh Hàn còn muốn thừa nước đục thả câu, lôi kéo sự tò mò của mọi người, Angelina không nhịn được mở miệng giục.
- Nàng xem, ta đại biểu công quốc Transco, cân nhắc đến cảm tình của đế quốc Hắc Ám, cho nên đáp ứng không tiến hành hợp tác với kẻ địch của đế quốc.
Mạnh Hàn nhìn Angelina, cười nói:
- Như vậy, làm hợp tác hai bên, có phải đế quốc Hắc Ám cũng nên cân nhắc một chút tới cảm tình của công quốc Transco, làm một việc vì công quốc Transco hay không?
Lần này, ngay cả nghị trưởng các hạ cũng có chút không kiên nhẫn, đưa tay ra hiệu Mạnh Hàn nhanh chóng nói ra.
- Từ điểm xuất phát của công quốc Transco để cân nhắc, làm ăn với hai đế quốc, so với làm ăn với một đế quốc càng khiến người ta vui mừng.
Mạnh Hàn vẫn duy trì nhịp điệu không nhanh không chậm, chậm rãi nói ra yêu cầu của mình:
- Cho nên, mong hãy cân nhắc tới tình cảm của chúng ta, đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh nắm tay giảng hòa đi. Như thế nào? Chỉ cần các ngươi không phải là kẻ địch, chúng ta có thể hợp tác với bọn họ.
Giờ phút này, ngoại trừ Mạnh Hàn và hai tiểu thị nữ phía sau, những người khác ở trong phòng nghị sự đều giống như đã biến thành tượng đá. Bảo đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám nắm tay giảng hòa, đùa gì vậy? Mối thù hận đã tích lũy suốt mấy ngàn năm, có thể dễ dàng tiêu trừ như vậy sao?
- Hầu tước đại nhân, ngươi biết ngươi đang nói gì không?
Rốt cuộc nghị trưởng các hạ gằn từng chữ nói ra câu này. Sau câu nói của hắn, những nghị viên phía sau kia cũng đều trợn mắt nhìn Mạnh Hàn.
- Ta biết, chúng ta đang đàm phán. Hơn nữa ta sớm đã nói qua, từ thô tục phải nói trước.
Mặt Mạnh Hàn không biến sắc tim không nhảy nói:
- Đế quốc Hắc Ám đưa ra yêu cầu của mình, ta đã đáp ứng. Nhưng căn cứ nguyên tắc công bằng, ta đưa ra yêu cầu, phía đế quốc Hắc Ám lại không cho ra câu trả lời. Cho nên, đàm phán lần này, còn chưa kết thúc.
Sự thực chính là như vậy. Hai bên đang đàm phán, một phía đưa ra điều kiện, một phía khác cũng đưa ra điều kiện. Một phương đáp ứng, một phía khác không có, chỉ đến thế mà thôi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm ấy, dường như bầu không khí phòng nghị sự đã khá hơn một chút, không còn cảm giác giương cung bạt kiếm khẩn trương như lúc nãy.
- Đế quốc Quang Minh là kẻ địch vĩnh viễn của đế quốc Hắc Ám chúng ta!
Nghị trưởng các hạ vẫn chầm chậm nói ra câu này, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Hàn, dường như muốn xem trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Trên thế giới này, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cho dù ở thế giới của thần cũng giống như vậy.
Mạnh Hàn nở nụ cười, nói ra một câu cực kỳ kinh điển đã từng nghe được ở kiếp trước.
- Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Ánh mắt Nnghị trưởng các hạ sáng lên, lập lại câu nói kinh điển này. Hắn bắt đầu chậm rãi suy ngẫm. Trên mặt các nghị viên và thánh nữ điện hạ đầy lo lắng nhìn nghị trưởng các hạ. Dường như bọn họ đang lo lắng nghị trưởng các hạ bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của Mạnh Hàn lừa dối.
- Một câu nói rất thú vị.
Cuối cùng, nghị trưởng các hạ nở nụ cười:
- Rất thú vị! Đáng tiếc, chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.
- Như vậy, đàm phán vỡ. Ta cũng không thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi.
Mạnh Hàn tỏ ra không để ý nhún vai nói. Đối với hắn mà nói, đàm phán thành công hay thất bại không có gì khác nhau. Kết quả đều Mạnh Hàn có thể làm ăn cùng đế quốc Quang Minh, căn bản không thể nói là tổn thất.
- Ngươi bỏ hết tâm tư nói tốt cho đế quốc Quang Minh như vậy là vì cái gì?
Nghị trưởng các hạ bỏ qua tranh luận bản thân sang một bên, hiếu kỳ hỏi Mạnh Hàn.
- Lợi ích!
Mạnh Hàn không hề che giấu mở miệng liề nói.
- Lẽ nào, đế quốc Hắc Ám chúng ta vẫn không thỏa mãn được khẩu vị của ngươi sao?
Nghị trưởng các hạ đưa tay ngăn cản những tiếng huyên nao sau lưng bắt đầu vang lên, tiếp tục hỏi.
- Ta nói rồi, ta là một thương nhân. Điều ta theo đuổi chính là sử dụng lợi ích tốt nhất.
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Hai đế quốc thỏa mãn khẩu vị của ta, mạnh hơn một chút so với một đế quốc thỏa mãn khẩu vị của ta, không phải sao?
- Lẽ nào, không thể bởi vì quan hệ hợp tác giữa chúng ta mà thay đổi thái độ một chút sao?
Nghị trưởng các hạ chậm rãi quay trở về tranh luận, tỏ ra rất hứng thú nhìn Mạnh Hàn hỏi.
- Đó cũng không phải là cân nhắc đơn giản như thế.
Mạnh Hàn lắc đầu, không chờ câu hỏi của nghị trưởng các hạ, liền chủ động nói ra:
- Hợp tác giữa chúng ta là hợp tác bình đẳng, không phải sao? Đế quốc Hắc Ám cũng không phải là chủ quốc của công quốc Transco. Công quốc Transco cũng không phải là phụ thuộc của đế quốc Hắc Ám nước. Mà một nhân tố quan trọng khác của hợp tác bình đẳng chính là, không thể can thiệp vào nội chính của nước khác.
- Thú vị, lời nói này là thế nào?
Nghị trưởng các hạ suy tư hỏi.
- Nói đơn giản, nếu như công quốc Transco là nước phụ thuộc của đế quốc Hắc Ám, như vậy bất kỳ yêu cầu nào của đế quốc Hắc Ám, công quốc Transco đều phải tận lực thỏa mãn.
Mạnh Hàn bình tĩnh giải thích:
- Đây là nghĩa vụ của nước phụ thuộc.
Về điểm này, nghị trưởng các hạ cũng khẽ gật đầu đồng ý.
- Nếu hai bên là gặp gỡ bình đẳng, như vậy...
Mạnh Hàn thoáng dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói:
- Ai là bằng hữu của chúng ta, ai là kẻ địch của chúng ta, là do tự chúng ta định đoạt, mà không phải là... người cùng hợp tác. Chỉ đơn giản như vậy thôi!
← Ch. 0816 | Ch. 0818 → |