Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên Tài Đọa Lạc - Chương 019

Thiên Tài Đọa Lạc
Trọn bộ 687 chương
Chương 019: Kích động
0.00
(0 votes)


Chương (1-687)

Siêu sale Lazada


Đại môn Hổ Thành Lực Sĩ học viện vĩnh viễn luôn mở rộng cho bại gia tử Phó Thư Bảo.

- Cái gì? Tên tiểu tử Phó Thư Bảo kia biến mất hai tháng hôm nay lại muốn tiến hành trăc thí Lực Sĩ câp Chân Lực? Là ta nghe nhầm hay ngươi nói nhầm?

Cổ Mông viện trưởng đại nhân dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn giáo đầu Lâm Triển trước mặt.

- Viện trưởng đại nhân ngài không nghe nhầm đâu, Phó Thư Bảo quả thật yêu cầu như vậy, bây giờ hăn đang đứng đợi trong Lực lượng đường của Kinh Lôi Doanh.

Lâm Triển nói trên mặt đầy vẻ khinh thường

- Tên tiểu tử này gần đây rất kỳ quái a.

Cổ Mông viện trưởng thở dài một hơi.

- Viện trưởng đại nhân, ta đang đợi ngài quyết định việc này phải làm thể nào đây?

- Tiểu tử Phó Thư Bảo kia nhất định là đầu óc hỏng rồi hắn có thể thông qua trắc thí Lực Sĩ câp Chân Lực, vậy thì toàn bộ học đồ của Hỗ Thành Lực Sĩ học viện chúng ta còn không phải là thiên tài sao? Hẳn bất kể hậu quả, nhưng chúng ta lại không thể không quan tâm.

Cổ Mông viện trưởng lại thở dài một hơi.

- Ý của viện trưởng đại nhân là không để hắn tiến hành trắc thí sao?

- Không, để hắn tiến hành trắc thí, ta cũng không muốn vì cự tuyệt tên bại gia tử Phó Thư Bảo này mà mât đi một nguôn tài nguyên cho học viện chúng ta, lần này ngươi chẳng những phải để hắn tiến hành trắc thí mà còn phải hạ mức độ xuống, nếu khi trắc thí lực lượng, hắn không nâng nổi thiết cầu thì ngươi âm thầm nâng lên giúp hắn, ngoài ra, lúc kiểm tra chiến đấu, ngươi giảm công kích của Lực Luyện Khí đồng nhân xuống một chút, thỏa mãn lòng hư vinh của tên bại gia tử đó.

- Như vậy sao được?

Lâm Triển một câu cự tuyệt, nói:

- Hỗ Thành Lực Sĩ học viện chúng ta có lịch sử trăm năm. Lực Sĩ từ trong này đi ra đều có bản lĩnh thực sự, nêu hạ mức độ xuống, vậy không phải là vi phạm tinh thần của học viện chúng ta sao?

- Lâm Triển!

Cổ Mông viện trưởng rổng lớn một tiếng.

- Viện trưởng đại nhân...

Bị Cổ Mông viện trưởng rổng gọi, khí thế Lâm Triển nhất thời xẹp xuống.

- Ngươi là tên đầu gỗ phiền toái, dạy ngươi thể nào ngươi cũng không học được cơ trí, ngươi làm giáo đầu nhiều năm qua, ngươi vì học viện chúng ta tạo nên bao nhiêu lợi nhuận? Phó Thư Bảo vì học viện chúng ta mang đến bao nhiều lợi ích? Ta nói cho ngươi biết, lợi nhuận ngươi tạo ra còn không bằng một phần ngàn tên bại gia tử kia quyên tặng, chẳng lẽ nhìn thấy điều này, ngươi còn kiên trì cái nguyên tắc chó má của ngươi sao? Ta nói này, ngươi có phải không muốn làm việc nữa không?

- Viện trưởng ta sai rồi ta sẽ làm theo ý của ngài.

Gương mặt Lâm Triển lúc xanh lúc trắng, cúi đầu đáp.

- Vậy còn đứng đây làm gì? Không nhanh đi đi!

- Vâng, ta lập tức đi ngay.

Lâm Triển vẻ mặt xám xịt rời khỏi thư phòng.

Lâm Triển vừa đi, Cổ Mông viện trưởng đột nhiên thần thần bí bí lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp lễ phẩm tinh mỹ, vừa mở ra, chỉ thấy bên trong yên lặng đặt một khối bạch ngọc tạo hình tuẩn mã, trong hộp còn đặt một bức thư, bên trên viết một đoạn lời thoại của Đa Tiễn lão gia:

- Cổ Mông huynh gần đây khỏe không? Đệ biết Cổ Mông huynh là một người bác học đa tài mà còn có lòng yêu nghệ thuật, trùng hợp là ta ở Ấn quốc phát hiện bức tượng Bạch Ngọc Bảo Mã này, cực kỳ có giá trị sưu tầm, lập tức không tiểc ngàn vàng mua tặng, mong rằng Cổ Mông huynh nhận lấy. Ngoài ra còn có một chuyện muốn nhờ, con ta đã học tập lực lượng tại học viện của huynh nhiều năm, cho đến bây giờ vẫn chưa lấy được huy chương Lực Sĩ cấp thấp nhất, huynh xem... có thể hay không làm gì đó? Nếu như huynh thành toàn cho nỗi khổ tâm của đệ, sau khi chuyện thành còn có trọng tạ...

Khách khí đây không phải là quá khách khí hay sao?

Ra khỏi thư phòng, Lâm Triển trong lòng lửa giận bừng bừng, lẩm bẩm:

- Viện trưởng nhất định là già đến hồ đồ rồi phong phạm truyền thừa trăm năm há có thể bởi vì một tên hoàn khố đệ tử mà thay đổi được? Cho dù lão già có tiền của hắn quyên góp chút tiền cho học viện thì đã sao? Hừ! Viện trưởng già nên hồ đồ, ta thì lại rất tỉnh táo, ta sẽ không lén giảm mức độ, ngược lại ta còn an bài hắn tiến vào Lực Luyện Khí đồng nhân trận, sau đó chỉnh lớn mức độ công kích, giáo huẩn cho tên phế vật kia biết thế nào là trời cao đất rộng...

o0o

Tại Lực lượng đường Kinh Lôi Doanh, thiểu gia một bên cắn hạt dưa, một bên nhìn ánh mắt dò xét của các học đồ bên cạnh. Thật sự mà nói, một đôi mắt của hăn nhìn người ta, mà tât cả ánh mắt của học đô Kinh Lôi Doanh lại tập trung trên người hăn, những ánh măt đó, có kinh dị, có hiếu kỳ, có chết lặng, có khinh miệt, còn có tức giận như muốn lột da hắn.

- Phó Thư Bảo, ngươi lần này đến đây là muốn lấy huy chương Lực Sĩ phải không?

A Chi Dạ lên tiếng hỏi. Sau khi nói nàng còn không quên đưa mắt nhìn thoáng qua Điền Đan đứng bên cạnh đang trợn măt nhìn Phó Thư Bảo.

- Đúng vậy.

Phó Thư Bảo liếc nhìn A Chi Dạ, nhưng khi nhìn thấy Điền Đan sau lưng nàng thì lại chuyên ánh mắt đi. Phó Thư Bảo không phải sợ hãi chỉ là khi nhìn thây người này, hắn lại cảm thấy không thoải mái.

- Ha ha ha...

A Chi Dạ đột nhiên cười đến run rẩy.

- Chi Dạ muội muội, ngươi cười cái gì?

Cho dù không muốn nhìn người sau lưng A Chi Dạ, nhưng Phó Thư Bảo vẫn chuyển ánh mắt trở về.

- Phi! Ai là muội muội của ngượi? Ngươi là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, lòng ta từ sớm đã thuộc về Điền Đan ca ca rồi ngươi đừng vọng tưởng!

Phó Thư Bảo: "???"

Cái gì chứ? Thiếu gia đã từng có suy nghĩ vô vị thấp kém như vậy sao?

- Ta cho ngươi biết, chỉ dựa vào tên phể vật như ngươi, cả đời này ngươi đừng mong lấy được huy chương Lực Sĩ cấp Chân Lực! Nếu không phải ngươi có lão già nhiều tiền, ngươi ngay cả tên ăn mày trên phố cũng không bằng.

Một mảnh tiếng cười vang lên, A Chi Dạ liếc mắt nhìn Điền Đan đứng sau lưng, thấy hắn lộ ra thần sắc tán thưởng, A Chi Dạ dường như càng có thêm lòng tin, nói:

- Cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nện vọng tưởng thông qua trắc thí cũng đừng làm mất thời gian giáo đầu Lâm Triển và giáo đầu Trọng Dương, tên phê vật ngươi nhanh về đi!

- Hahaha.

Điền Đan cười đến mức nước mắt cũng muốn rơi ra.

Phó Thư Bảo đột nhiên tiến lên, vung tay tát về phía mặt A Chi Dạ. Thể nhưng lúc bàn tay của hăn sắp đánh trúng mặt A Chi Dạ thì đột nhiên ngừng lại.

A Chi Dạ sợ hãi nhảy dựng lên, lúc này mới từ trong kinh ngạc hồi thần lại, cuống quít bước lui một bước.

Điền Đan giành bước lên trước, chỉ thẳng vào mũi Phó Thư Bảo mà mắng:

- Phó Thư Bảo, con mẹ nhà ngươi muốn chết sao? Ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng lão tử sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!

- Thật sao?

Phó Thư Bảo hỏi.

- Không tin ngươi thử xem! Điền Đan lúc này đã có dáng vẻ muốn xông lên đánh người rồi, Phó Thư Bảo ngược lại thổi lui.

- Haha ha... đồ yếu đuổi! Ngươi còn là nam nhân sao?

Trong mắt A Chi Dạ tràn đầy khinh miệt.

Phó Thư Bảo cười lắc đầu nói:

- Ta không đánh ngươi, là bởi vì bổn thiếu gia không thích đánh nữ nhân, nhất là nữ nhân như ngươi, thế nhưng...

Hơi dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:

– Ta không đánh ngươi, không có nghĩa là không ai đánh ngươi.

Điền Đan khinh thường nói:

. - Ngươi muốn nói đến tên ảnh tử thị vệ của ngươi sao? Ngươi chỉ cần gọi hắn ra, người đầu tiên ngã xuông sẽ là hắn.

Phó Thư Bảo lại cười, cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng vỗ tay hai cái.

Vèo... Một đạo hắc ảnh theo cái vỗ tay của Phó Thư Bảo đột nhiên xuyên qua cửa sổ mà vào, tốc độ cực nhanh, chúng học đồ còn chưa nhìn rõ người đó là ai, chỉ cảm thấy một đạo phiến ảnh lướt qua ngay lập tức. Điền Đan hét thảm một tiếng, rơi ầm xuống đất.

Hoàn thành một loạt công kích, người đó lại xuyên qua cửa sổ mà ra, trong nháy mắt đã biến mất không thấy. Từ đầu đến cuối, trong Lực lượng đường Kinh Lôi Doanh đều không có một ai nhìn rõ mặt hắn.

Cả đám nhất thời kinh ngạc, chúng học đồ lúc này mới đưa mắt nhìn về phía A Chi Dạ và Điền Đan, chỉ thấy trên đầu A Chi Dạ thiếu đi một mảng tóc lớn, còn Điền Đan thì ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu, hai bên má sưng tấy. Không gian lập tức yên tĩnh.

- Điền Đan ca ca...

Phó Thư Bảo lúc này mới cười nói:

- Vừa rồi ngươi nói gì nhỉ? Hình như là chỉ cần kẻ nào đụng vào một sợi tóc của Chi Dạ muội muội thì ngươi sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất phải không? Bây giờ, Chi Dạ muội muội của ngươi chăng những bị người khác đụng vào tóc, còn đụng rụng không dưới 100 sợi. ngươi định làm gì đây?

- Ngươi...

Sửng sốt một chút. Điền Đan đột nhiên rỗng lớn một tiếng, từ trên mặt đất nhảy dựng lấy, quát:

- Lão tử phải giết ngươi!

Phó Thư Bảo lại đưa tay ra, bộ dạng như muốn vỗ xuống. Điền Đan lập tức mạnh mẽ dừng bước.

- Khi phụ kẻ yếu có lẽ sẽ khiển loại người như ngươi cảm thấy khoái lạc, đây cũng là sở thích của đa số người, rất bình thường, thế nhưng ngươi rõ ràng đã tìm nhầm đối tượng rồi.

- Ngươi... ngươi đổi thị vệ từ lúc nào? Ảnh tử thị vệ lúc trước của ngươi đâu?

- Ta để hắn đi cho heo ăn rồi.

Hơi dừng lại một chút. Phó Thư Bảo lại nói:

- Nếu như ngươi muốn cáo trạng, ngươi sẽ phải hối hận đấy.

Trong lòng Điền Đan mặc dù hận không thể đem Phó Thư Bảo bầm thầy vạn đoạn, thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến thực lực khủng bổ của người vừa rồi, hắn liền không có gan làm gì Phó Thư Bảo, chỉ bởi vì lúc trước Phó Thư Bảo không dám gọi ảnh tử thị vệ cảnh giới Nguyên Tố Lực ra, mà vị vừa rồi dám ngang nhiên xuất hiện trong học viện, còn dám ra tay, tu vi lực lượng này làm sao có thể chỉ là Nguyên Tổ Lực chứ?

Người ngang nhiên xuất thủ chính là đại thúc xài quạt, hắn lúc này đang nằm cắn hạt dựa, chỉ có điều là ở trên xà nhà của phòng vệ sinh nữ Hổ Thành Lực Sĩ học viện. Lúc này hắn rầt buồn bực, như thế nào đợi cả buổi mà không thầy muội muội nào đến tắm rửa chứ?

Lâm Triển trong lòng vô cùng khó chịu, một đường đi thẳng đến Lực lượng đường Kinh Lôi Doanh. thấy học đồ yêu quý Điền Đan của mình ôm mặt, hai bên má sưng vù, hỏa khí của hăn đột nhiên bôc lên, quát:

- Điền Đan xảy ra chuyện gì?

- Là...

Điền Đan quay đầu nhìn Phó Thư Bảo, chỉ thấy bàn tay thiểu gia đưa lên chuẩn bị vỗ, nhất thời khó xử. Với kinh nghiệm đối chọi nhiều năm giữa hắn và Phó Thư Bảo, hắn tất nhiên vô cùng hiểu rõ tác phong của Phó Thư Bảo, chỉ cảm hắn dám nói thì bàn tay của Phó Thư Bảo chắc chắn sẽ vỗ xuống, Lâm Triển bất quá chỉ là một Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, vậy kết cục của hắn nhất định sẽ rất thảm, mà sau chuyện này, lão già thiếu đạo đức chứ không thiếu tiền của Phó Thư Bảo khẳng định có năng lực làm mọi chuyện yên ổn trở lại, tóm lại... người thua thiệt khẳng định là hắn.

- Nhanh! Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

- Là... ta ở nhà luyện quyền, không cần thận bị thương.

Trong lòng Điền Đan đổ máu và đổ lệ, hung tợn lẩm bẩm:

- Phó Thư Bảo, sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trá giá gấp trăm lần chuyện phát sinh ngày hôm nay! Ta thề!

- Chắc hẳn Phó đại thiếu gia của chúng ta đã khoác lác với các ngươi rồi.

Lâm Triển không hỏi chuyện xảy ra với Điền Đan và A Chi Dạ nữa, ngược lại khinh miệt nói:

- Vậy được rồi chúng ta cũng không nói nhiều nữa, đi thôi. Phó Thư Bảo, chúng ta trước hết tiến hành trắc thí chiến đấu, sau đó mới tiến hành trắc thí Chân Lực.

- Được.

Phó Thư Bảo phản ứng rất nhanh, cũng rất nhẹ nhàng.

Vốn cho rằng Phó Thư Bảo sẽ khiếp đảm hoặc đề xuất tiến hành kiểm tra Chân Lực trước, nhưng không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy, điều này ngược lại khiến giáo đầu Lâm Triển trong lòng có quỷ có chút nghi ngờ, một tên phế vật, trước kia là phế vật, bây giờ là phế vật, tương lai nhất định cũng là phế vật, hắn dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?

Muốn đạt được huy chương Lực Sĩ cấp Chân Lực, phải thông qua hai loại trắc thí một trong sô đó chính là dựa vào đầu kỹ để thông qua mười tám Lực Luyện Khí đồng nhân thủ hộ thông đạo, nơi này được gọi là Cách Đầu Hạng của học viện.

Không có kỹ xảo chiến đẩu nhất định thì chắc chắn không thể thông qua Cách Đấu Hạng này, thể nhưng Phó Thư Bảo lại không cho rằng như vậy, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai, hắn tại thế giới này mặc dù chưa từng tiến hành huấn luyện đấu kỹ năng bao giờ, cũng khuyết thiểu tri thức liên quan chiến đấu, thế nhưng tại thế giới trước kia, hắn là một người có nghiên cứu rất sâu đối với các kỹ năng chiến đấu, ví dụ như Vật tự do, Thái Cực Quyền, Thái quyền, Vĩnh Xuân quyền, Tiệt Quyền Đạo, ...

Cho nên, lần trắc thí này đối với hắn không chỉ nhằm mục đích lấy được huy chương Lực Sĩ cấp thấp nhất, mà trọng yếu hơn đó là hắn muốn chứng thực một chút, đến cùng là chiến đấu kỹ trên thế giới này ưu việt hơn, hay là chiến đấu kỹ tại thế giới trước kia ưu việt hơn, mà sau khi có được kết quả, hắn sẽ chọn ra con đường thích hợp cho mình.

Con đường thiểu gia đi từ trước đến nay đều không có dấu vết của người khác.

Dưới sự dẫn đường của Lâm Triển, Phó Thư Bảo được mang đến một Thiên điện không chút thu hút, vách tường chính diện Thiên điện có một thông đạo vừa đủ cho một người đi qua, phía trên thông đạo treo một khối mộc bài, bên trên viêt ba chữ lớn "Cách Đấu Hạng". Tại cửa vào thông đạo, giáo đầu chiến đấu Trọng Dương sớm đã đứng đợi từ lâu.

- Phó Thư Bảo, vào đi.

Khóe miệng Trọng Dương giáo đầu nhểch lên một tia tiếu ý thần bí.

- Sau đó thể nào?

- Phó Thư Bảo nhìn bên trong Cách Đẩu Hạng, nhưng bởi vì ánh sáng tương đối mờ, nên hắn cũng không nhìn ra cái gì gọi là Lực Luyện Khí cách đầu đồng nhân.

- Sau đó?

Trọng Dương ho khan một tiểng, nói:

- Nếu như ngươi còn có sau đó, vậy ngươi hãy đi ra từ lối ra bên kia, như vậy thì xem như ngươi thông qua kiểm tra.

- Hiểu rồi

Phó Thư Bảo bước tới, đi qua lối vào thông đạo, không chút chần chờ, cong eo chui vào trong...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-687)