← Ch.152 | Ch.154 → |
- Vị này là đại sứ văn hóa đến tới Thánh Đóa Lan Quốc, A Đức Lặc Hi Đạo Phu sao? Chào ngài.
- Chào... Ngươi.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng, Phó Thư Bảo lại càng mơ hồ. Tiện nhân này cuối cùng có thuốc gì trong hồ lô đây? Nhìn Độc Âm Nhi cầu viện, lại thấy kẻ kia đang ngồi chống cằm xem kịch, làm hắn tức không chịu nổi.
- Không biết Hi Đạo Phu đại nhân hiểu rõ về văn hóa của Tú Quốc chúng ta tới mức nào?
Băng Oánh lại hỏi. Tiếng nói của nàng cao lên, lập tức khiến nhiều người chú ý.
- Mẹ kiếp, nói nhỏ một chút thì chết người à?
Trong lòng thầm mắng một câu, mặt Phó Thư Bảo lại không đổi sắc, nói:
- Không nhiều lắm, bảy bảy tám tám phần thôi.
- Tú Quốc chúng ta không chỉ nổi tiếng về Lực Sĩ khắp thiên hạ mà kể cả văn hóa cũng đứng đầu thế giới. Nhất là thơ từ của Tú Quốc chúng ta, không có quốc gia nào có thể so sánh được. Nếu Hi Đạo Phu tiên sinh đã hiểu rõ bảy tám phần văn hóa Tú Quốc chúng ta, như thế khẳng định là biết thơ từ của Tú Quốc chúng ta, có phải không?
Lời nói của Băng Oánh càng lớn, càng khiến nhiều ánh mắt tập trung tới.
Phó Thư Bảo lập tức hiểu rõ dụng ý của nàng rồi. Tiện nhân này muốn dùng thi từ chó má gì đó để thu hút mọi người, nhất là Tú Cát. Bởi từ sau khi Chi Ni Nhã xuất hiện, nam nhân trong khách đường chỉ vây lấy nàng, gần như quên mất băng thanh ngọc nữ tới từ Quy Vân Tông là ả. Thế thì người cao ngạo như ả có thể chịu nổi chứ?
- Ha ha...
Nén phản cảm trong lòng xuống, Phó Thư Bảo miễn cường cười nói:
- Vị tỷ tỷ này tìm người khác luận đàm thi từ của Tú Quốc đi nhé. Hiện tại ta muốn thưởng thức chút rượu ngon của Tú Quốc rồi.
- Theo ta được biết, Thánh Đóa Lan Quốc là một đại quốc tại Tây Châu đại lục, có văn hóa lâu đời. Hi Đạo Phu tiên sinh nếu đã là đại sứ văn hóa của quý quốc thì ngài sao lại không dám tiếp nhận biện luận với một nữ tử như ta vậy?
Băng Oánh cố tình gây sự.
Mùi hỏa dược rất dày đã hấp dẫn ánh mắt mọi người tới đây, kể cả Tú Cát và Chi Ni Nhã. Khuôn mặt Tú Cát mang theo nụ cười, hiển nhiên là rất tán thưởng với việc Băng Oánh náo động mọi người.
Sắc mặt Chi Ni Nhã như phủ sương. Nàng biết Bảo ca ca của nàng kể chuyện thần thoại thì nhiều chứ nói về văn hóa thì rất miễn cưỡng. Nhưng giờ đã cho hắn giả mạo làm đại sứ văn hóa của nước mình, nếu lần này bị mất mặt, lại truyền ra ngoài thì nhất định người khác sẽ khinh miệt.
Thánh Đóa Lan Quốc cũng chỉ như vậy, đường đường một đại sứ văn hóa văn hóa của một nước mà cũng không dám biện luận với một nữ tử, thế thì làm sao đây?
- Băng Oánh tiểu thư, ngươi tha cho người ta đi.
La Kiệt đi tới, cười xòa nói:
- Vị Hi Đạo Phu đại sứ này làm sao có thể là đối thủ của nữ tử tài ba như ngươi chứ? Chúng ta đều biết rõ ngươi chính là tài nữ đệ nhất kinh đô, không chỉ tinh thông âm luật, phương diện thi từ cũng đã đạt tới lô hỏa thuần thanh rồi. Mặc dù là người nổi tiếng về thơ cũng không dám đấu với ngươi, huống chi là đại sứ văn hóa Hi Đạo Phu tới từ dị quốc chứ?
Biểu hiện là đang giúp đại sứ văn hóa của Thánh Đóa Lan Quốc nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý chế nhạo. Một loạt những lời này của La Kiệt khiến tất cả khách khứa trong khách đường đều cười òa và bàn luận, ý vị chế nhạo đại sứ văn hóa này cũng càng dày. Phó Thư Bảo nghiêng mắt nhìn Chi Ni Nhã, thấy mặt ngọc của nàng đã lạnh như băng, tức nhưng vẫn đang cố gắng áp chế, không dám phát tác.
- Nếu như Hi Đạo Phu đại sứ thật mà ở đây thì khẳng định nàng sẽ phát tác rồi. Sở dĩ nhẫn nại như vậy cũng chỉ vì lo cho hành động của ta, sợ gây chuyện thì sẽ bại lộ thân phận của mình phải không? Một nữ nhân xinh đẹp lại có lòng như vậy, sao ta có thể để nàng mất mặt với chịu uất ức được chứ?
Phó Thư Bảo vô cùng áy náy, thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn vào mặt Băng Oánh.
- Hi Đạo Phu đại sứ, dũng cảm một chút đi.
Băng Oánh đắc ý cười cười.
- Chúng ta có thể bắt đầu từ nội dung thấp nhất, thế sẽ không làm khó xử ngươi chứ?
Nàng cũng không có ý định bỏ qua cho đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc này, hấp dẫn ánh mắt mọi người, trở thành tâm điểm của mọi người ngày hôm nay. Nhất là được Tú Cát công nhận, đó không phải là điều nàng muốn sao?
- Ha ha.
Cười lạnh một tiếng, Phó Thư Bảo đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
- Thi từ của Tú Quốc các ngươi trong mắt ta thật ra không đáng một đồng. Ta sở dĩ không muốn biện luận với ngươi cũng là vì nguyên nhân này. Ngươi tại sao không dám biện luận với ta về một số thứ khác chứ?
- Cái gì?
Kể cả Băng Oánh, một tài nữ đứng đầu và những người khác cũng bị kích thích rất mạnh. Cái tên này là ai, không ngờ lại dám có gan miệt thị thi từ văn hóa của Tú Quốc!
Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Vậy thì ta sẽ giải thích thêm một chút nhé. Thi từ Tú Quốc các ngươi đều là do một số nhân sĩ rỗi hơi đi tả cảnh, cái gì mà sơn với thủy, phong với tuyết, dùng chút thơ văn miêu tả ra, chẳng qua cũng chỉ gọi là nắm năng lực diễn đạt văn tự mà thôi, đối với đại chúng lao khổ thì có tác dụng gì đâu? Ta có gan nói, mấy trăm năm sau, hoặc lâu hơn một chút, một ngàn năm sau, mấy bài thơ mà Băng Oánh ngươi hiểu rõ sẽ tuyệt tích trong lĩnh vực văn hóa.
- Ngươi... Ngươi!
Băng Oánh có bao giờ nghe phải cách biện luận như vậy, lập tức bị khí tức làm cho mặt xanh mét.
- Thế thì Băng Oánh tiểu thư hay là cứ làm một bài, để ta giải thích một chút xem sao hả? Ta nếu có gan như vậy, muốn cho ngươi tâm phục khẩu phục.
Phó Thư Bảo đã có ý cho tiện nhân này hôm nay dẫm phải cứt chó. Đằng nào cũng là ả tự tìm tới.
- Được, ta muốn xem là ai cho ai tâm phục khẩu phục.
Băng Oánh lui lại hai bước, di chuyển trước bàn Phó Thư Bảo.
- Bảy bước thành thơ sao? Ta khinh. Tiện nhân này không mạnh tới vậy chứ?
Trong lòng Phó Thư Bảo cũng rất ngạc nhiên.
Băng Oánh cũng không phải đi bảy bước trên mặt đất là đọc thơ được mà sau mười tám bước mới cất giọng trong trẻo ngâm:
- Băng sơn tuyết lấp lánh, trong gió ngọc liên reo, nguyện để chàng tới hái, liên tâm đã trưởng thành.
- Hay!
Tú Cát vỗ tay nói:
- Nguyện để chàng tới hái. Câu thơ mới truyền thần làm sao.
Sau đó Tú Cát là một tràng tiếng vỗ tay.
Đợi tới khi tiếng vỗ tay lắng xuống, tất cả ánh mắt đều lại tập trung lên người mình, Phó Thư Bảo mới đầy chế nhạo, lạnh lùng nói:
- Băng Oánh tiểu thư, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Ngươi hỏi tuổi ta làm gì? Chẳng lẽ chấn kinh vì tài hoa thi phú của ta nên không tin đây là thơ ta vừa mới sáng tác sao? Ta có thể khẳng định cho ngươi biết, đây là bài thơ ta vừa làm đấy.
Băng Oánh khinh thường đáp.
- Không phải.
Phó Thư Bảo cười.
- Ta biết ngươi cùng lắm chắc mới mười bảy tuổi thôi. Trong trường hợp thế này, tại sao ngươi lại làm một bài thơ mà chỉ đứa trẻ ba tuổi mới làm thế?
- Ngươi...
Băng Oánh nhất thời cứng họng.
- Hồ đồ!
Người trong lòng bị miệt thị, Tú Cát lập tức nổi giận.
- Tại sao ta lại hồ đồ chứ? Sự thật là ta đã khách sáo rồi đấy.
Phó Thư Bảo vẫn cười như cũ.
- Cái thứ gọi là thơ mà Băng Oánh tiểu thư vừa làm, thứ nhất là không có vận luật, thứ hai là không có chủ đều. Nếu phải tìm ra điểm miễn cưỡng coi được thì cũng chỉ là nàng đặt tên nàng vào. Nhưng như vậy lại khiến cho mọi người cảm thấy nàng là một người chỉ biết yêu mình. Ngươi cũng không nên tự kỷ thế
Mặt hoa của Băng Oánh đã từ màu xanh biến thành màu xám như gan lợn. Từ xưa tới nay, làm gì có ai có gan chế nhạo nàng trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Phó Thư Bảo lại nói tiếp:
- Thứ này chẳng qua chỉ là một bài thơ của nữ tử động tình mà thôi. Cái gì mà băng sơn, ngọc liên, tới hái hả. Ngoài việc thầm có ý này nọ ra, ngươi còn có ý thơ gì hả?
Băng Oánh suýt nữa là hộc máu ngã xuống đất. Nhưng đối mặt với lời nhục mạ như đổ máu chó lên đầu thế này, nàng lại không tìm được chỗ mà phản bác, tức quá khiến máu huyết không thông, trong mắt đã ngân ngấn nước.
- Khốn kiếp! Làm càn!
Tú Cát trong lửa giận liền vọt tới.
Độc Âm Nhi nắm bội đam, cũng lao tới đứng cạnh Phó Thư Bảo.
Chi Ni Nhã lạnh lùng nói.
- Tú Cát công tử, đó là bạn gái ngươi tự đến gây hấn, nếu lúc này ngươi ra tay vậy thì rõ là có ý tuyên chiến với Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta. Ta nghĩ là hắn còn không cách nào chịu trách nhiệm như vậy đâu hả?
Tú Cát lập tức dừng bước. Chà hắn dù là Thái Bình Vương Tước nhưng trong Tú Quốc, quyền lực gần như chỉ nằm trong tay hoàng đế Tú Quốc mà thôi. Cha hắn dù có danh hiệu dọa người như vậy nhưng thực quyền lại chẳng có, một khi khơi mào chiến tranh với đại quốc, chưa nói ai thắng ai thua, chỉ trách nhiệm này đã là thứ hắn không gánh chịu nổi rồi.
- Biện luận thì phải là biện luận. Nhưng đại sứ văn hóa của ngươi giống như là đám nữ nhân chợ búa, chế nhạo Băng Oánh. Hắn không đưa ra được luận cứ khiến người ta tin phục. Ngươi giải thích thế nào đây?
Không thể ra tay, Tú Cát đành phải dành lại bằng miệng lưỡi, quyết không chịu nuốt trôi cơn giận này.
- Cũng đúng. Lời cơ thể Bảo ca ca vừa rồi cũng chẳng khác gì mẹ ta... Vô cùng độc ác. Hắn thật ra là giúp ta nhưng thế thì việc của hắn làm sao đây?
Chi Ni Nhã cũng khó xử.
Trong ánh mắt đầy địch ý của mọi người, Phó Thư Bảo cười nói:
- Xem ra ta không bộc lộ tài năng thì các ngươi sẽ không tin phục hả. Dù ta không thích thi từ của Tú Quốc các ngươi, nhất là cái loại thi từ thấp kém như Băng Oánh tiểu thư này nhưng ta vẫn đồng ý làm một bài, cho các ngươi bình luận.
Cái tên như cá trê này mà cũng làm thơ được sao?
Trước không nói tới hắn có làm được không, chỉ cái mặt hắn đã là sự lăng mạ đối với thi từ rồi!
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Phó Thư Bảo lần nữa. Đôi râu cá trên trên miệng hắn đặc biệt chói mắt, trông rất hèn mọn. Thậm chí mọi người còn gây liên tưởng tới sợi lông phía dưới, dùng dâm ý đó để đả kích nam nhân dị quốc miệng lưỡi ác độc này.
Ngay trong những ánh mắt nghi ngờ và khinh miệt, Phó Thư Bảo cũng học động tác của Băng Oánh, đi tới trước bàn, từ từ di chuyển, tay đặt lên cằm, lộ vẻ trầm tư.
- Đừng vờ vịt nữa. Cũng đừng có học dáng vẻ của người ta. Ngươi làm thế trông hạ lưu lắm.
Tú Cát cười lạnh nói.
Sáu bước liền dừng lại, Phó Thư Bảo đột nhiên ngẩng cao đầu, cất giọng đọc:
- Mưa phùn gió bấc qua
Kín đôi lần cửa khép
Tiết hàn thắm liễu hoa
Xa gần buồn áo não
Câu thơ không hợp vần
Tỉnh rồi chung rượu đắng
Có phải đâu vị nhàn
Cánh hồng bay đi mất
Nghìn tâm sự gửi ai
Lầu xuân đôi ngày lạnh
Buông rèm phủ đông tây
Biếng tựa lan can ngọc
Chăn lạnh mộng hương phai
Khó hứa nằm không dậy
Lung linh sương ban mai
Ngô đồng xanh mơn mởn
Ít nhiều ý tình xuân
Nắng cao làn khói quyện
Ngắm xem trời xanh chăng.
Đây là bài Niệm Nô Kiều của Lý Thanh Chiếu.
Với ký ức siêu cường của hắn, thơ từ của cố quốc cổ đại tất nhiên cũng phải nhớ vài bài, tùy tiện lấy một bài ra đọc đều là thiên cổ tuyệt xướng. Đừng nói là sáu bước thành thơ, cho dù chỉ một bước đọc một bài cũng ra. Sản lượng cao, chất lượng tốt như thế, loại con nít ranh như Băng Oánh làm sao mà so nổi chứ?
Cả phòng yên tĩnh, không một tiếng động, một cái kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Ai có thể ngờ được là nam nhân độc mồm của dị quốc này lại có thể làm ra một bài thơ như vậy?
- Khụ khụ...
Phó Thư Bảo vờ vịt ho khan một tiếng.
- Chỉ tùy tiện đọc một bài, khiến chư vị cười chê rồi. À, cũng có thể đặt một cái tên chấp nhận được, là Niệm Nô Kiều nhé.
- Niệm Nô Kiều, Niệm Nô Kiều....
Thì thào đọc hai lần, Băng Oánh như say như mê nói:
- Một cái tên hay thật.
- Tùy ý bình luận đi, đừng khách sáo, cứ tùy ý là được rồi.
Trộm tác phẩm lớn của người cổ đại, Phó Thư Bảo vẫn có cảm giác vô cùng mỹ diệu. Nhìn đám người khắp phòng cúi đầu như nhà có tang, hắn cũng thấy rất sảng khoái.
Không có ai bình luận bởi tất cả mọi người đều không thể moi ra được nửa điểm xấu.
Trầm mặc nửa ngày, Băng Oánh mới u oán nói:
- Hóa ra Hi Đạo Phu đại nhân là một cao thủ. Băng Oánh tự then không bằng. Nhưng nếu trình độ thi từ của đại nhân đã đạt tới mức đó thì tại sao còn coi thường thi từ của chúng ta chứ? Chuyện này không phải là tương đối mâu thuẫn sao?
Phó Thư Bảo khinh thường nói;
- Bản thân thi từ của Tú Quốc các ngươi cũng không phải đáng ghét, chỉ có một số người tự cho mình là bất phàm, lại tự coi mình là phong nhã mới gây phản cảm thôi.
- Ngươi...
Vốn đã thay đổi cảm nhận với nam nhân miệng lưỡi độc ác của dị quốc này nhưng chỉ một câu của hắn lại khiến Băng Oánh trở lại hiện thực. Cái tên độc miệng này cũng không coi nàng vào đâu, thậm chí tới lúc này vẫn không quên đạp lên mặt nàng hai đạp. Chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy, một đại sứ văn hóa của một nước có thể làm được sao?
- Ta khuyên nghi đừng có làm mấy bài thơ vô dụng này nữa.
Phó Thư Bảo nói.
- Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta tôn sùng triết học và khoa học nhất. Văn nhân của chúng ta không làm thơ miêu tả. Bọn họ thường đứng ở góc độ dân chúng bình dân mà nhìn nhận thế giới này, khích lệ mọi người phấn đấu từ các góc độ. Mà văn chương của bọn họ viết lại chính là những lý luận quan trọng để nhân loại phát triển. Ha hả, nói xa quá rồi, các ngươi cũng không hiểu nổi.
- Xin hỏi vậy triết học và khoa học là loại văn chương gì?
Băng Oánh mặt dày hỏi.
Không chỉ Băng Oánh mà cả đám người hiển quý của Tú Quốc cũng như đi trong sương mù. Dù là công chúa tiêu chuẩn của Thánh Đóa Lan Quốc là Chi Ni Nhã kia cũng thấy mờ mịt cả. Trong lòng nàng thầm nói:
- Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta có mấy thứ văn chương đó sao? Triết học và khoa học là cái gì chứ? Bảo ca ca sao lại nói khoác thế?
Lại nghe Phó Thư Bảo nói.
- Nước ta có một văn nhân tên là Newton. Hắn đã phát biểu một luận văn là lực vạn vật hấp dẫn. Hắn nói trong giới tự nhiên, người và vật đều hấp dẫn nhau. Lực hút lớn có liên quan trực tiếp tới thể tích và trọng lượng của vật, cũng liên quan tới khoảng cách giữa hai vật. Từ đó chúng ta có thể tính ra các tinh thể trên bầu trời, quy luật vận hành của chúng, cũng có thể giúp chúng ta chế tạo ra khí cụ phi hành, xuyên qua tinh không.
Cả phòng im bặt.
Cái gì mà lực hấp dẫn, cái gì mà liên quan trực tiếp. Đó là lý luận nổi tiếng của thế giới khác, trong thế giới này lại thành hiếm có khó tìm, chưa ai từng thấy, cũng chẳng ai từng nghe. Phó Thư Bảo chẳng qua chỉ cầm tới dùng một chút mà thôi, tất nhiên là thấy thoải mái nhưng đám người hiển quý trong phòng này nghe thấy mà trái tim tăng tốc, muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm được chỗ nào mà phản bác.
- Còn có hiệu ứng hồ điệp...
- Lại nói thêm một chút về quan hệ giữa không gian và thời gian...
Căn phòng lúc đầu chỉ yên tĩnh, tới khi đại sứ văn hóa nói hết một loạt lý luận quỷ dị, khách đường biến thành không một tiếng động. Kể cả ánh mắt của hai người Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã khi nhìn Phó Thư Bảo cũng đã âm thầm thay đổi. Hắn đã trở nên bác học đa tài từ bao giờ thế?
← Ch. 152 | Ch. 154 → |