← Ch.157 | Ch.159 → |
La Kiệt đứng lên, cười ha ha nói:
- Cát công tử và Băng Oánh tiểu thư cũng đừng để chuyện ban ngày ở trong lòng. Kẻ đó chẳng qua chỉ là một con rắn độc man di mà thôi. Dạy dỗ hắn một chút cũng để hắn hiểu, Tú Quốc ta đất lớn người đông, con dân vạn vạn. Thiên triều thịnh thế, làm sao hắn có thể hiểu nổi chứ? Nào, chúng ta tới uống hết chén này đi!
Ngả Mễ Đại Na cười nói:
- Kiệt công tử nói hay lắm, ta còn biết nói gì đây? Uống rượu như vậy thôi. Nhưng trước khi uống chén này, ta vẫn muốn hỏi. Băng Oánh muội muội vốn là nữ nhân tài ba trong chúng ta, cùng với Cát công tử là một đôi trời sinh, không biết lúc nào mới được uống rượu mừng của các ngươi đây?
Câu nịnh nọt này mát tới tận tim Tú Cát và Băng Oánh. Trong tiếng cười vui, bốn tài tử giai nhân có thân phận liền đứng lên, nâng chén chúc mừng.
Ngay lúc này, một gia nô chạy vào cửa khách đường, sắc mặt nghiêm trọng, thở hổn hển nói:
- Công tử, không tốt rồi!
Người tới là gia nô của Tú Cát. Công tử hắn gọi tất nhiên là Tú Cát rồi.
Vừa nhìn sắc mặt của gia nô, trái tim Tú Cát trầm xuống.
- Hoảng cái gì chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Nói mau!
Gia nô nọ thở hổn hển hai tiếng mới run rẩy nói:
- Người công tử phái đi... Đã chết hết rồi!
Chén rượu trong tay Tú Cát cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.
- Ngươi nói cái gì?
- Người công tử phái đi ám sát, lúc đầu đều thuận lợi cả. Người nô lệ được mua kia cũng dụ được đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc ra khỏi sứ quán rồi. Người của chúng ta vừa thấy hắn liền lập tức bắn tên, cũng tận mắt thấy hắn bị bắn ngã. Tới khi bọn họ vọt tới, chuẩn bị giơ đao chặt đầu hắn thì đại sứ kia đột nhiên vọt dậy. Không biết hắn lấy đâu ra hai thanh kiếm răng, ra tay liền giết chết ba người của chúng ta, sau đó thì...
Sau đó gia nô này kể hết mọi chuyện toàn quân bị diệt ra.
- Không ngờ hắn lại là một... Cao thủ!
Trái tim Tú Cát càng trầm trọng.
- Đại sứ đó cũng không phải lợi hại nhất đâu công tử.
Gia nô kia kích động nói.
- Trong đám thị vệ của Chi Ni Nhã công chúa có một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi, chớp mắt đã giết rất nhiều người. Còn có đoàn trưởng đoàn thị vệ tới tham dự tiệc rượu với đại sứ kia. Tựa như nàng ta là một cao thủ dùng độc, các huynh ra tay với nàng không ai được chết tử tế cả.
- Chờ một chút. Cái nữ tử mười lăm mười sáu kia là người Tú Quốc hay là người Tây Châu?
Ngả Mễ Đại Na đột nhiên hỏi. Vốn nàng cũng không quan tâm tới chuyện Tú Cát phái người đi trả thù, sau đó giết người nhưng không biết vì sao khi nghe tới nữ tử mười lăm mười sáu tuổi lợi hại kia, nàng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Tên gia nô kia đáp:
- Bẩm, là người Tây Châu.
- Không phải là nàng...
Khóe miệng Ngả Mễ Đại Na hiện lên nụ cười khổ, cũng hơi cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình.
- Tú Cát ca ca, không phải chỉ dạy cho hắn một bài học thôi sao?
Băng Oánh rốt cục cố lấy dũng khí, nói những lời trong lòng ra.
Tú Cát than thở một hơi:
- Băng Oánh muội muội. Chuyện như vậy, đứng ở góc độ của ta, ta có thể chỉ dạy cho hắn một bài học là xong ư? Chuyện này liên quan tới uy nghiêm của ta, nếu truyền ra ngoài là có người làm nhục nữ nhân của ta, ta lại vẫn để kẻ đó sống. Vậy sau này ta còn uy nghiêm gì nữa? Làm sao mà thống trị nhiều người hơn nữa đây?
Cho tới này, Tú Cát đều chỉ có một mục tiêu, đó chính là vương vị của Tú Quốc!
Vì thế hắn có thể nỗ lực, cũng có thể hi sinh tất cả, kể cả người thân nhất bên cạnh hắn!
- Đều là do ta không tốt...
Băng Oánh cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi. Nhớ lại chuyện vừa rồi, hình như là tại nàng liều lĩnh đứng ra chọc vào đại sứ Hi Đạo Phu kia, làm cho Tú Cát mất hết mặt mũi.... Nhưng vì vậy mà hắn sẽ giết người sao?
Đang nói chuyện, lại có một gia nô vội vàng chạy vào đây. Lần này vẫn là gia nô của Tú Cát.
- Công tử, không hay rồi...
- Khốn kiếp! Tối hôm nay các ngươi cứ tới từng người một, rốt cục là thế nào? Người nào cũng bối rối như thế cả! Ngươi lại có chuyện gì?
Tú Cát đã khó có thể ức chế cơn giận rồi.
Gia nô nọ cũng thở hổn hển hai tiếng mới miễn cưỡng nói ra được.
- Công tử, sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc tới giao thiếp mời cho chúng ta, muốn quan phương Hồng Cảng thành điều tra triệt để sự kiện ám sát.
Tú Cát cười lạnh nói.
- Bọn chúng giết hơn hai mươi người của chúng ta, không ngờ còn có mặt mũi báo quan!
Chỉ cho hắn đi giết người, không cho người ta tố cáo hắn. Đây chính là sự bá đạo của Cát công tử.
- Còn nghe nói một tin nữa.
Gia nô kia lại nói.
Ánh mắt Tú Cát rơi trên mặt hắn.
- Tin gì?
Gia nô nọ liếc về phía La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na, lập tức đi tới sát Tú Cát, nói thầm vào tai hắn.
- Vừa rồi mới tìm hiểu được, Phó Thư Bảo đã quay về Hổ Thành rồi.
Cả người Tú Cát chấn động.
- Tin tức này chuẩn xác không?
- Chuẩn xác ạ! Dù là tướng mạo hay các thứ khác đều ăn khớp.
Thật ra không tận mắt thấy nhưng trong lòng gia nô kia cũng không lo lắng.
- Tốt lắm. Để người của chúng ta chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta lên đường đi Hổ Thành.
Tú Cát nói.
Hai người gia nô kia liền lui xuống.
Mặc dù không nghe gia nô thứ hai nói gì với Tú Cát nhưng nghe thấy hai chữ Hổ Thành thì Băng Oánh đột nhiên hiểu ra đó là tin tức gì rồi. Lúc này dáng vẻ của Phó Thư Bảo đột nhiên hiện lên trong đầu nàng. Trong lòng nàng không nhịn được mà hỏi:
- Theo lẽ thường thì ta còn chưa phải là vợ hắn, nhưng ta đã đính hôn với người khác, Tú Cát ca ca hiển nhiên sẽ không coi thường ta, nhưng người khác thì sẽ thế nào đây? Ta làm như vậy là đúng hay sai? Nếu tìm được Phó Thư Bảo tại Hổ Thành, đối mặt với hắn, ta thật sự ra tay kết thúc tính mạng của hắn được sao?
Trên thế gian này, chuyện này chính là chuyện khó nghĩ cho rõ ràng nhất.
Lúc này La Kiệt nói:
- Cát công tử, phát sinh chuyện như vậy, ngươi định xử lý thế nào? Dù sao thì Thánh Đóa Lan Quốc cũng là một đại quốc, quốc lực không kém Tú Quốc. Nếu làm lớn chuyện này thì sợ là cũng khó khống chế.
Mặc dù là bằng hữu nhưng trong chuyện này, hắn phải làm rõ quan hệ với Tú Cát.
Tú Cát cười lạnh nói:
- Chuyện này có gì mà khó xử đâu. Để vệ quan của Hồng Cảng thành đổ tội lên đầu đám giặc cướp nào đó, mang người đi tiêu diệt, không phải là giải quyết được rồi sao?
- Ha ha ha... Cát công tử đúng là cao minh!
La Kiệt cười to.
Ánh mắt Tú Cát âm thầm chuyển về hướng Hổ Thành. Lần này nhất định phải giải quyết xong cái tên lưu manh vô lại đó!
o0o
Người tốt mạng không dài, kẻ xấu sống ngàn năm.
Cũng có một số người, người khác càng trù hắn chết, hắn lại càng không chết. Chẳng những không chết mà hắn còn sống rất thoải mái.
Phó Thư Bảo chính là kết hợp của hai loại người này, thế nên hắn càng mạnh.
Rời khỏi Hồng Cảng thành không phải là bỏ cuộc với chuyện của La Kiệt và Xà Nhân Tộc mà là để chuẩn bị.
Dọc đường đi, Phó Thư Bảo cũng không nhàn rỗi. Hắn mượn thân phận là đại sứ văn hóa Thánh Đóa Lan Quốc, mỗi lần tới một địa phương là lại xin gặp một số quan viên văn hóa, đại nho có học vấn, thậm chí không bỏ sót các đồ thư quán. Tóm lại là hắn muốn tìm mọi cách để điều tra tư liệu có liên quan tới Xà Nhân Tộc.
Mỗi lần gặp được thư tịch có giá trị, hắn cũng nghĩ cách lấy cho được. Bình thường có thể dùng tiền giải quyết vấn đề nhưng có một số điển tịch trân quý và một số chủ nhân ích kỷ không bán, vậy thì cũng đơn giản. Nửa đêm vào cửa, Thanh Thủy phụ trách đối phó với những cao thủ. Thị vệ và gia nô thì đơn giản rồi, Độc Âm Nhi hạ mê dược là xong, cầm sách rời đi.
Cả đường điều tra nghe ngóng, tốc độ hiển nhiên cũng chậm lại. Nhưng dùng xe ngựa chứa sách, sau mười ngày, lộ trình tới Hổ Thành cũng chưa đi được một phần ba mà xe đã chất đầy sách rồi
← Ch. 157 | Ch. 159 → |