← Ch.162 | Ch.164 → |
Bốn nữ bộc, bốn ý vị bất đồng nhưng bị bọn họ vây lại, Phó Thư Bảo vẫn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh như trước, trên mặt lại là nụ cười khổ như ăn phải hoàng liên.
- Vậy... Các ngươi nhận thấy thiếu gia ngồi thế này đã đoan chính chưa?
- Có, vậy thì sao?
Bốn nữ bộc ngạc nhiên nhìn thiếu gia của bọn họ. Nếu như là trước kia, thiếu gia khẳng định sẽ trái ôm phải ấp bọn họ, động tay động chân chiếm lợi. Hôm nay tại sao lại trung thực như vậy chứ?
- Đó là bởi thiếu gia của các ngươi... Đã nói chuyện yêu đương rồi.
Phó Thư Bảo chững chạc đàng hoàng nói.
- Hả?
Đông Mai suýt nữa là nhảy ngược trở lại.
- Với nữ tử toàn thân là kịch độc của Độc Lang tộc kia sao?
- Cả người nàng đều là độc, khẳng định không sinh được con đâu!
Xuân Lan phát huy sức tưởng tượng siêu quần của mình.
- Cũng không chỉ có nàng mà. Hình như còn... Có Dật Hương Công Chúa mà?
Phó Thư Bảo không biết là đang hỏi ai.
Kẻ này đúng là cực phẩm, nói kiểu thế khiến bốn nữ bộc nhìn thiếu gia của bọn họ với vẻ đáng thương vô cùng.
Thu Cúc sợ hãi nói:
- Nhưng thiếu gia à, dù là người yêu thương ai thì chúng ta vẫn là nữ bộc của người mà. Chúng ta hầu hạ thiếu gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi cần gì phải ngồi nghiêm chỉnh như vậy chứ?
Vấn đề lại trở về điểm khởi đầu rồi.
- Chuyện này... Nữ nhân mà các ngươi vừa bảo là toàn thân đều là độc đó, giờ phút này nàng ta đang đứng ở bên ngoài, ta có thể không ngồi nghiêm chỉnh được không?
Oa, vốn bốn nữ bộc còn đang muốn cố gắng tranh chút sủng ái, vừa nghe thấy tên Độc Âm Nhi đang đứng ở bên ngoài, làm gì còn dũng khí đùa vui làm nũng nữa, trong hai nhịp thở đã biến mất khỏi cửa thư phòng.
Phó Thư Bảo cười khổ một tiếng, đột nhiên nghe thấy bốn nữ bộc đồng loạt hô ở bên ngoài cửa thư phòng:
- Chào Độc chủ mẫu.
Thế này là thế nào chứ?
Tốc độ gió chiều nào theo chiều đấy của mấy nàng này không khỏi quá nhanh đó chứ?
Chẳng qua lúc này mới chỉ là mở đầu thôi...
- Độc chủ mẫu, da của người đẹp thật, bình thường dùng thứ gì để chăm sóc vậy?
- Độc chủ mẫu, người là người đẹp nhất mà ta từng thấy, hì hì.
- Độc chủ mẫu, người có mệt không? Để nô tỳ bóp vai cho người nhé.
- Độc chủ mẫu, người khát nước không? Nô tỳ pha trà rửa bụng cho người uống nhé.
Thế này có phải là phạm lỗi nhầm đối tượng rồi không?
Xoay mình lại nghe:
- Trà rửa bụng à? Ngươi tưởng ta là thiếu gia háo sắc của ngươi sao? Mấy người các ngươi theo ta. Ta thấy các ngươi cần phải chỉnh đốn lại quy củ làm việc một chút!
Xem ra Độc Âm Nhi đã tiến vào trạng thái chủ mẫu rồi. Phó Thư Bảo than thở một câu. Nếu như huấn luyện cả đám nữ bộc thành nữ bộc có độc cả thì không phải là chán lắm sao? Chẳng may một ngày nào đó hắn động sắc tâm, sờ soạng mông một nữ bộc nào đó, ai dè đã bị tẩm độc vào da, vậy thì không phải là bi ai à?
Tiếng chân dần dần đi xa. Xác định là Độc Âm Nhi đã mang bốn hầu nữ đi xa rồi, Phó Thư Bảo mới thu hồi tâm tư đang loạn cào cào, rời khỏi ghế ngồi, lại gỡ tấm đá lát sàn ra.
Khối Linh Vẫn Thạch to bằng đầu người liền lộ ra. Trong nháy mắt khi hắn mở ra, một luồng linh năng cường đại phát thẳng ra. Tâm thần hắn cảm thấy sảng khoái hẳn. Không vận dụng ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, hắn lại vẫn cảm thấy ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đang ngo ngoe muốn động. Cảm giác đó giống như là một người đói lâu ngày đột nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng vậy.
- Chuyện này là thế nào? Nếu theo cảm giác truyền lại thì chẳng lẽ Nguyên Tố năm màu của ta thật sự có thể đột phá hạn chế cảnh giới lực lượng, chưa đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực là đã có thể luyện hóa năng lượng ẩn trong Linh Vẫm Thạch sao?
Đột nhiên nghĩ tới nội dung trong Luyện Bí Thuật, trái tim Phó Thư Bảo không kìm nổi kích động. Trong xu thế ngo ngoe muốn động của ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, hắn cũng sinh ra cảm giác muốn vọt tới thử một lần.
Tâm niệm vừa động, hai luồng Nguyên Tố Hỏa đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay của hắn, phát tán ra ánh sáng năm màu, chủ động bao phủ lấy Linh Vẫn Thạch hạch. Đồng thời, một loại cảm giác như đã từng quen biết đột nhiên hiện lên trong lòng hắn. Tâm thần hắn lập tức run rẩy một chút.
- Cảm giác giống như đã từng quen biết này tuyệt đối không phải là xuất hiện trùng hợp. Hay là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa do tu luyện Thiên Thần Quyển và năng lượng ẩn chứa trong Linh Vẫn Thạch có tính chất chung gì đặc biệt?
Đây tạm thời là một đáp án chưa thể tìm hiểu được.
Quét sạch tạp niệm trong lòng, để chứng thực suy nghĩ của mình, Phó Thư Bảo vẫn quyết định thí nghiệm một lần xem. Hít sâu một hơi xong, tâm thần hắn tiến vào cảnh giới tu luyện không minh. Sau đó hắn liền đưa hai tay đặt lên trên Linh Vẫn Thạch.
Đột nhiên tiếp xúc, trên hai tay hắn liền truyền ra một luồng lực hút thật lớn, cảm giác như muốn kéo luôn tay hắn tiến vào trong thạch hạch vậy.
Trong lòng lóe lên chút kinh hãi, Phó Thư Bảo vận hành tâm pháp Luyện Nguyên Tố thiên trong Thiên Thần Quyển. Một chuyện quỷ dị phi thường xảy ra. Vào một khắc sau khi hắn vận hành tâm pháp tu luyện, luồng lực hút kia lập tức liền biến thành lực đẩy, năng lượng thật lớn truyền ra tràn ngập cánh tay hắn!
Luyện hóa linh năng ẩn ta Linh Vẫn Thạch, chuyện này thoạt nhìn tựa như đơn giản nhưng thật ra nếu không có tâm pháp của Thiên Thần Quyển làm cơ sở thì trên thế gian này không ai có thể vào lúc chưa đạt tu vi lực lượng tới Vĩnh Hằng Lực mà làm được!
Phó Thư Bảo là một trường hợp đặc biệt, cũng là duy nhất.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa giống như hai con rắn thăm ăn, không ngừng cắn nuốt mồi ngon. Mà thể tích của chúng cũng đã yên lặng phát sinh biến hóa, to lên từng chút một...
Linh Vẫn Thạch là tài liệu có linh khí đứng hàng đầu. Cũng chưa cần nói tới chuyện linh năng trong nó có tính chất thần bí đặc biệt, chỉ mỗi cường độ của nó cũng đã có thể so với linh quả của Thiên Diệp Phù Bình rồi.
Quá trình dùng ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa luyện hóa linh năng của thạch hạch cũng không kéo dài lâu, Phó Thư Bảo đã có cảm giác như người uống rượu quá chén, sinh ra cảm giác say. Bất đắc dĩ, hắn đành dừng luyện hóa lại.
Trải qua một lần dùng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa luyện hóa, thạch hạch nhìn như chẳng có chút biến hóa nào, vẫn phát sáng như cũ, linh năng vẫn cường đại như cũ, thậm chí có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Không hổ là linh tài đứng hàng đầu, Linh Vẫn Thạch, mới chỉ hút một chút linh năng mà năng lượng nhận được đã phải bằng cả mười lần lượng linh quả của Thiên Diệp Phù Bình, hơn linh tính của nó còn tinh thuần hơn.
Nhưng trải qua một lần luyện hóa hấp thu, thạch hạch lại không có gì biến hóa. Vậy viên Linh Vẫn Thạch to như thế, hắn muốn luyện hóa hấp thu không biết phải mất bao lâu mới có thể dùng hết linh năng ẩn chứa trong nó đây?
Chuyện này cũng là một chuyện khó tính ra được kết quả.
Chẳng qua đợi Phó Thư Bảo kích phát Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa lần nữa, hắn bị thể tích của nó dọa cho giật mình.
Lần đầu tiên ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa xuất hiện, thể tích của nó chỉ lớn bằng đầu ngón áp út.
Trước khi luyện hóa linh năng trong thạch hạch, thể tích của nó cũng không lớn hơn đầu ngón cái là mấy. Nhưng hiện tại nó đã lớn lên tới mức chiếm một phần năm hai bàn tay rồi!
← Ch. 162 | Ch. 164 → |