← Ch.164 | Ch.166 → |
- Đại nương, sao bác có thể làm được chứ? Bác không thể vì lão công ra ngoài chơi bời với nữ nhân dài ngày mà bỏ đi làm lính được. Phiền bác nhìn kỹ yêu cầu đi, nữ tử xinh đẹp. Bác đã hơn bốn mươi rồi còn gì?
- Cô bé, ta nấu ăn rất ngon, làm đầu bếp là được chứ gì?
-.... .
- Ngực, eo, mông chẳng có, gió thổi cũng ngã. Muội muội à, chúng ta đang chiêu mộ quân nhân, ngươi có cầm nổi đao không?
- Dao nhỏ có tính không?
-.... .
- Mắt phượng, mặt hạt dưa, ngực còn lớn thế, mông lại to. Nhìn ngươi thế này thì thiếu gia nhà ta khẳng định sẽ nảy sinh tà ý. Không nhận, không nhận được.
- Không phải là chiêu mộ nữ thị vệ cho Thánh Đóa Lan Quốc sao?
-.... .
Tóm lại, ba nữ nhân đã thành một vở hài kịch. Giờ phút này nhiều nữ nhân vây trước cửa nhà thiếu gia như vậy, nơi này liền diễn ra hài kịch không ngừng.
Chẳng qua dù là thế nào, chiêu mộ được thêm một người là lực lượng trong tay Phó Thư Bảo lại mạnh hơn một người. Đây là chuyện không phải nghi ngờ.
o0o
Mạc gia lão trạch.
Sắc mặt Tú Cát không tốt, lạnh lùng nhìn gia nô đang quỳ gối trước mặt cái:
- Thế nào, ta lại nuôi đám phế vật như các ngươi sao? Chỉ một địa phương như Hổ Thành mà không ngờ các ngươi lại không tìm ra được Phó Thư Bảo đang ở đâu sao?
- Công tử khẳng định là hắn đã trở về sao?
Gia nô kia ngẩng đầu nói:
- Nếu như khẳng định như vậy thì ta có một ý.
Trong lòng Tú Cát máy động:
- Ý gì?
Gia nô nọ trầm giọng nói:
- Nếu Phó Thư Bảo đã về Hổ Thành thì ta nghi ngờ là hắn hiện đang ở nhà hắn, cũng không có hoạt động gì tại Hổ Thành.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Cả Hổ Thành thì chỉ có mỗi nhà Phó Thư Bảo là chúng ta không vào được. Ngoài nơi đó ra thì chúng ta đã lục soát tất cả mọi địa phương rồi. Nhãn tuyến của ta cũng không tìm được hắn, cho nên nếu hắn ở Hổ Thành này thì hắn tuyệt đối là đang trốn trong nhà, mượn danh Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc để che dấu bản thân.
Tú Cát chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm:
- Đáng giận. Tại sao ta lại không nghĩ ra chuyện này chứ? Nhưng như thế có lẽ đúng rồi. Không hiểu thằng ranh đó sao lại có quan hệ với người cao quý như công chúa Chi Ni Nhã chứ?
Theo Tú Cát thấy, Phó Thư Bảo chỉ có khả năng quan hệ với kỹ nữ, dâm nữ, tuyệt đối không có khả năng lại liên quan được tới người như Dật Hương Công Chúa. Sự thật thì không chỉ có hắn không tin nổi mà đưa mắt cả Hổ Thành, có ai tin nổi đây?
- Công tử, ta hoài nghi Phó Thư Bảo nhất định đã dùng một thủ đoạn đê tiện gì đó để chiếm đoạt cơ thể Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã. Vì thế công chúa Chi Ni Nhã không còn cách nào khác mà phải giúp đỡ hắn.
- Chuyện này có thể lắm. Để cho người của ngươi tới giám sát nhà họ Phó đi.
Khóe miệng Tú Cát đột nhiên hiện lên nụ cười lạnh nhẹ như tơ.
- Ở sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc tại Hồng Cảng thành mà ta còn dám ám sát bọn chúng, ở Hổ Thành này ta còn sợ gì nữa chứ?
Gia nô nọ nói:
- Nếu như xác định đúng Phó Thư Bảo ở trong nhà hắn, chúng ta có nên xông vào giết hắn không?
Suy nghĩ một chút, Tú Cát mới lắc đầu:
- Nếu như Phó Thư Bảo trốn trong nhà hắn, vậy thì chuyện Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã mua nhà hắn chẳng qua chỉ là nói dối thôi, cũng xác định là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã đứng về phía hắn. Các ngươi đột nhiên đi vào, khẳng định thị vệ Thánh Đóa Lan Quốc sẽ không để các ngươi giết Phó Thư Bảo trước mắt bọn họ. Mà ta biết là trong bọn họ có hai cao thủ, rất khó dây vào. Cho nên không thể hành động lỗ mãng được. Sau khi khẳng định được thì về báo ta, ta sẽ nghĩ cách kéo hắn ra ngoài.
- Tuân lệnh.
Gia nô nghe lệnh lui ra.
Cho dù là trong lòng có tức tối thế nào đi nữa thì năng lực phân tích và xử lý tình huống của Tú Cát cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Là người làm việc lớn, không chỉ phải có can đảm dám xuống tay tàn nhẫn với người thân nhất của mình mà còn phải có đủ nhẫn nại và năng lực chờ đợi. Hắn chính là người như vậy.
Thuận tay móc ra một bình sứ tinh xảo từ trong y phục, nhìn hai cái liền cất lại vào trong, hắn thầm cười lạnh:
- Xử Tử Tán, dù là nữ nhân trong sạch thế nào thì dùng nó cũng biến thành dâm phụ. Xử nữ chưa biết việc đời như Băng Oánh mà uống thứ này xong thì sẽ biến thành dạng gì đây? Ha ha... Còn nữa năm nữa mới tới ngày phải về Quy Vân Tông cưới hỏi, nhưng trước ngày đó, Phó Thư Bảo sợ rằng đã biến thành một khối thi thể không còn nhận ra được rồi. Thế thì hắn còn cưới xin kiểu gì đây? Ta cũng tội gì phỉa đợi lâu như vậy, đợi Băng Oánh thành thân xong mới tìm tới chứ? Chẳng qua muốn một nữ tử luôn giữ thân như ngọc, lạnh như băng sơn như nàng tự hiến thân, mà trước đó lại không thể hoài nghi ta... Chuyện này đúng là một chuyện cần suy nghĩ cho cẩn thận mới được.
Nếu không phải là nửa đường xuất hiện Độc Vô Song và Phó Thư Bảo nọ thì khẳng định là người chuẩn bị lấy Băng Oánh chính là Tú Cát hắn. Nhưng tất cả mọi chuyện đều bởi vì bộ Luyện Thiên Thần Quyển kia mà phát sinh biến cố. Phát triển từ đó về sau chẳng ai có thể nắm rõ được. Nhưng hắn đã nỗ lực nhiều như vậy, cho dù phần lớn đều là giả dối thì cũng phải thu hồi một điểm gì mới được chứ hả?
Tú Cát có ý nghĩ như vậy cũng không phải là ngẫu nhiên. Hắn coi trọng Băng Oánh không chỉ bởi nàng xinh đẹp, bởi với quyền thế địa vị của hắn, muốn nữ tử xinh đẹp tới đâu chả có chứ? Hắn nhắm trúng nàng là bởi nàng có thân phận cháu ngoại tông của Quy Vân Tông Mạc Khinh Vân.
Cưới Băng Oánh, vậy hắn sẽ là cháu rể của Mạc Khinh Vân rồi, ảnh hưởng trong giới cao tầng của Tú Quốc cũng tăng lên một phần. Nhưng từ chuyện Luyện Thiên Thần Quyển mà nhìn lại, trong mắt Mạc Khinh Vân, cháu gái hắn cũng không quan trọng bằng nửa quyển Luyện Thiên Thần Quyển. Quan hệ lạnh lùng như vậy thì còn muốn tính toán cái gì đây?
Nếu như đã không lấy được lợi ích gì từ Quy Vân Tông, vậy thì chỉ còn cách lấy trên người Băng Oánh thôi!
Đây chính là ý nghĩ của Tú Cát.
- Công tử!
Một tiếng hô đánh thức Tú Cát từ trong trầm tư dậy. Nhìn về phía tiếng nói, hắn liền thấy Ba Phong, đại đội trưởng đoàn kỵ sĩ thứ Mười Bảy của kỵ sĩ đoàn, thuộc lực lượng của Tông Nhân Phủ trong vương thất Tú Quốc đi tới.
- Hóa ra là tướng quân Ba Phong. Ngươi tới vừa đúng lúc.
Chính xác đây là người đối phó với Phó Thư Bảo rồi. Ba Phong tới, Tú Cát cảm thấy rất vui vẻ.
Ba Phong sau khi tiến vào phòng liền nói:
- Công tử, tại sao ngươi không hỏi ta tới Hổ Thành làm gì chứ?
Tú Cát hơi sửng sốt, cũng không nói gì. Sự thật là Ba Phong chính là người của cha hắn, hắn có thể điều khiển nhưng cũng vẫn phải đi hỏi cha hắn một tiếng. Lần này từ Hồng Cảng thành về Hổ Thành, vội vàng như vậy nên hắn dù có muốn người này từ kinh đô tới giúp cũng không kịp báo. Như vậy tại sao Ba Phong lại biết mình ở Hổ Thành mà tới kịp chứ?
Ba Phong cười nói:
- Chuyện này đương nhiên là ý của Vương Tước rồi. Khi chúng ta nhận được tin công tử trở về Hổ Thành, Vương Tước liền lập tức phái thuộc hạ mang người tới đây để cho người sử dụng.
Trong lòng Tú Cát ấm áp:
- Hóa ra phụ thân đại nhân vẫn không yên lòng về chuyện này. Cũng tốt. Nếu người đã muốn nhúng tay vào thì chúng ta cứ thoải mái làm thôi.
- Vương Tước đại nhân còn đặc biệt nhắn một câu cho công tử.
- Câu gì?
Trong lòng Tú Cát máy động.
Ba Phong quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa, xác định là không có ai ở gần rồi mới tới sát người Tú Cát, nói một câu với âm lượng mà chỉ hai người bọn họ nghe được.
Mãi cho tới khi Ba Phong nói hết, sắc mặt Tú Cát vẫn thể hiện vẻ chấn kinh:
- Chuyện này... Là thật sao?
Ba Phong gật đầu:
- Đương nhiên là thật rồi. Tam vương tử Tú Lý đã trở về kinh đô rồi. Lần này sợ là hoàng đế bệ hạ sẽ không xong rồi. Ý của Vương Tước đại nhân rất đơn giản, nhanh chóng giải quyết cái mối phiền toái Phó Thư Bảo này đi, tạo quan hệ với Quy Vân Tông. Chỉ cần Quy Vân Tông đứng về phía chúng ta thì Vương Tước có phần thắng lớn trong việc tranh đoạt vương vị rồi.
- Nếu là như vậy thì chúng ta còn e dè gì nữa chứ? Làm thẳng tay là được. Kể cả Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc cũng không cần coi vào đâu!
Có ý kiến của cha rồi, Tú Cát đột nhiên càng tin tưởng. Đúng vậy, xúc phạm Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã sẽ gây tới phiền toái không cần thiết nhưng nếu đã liên quan tới tranh đoạt vương vị, vậy thì thứ này cũng chẳng đáng gì. Phiền toái thì phiền toái, có phiền toái lớn hơn cũng đáng giá!
Ngay lúc này, đột nhiên trong hư không của căn phòng có cảm giác quỷ dị một chút, giống như một hồ nước phẳng lặng đột nhiên bị ném vào một tảng đá vậy.
Ánh mắt liếc sang, Tú Cát đột nhiên phát hiện ở bên trái hắn và Ba Phong bỗng xuất hiện thêm hai nữ nhân giống nhau như đúc.
Hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng này đều có vẻ chưa tới hai mươi tuổi, vẻ mặt rất đáng yêu trong sáng, vóc người cao ráo nhưng không mất vẻ đẹp đầy đặn mê người. Trên người bọn họ cũng mặc y phục bình thường, dưới chân là một đôi giày thuê hoa, eo thắt một thắt lưng rộng, càng để lộ vòng eo thon nhỏ ra. Trang phục như vậy, trên đường tùy tiện cũng gặp cả tá. Nhưng quần áo bình thường đối với hai tỷ muội song sinh này lại khiến người khác có cảm giác đẹp nhẹ nhàng, giống như hai đóa hoa cúc trắng được tắm mưa vậy.
- Bọn họ...
Tú Cát nghĩ tới tất cả mọi người mà hắn từng gặp nhưng chẳng có tí ấn tượng nào với hai tỷ muội song sinh này.
Ba Phong cười nói:
- Khẳng định là công tử chưa gặp bọn họ bao giờ đâu. Thật ra thuộc hạ cũng chưa từng gặp bọn họ. Bọn họ là Mười Ba và Mười Bảy tới từ Tử Đảo Mật Nhân Xã.
Tử Đảo Mật Nhân Xã là một trong bốn đại tông phái của Tú Quốc nhưng cũng không biết tử đảo kia là nơi nào, người trong đó ra sao. Nhưng ở Tú Quốc, kể cả những người bình thường cũng đều biết một câu nói, đó là người trong Tử Đảo Mật Nhân Xã, dù chỉ là một bà lão cũng tuyệt đối là sát thủ hàng đầu!
- Phụ thân đại nhân đã đạt thành hiệp nghị với Tử Đảo Mật Nhân Xã, bọn họ sẽ giúp phụ thân đại nhân giết người giúp ta sao?
Ba Phong vừa nói thầm với hắn chính là về việc phụ thân hắn, Thái Bình Vương Tước đã đạt thành hiệp nghị với Tử Đảo Mật Nhân Xã. Ba Phong dù không có tư cách biết nội dung cụ thể bên trong hiệp nghị nhưng cũng có thể suy đoán ra được.
Tại thời khắc quan trọng này, con trưởng của hoàng đế là Thái Bình Vương Tước đạt thành hiệp nghị bí mật với Tử Đảo Mật Nhân Xã, tất nhiên là đồng ý với ích lợi tương lai của Tử Đảo Mật Nhân Xã rồi. Nhưng đột nhiên nhìn thấy trước mặt có hai nữ tử thanh tú xinh đẹp như thế, Tú Cát hắn dù thế nào cũng không tin nổi đôi người ngọc trước mặt lại là sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã.
Ba Phong giơ ngón tay lên, thần sắc lạnh lùng nhìn hai tỷ muội song sinh kia:
- Đừng thấy bọn họ như vậy mà coi thường. Sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã đều là người thông qua khảo nghiệm sinh tử cả, không thể dùng cấp bậc của Lực Sĩ bình thường để tính toán bọn họ. Hiện tại tu vi lực lượng của bọn họ dù mới chỉ là cảnh giới Nguyên Tố lực nhưng lực chiến đấu thực không dưới Lực Sĩ cấp Linh Lực đâu.
Sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã đều học kỹ xảo giết người, ngày ngày tập luyện, như thế thì tại thời khắc quan trọng, phái sát thủ ra sẽ có tác dụng thế nào chứ?
- Mười Ba và Mười Bảy, đó là tên của các ngươi sao?
Tú Cát chuyển ánh mắt về phía hai tỷ muội song sinh nhưng dù là hắn nhìn theo góc độ nào cũng không nhận ra được ai là chị, ai là em. Hai người không chỉ giống về cách ăn mặc mà vẻ mặt cũng giống nhau như đúc.
- Ta là Mười Ba, cũng là chị.
Nữ sát thủ tự xưng là Mười Ba tiến lên. Nàng tựa hồ nhận ra tâm tư của Tú Cát, nhưng giọng nói của nàng dù rất trong trẻo dễ nghe nhưng lại khiến người ta cảm thấy giá lạnh từ bên trong.
- Ta là Mười Bảy, ta là em.
Nữ tử tự xưng là Mười Bảy cũng tiến lên, thực hiện một tư thế giới thiệu đơn giản.
- Các ngươi có thể làm gì cho ta?
Tú Cát đột nhiên hỏi.
Hai tỷ muội đồng thời trả lời:
- Chúng ta có thể giết bất cứ kẻ nào cho công tử, nhưng chỉ giới hạn là giết người.
Tú Cát cười cười:
- Như vậy là đủ rồi.
Dù đôi tỷ muội song sinh này đẹp động lòng người nhưng ai lại có hứng thú với nữ tử có thể lấy tính mạng mình trên giường chứ? Đối mặt với nữ nhân hai tay dính không biết bao nhiêu máu như vậy, chỉ sợ kể cả nổi hứng muốn này nọ cũng không có nổi.
Lúc này Ba Phong lại nói:
- Lần này thuộc hạ không chỉ mang hai tỷ muội bọn họ tới giúp đỡ mà còn có hai trăm Khiết Kỵ Sĩ, đều là người tín nhiệm được. Cho nên công tử không cần lo lắng về vấn đề nhân thủ, chỉ cần đặt kế hoạch hành động là được.
- Thật ra ta đã nghĩ kế hoạch từ sớm rồi, chẳng qua hiện giờ nhìn lại thì vẫn cần sửa đổi một chút...
Hoàng đế Tú Quốc ốm yếu nguy tới nơi rồi, đây chính là thời khắc triều cũ tan rã, triều mới được lập nên.
Phó Thư Bảo cũng không biết, vốn hắn chẳng liên quan gì lại bị cuốn vào trung tâm của cuộc tranh đấu quyền lợi này.
o0o
Một ngày chiêu binh, đoàn Hồng giáp vệ đã thu được mười nữ binh đủ tư cách, trong đó có một người bị tình nghi là tội phạm truy nã. Phương Tín tối đó cũng mang tin tức tới. Hắn bận rộn một ngày, chiêu mộ được hai nhân tài miễn cưỡng đủ tư cách, một là Lực Sĩ cấp Tinh Thần, một người là một tiên sinh dạy học cơm không đủ ăn.
Số lượng như vậy khiến Phó Thư Bảo hơi buồn nhưng hắn nghĩ lại, dù thế lực nào khi thành lập cũng đều không tránh khỏi chu kỳ trưởng thành.
Hắn muốn thành lập thế lực của mình, chút điểm này cũng không thể tránh khỏi phải không?
Kết thúc một lần luyện hóa thạch hạch của Linh Vẫn Thạch, Phó Thư Bảo ưỡn người đứng dậy. Lần luyện hóa này vẫn khiến ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn tăng trưởng nhưng thể tích cũng không tăng kinh khủng như lần đầu tiên, gia tăng một phần năm.
Bây giờ ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đã chiếm hai phần năm hai tay hắn.
- Linh Vẫn Thạch đã là tài liệu cao cấp nhất mà ta biết, nếu như cả nó cũng không thể khiến ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của mình đạt tới đỉnh, ta thật không biết nên dùng linh tài gì để khiến nó tăng trưởng nữa.
Phó Thư Bảo thầm cười khổ một tiếng, thu Linh Vẫn Thạch lại, mở cửa thư phòng, đi thẳng ra bên ngoài.
Ánh trăng mông lung, trên bầu trời xa xa đầy những vì sao, không gian rộng lớn khoáng đạt.
Không có bất kỳ âm thanh nào, không khí phía sau đột nhiên xuất hiện một tia dao động rất nhỏ. Phó Thư Bảo vội vàng quay đầu lại, đã thấy Thanh Thủy ở phía sau lưng hắn.
Phó Thư Bảo không vui nói:
- Ngươi muốn chết sao? Ngươi có biết là dọa giật mình có thể gây chết người không?
Thanh Thủy vẫn cười khanh khách nhìn Phó Thư Bảo.
- Chủ nhân, Thanh Thủy cũng có thể dọa người sao? Ta đáng yêu như vậy mà.
Phó Thư Bảo:
-....
Nếu là lúc khác, Thanh Thủy xuất hiện không một tiếng động thì hắn còn có thể tiếp nhận được nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường, đổi lại là thích khách Tú Cát phái tới, chẳng phải là không xong rồi sao?
- Chủ nhân có chuyện gì phiền não sao?
- Quên đi, sau này trước khi xuất hiện trước mặt ta nhớ lộ chút âm thanh là được.
← Ch. 164 | Ch. 166 → |