← Ch.174 | Ch.176 → |
Cầm khế ước bán thân đi đến trước mặt Phó Thư Bảo, nữ nô đó bỗng quỳ xuống, khấu đầu ba cái rồi nức nở nói:
- Đa tạ ơn cứu giúp của công tử, sau này Tư Ti dù có phải làm trâu làm ngựa cũng xin báo đáp công tử.
Thì ra tên nàng ta là Tư Ti, ánh mắt Phó Thư Bảo dừng lại trên khuôn mặt nàng ta, chỉ thấy một đôi mắt sáng, hàm răng trắng muốt, làn da sáng bóng, quả là một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, chẳng trách gia nô của La gia lại không nỡ bán đi.
- Công tử, đây là số tiền còn lại, nô tì không dám lấy.
Ánh mắt Phó Thư Bảo nhìn Tư Ti khiến nàng cảm thấy thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Thư Bảo, chỉ cúi đầu đem túi tiền đưa lại cho hắn.
- Đó là tiền thưởng cho ngươi, ngươi không dám tiêu thì để bọn họ dắt ngươi đi mua mấy thứ như đồ trang sức hay y phục gì đó.
Phó Thư Bảo quay đầu lại nói:
- Đông Mai, Xuân Lan, các ngươi còn đứng sững ra đó làm gì, không nghe thấy ta nói gì sao?
Vừa nghe thấy có tiền mua y phục trang sức, cả bốn nữ bộc đều hoan hô một tiếng, người thì cầm túi tiền, người thì dắt theo Tư Ti, nhanh chóng rời đi, cứ như việc này đã được tập luyện hàng trăm lần rồi vậy.
Đến lúc này những người đứng xem mới tản đi.
Nhìn Phó Thư Bảo hiên ngang bước đi giữa 5 nữ nhân, trên khóe miệng tên gia nô của La gia lại hiện lên một nụ cười khó hiểu...
o0o
Thái Bình Vương Phủ là một nơi chẳng mấy bắt mắt trong kinh thành này, đó chỉ là một dãy nhà ngói tường xanh, có một mảnh sân không quá rộng, ngoài ra còn có thêm một hồ nước và mấy cái chòi nghỉ chân là hết. Nếu không phải người nhậm chức của Thái Bình Vương Tước đi vào, thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ, không phải vào vương phủ mà là vào nhà một thương gia có chút tiền.
Không khoa trương, tích lũy nhiều, ít tiêu pha, đó chính là cách đối nhân xử thế của Thái Bình Vương Tước Tú Sơn - con trưởng của đương kim Tú Lực hoàng đế. Hắn luôn xây dựng một hình tượng tiết kiệm, giản dị, mục đích là để có được những lời ngợi ca tốt đẹp của thần dân trong thành, Và thực tế là hắn đã đạt được điều đó.
Nhưng đó chỉ là một Thái Bình Vương Tước mà họ có thể nhìn thấy có thể nghe thấy thôi, còn Thái Bình Vương Tước thật sự lại là một con người hoàn toàn khác. Hắn giống như một con rắn độc trốn trong bụi cỏ tối tăm, lúc bình thường hắn trốn ở góc tối không bị ai phát hiện, nhưng một khi có con mồi tiền vào vòng vây bắt giết của hắn thì hắn sẽ tháo bỏ lớp ngụy trang, mạnh mẽ xuất kích.
Chỉ có điều, con mồi mà Thái Bình Vương Tước muốn bắt được lần này vô cùng to lớn, đó chính là vương vị của Tú Quốc.
Trong khi Phó Thư Bảo dẫn theo bọn Đông Mai và Tư Tơ mới mua được đi khắp các con phố phồn hoa chốn kinh thành vui vẻ mua sắm thì trong một gian mật thất ở Thái Bình vương phủ, Thái Bình Vương Tước đang có tâm trạng hoàn toàn trái ngược.
- Khốn kiếp! Người cần giết thì đang nhởn nhơ đi dạo phố trong kinh thành, tung tích của Tú Cát thì mãi không có manh mối nào, bổn vương còn giữ lại lũ vô dụng như các ngươi làm gì?
Những tin xấu cứ liên tiếp báo về khiến Thái Bình Vương Tước vô cùng tức giận. Tuy hắn biết rõ tầm quan trọng của việc nhẫn nhịn, nhưng lúc này hắn đã không thể nào nhịn nổi nữa.
Người tới bẩm báo với Thái Bình Vương Tước chính là phó tướng Côn Đồng, dưới trướng đội trưởng Ba Phong của đoàn kỵ sĩ còn sót lại, khi bẩm báo việc thích sát thất bại và Tú Cát mất tích với Thái Bình Vương Tước, hắn đã biết Thái Bình Vương Tước sẽ có phản ứng như vậy, nhưng dù hậu quả có nghiêm trọng tới mức nào, hắn cũng phải cố chịu qua ải này.
- Trước đó, khi nhận được tấu chương bẩm báo của các ngươi, ta còn nghi ngờ không biết có phải nhầm lẫn gì rồi không, gần 200 Khiết kỵ sĩ mà lại không thể giết nổi một tên lưu manh, ngay cả đội trưởng Ba Phong cũng chết luôn... Bây giờ xem ra, ta quả thật đã nhầm, ta nhầm ở chỗ đã quá tin tưởng một lũ vô dụng như các ngươi!
Khi dẫn đoàn kỵ sĩ còn sống sót quay về kinh thành, Côn Đồng đã viết tấu chương để bẩm báo ngay mọi việc với Thái Bình Vương Tước, mục đích là để lửa giận trong lòng Thái Bình Vương Tước được phát tiết ra một phần trước khi gặp mặt, sau đó mới đích thân đến gặp mặt trình báo, đây là kinh nghiệm hắn có được sau bao nhiêu năm lăn lộn chốn quan trường, nhưng hắn không ngờ rằng, Thái Bình Vương Tước vẫn phản ứng kịch liệt như vậy.
- Vậy, tại sao Tú Cát lại rời đi trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế, các ngươi mà không cho ta một câu trả lời rõ ràng, hừ, các ngươi tự biết hậu quả!
Thái Bình Vương Tước đập mạnh chén trà đang cầm trong tay xuống đất, tiếng chén vỡ vang lên giòn tan, trên mặt đất loang ra vết nước trà và mấy mảnh vỡ của đồ sứ.
Thân hình to lớn của Côn Đồng khẽ run lên, nói:
- Hồi bẩm vương gia, tuy bây giờ không biết Cát công tử đang ở đâu, nhưng lý do tại sao ngài ấy rời đi thì thuộc hạ biết ạ.
Thái Bình Vương Tước tức giận quát lớn:
- Khốn kiếp! Biết mà sao không bẩm báo ngay hả? Bây giờ còn ấp a ấp úng như vậy nữa!
Côn Đồng lấy hết can đảm nói:
- Vương gia, thuộc hạ không thể bẩm báo ngay, là vì sợ... vương gia không vui, chuyện là thế này...
Ngừng lại một chút, rồi hắn nói tiếp:
- Tối đó sau khi hành động thất bại, thuộc hạ dẫn các huynh đệ còn sống sót quay lại hào trạch Mạc gia, chúng thuộc hạ không tìm thấy ngài ấy ở trong phòng, sau đó khi thuộc hạ hỏi một nữ nô hầu hạ bên cạnh ngài ấy thì được biết công tử đang ở chỗ Băng Oánh, vì chuyện rất quan trọng, nên thuộc hạ cũng không sợ làm phiền công tử và Băng Oánh tiểu thư đang tâm sự, tùy tiện tới chỗ ở của Băng Oánh tiểu thư, kết quả là thuộc hạ chẳng nghe thấy tiếng của người nào hết, thấy lạ nên thuộc hạ đã khoét một lỗ nhỏ trên cửa sổ, và nhìn thấy...
- Nhìn thấy cái gì? Hả!
- Thuộc hạ nhìn thấy Băng Oánh tiểu thư đang nằm trần truồng trên giường, chỗ giữa hai chân tiểu thư còn cắm một cây bút lông...
Thái Bình Vương Tước đứng sững tại chỗ, hiểu con không ai bằng cha, với những hiểu biết của hắn về Tú Cát, hắn đã đoán được bảy tám phần sự việc rồi.
- Thuộc hạ còn ngửi thấy mùi hương Xử Tử Tán bay khắp trong, mà Xử Tử Tán chính là thứ Cát công tử sai thuộc hạ tìm về cho ngài ấy, vì sợ mạo phạm Băng Oánh tiểu thư, nên thuộc hạ không dám nhìn lâu, vội vàng rời đi, khi tìm được nữ nô đó để hỏi, thuộc hạ mới biết chính Cát công tử đã kêu nàng ta dâng hương.
Thái Bình Vương Tước lúc này mới thở dài một tiếng, nói:
- Làm thế với nữ nhân khác thì còn được, nhưng tên nghịch tử này lại dám làm thế với Băng Oánh của Quy Vân Tông, nó bị ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi chăng?
Côn Đồng lại nói:
- Sáng hôm sau, thuộc hạ nghe thấy Băng Oánh tiểu thư vừa khóc vừa mắng Cát công tử, sau đó Phó Thư Bảo dẫn người tới gây chuyện, hắn cũng tìm Cát công tử, Băng Oánh tiểu thư vì muốn dàn xếp việc này, nên đã đồng ý với Phó Thư Bảo sẽ tìm Cát công tử về, để cùng gặp mặt giải quyết việc này. Gộp tất cả những chuyện này lại xem xét, Vương gia, Cát công tử chắc là vì đã làm ra chuyện không phải với Băng Oánh tiểu thư, sợ bị vương gia trách tội, lại sợ Băng Oánh tiểu thư trở mặt gây chuyện ở Quy Vân Tông gây bất lợi cho việc của Vương gia, nên mới trốn đi một thời gian, không để ai tìm được tung tích của ngài ấy.
- Nghịch tử ơi là nghịch tử, Băng Oánh đó là một cô gái rất biết kiềm chế, thanh cao ngạo mạn, sau lưng nàng ta còn có Quy Vân Tông mà đến cả bổn vương còn không dám tùy tiện động vào, tại sao đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này nó lại không nhịn được mà làm ra cái chuyện hoang đường như thế chứ?
Lại một tiếng thở dài, Thái Bình Vương Tước dường như già đi mấy tuổi, trong đôi mắt hắn cũng không còn tinh quang bức người nữa.
- Vương gia, Cát công tử là người hiểu chuyện, chắc là ngài ấy muốn chờ cho Băng Oánh tiểu thư nguôi giận rồi mới xuất hiện cũng nên. Đương nhiên, thuộc hạ vẫn sẽ phái người đi tìm tung tích của ngài ấy, hễ có tin tức gì sẽ lập tức bẩm báo với vương gia.
Tới tận lúc này, hòn đá to đè trong lòng Côn Đồng cuối cùng cũng rớt xuống.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
- Ngoài ra, cái tên Phó Thư Bảo đó, trên đường quay về kinh thành thuộc hạ vẫn luôn theo dấu hắn, thuộc hạ phát hiện ra rằng hắn là một tên háo sắc lại vô dụng, nếu mất đi chỗ dựa là Độc Lang Tộc, thì hắn chẳng là gì cả, lúc nào cũng có thể kết liễu hắn được.
- Ta cũng đã xem những việc ngươi bẩm báo trong tấu chương đó rồi, tên Phó Thư Bảo ấy vô dụng như thế thật sao? Còn chuyện 200 Khiết kỵ sĩ các ngươi không những không giết nổi hắn mà còn hao tổn binh mã thì sao đây?
Côn Đồng nhất thời không trả lời được. Quả thực, chuyện tối đó với hắn mà nói, không chỉ đơn giản là mất đi rất nhiều huynh đệ, mà còn là sự đả kích lớn trên con đường làm quan của hắn.
Thái Bình Vương Tước trầm giọng nói:
- Không nên đánh giá thấp bất kì đối thủ nào của ngươi, cho dù tên Phó Thư Bảo đó có là hạng lưu manh đi nữa thì hắn vẫn còn có Độc Lang Tộc chống lưng, bây giờ còn có cả Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc chống lưng cho hắn nữa, nên càng không thể xem thường, các ngươi phải giám sát nghiêm ngặt, hễ có cơ hội, lập tức mang đầu hắn tới đây cho ta!
- Dạ.
Côn Đồng "dạ" một tiếng rồi lui xuống.
- Chờ chút!
Thái Bình Vương Tước đột nhiên gọi Côn Đồng lại hỏi:
- Không phải ta đã phái hai sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã đến trợ giúp các ngươi ư? Sao không thấy báo cáo về hai sát thủ đó?
Côn Đồng vội đáp:
- Tối đó hai sát thủ quả thật có tham gia hành động thích sát, nhưng sau đó thì bặt vô âm tín, với năng lực của bọn họ, thuộc hạ quả thực không điều tra thêm được gì.
Thái Bình Vương Tước vẫy tay nói:
- Được rồi, lui xuống đi.
Côn Đồng vừa biển mất thì không gian trong mật thất bỗng rung động, trong lòng Thái Bình Vương Tước có cảnh giác trước nên quay người lại, lúc này hắn mới chợt phát hiện, sau lưng hắn đã có một nam nhân mặc áo bào đen trùm kín đứng đó từ bao giờ.
Từ đầu đến chân không để lộ da chút da thịt nào, trên đầu người đó còn đội một chiếc mũ đen rộng vành có một mảnh vải đen che mặt, ngay cả mắt hắn cũng chẳng thể nhìn thấy. Khắp người nam nhân vừa thình lình xuất hiện trong mật thất ấy toát ra hởi thở lạnh lẽo và thần bí. Hắn có thân hình cao dong dỏng, khiến người ta có cảm giác hắn rất gầy gò, nếu có một cơn gió hơi mạnh thổi tới chắc hắn sẽ bay lên chín tầng mây mất. Nhưng với thân hình gầy gò như vậy, hắn lại khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn, khí thế đó giống như một con mãnh hổ đang say ngủ, chỉ cần nó tỉnh dậy thì sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
- Hắc Y Sứ, là ngươi.
Thái Bình Vương Tước thất thanh hô lên.
Nam nhân được gọi là Hắc Y Sứ ấy dùng một giọng nói trầm khàn đặc biệt đáp lại:
- Người của ngươi đúng là một lũ vô dụng, ngay đến thực lực của đối phương còn chưa nắm rõ đã tùy tiện hành động, thất bại là chuyện đương nhiên.
Thái Bình Vương Tước cười nhạt đáp:
- Người của ta thế nào không cần ngươi phải nói mát, người của ngươi thì sao, ta và Tông Chủ các ngươi cũng đã từng hứa hẹn rằng, chỉ cần ta ngồi được lên ngai vàng Tú Quốc thì Tử Đảo Mật Nhân Xã các người sẽ là tông phái đứng đầu trong Tứ Đại Tông Phái, được phong thưởng một phần mười quốc thổ, một nguồn lợi lớn như thế, khi bên ta hành sự, các ngươi lại chỉ phái hai tên lâu la tới trợ giúp, rốt cuộc các ngươi còn muốn hợp tác nữa hay không?
- Nếu ngươi coi thường năng lực của tỉ muội Thập Tam và Thập Thất, vậy thì ngươi lầm to rồi. Bọn họ là người do một tay ta đào tạo nên, năng lực của họ ta biết rất rõ, đừng nói chỉ một Phó Thư Bảo, ngay cả một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực bọn họ cũng có thể thích sát, hơn nữa còn có thể quay về mà chẳng hề hấn gì. Thất bại lần này là vì bên cạnh Chi Ni Nhã đó có một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, e là bây giờ Vương gia vẫn còn chưa biết tin này đâu nhỉ?
- Cái gì?
Thái Bình Vương Tước đứng sững tại chỗ, một Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực đã là hiếm gặp rồi, huống hồ còn là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực có thực lực còn cao hơn nữa. Phải biết rằng, Tông Chủ của Quy Vân Tông chẳng qua cũng chỉ là một Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực mà thôi.
- Nhưng, ngươi cũng không cần quá bận tâm, người của ta một khi đã nhận lệnh, thì có chết cũng sẽ hoàn thành nhiện vụ, bây giờ họ đang bắt đầu thực hiện nhiệm vụ rồi.
Hắc Y Sứ lạnh nhạt đáp.
- Biết rõ bên cạnh Chi Ni Nhã có một thị vệ lợi hại như vậy mà họ vẫn muốn động thủ sao?
Thái Bình Vương Tước thấy hơi khó hiểu.
- Không những phải ra tay giết Phó Thư Bảo, bọn họ còn tìm được những tin tức có lợi cho chúng ta, phải biết rằng, bên cạnh Chi Ni Nhã có một thị vệ lợi hại như thế, bản thân việc này đã là không phải bình thường rồi.
- Sao bọn họ có thể làm được việc đó?
- Vương gia chỉ cần đợi kết quả là được rồi, ngoài ra, Tông Chủ còn sai ta đến hỏi ngươi, bên phía ngươi đã tiến hành đến đâu rồi?
Thái Bình Vương Tước trầm ngâm đáp:
- Mọi thứ đều ở trong tầm kiểm soát của ta, tên Tú Lý vô dụng đó đã quay trở về, hôm qua ta cũng nhận được tin, Thanh Dật Vương Tước và con nha đầu Tú Ngọc cũng về rồi, bây giờ chỉ cần thời cơ tới, quăng lưới thu gọn một mẻ là xong.
- Ha ha ha...
Khi tiếng cười vang lên trong mật thất, Hắc Y Sứ bỗng biến mất giữa không trung.
Thái Bình Vương Tước nhìn căn mật thất trống rỗng một lúc lâu mới định thần lại được, hắn có cảm giác như Hắc Y Sứ đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã kia dường như chưa từng tới đây.
Nhưng, dù sao thì, mẻ lưới lớn giăng ra trước đây, cuối cùng cũng đã tới lúc thu lưới về rồi, điều này khiến hắn không khỏi kích động.
o0o
Nguồn năng lượng tràn đầy chứa trong Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch từ hai bàn tay truyền tới, men theo kinh mạch và huyết quản ở hai cánh tay truyền đi khắp toàn thân, cuối cùng tụ lại trong đan điền của Phó Thư Bảo. Trong đan điền tưởng như bình lặng kia thực ra lại là những cơn sóng lớn, những con sóng ấy cứ biến hóa vô thường từng giây từng phút.
Dùng linh năng chứa trong Thạch Hạch Linh Vẫn Thạch để tiến hành tu luyện, Luyện Nguyên Tố Lực của hắn tăng lên nhanh chóng
← Ch. 174 | Ch. 176 → |